Phù cẩm

Chương 5


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 5:

Chương 5: Gây giống
 
Không đến hai ngày sau, quả nhiên Tôn Tàng đã gửi bái thiếp tới Tống phủ, dẫn theo tôi tớ nâng mấy rương lễ vật tới bái kiến Tống lão phu nhân. Hai nhà là thế giao, Tôn Tàng cũng mới hai mươi mấy tuổi, Tống lão phu nhân nhìn hắn trưởng thành từ nhỏ tới lớn, đối xử với hắn như con cháu trong nhà mình, bởi vậy rất thân thiết. Tôn Tàng trò chuyện vô cùng vui vẻ với Tống lão phu nhân hồi lâu trong Di Vinh Viên mà vẫn chưa thấy cháu gái nhỏ đằng ngoại của mình tới đây, trong lòng thầm thắc mắc. Lão phu nhân liếc mắt một cái là nhìn thấu, trêu ghẹo hắn hai câu rồi dứt khoát sai người dẫn Tôn Tàng đi gặp Tống Tinh Dao.
 
“Mời Cữu lão gia đi bên này.” Nha hoàn dẫn Tôn Tàng đi qua cửa bán nguyệt vào vườn nhỏ của Tống Tinh Dao, đụng phải Tống Tinh Dao đang đi ra từ trong lâu ở phía đối diện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tống Tinh Dao đã mặc váy áo chỉnh tề, áo khoác màu vàng nhạt có ống tay áo bó sát ngắn tới nửa cánh tay màu vàng cam, phía dưới là chân váy dài xếp li mười hai nếp gấp có hai màu hồng và xanh lam, khoác khăn choàng bằng dải lụa màu xanh lam trên khuỷu tay, dáng vẻ sốt ruột hoảng hốt muốn đi ra ngoài. Nàng vừa trông thấy Tôn Tàng thì lúc đầu hơi giật mình, sau đó chớp chớp mắt, vui mừng kêu lên: “Tiểu cữu cữu!”
 
Tôn Tàng che lỗ tai: “Ồn ào cái gì vậy? Cháu sắp cập kê trở thành đại cô nương rồi mà vẫn không biết chín chắn gì cả.” Mặc dù ngoài miệng hắn ghét bỏ nhưng lại không giấu được niềm vui sướng trong mắt, Tống Tinh Dao đã vọt tới bên cạnh hắn, mặt mày vui vẻ: “Đã lâu không gặp tiểu cữu cữu, cháu nhớ quá đi.”
 
“Mới một năm mà thôi.” Tôn Tàng nghe vậy thì vuốt vuốt râu cá trê trên môi, giả bộ nói chuyện một cách già dặn nhưng hắn không biết đối với Tống Tinh Dao mà nói, từ khi nàng gả vào Lâm gia đã có 5 năm chưa từng gặp lại hắn, nỗi nhớ này của nàng sinh ra từ tận đáy lòng.
 
Tống Tinh Dao cười cười, không giải thích, kéo tay áo hắn chạy ra bên ngoài. Tôn Tàng bị nàng kéo đến mức khó hiểu, chỉ nói: “Ta mới từ chỗ tổ mẫu của cháu tới đây, tốt xấu gì cháu cũng phải mời ta uống một ngụm trà chứ, đây là vội vàng muốn kéo ta đi đâu?”
 
“Đương nhiên là đi tới nhà trọ Thụy Lai rồi, đi xem vật quý của tiểu cữu cữu!” Đây là một cơ hội hiếm có, Tống Tinh Dao chỉ muốn đi nhìn thương đội của hắn một lần.
 
