Phù cẩm

Chương 81


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 81:

Chương 81: Tới thăm Lâm gia vào ban đêm
 
Tống Tinh Dao không yên lòng cùng Triệu Duệ An chơi với Triệu Duệ Khải một lát, sau đó lấy cớ đi thay quần áo để đưa Triệu Duệ Khải về tẩm điện, Triệu Duệ An vẫn là dáng vẻ bất cần đời như cũ, đưa hai người đến bên ngoài Tây Điện rồi nghênh ngang quay về, cái nhìn thoáng qua có ý nghĩ sâu xa kia, dường như chỉ là ảo giác của Tống Tinh Dao mà thôi.
 
Triệu Duệ An vừa đi, Tống Tinh Dao đã cho người hầu xung quanh lui xuống, kéo Triệu Duệ Khải đến bên cạnh dò hỏi riêng về ý nghĩa của bức tranh kia, nhưng hỏi tới hỏi lui, Triệu Duệ Khải cũng không thể nói rõ ràng được, chỉ nói cho Tống Tinh Dao biết đó là Hàn Thanh Hồ dạy hắn vẽ, người bị bệnh là phụ hoàng, người hầu hạ là Hàn Thanh Hồ. Tống Tinh Dao hỏi lại vì sao động tác của người đứng trong hai bức tranh lại khác nhau, quần áo trang điểm cũng hơi khác nhau, nhưng Triệu Duệ Khải lại không trả lời được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đứa bé năm tuổi, Tống Tinh Dao không thể trông cậy gì được, ý nghĩa được thể hiện trong tranh cũng chưa chắc đã đúng, nhưng Tống Tinh Dao chỉ sợ chẳng may. Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu nàng chính là tìm Lâm Yến để bàn bạc —— nàng cũng không biết bắt đầu từ khi nào mình sẽ nghĩ đến Lâm Yến mỗi khi gặp chuyện, muốn trưng cầu ý kiến của hắn, nhận được sự đồng ý của hắn, nàng mới có thể yên tâm hơn để buông tay làm việc.
 
Điều này đã không còn giống với kiếp trước. Thật ra nàng cũng không hiểu Lâm Yến, kiếp trước, Lâm Yến với nàng, chỉ là một người nam nhân xa xa không thể với tới mà nàng đã từng thâm tình ngưỡng mộ nhưng sau đó lại bị hiện thực vô tình đánh cho tỉnh táo. Có những khoảng cách vừa mới bắt đầu đã định sẵn là sẽ tồn tại, trở thành phu thê, nàng cẩn thận từng li từng tí để sống chung cùng hắn, học cách làm một người thê tử hiền lương, nhưng lại chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân mình cũng có thể đứng ở độ cao giống như hắn để chung tay giải quyết các vấn đề khó khăn càng thêm xa xa không thể với tới hơn nữa.
 
Mà sự tồn tại của hắn, giống như một khối đá khiến lòng người yên tâm, cho dù không nói lời nào, cũng có thể giúp nàng bình tĩnh.
 
Đây là cảm giác an toàn mà kiếp trước hắn chưa từng để cho nàng có được.
 
Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Tinh Dao gọi Hà cô cô tới, Lâm Yến không ở bên cạnh, không thể nói gặp là gặp được, nàng định đi gặp Trưởng công chúa trước.
 
“Tiểu thư, điện hạ đã vào cung từ sáng sớm hôm nay. Tiểu thư có việc gấp ư?” Hà cô cô trả lời.
 
Thật sự rất không đúng lúc, bệnh tình của Hoàng Thượng trở nên nghiêm trọng, Hàn Thanh Hồ bị nhốt vào Dịch Đình, Triệu Ấu Trân đã sớm vào cung, không có ở phủ công chúa.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thôi vậy, làm phiền cô cô rồi.” Tống Tinh Dao chỉ có thể từ bỏ.
 
Lại ở trong phòng thêm một lát, Tống Tinh Dao khó có thể yên lòng, đi ra ngoài điện tìm một chỗ hẻo lánh để gọi Ngũ Niệm tới, cũng không dám nói thẳng là chuyện gì, chỉ dùng danh nghĩa của Thập Ngũ hoàng tử, muốn hắn truyền lời cho Lâm Yến, bảo Lâm Yến tới phủ công chúa để gặp mặt một lát.
 
