Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 83:
Chương 83: Quận chúa hạ độc trượng phu
Đêm hôm khuya khoắt, sao trời khuất bóng, thích hợp nhất… để lén lút làm chuyện xấu.
Lần đầu tiên Tống Tinh Dao làm kẻ gian trong đời, là dâng hiến cho Lâm Yến. Gió xuân phất qua mặt, thổi cho vạt áo bay nhè nhẹ, Tống Tinh Dao gần như nằm bò vào trên nóc nhà, Lâm Yến ở bên cạnh đã ra tay cạy ngói nhà lên, ánh sáng trong thư phòng lộ ra, ngay phía dưới chính là Lâm Triều Thắng. Nàng nhìn độ cao của nóc nhà, cảm thấy hãi hùng, muốn tìm cái gì đó để bâm tay vào, nhưng ngoại trừ mái ngói thì bốn phía không có cái gì để mượn lực, nàng nhắm chặt mắt lại, may mà Lâm Yến cạy mái ngói xong thì cũng nhanh chóng nằm nhoài vào bên cạnh nàng, ngăn ở phía bên ngoài nàng, một tay ôm tới, gắt gao giữ chặt eo nàng, đề phòng nàng trượt chân lăn xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào thời khắc như thế này, Tống Tinh Dao đã bỏ qua những lễ nghĩa vô dụng như nam nữ khác biệt* gì gì đó, chỉ nghĩ đừng ngã chết là được rồi. Nàng cúi đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy bóng người chầm chậm đi tới của Quận chúa.
*Trong raw là Nam nữ đại phòng [男女大防]: ý chỉ nam nữ không được tiếp xúc, nói chuyện, trao nhận đồ với nhau, không được ăn chung bàn,…
“Như này không tốt lắm nhỉ?” Tống Tinh Dao nói nhỏ. Nàng không biết Lâm Yến nổi điên cái gì, đêm hôm khuya khoắt kéo mình lên nóc nhà nhìn trộm phụ thân, thậm chí những giáo dưỡng mà nàng không hề bồi dưỡng nghiêm khắc từ nhỏ cũng đang nhắc nhở nàng, nhìn trộm việc tư trong phòng riêng của trưởng bối là chuyện cực kỳ vô đạo đức, cho dù người phía dưới là Quận chúa, nàng cũng chẳng có chút hứng thú nào.
Đối với vị Thần Uy đại tướng quân đương triều đã từng làm công công của nàng này, Tống Tinh Dao cũng không hiểu rõ lắm. Kiếp trước, phần lớn thời gian Lâm Triều Thắng đều ở lại quân doanh, rất ít về Lâm phủ, chỉ có ngày lễ ngày tết nàng mới có thể nhìn thấy ông. Mặc dù ít ở nhà nhưng ông đối xử với nhi tức phụ* như nàng cũng coi như không tệ, chưa bao giờ dùng vẻ mặt lạnh lùng và yêu cầu khắt khe khi đối xử với nhi tử lên trên người nàng, khi gặp mặt thì đều dùng khuôn mặt ôn hòa, hỏi về cuộc sống ở trong phủ của nàng, cũng nói nếu như Lâm Yến bắt nạt nàng thì tới nói cho ông biết, thỉnh thoảng ông còn nói vài câu về binh khí với nàng, khen nàng là “Hổ phụ vô khuyển nữ**”, có thể nói là trưởng bối duy nhất trong toàn bộ Lâm phủ coi nàng là nhi tức của Lâm gia, có chút giống với phụ thân của nàng, mặc dù ít nói nhưng lại ngoài lạnh trong nóng, đối xử nghiêm khắc với nhi tử nhưng lại vô cùng dung túng nữ nhi.