————
 
Triều Đại An có dân phong cởi mở, hành vi của nữ tử không phải giữ kẽ như mấy triều đại trước, Tống gia lại không phải danh môn vọng tộc, quy củ không quá khắt khe, nữ nhi trong nhà muốn ra cửa, chỉ cần không quá phận thì cũng không có ai ngăn cản. Tống Tinh Dao đi qua chào hỏi tổ mẫu, sau đó dẫn Yến Đàn đi theo Tôn Tàng ra khỏi Tống phủ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thương đội của Tôn Tàng phải dừng lại ở Lạc Dương khoảng hai ba tháng để tìm người mua hàng, vì vậy đã bao toàn bộ các gian phòng cho khách của nhà trọ Thụy Lai. Nhà trọ Thụy Lai là tòa nhà hai tầng lầu, bên trong còn có vườn nhỏ, có thể cho hàng trăm người ở lại, đây cũng coi như một nhà trọ rất nổi tiếng ở Lạc Dương, Tôn Tàng đến đây đã bao toàn bộ nhà trọ, đủ thấy mấy năm nay ra biển làm buôn bán cũng kiếm đủ ngân lượng vào trong túi. Người cữu cữu này của Tống Tinh Dao không lớn tuổi nhưng đã làm buôn bán được nhiều năm, sau nhiều năm phát triển thì thương đội dưới tay hắn đã có quy mô gần trăm người, thương đội không chỉ có các thương nhân nhỏ lẻ từ khắp nơi mà còn có rất nhiều người nước ngoài ở xa tới giao dịch, hàng hóa đặt mua cũng vô cùng đa dạng kỳ lạ, nàng đi theo nhìn xem để mở mang kiến thức.
 
Ôm mục đích này, Tống Tinh Dao vào nhà trọ Thụy Lai, đôi mắt chưa từng dừng lại một chỗ. Hiện tại trong nhà trọ đều là người của thương đội, rất bận rộn, có nhiều người nước ngoài mặc trang phục người Hán, nhìn thấy Tôn Tàng đều dừng chân chào hỏi, cung kính gọi hắn một tiếng “Tam gia”. Mới nói được mấy câu thì có hai nữ nhân xinh đẹp bước xuống từ trên cầu thang, tới trước mặt Tôn Tàng để hành lễ, nhìn quần áo thì có vẻ là người Tân La, Tống Tinh Dao dùng cùi chỏ chọc chọc vào người Tôn Tàng, nhỏ giọng nói: “Tiểu cữu cữu, nô tì Tân La ư? Tiểu cữu mẫu của cháu có biết không? Cữu cữu không sợ cữu mẫu…” Còn chưa nói dứt lời đã bị Tôn Tàng cắt ngang.
 
Nô tì Tân La có tính tình hiền lành đơn thuần, vừa là nô tì cũng vừa là người hầu ngủ, là giải ngữ hoa* mà các phú hộ nhà cao cửa rộng đương thời nuôi dưỡng theo trào lưu.
 
*giải ngữ hoa: ý chỉ người đẹp như hoa lại thấu hiểu lòng người.
 
“Nói bừa cái gì thế? Đây là những người khác trong thương đội nuôi dưỡng, cháu đừng nói hươu nói vượn trước mặt cữu mẫu của cháu.” Tôn Tàng lập tức giải thích rõ ràng, hắn thành thân được 5 năm, thê tử là biểu muội thanh mai trúc mã, năm ngoái vừa mới có thêm đứa nhỏ thứ hai, trong nhà không có thiếp thất.
 
Tống Tinh Dao cười im miệng, có người phía bên kia tới đây bẩm báo việc gì đó với Tôn Tàng. Người đến là một nô lệ Côn Luân* có mái tóc xoăn màu đen, thân thể cường tráng, nói tiếng phổ thông lưu loát, nhìn thấy ánh mắt tò mò của Tống Tinh Dao thì đáp lại nàng bằng nụ cười thân thiện, lộ ra một hàm răng trắng bóng. Sau khi Tôn Tàng nghe hắn bẩm báo xong mọi chuyện thì mới chính thức giới thiệu người này với nàng, người này có tên tiếng Hán là Trường Phúc, là một trợ thủ đắc lực của Tôn Tàng, đại quản gia của thương đội.
 
*nô lệ Côn Luân: tên gọi người da đen ở Trung Quốc cổ đại.
 
“Thỉnh an Lục tiểu thư.” Trường Phúc hành lễ, cúi đầu khom lưng tới ngang chiều cao của Tống Tinh Dao.
 
Tống Tinh Dao chợt động tâm tư, chờ Trường Phúc tránh đi, nàng mới nói với Tôn Tàng: “Tiểu cữu cữu, người cũng giúp cháu tìm một nô lệ Côn Luân được không?”
 
Tôn Tàng nhăn chặt mày: “Cháu là một nữ hài tử, tìm nô lệ Côn Luân làm gì?”
 