Ngũ Niệm nhận lệnh rời khỏi phủ công chúa, Tống Tinh Dao lập tức quay lại Tây Điện với Triệu Duệ Khải.
 
Suốt một buổi chiều, Tống Tinh Dao đều đứng ngồi không yên, trông mong có thể nhìn thấy có người quay về, cho dù là công chúa hay là Lâm Yến, thấy người nào cũng được, nhưng mà tới hoàng hôn, trời đã hơi tối rồi, Tống Tinh Dao cũng chỉ chờ được Ngũ Niệm mang đến lời truyền miệng của Lâm Yến.
 
Lâm phủ cũng có việc quan trọng khẩn cấp, Lâm Yến không thể thoát thân, thật sự không tới được, chỉ có thể để ngày khác lại đến thăm Thập Ngũ điện hạ.
 
Tống Tinh Dao đi đi lại lại ba vòng ở trong phòng, cuối cùng đứng ở trước cửa sổ, trời tối rất nhanh, trời bên ngoài phòng tối sầm lại trong nháy mắt, đến giờ cấm đi lại ban đêm, cửa phường của Trường An bị đóng lại, đến lúc đó thì chung quy là không thể ra ngoài được. Nàng thầm quyết định ở trong lòng, nhanh chóng xoay người, gọi Lệ Chi và Yến Đàn tới, sai hai người bọn họ thay nhau trông nom Thập Ngũ hoàng tử, lại khuyên nhủ dỗ dành Triệu Duệ Khải một hồi lâu, mới khiến cho hắn đồng ý để hai người Lệ Chi và Yến Đàn bầu bạn, bản thân nàng thì nhanh chóng thay quần áo người Hồ để thuận tiện hành động, tìm một chiếc áo choàng rộng, che hết mặt mũi và thân thể đến kín mít, bảo Ngũ Niệm lặng lẽ đưa mình tới Lâm phủ gặp Lâm Yến.
 
————
 
Hai con ngựa một trước một sau chạy như bay trên đường cái, tiến vào phường Bố Chính, nơi Lâm gia đang ở ngay một khắc trước khi cửa phường hạ xuống.
 
Trên đường đã chẳng còn bao nhiêu người đi lại, quán rượu, cửa hàng, nhà cửa đều đã lên đèn, bóng đêm mông lung, vó ngựa cuốn tung bụi đất, Tống Tinh Dao thúc ngựa bí mật đến tận góc Tây Bắc của Lâm phủ rồi mới xuống ngựa.
 

“Tiểu thư, đằng trước chính là cửa nách phía Tây Bắc, người chờ một lát, ta đi thông truyền.” Ngũ Niệm dắt ngựa đến dưới gốc cây để buộc lại, rồi mới nói.
 
“Không đi qua cửa, ngươi dẫn ta…” Tống Tinh Dao nhìn tường viện cao vời vợi, nuốt nước miếng: “Nhảy vào đi.”
 
Khắp nơi của Lâm gia đều là tai mắt của Quận chúa và Lâm Vãn, chẳng cần biết là cửa chính hay cửa nách, chỉ cần nàng đi qua cửa, chắc chắn sẽ không tránh thoát được tai mắt của hai người đó, nàng không muốn bị người ta phát hiện mình đến Lâm gia.
 
Ngũ Niệm vô cùng kinh ngạc, do dự nói: “Cái này… không hợp quy củ.”
 
Nhưng Tống Tinh Dao đã sớm đi đến một góc khuất hẻo lánh, đi vài chục bước rồi dừng ở dưới chân tường, nói: “Đi vào từ chỗ này đi. Đằng sau chỗ này là Quy Hạc Viên của Lâm phủ, không có người canh giữ.”
 
Chỗ mà nàng xuống ngựa vừa vặn ở rất gần Quy Hạc Viên của Lâm phủ, nơi này phòng bị tương đối lỏng lẻo, ngược lại càng bớt việc.
 