*nhi tức phụ: con dâu
**Hổ phụ vô khuyển nữ: cha hổ không sinh ra con gái là chó, trong bài này ý chỉ cha giỏi thì con không thể dốt được.
Chỉ tiếc rằng… Lâm tướng quân ra đi quá sớm, sau khi nàng gả cho Lâm Yến được một năm thì đã qua đời rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhớ lại đến tận đây, lòng Tống Tinh Dao bỗng nhiên rơi “Lộp bộp” một tiếng, nhớ tới chuyện cũ mà Lâm Yến đã từng nói qua, Lâm Triều Thắng không phải chết vì bệnh, mà là chết trong tay Quận chúa.
“Đừng nói chuyện, nhìn là được.” Lâm Yến thì thầm với nàng.
Giọng nói như sợi tơ phất qua tai, Tống Tinh Dao hơi khó chịu. Nhìn cái gì mà nhìn, nàng lại không có những sở thích kỳ quái đó, vì thế hung tợn trừng hắn, lại thấy hắn nghiêm mặt và nắm chặt quyền.
Lâm Yến rất ít khi có thời khắc để lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, cho dù lúc nãy hắn và nàng thảo luận chuyện Hoàng Hậu hạ độc giết Hoàng Thượng, tuy rằng hắn rất kinh ngạc nhưng lại vẫn bình tĩnh như cũ, thế mà lúc này lại có chút rối loạn.
Tống Tinh Dao ngậm miệng lại, một lần nữa nhìn về phía thư phòng.
Quận chúa đã sắp đi tới mép bàn viết chữ của Lâm Triều Thắng, Lâm Triều Thắng ngồi ngay ngắn trên ghế, mắt nhìn thẳng về phía trước, vẫn chưa từng nhìn Quận chúa một lần nào, bởi vì vị trí và ánh sáng, Tống Tinh Dao không nhìn rõ vẻ mặt của Lâm Triều Thắng, chỉ cảm thấy ông có chút lạnh lùng hung ác không giống như bình thường, dựa vào sự hiểu biết của nàng đối với Lâm Triều Thắng, mặc dù tình cảm phu thê không hòa thuận nhưng Lâm Triều Thắng vẫn rất tôn trọng Quận chúa, hai người chung sống tôn trọng nhau như khách, ông sẽ không dùng thái độ như vậy để đối mặt với thê tử.
Hộp đựng thức ăn bằng mây được Quận chúa nhẹ nhàng đặt lên trên mặt bàn, Quận chúa thong thả lấy một chén thuốc bổ từ trong hộp ra, cùng với hai đĩa điểm tâm nhỏ tinh xảo đặt trên mặt bàn ở bên cạnh tay ông. Ánh nến vàng ấm áp khiến cho người ta trông có vẻ dịu dàng hơn, Quận chúa vốn chính là đại mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, không có lớp trang điểm giống như mặt nạ kia, tuy có hơi lộ dấu vết của tuổi tác nhưng lại càng thêm quyến rũ động lòng người hơn.
Dịu dàng như nước, nếu như là bình thường, Lâm Triều Thắng chắc chắn sẽ được chiều mà lo sợ, nhưng tối nay lại khác, ông không hề động lòng.
Bà ta không bưng thuốc bổ lên ngay lập tức, mà là đi đến bên cạnh ghế dựa của Lâm Triều Thắng, gọi một tiếng: “Triều Thắng…” Lại đổi xưng hô thành: “Phu quân.”
Lâm Triều Thắng không trả lời, Quận chúa lại nhẹ nhàng nâng tay, dùng tay vuốt ve hai bên má lún phún râu chưa cạo của ông, nói: “Chàng nên biết, ta yêu chàng. Cho nên năm xưa ta dùng sai phương pháp, nhưng ta thật lòng mến mộ chàng, thiếu niên anh hùng, khí phách hơn người, cứu ta trong lúc nguy cấp.”
Bọn họ gặp nhau, bắt nguồn từ một lần ngoài ý muốn của Quận chúa, chính là tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân trong kịch bản của các vở kịch, mặc dù có cũ kĩ thì cũng vẫn làm lòng người rung động như cũ.