“Chính bởi vì cháu là một nữ hài tử, mấy tháng nữa còn phải đi tới Trường An, có một nô lệ Côn Luân thân thể khoẻ mạnh làm hộ vệ mới càng an toàn.” Tống Tinh Dao đã có suy nghĩ riêng. Dù sao Oanh Hương không thể ở lâu, nô lệ Côn Luân thân thể khoẻ mạnh chịu thương chịu khó, có vẻ sau này tới Trường An cũng là một sự trợ giúp tốt.
 

Tôn Tàng đang muốn từ chối thì lại nghe thấy tiếng động lộp bộp lộp bộp truyền ra từ bên trong đại sảnh, rèm vải bỗng nhiên lay động, một bóng đen vọt ra từ phía dưới, nhanh chóng leo lên trên xà ngang, một người nam nhân khoảng 30 tuổi nhăn mày đỏ mắt đuổi theo phía sau, mặc trang phục người Hồ có cổ bẻ, rống to một câu: “Tiểu súc sinh, mau xuống đây cho ông!”
 
Tống Tinh Dao tập trung nhìn kĩ lại, thấy có một con mèo đang đứng oai vệ uy phong trên xà ngang, bộ lông màu đen nhánh, dùng một đôi mắt sâu màu vàng từ trên cao nhìn xuống mọi người.
 
Tôn Tàng xoa bóp ấn đường*, đau đầu nói: “Lại tới nữa!”
 
*ấn đường: là chỗ giữa hai chân mày.
 
————
 
Đương thời nuôi mèo trở thành phong trào, đặc biệt là trong giới quý nữ ở Lạc Dương và Trường An, thậm chí còn bắt đầu có yến tiệc mèo, các quý nhân không chỉ so sánh hơn thua váy áo trang sức mà còn so sánh cả mèo, mèo nhà ai đẹp, đó là việc rất có mặt mũi, bởi vậy xuất hiện không ít thương nhân sống bằng nghề buôn bán mèo. Mặc dù mèo là loài thường gặp nhưng tính tình hoang dã, cũng không thân thiết với con người, nếu muốn kiếm được một con mèo có bề ngoài xinh đẹp, tính tình lại tốt thì không phải là việc dễ dàng, giá cả cũng khác nhau như trời với đất. Trong thương đội của Tôn Tàng có một tiểu thương gọi là Lôi Cửu, người Đăng Châu, ba đời tổ tiên đều kiếm sống bằng cách thuần hóa thú cưng, Lôi Cửu dốc lòng gây giống mèo cưng, lần này đi theo Tôn Tàng vào kinh, bởi vì hai nơi Lạc Dương và Trường An đều thích nuôi mèo, hắn muốn tìm một chủ tốt cho những con mèo trong tay, cũng mong bán được giá tốt.
 
Con mèo đen kia vẫn tung tăng nhảy nhót, cuối cùng mới bắt lại được sau một phen vây đuổi chặn đường. Bởi vì sợ làm phiền đến những người khác, mấy nhã gian ở vườn sau của nhà trọ Thụy Lai đều để giành cho Lôi Cửu và những con mèo của hắn. Lôi Cửu hùng hổ ôm con mèo đi ra vườn sau, Tôn Tàng cũng dẫn Tống Tinh Dao đi vào theo. Tiến vào nhã gian ở vườn sau, Tống Tinh Dao nhìn tới ngây người.
 
Nàng chưa từng thấy nhiều mèo như vậy bao giờ.
 
Nhã gian chồng chất lồng sắt lồng gỗ tùng, trong lồng có bát nước, bát cơm và chậu cát, một lồng một mèo, hầu hết những con mèo trưởng thành đang lười biếng nằm bò trong lồng, không thèm quan tâm tới tiếng động bên ngoài, trong khi những con mèo con bám bình bịch vào cửa lồng, tò mò nhìn chằm chằm vào người bên ngoài, cũng không hề sợ người lạ, nhìn thấy người thì kêu meo meo. Còn có mấy con được nuôi thả trực tiếp ở trong phòng, hiển nhiên là những con mèo ngoan ngoãn của Lôi Cửu.
 