Ngũ Niệm đuổi theo, càng kinh ngạc hơn, dường như Lục tiểu thư của Tống gia vô cùng quen thuộc với cách bố trí của Lâm phủ.
 
“Đừng ngẩn người nữa, mau lên. Nếu ngươi thấy không tiện, ta tự trèo tường cũng được, ngươi làm chỗ gác chân cho ta đi.” Tống Tinh Dao quay đầu thúc giục hắn, cũng không để ý tới sự do dự của hắn.
 
Ngũ Niệm khẽ cắn môi —— thôi, dù sao thì chủ tử đã từng dặn dò, bảo mình phải luôn luôn đặt sự an toàn của Tống tiểu thư lên hàng đầu, đề phòng nàng trèo tường, cũng là chức trách của hắn nhỉ?
 
“Tống tiểu thư, đắc tội rồi.” Ngũ Niệm xin thứ tội, sau đó nắm chặt cổ tay của Tống Tinh Dao, kéo người nhảy lên bờ tường.

 
Sau một hồi trời đất quay cuồng, Tống Tinh Dao đã đứng vững trên mặt đất, mũi ngửi thấy mùi của cỏ dại, mang theo ký ức xa xôi ập vào trước mặt. Nàng hít sâu mấy hơi rồi mới mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt, là nhà cửa đã từng sống trong bảy năm.
 
Khi mới sống lại, nàng đã từng thề rằng đời này tuyệt đối sẽ không bước vào Lâm gia nửa bước, chung quy là việc đời khó lường.
 
“Tiểu thư, đi bên này.” Ngũ Niệm đã cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa dẫn đường.
 
Tống Tinh Dao lại nói: “Không đi con đường đó. Thư phòng của Lâm Yến, có thể đi đường tắt.”
 
Không ai có thể quen thuộc đường lối ở Lâm gia hơn nàng.
 
————
 
Bóng đêm hoàn toàn bao phủ Trường An, các nơi của Lâm phủ đã đốt đèn, dưới hành lang gấp khúc thường xuyên có nha hoàn đi qua đi lại, nhưng khi những nha hoàn này tới Kình Tùng Viên thì không ngoài dự tính là đều không dám bước vào.
 
Kình Tùng Viên không treo đèn, chỉ có vài chiếc đèn bằng đá* để dẫn đường, khó khăn lắm mới soi sáng được con đường đá cuội quanh co, bóng cây tùng bên trong vườn rất khỏe khoắn, cành lá kỳ quái lởm chởm, càng thêm cổ quái ở trong bóng đêm, cũng không phải chỗ hoan nghênh có khách tới thăm, qua vườn cây tùng, mới là thư phòng của Lâm Yến. Thư phòng không có tên, chỉ treo một tấm biển, trên đó viết “Bắc chỉ nam khuynh”.
 
*đèn bằng đá [石灯]:
 
Đèn đuốc trong ngoài thư phòng trước mắt đều đã sáng trưng, Lâm Yến đang ngồi sau bàn viết chữ, sa sầm mặt mày nghe thuộc hạ bẩm báo.
 
“Công tử, Lạc Dương truyền lại tin tức, mấy ngày trước có hai người đến nhà cũ ở Lạc Dương để hỏi thăm về chuyện cũ của Hàn gia, cũng hỏi tới mấy việc khi bà mụ đỡ đẻ cho Hàn gia năm đó, đã điều tra rõ thân phận của hai người đó rồi, là người ở dưới trướng của Thần Uy Quân. Thuộc hạ chỉ sợ tướng quân đã có nghi ngờ, cũng không biết là có liên quan tới việc hôm nay hay không.”
 

Lâm Yến không nói, vẻ mặt dưới ánh nến càng trở nên lạnh lùng hơn.
 
Hôm nay phụ thân hắn là Lâm Triều Thắng đột nhiên về phủ vào buổi chiều, cả người nổi giận đùng đùng rút kiếm đi vào hậu trạch, trực tiếp đi tìm Quận chúa, cũng không biết phu thê hai người đóng cửa lại nói chuyện gì, nhưng lúc Lâm Triều Thắng đi ra lại càng giận dữ hơn, cười lạnh đi vào thư phòng của ông, đến nay chưa ra, cũng không gặp ai, Quận chúa cũng không xuất hiện.
 