“Đây cũng không phải là cái cớ để nàng có thể phạm sai lầm, hơn nữa, những chuyện cũ năm xưa này không liên quan tới việc hôm nay, ta không muốn nhắc lại chuyện cũ với nàng.” Lâm Triều Thắng mở miệng, giọng nói nghiêm túc lạnh lùng, không hề dịu xuống chút nào.
“Không liên quan ư?” Quận chúa mơn trớn gương mặt ông, đầu ngón tay xoa đến huyệt thái dương của ông, người cũng vòng ra sau lưng ông, bắt đầu xoa bóp cho ông, vẻ mặt giọng điệu xót xa, xưa nay chưa từng yếu thế như vậy: “Nhưng chàng lấy ta, không phải sao? Ta mới là thê tử mà chàng cưới hỏi đàng hoàng, nhưng trong lòng chàng đã từng có ta chưa? Có từng suy nghĩ cho ta chưa? Chàng vừa vào quân doanh là mấy tháng khó về, chỉ còn lại một mình ta trông giữ nhà cửa lạnh tanh này, khi ta mang thai ăn ngủ không yên thì chàng ở đâu? Khi ta sảy thai sinh non thì lòng chàng đặt ở đâu? Khi ta sinh A Vãn thì khó sinh suýt chút nữa không qua nổi, chàng lại đang ở đâu? Chàng trốn vào quân doanh, còn không phải là bởi vì chàng không muốn gặp ta sao? Người mà chàng nhớ nhung trong lòng, đã từng có ta chưa? Lòng chàng, vẫn luôn đặt ở bên kia.”
Lâm Triều Thắng đứng dậy, tránh khỏi tay bà ta, nói: “Khi nàng dở mánh khóe ép ta lấy nàng, không phải hẳn là đã biết trong lòng ta không có nàng rồi sao? Nàng bỏ thuốc với ta để có đứa bé kia, lại dùng đứa bé kia để hãm hại Mãn Y bị sảy thai, có ý định ép Mãn Y đến chết, cuối cùng ép cho ta và Tùng Thắng huynh đệ xa cách, hắn phân phủ rời đi, nàng muốn ta phải như thế nào? Khi A Vãn sinh ra, ta bị người ám hại thân trúng mấy đao, không dám về phủ sợ ảnh hưởng nàng sinh con, nhưng thần y bảo toàn tính mạng giúp nàng khi khó sinh, chính là ta đã sớm sai người mời từ Giang Nam về ở sẵn trong nhà. Nàng tưởng rằng ta không biết bởi vì nàng khó sinh khi sinh A Vãn nên cơ thể bị thương không thể sinh dục được nữa chắc? Ta không nhắc tới chỉ sợ khiến nàng đau lòng.”
Có lẽ là có mấy lời nghẹn mấy chục năm, một khi nhắc tới thì khó mà kiềm chế được nữa, đối mặt với trách cứ của Quận chúa, Lâm Triều Thắng cảm thấy phẫn nộ khó tiêu, vì thế mới nhớ lại từng việc một.
“Ta nghĩ nàng và ta đã trở thành phu thê, dù cho bắt đầu là một sai lầm nhưng ta vốn là nam nhân, nếu đã lấy nàng thì phải gánh vác trách nhiệm. Nàng vì ta sinh nhi dục nữ lo liệu hậu trạch, ta nên tôn nàng kính nàng tin nàng. Nàng cho rằng những thủ đoạn bỉ ổi đó của nàng, ta hoàn toàn không biết gì ư? Chẳng qua bởi vì nàng là thê tử của ta, vì thế ta giúp đỡ che giấu cho nàng ở khắp nơi, không ngờ trái lại còn dung túng nàng làm càn.” Lâm Triều Thắng vỗ một cái lên trên mặt bàn viết chữ.
“Ta làm cái gì? Chàng cũng biết mỗi lần ta nhìn thấy chàng, đều là bởi vì Tần Mãn Y xảy ra chuyện? Cho dù chàng chỉ đặt ba phần tâm tư mà chàng đối xử với nàng ta ở trên người ta thôi, làm sao ta lại đến nông nỗi này?”