Vẻ ngoài phẩm chất của những con mèo này đều đẹp hơn so với những con mèo mà Tống Tinh Dao đã từng gặp qua ở bên ngoài, mũi hồng đệm thịt hồng, bộ lông mượt mà sáng bóng, Tống Tinh Dao nhìn mà sắp không thể kiềm chế nổi, muốn vươn tay vuốt ve chúng.
 
Sau khi giới thiệu ngắn gọn, Tôn Tàng ngồi xuống uống trà nói chuyện với Lôi Cửu, mặc kệ Tống Tinh Dao chơi đùa với mèo, chỉ dặn dò nàng: “Cẩn thận một chút, cẩn thận đùa dai là bị cào xước da đấy.”

 
Tống Tinh Dao cầm một cây gậy lông chim thật dài chơi đùa với mèo con một lát, chợt nghe Tôn Tàng nói: “Lão Cửu, ngươi định xử lý con mèo này như thế nào?”
 
“Thành Lạc Dương lớn như vậy, người nuôi mèo cũng nhiều, chắc là có thể tìm được mèo thích hợp, làm phiền Tam Gia hỏi thăm nhiều hơn một chút giúp ta, tốt xấu gì cũng nên giữ lại huyết thống.” Giọng nói của Lôi Cửu hơi uể oải.
 
Tống Tinh Dao quay đầu nhìn thấy Lôi Cửu ngồi đối diện với Tôn Tàng, hắn đang ôm một con mèo trắng như tuyết, nhẹ nhàng vỗ về nó như có như không. Con mèo kia rất hiền, ngoan ngoãn nằm trên đầu gối hắn, là một con mèo rất xinh —— cũng là một con mèo lông dài màu trắng như tuyết, không hề có nửa sợi khác màu, hai tròng mắt màu xanh lam trong suốt sáng tỏ như đá quý, ưu nhã như một nữ nhân phong tình vạn chủng.
 
“Đây là… mèo sư tử ư? Muốn giữ huyết thống gì vậy?” Tống Tinh Dao cực kì tò mò, chạy hai bước đến bên cạnh Lôi Cửu.
 
“Tiểu cô nương cũng biết mèo sư tử à?” Lôi Cửu vừa nói vừa nhéo sau gáy con mèo.
 
“Ngoại sanh nữ* này của ta thích mèo, trong nhà cũng nuôi hai con.” Tôn Tàng thay nàng giải thích một câu.
 
*ngoại sanh nữ: cháu gái đằng ngoại.
 
Lôi Cửu thấy vậy thì nói tới nguồn gốc của con mèo này —— Người Đăng Châu, Lâm Thanh lấy mèo Ba Tư lai với mèo địa phương tạo ra những con mèo thế hệ sau, bởi vì lông dài như sư tử nên được gọi là mèo sư tử Lâm Thanh, rất quý hiếm. Con mèo trong lòng ngực Lôi Cửu này chính là con mèo sư tử có vẻ ngoài tuyệt phẩm mà hắn tỉ mỉ gây giống suốt mấy năm trời, là một con mèo cái. Ban đầu, để kéo dài huyết mạch, hắn vất vả lắm mới chọn được một con mèo đực có vẻ ngoài không tồi để giao phối và sinh sản, vốn muốn sinh một đàn mèo con, đúng lúc tới Lạc Dương, Trường An sẽ bán được giá tốt, cũng để giữ lại huyết thống, không ngờ trên đường đi thuyền xe mệt nhọc nên mèo đực không chịu nổi khí hậu, chưa kịp đến Lạc Dương thì đã bệnh chết. Việc gây giống những con mèo đẹp coi trọng huyết thống, mặc dù Lôi Cửu có rất nhiều mèo trong tay nhưng không có con nào có thể xứng đôi.
 
Một con mèo tốt rất khó tìm, Lôi Cửu rầu thối ruột.
 
Sau khi nghe nguyên nhân hậu quả xong, Tống Tinh Dao hiểu rõ trong lòng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve con mèo kia, đột nhiên kinh ngạc nói: “Con mèo này muốn lấy giống ư, vừa hay ta có một con mèo Thước Ngọc Tiêu Phi Luyện, mèo đực, một tuổi.”
 