Gần đây hắn nóng lòng điều tra vụ việc năm đó của Hàn gia, thu thập chứng cứ phạm tội của Lý gia, có một số việc xử lí không đủ cẩn thận, hơn nữa Hàn Thanh Hồ xuất hiện, hoặc nhiều hoặc ít đã làm người ta nghi ngờ, chỉ sợ Lâm Triều Thắng cũng đã nổi lên lòng nghi ngờ đối với việc năm đó, âm thầm phái người đi điều tra, cũng không biết bây giờ đã tra được bao nhiêu rồi.
 
Nhưng thật ra Lâm Yến cũng không quá lo lắng về điều này, sớm hay muộn cũng phải để cho Lâm Triều Thắng biết đến việc đó, chỉ có điều trước mắt đang là lúc rối ren, đừng bởi vậy mà làm hỏng việc lớn của hắn mới tốt, lại còn có Quận chúa, Lâm Yến không thể không ở lại trong nhà để lặng lẽ quan sát sự biến đổi của tình hình.
 
Tống Tinh Dao hiếm khi chủ động mời một lần, nhưng hắn cũng chỉ có thể nhịn đau tạm từ chối.
 
“Đã biết, tiếp tục phái người nhìn chằm chằm vào phía bên kia…” Lâm Yến gật đầu, đang định dặn dò thì chợt nghe thấy tiếng đánh nhau truyền vào từ ngoài cửa.
 
Thuộc hạ nhìn thẳng vào mắt hắn một cái, xoay người mở thư phòng ra. Ở khoảng trống trong sân của Kình Tùng Viên đã có bóng người lay động khi đánh nhau, xen lẫn tiếng quyền cước trầm đục, nhưng tiếng động không tính là quá lớn, tựa hồ đều sợ quấy nhiễu đến người ngoài. Thuộc hạ vội vàng ra khỏi thư phòng, nhấc đèn treo dưới mái hiên lên để soi sáng, soi ra Ngũ Niệm và một người khoác áo choàng đen.
 
————
 
Lâm phủ không có gì thay đổi, đường đi vẫn như cũ, Tống Tinh Dao nhớ rõ phải đi tắt như thế nào để tới thư phòng của Lâm Yến, nhưng lại đã quên Lâm Yến xưa đâu bằng nay, nhìn bên ngoài thì Kình Tùng Viên yên bình không một gợn sóng, thậm chí còn chẳng có thủ vệ, nhưng thực tế lại có không ít người mai phục. Những người này đều là người của Lâm Yến, âm thầm canh giữ để phòng ngừa người ngoài nhìn trộm, Ngũ Niệm không biết, tùy tiện bước vào cùng Tống Tinh Dao, Tống Tinh Dao lại ăn mặc cổ quái, vì thế dẫn tới trận chiến lần này.
 
Nhưng cho dù là người của Lâm Yến, hay là hai người Tống, Ngũ, thì đều không muốn khiến cho những người khác trong phủ chú ý, vì thế tiếng đánh nhau cũng có vẻ rất trầm lặng, chỉ có Ngũ Niệm ép giọng nói: “Đừng đánh, là ta, người một nhà!”
 
Đã có ba cung thủ lặng lẽ nằm sấp trên mái hiên của thư phòng, âm thầm căng dây cung, chỉ cần người đột nhập lại tiến thêm vài bước thì sẽ bắn tên cảnh cáo. Tống Tinh Dao tinh mắt, trải qua việc kiếp trước, lại vô cùng nhạy bén với cung tiễn, liếc mắt một cái đã nhìn thấy những người đó, sau lưng chợt lạnh, nàng lùi lại mấy bước, rời khỏi phạm vi phòng ngự Ngũ Niệm, quyền cước đánh úp lại từ phía sau, mắt thấy quyền phong đã quét về phía mặt mày của nàng…
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.