Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 25:
Sợi dây đàn căng cứng trong lòng Tống Tinh Dao đứt rời, đầu đột nhiên trở nên trống rỗng, ý thức dần dần ập về. Thật ra bọn họ đã sớm hoài nghi lẫn nhau, không ngừng thử nhau bằng lời nói, bằng cách đối đầu với nhau để có thể tìm ra một kết luận chắc chắn, hiện giờ đã chọc thủng thì cũng không có gì cần phải che giấu.
Nàng từ từ đi ra từ bên cạnh Kỳ Quy Hải, nhìn Lâm Yến rồi nói với Kỳ Quy Hải: “A Hải, đi canh giữ ngoài sân, đừng để người khác đi vào.”
Kỳ Quy Hải đương nhiên không thể hiểu được câu “Bảy năm phu thê” là có ý nghĩa gì nhưng cũng không miệt mài theo đuổi, hắn chỉ để ý tới an toàn của Tống Tinh Dao, chần chờ nói: “Lục tiểu thư…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không sao, ban ngày ban mặt, hắn sẽ không dám làm gì ta đâu.” Tống Tinh Dao cực kỳ bình tĩnh.
Hắn cũng quay về.
Đáng lẽ nàng nên kinh ngạc về điều này, nhưng không hề, thay vào đó, nàng cảm thấy sự nghi hoặc nặng nề trong lòng đã hoàn toàn được buông xuống bởi một câu nói của Lâm Yến, trong lòng có suy nghĩ “A, quả nhiên là thế, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi”.
Như trút được gánh nặng.
Kỳ Quy Hải nghe lời nàng, đi ra cửa bán nguyệt của sân nhỏ, chờ đến khi bóng dáng hắn biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của hai người, Lâm Yến mới đi tới trước bàn ghế đá, nơi bọn họ vừa nướng thịt, vén áo ngồi xuống.
Chén bát trên bàn chưa thu, thịt ăn thừa vẫn còn khá nhiều. Lâm Yến tùy ý quét mắt, duỗi tay cầm lấy bát đũa mà nàng đã dùng, dùng đũa gắp một miếng thịt dê nướng rồi đưa vào trong miệng, động tác kia thành thạo đến mức chỉ có nam nữ cực kì thân mật mới có thể không thèm để ý mà dùng bát đũa đã dùng rồi của đối phương, ăn thức ăn thừa của người đó.
Thịt đã lạnh, hắn vẫn ăn từng miếng từng miếng, ăn như gió cuốn mây bay một lát, hắn mới mở miệng: “Bàn rau xanh đậu hũ ở tiền viện kia là do nàng chơi xấu đúng không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tinh Dao không ngăn cản hắn, ngồi xuống phía đối diện hắn, nhướng mày: “Thì sao?”
Năm đầu tiên nàng vừa mới gả cho Lâm Yến, nàng cũng giống như người ngoài, cảm thấy hắn đã từng tu hành một năm ở núi Chung Nam, lại có phong thái của cao nhân trích tiên, tất nhiên phải ăn uống thanh đạm, vì thế nàng toàn chuẩn bị thức ăn chay cho hắn, cho dù có thức ăn mặn thì cũng rất thanh đạm. Hắn chưa từng bắt bẻ, nàng đưa hắn cái gì, thì hắn ăn cái đó, nhưng ăn không nhiều mà thôi, lúc đầu nàng tưởng rằng đó là tính cách của hắn, cho đến một ngày kia, nàng là người không thể chịu nổi thức ăn thanh đạm trước, nàng thêm một nồi thịt dê hương vị đậm đà lên bàn cơm để cho mình một bữa ăn ngon, không ngờ hắn nhìn thấy nồi thịt dê kia thì không dừng đũa được, ăn liên tục hơn nửa nồi mới gác đũa khiến nàng nhìn tới ngẩn người..
Bắt đầu từ ngày ấy, nàng mới biết được người nam nhân bên gối này cũng không phải là thần tiên, hắn cũng có khẩu vị mặn như phàm phu tục tử, không thích ăn rau, chỉ thích rượu thịt. Kể từ đó về sau, mỗi khi phu thê hai người đóng cửa lại dùng cơm là bữa nào cũng có thịt, thỉnh thoảng nàng thấy hắn kén ăn quá, nàng còn phải tự mình gắp rau vào trong bát hắn rồi ép hắn ăn. Tống Tinh Dao có thể nhận ra, hắn ăn ngon miệng, khóe mắt đuôi lông mày đều là niềm vui, hắn sẽ nằm trên giường cẩm vào giờ nghỉ trưa trong khi vẫn mặc quần áo chỉnh tề rồi nhìn nàng một cách bình tĩnh, tuy hắn không nói lời nào nhưng nàng có thể cảm nhận được sự thỏa mãn của hắn.
Khi đó nàng nghĩ rằng sao thế gian này lại có một người nam nhân như vậy? Ăn được thức ăn mình thích là giống như một đứa nhỏ.