Vừa dứt lời, Tôn Tàng mới nhấp được nửa ngụm trà, lập tức phun ra xa cả thước. Hắn lau miệng, đặt thật mạnh ly trà xuống bàn, nghiêm mặt mắng: “Tống Tinh Dao, cháu nghe những lời nói hỗn láo này từ nơi nào?! Đây là lời mà một nữ tử chưa xuất giá như cháu có thể nói sao?”
 
Tống Tinh Dao nhớ lại xem nàng vừa nói cái gì nhỉ?
 

Ồ, nàng nói một từ —— lấy giống.
 
Giống một “Lão chủ chứa”, quả thật không phải những lời mà nữ tử khuê các sẽ nói. Mặc dù ký ức của Tống Tinh Dao hỗn loạn nhưng nhiều thêm mười năm từng trải, trong xương cốt nàng đã sớm không phải là thiếu nữ ngây thơ. Về cơ bản, những ngày trở thành phụ nhân hoàn toàn khác so với nữ nhi khuê các, những thứ từng nhìn từng nghe vô tri vô giác làm thay đổi con người nàng tựa như vết sẹo bỏng.
 
Nàng cười ngượng ngùng, vừa định giải thích thì Lôi Cửu lại càng gấp gáp hơn nàng: “Tiểu cô nương, có thể ôm con mèo đó tới cho Lôi mỗ nhìn thử một lần không? Nếu như phù hợp, xin tiểu cô nương cho tại hạ mượn mèo mấy ngày.”
 
Mèo đương thời lấy màu lông làm chuẩn, Thước Ngọc Tiêu Phi Luyện là biệt danh gọi những con mèo thuần trắng một cách yêu thương.
 
“Được nha, ta sẽ cho người ôm nó tới.” Tống Tinh Dao vừa nói chuyện vừa bảo Yến Đàn trở về ôm Huyền Vân tới đây.
 
Lôi Cửu đứng dậy cảm ơn nàng: “Đa tạ tiểu cô nương, nếu lần này có thể được việc giúp ta giữ được huyết thống của con mèo Sương Ảnh này…” Hắn đang nói thì dừng lại một chút, định nói một số bạc lớn để tạ ơn nhưng có thể thấy được, Tống Tinh Dao cũng không thiếu khoản thù lao này của hắn, vì vậy phần trả công sắp nói ra miệng lại thay đổi: “Nếu tiểu thư thích, đến lúc đó hãy nhận nuôi một con mèo con, như vậy có được không?”
 
Tống Tinh Dao gật đầu như bổ củi, lại nói: “Ta vẫn còn có một yêu cầu quá đáng, hi vọng tiên sinh thành toàn.”
 
“Tại hạ là một người thô thiển, không dám nhận một tiếng ‘Tiên sinh’, tiểu thư có yêu cầu gì thì cứ nói, đừng ngại.” Lôi Cửu vội chắp tay nói, hắn chỉ là một kẻ buôn bán mèo, xưa nay có người gọi hắn một tiếng “Lôi lão bản” thì đã coi như đủ nể mặt hắn rồi, còn chưa từng có người nào gọi hắn là “Tiên sinh”.
 
“Nhận được, ta muốn xin tiên sinh nhận ta làm đồ đệ.” Tống Tinh Dao nói.
 
Lôi Cửu không thể ngờ được nàng lại đưa ra yêu cầu này, nghẹn họng trân trối nhìn về phía Tôn Tàng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Hắn là một người nuôi mèo, tiểu cô nương nũng nịu này muốn bái hắn làm thầy, chẳng lẽ là muốn học nuôi mèo sao? Gây giống, chăm sóc thú cưng không phải là công việc xa lạ nhưng ngay cả khi Tống gia xuống dốc, cũng không đến mức cho nữ nhi nhà mình đi học cái này.
 
“Tống Tinh Dao, cháu bị điên à?” Tôn Tàng sắp bị Tống Tinh Dao chọc tức chết rồi, nếu để tỷ tỷ của hắn biết hắn đưa Tống Tinh Dao tới đây học cái nghề kém cỏi này, chỉ sợ tỷ tỷ của hắn không thể không lột một lớp da của hắn.
 
Mới một năm không gặp, sao hắn lại cảm thấy đứa cháu ngoại gái này lộ ra cảm giác biến chất từ trong ra ngoài nhỉ.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.