“Phu thê hơn hai mươi năm, nàng tâm tâm niệm niệm cầu tới mối hôn sự này, nhưng lại không hề tin tưởng ta ư? Nàng để tay lên ngực suy nghĩ xem, những năm này Lâm Triều Thắng ta có từng làm gì có lỗi với nàng chưa? Những năm nay, ta không hề nạp thiếp, không hề trăng hoa, cũng không có ngoại thất, nữ nhân mà quyền quý trong triều đưa tới đều giao hết cho nàng xử lý, ta chưa từng hỏi qua nửa câu. Nàng còn muốn ta như thế nào? Là nàng quá tham lam, vọng tưởng chiếm hết cái tốt trong thiên hạ. Ta có thể tôn nàng kính nàng coi nàng là thê tử, nhưng ta không thể lừa mình dối người.”
*ngoại thất [外室]: là người phụ nữ không kết hôn hợp pháp nhưng sống như vợ chồng với một người đàn ông đã có gia đình, họ có địa vị rất thấp, hay còn gọi là “tiểu tam”, do người đàn ông giấu giếm ở bên ngoài.
Việc dùng mánh khóe xấu xa để cướp tới, đã định trước chỉ có thể là một mối quan hệ phu thê, có thể cho hắn đều đã cho, nhưng trái tim này, cũng sẽ không bởi vì mối quan hệ này mà thay đổi.
“Đúng vậy, ta quả thật đã từng yêu Mãn Y, nếu không phải nàng bày kế chia rẽ, thê tử hiện giờ của Lâm Triều Thắng ta chính là Tần Mãn Y. Nhưng vậy thì sao? Từ khi ta lấy nàng, ta đã cắt đứt tâm tư với nàng ấy. Ta có thể thề với trời, giữa ta và Mãn Y trong sáng ngay thẳng, tuyệt đối không có nửa phần mờ ám, từ khi nàng ấy gả cho nhị đệ, ta chỉ xem nàng ấy như người thân, không hề vượt quá. Vậy còn nàng? Nàng có dám thề, nhiều năm như vậy, nàng chưa từng ra tay với Mãn Y không? Chưa từng hại một nhà nhị đệ không? Chưa từng lạnh lùng ra tay độc ác với Lâm Càn! Nàng có dám không?” Lâm Triều Thắng xoay người lại, căm tức nhìn Quận chúa: “Đừng nói với ta rằng nàng yêu ta, nàng chỉ có tầm nhìn hạn hẹp của phụ nhân, nhưng lại cho rằng người trong thiên hạ đều giống như nàng, lòng dạ xấu xa dơ bẩn, muốn cái gì thì trăm phương ngàn kế đều phải có được, không chiếm được thì phải phá hỏng.”
Sự dịu dàng của Quận chúa dần dần vỡ nát giống như tảng băng nứt dưới giọng nói của ông: “Đúng vậy, là ta trăm phương ngàn kế, trăm phương ngàn kế hai mươi mấy năm, lo liệu nội trạch, giáo nhi dưỡng nữ, để sau lưng chàng không có nỗi lo, luôn luôn suy nghĩ cho chàng, nâng đỡ sự nghiệp của chàng, chỉ chớp mắt, nhi nữ đều đã lớn như vậy rồi, vậy mà chẳng nhận được một chữ hay nào. Ta không mong có được trái tim của chàng, ta chỉ mong nhi nữ song toàn, dù sao thì cũng có thể chứ. Yến nhi cũng là chàng nhìn lớn lên, chàng nhẫn tâm…”
Quận chúa và Lâm Triều Thắng tranh chấp thao thao bất tuyệt vốn khiến cho Tống Tinh Dao nghe đến choáng váng, bỗng nhiên nghe thấy tên Lâm Yến, nàng rùng mình một cái rồi tỉnh táo lại, khi quay đầu nhìn Lâm Yến, vẻ mặt của Lâm Yến không thay đổi.