Một năm đó, có lẽ là những ngày tháng hạnh phúc nhất trong bảy năm phu thê của hai người, cho dù hắn cực kì ít nói, cho dù con người hắn ở bên ngoài không được thoải mái hiền hoà như khi đóng cửa lại. Nàng cảm thấy mình thật sự đang tới gần người nam nhân này, nàng không còn coi hắn như thần tiên không thể với tới mà là một người trượng phu bằng xương bằng thịt sẽ chung sống với nàng hết quãng đời còn lại, hắn cũng dần dần tiếp nhận nàng, tuy không tính là nhanh nhưng nàng có thể nhìn ra sự thay đổi của hắn.
Vì thế, nàng chịu đựng những yêu cầu khắc nghiệt của Quận chúa, sự khiêu khích của tiểu cô hết lần này tới lần khác —— lúc đó nàng chỉ nghĩ rằng Lâm Vãn là một người muội muội đang bất mãn vì huynh trưởng bị người khác cướp mất, vì vậy nàng năm lần bảy lượt nhường nhịn.
Cho đến năm thứ hai sau khi bọn họ thành thân…
Lâm Yến không trả lời nàng, hắn vẫn dùng đũa gắp thịt đưa vào trong miệng.
Đã không cần phải ngụy trang, Tống Tinh Dao châm chọc hắn: “Ngươi có muốn ta rót cho ngươi một ly rượu để ngươi uống cho sảng khoái ở chỗ này không?”
“Được lắm!” Lâm Yến vui vẻ đồng ý.
“…” Tống Tinh Dao bị hắn làm cho nghẹn họng, cười lạnh nói: “Sao da mặt của ngươi lại dày như vậy, nhà ngươi không có gì ăn à? Chạy đến đây cọ cơm làm gì? Có chuyện mau nói.”
Lâm Yến đặt đũa xuống, nhìn nàng nói: “Yêu Yêu, nàng đang hận ta.”
Giọng điêu khẳng định, không phải là dò hỏi.
Hắn tự lầm bầm gì đó, lại nói: “Nàng cho rằng ta sai Bùi Viễn bắn mũi tên kia à?”
Đêm đó, hắn nhìn thấy sự hận thù trong mắt nàng khi nàng hấp hối, mà trước đó, nàng chỉ oán trách mà thôi.
“Bùi Viễn là bạn thân chí cốt suốt mười mấy năm của ngươi, cũng là người mà ngươi đích thân nâng đỡ lên thành thống lĩnh cấm quân, hắn hợp tác với ngươi để đoạt vị, không có ngươi gật đầu, sao hắn dám bắn tên giết thê tử của bạn thân?” Giọng điệu của Tống Tinh Dao trở nên lạnh lùng, nếu không phải hắn đang ngồi đối diện, nàng sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện cũ đau đớn tột cùng này: “Trước cung biến, đầu tiên các ngươi sắp xếp đưa Quận chúa đi, bỏ ta lại, người hoàn toàn không biết gì ở lại trong nhà, dùng ta để ngụy trang thành cảnh thái bình giả dối, dẹp tan sự nghi ngờ của Tam hoàng tử, cuối cùng ta bị bọn họ bắt vào trong cung thay cho Quận chúa, lại bị coi như con tốt vô dụng, bị bắn chết ngay trước cửa điện. Lâm Yến, ta nói có sai không?”
Khi Lâm Yến đối mặt với sự chất vấn một cách bình tĩnh của nàng, hắn đột nhiên hỏi: “Yêu Yêu, có trà không? Rót cho ta một ly.”
Tống Tinh Dao xách bình sứ trên mặt đất lên rồi đặt lên mặt bàn: “Ngươi biết rõ ta hận ngươi mà ngươi còn xuất hiện trước mặt ta? Xem ra một nhát dao kia cũng không khiến ngươi nhớ lâu, ngươi không sợ ta hạ độc ở trong trà à?”
Lâm Yến dùng nước trà tráng qua cái ly mà không biết ai đã dùng rồi, tráng xong, hắn thong thả uống một ngụm, thở ra một hơi thật dài —— động tác kia hơi già dặn, không giống như người trẻ tuổi.
“Nàng không tin ta nhưng ta tin nàng, nàng sẽ không giết ta.”
“Lâm Yến, ngươi tự phụ đến mức làm người ta chán ghét.”
“Thật sao? Vậy có lẽ nàng hiểu lầm ta rồi, ý ta là… Nàng sẽ không lãng phí thời gian và tinh lực vào việc giết ta, huống hồ giết ta chỉ là việc sảng khoái nhất thời nhưng lại mang đến tai họa ngập đầu cho nàng và gia tộc của nàng, nàng rất thông minh, sẽ không làm việc ngốc như vậy.” Vào khoảnh khắc chân tướng của việc sống lại bị chọc thủng, Lâm Yến không còn ôm ảo tưởng gì đối với đoạn cảm tình này —— hắn đã gặp phải kết quả xấu nhất.
“Coi như ngươi tự mình hiểu mình, vậy hôm nay ngươi tới tìm ta làm gì?”
“Nói chút việc mà nàng muốn nghe, nhưng nếu chỉ có một mình ta nói thì không công bằng, ta cũng có việc muốn biết, trao đổi đi, chúng ta thay phiên nhau hỏi.” Lâm Yến nói: “Nàng hỏi trước đi.”
Tống Tinh Dao suy nghĩ một chút, cảm thấy lời đề nghị này không có gì bất lợi cho mình, nàng gật đầu hỏi: “Vì sao ngươi lại đến Lạc Dương?”
“Vì Hàn gia, còn có vì nàng. Ngày mùng năm tháng ba, ta không gặp được nàng.” Hắn trả lời rất ngắn gọn.
“Vì thế ngươi nghi ngờ ta cũng giống như ngươi, cố ý tới đây xác nhận? Hàn gia? Là…” Tống Tinh Dao nghiêm túc tính toán thời gian, không quá chắc chắn: “Là nhà mẹ đẻ sủng phi của Hoàng Thượng đã bị tru di cửu tộc cách đây mười mấy năm, Hàn thị ở Lạc Dương à?”
“Nói chính xác là mười chín năm trước.” Lâm Yến nói, lại lắc đầu: “Việc của Hàn gia không thể nói với nàng, nàng cũng không thể quản, sẽ trêu vào họa sát thân.”
Mười chín năm trước? Năm mà Lâm Yến được sinh ra?
Tống Tinh Dao nhíu mày, vừa định hỏi tiếp thì nghe thấy giọng nói của hắn: “Đến lượt ta hỏi. Đau không?”
Cái gì? Tống Tinh Dao đang cảm thấy vấn đề này rất khó hiểu, hắn bổ sung một câu: “Một mũi tên kia có đau không?”
Tống Tinh Dao nhớ lại mũi tên kia —— các cụ nói vết sẹo lành thì quên đau, quả thật chính là như vậy, nàng đã không còn nhớ rõ cảm giác của mũi tên kia, điều mà nàng khắc cốt ghi tâm hơn cả chính là nỗi sợ hãi không thể tự cứu mình và sự mê man khi đối mặt với những điều không biết.
“Nếu ngươi muốn biết, ngươi có thể để ai đó bắn ngươi một mũi tên thử xem.” Nàng không trực tiếp trả lời hắn, nhanh chóng tung ra câu hỏi tiếp theo: “Ngươi giúp a huynh của ta tiến vào Kim Ngô Vệ là có mục đích gì?”
Hắn cũng không để ý tới việc bị lãng phí một câu hỏi, nói: “Không có mục đích gì, a huynh của nàng vào được Kim Ngô Vệ cũng không phải là công lao của ta, ta chỉ đưa ra một gợi ý nhỏ cho Kim Ngô Vệ mà thôi. Khi a huynh của nàng tới, đúng lúc Bắc nha đang thắng thế trước mặt Hoàng Thượng, Nam nha không cam lòng đứng sau nên chuẩn bị chiêu mộ nhân tài, a huynh của nàng có thân thủ không tệ, khi có được cơ hội tham gia tuyển chọn, dựa vào thực lực của bản thân để tiến vào Kim Ngô Vệ, không liên quan tới ta.”
Tống Tinh Dao không nói lời nào, nàng đang tự hỏi về độ tin cậy của những lời này —— Kiếp trước, Tống Mộng Trì cũng có được một công việc nhàn tản trong Kinh Thành dưới sự trợ giúp của Lâm gia nhưng việc này lại trở thành điểm yếu để bà bà bắt chẹt nàng, cũng là việc khiến nàng bị trên dưới Lâm gia khinh thường, sau đó Tống Mộng Trì biết được chuyện này, hắn vô cùng tức giận, lập tức xin nghỉ công việc kia, không ngờ lại trùng hợp với việc Tống Nhạc Văn bị lưu đày, cuối cùng sau khi cha nương bị lưu đày, hắn trở về Lạc Dương, từ đó không gượng dậy nổi.
Việc liên quan tới tiền đồ của Tống Mộng Trì, làm sao nàng có thể không lo lắng?
“Nàng vẫn không tin ta.” Hắn nhìn ra suy nghĩ của nàng.
“Tin hay không là chuyện của ta, ngươi chỉ cần nói là được.” Tống Tinh Dao nói: “Đến lượt ngươi hỏi.”
“Nàng và ta làm phu thê bảy năm, ta nghĩ ta chưa từng lừa gạt nàng, vậy nàng bắt đầu không chịu tin tưởng ta từ khi nào?” Hắn lại rót một chén trà khác.
Tống Tinh Dao nhớ lại quá khứ.