Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 23:
Chương 23: Chọc thủng
Lâm Yến vừa hồi phủ đã lập tức đi tới Di Phong Các thỉnh an mẫu thân.
Phụ thân hắn là Lâm Triều Thắng, gia chủ của Lâm gia thế hệ này, được tiên đế phong là Phiêu Kị đại tướng quân, thống lĩnh hơn mười vạn Thần Uy Quân, hàng năm đóng quân ở quân doanh, việc trong nhà đều do mẫu thân làm chủ. Mẫu thân Triệu Đồng chính là nữ nhi tôn thất, là đích trưởng nữ của Ngụy Vương, được phong là quận chúa Thọ Thanh, gia thế bối cảnh không hề thua kém Lâm gia, lúc trước liên hôn với Lâm gia cũng coi như là môn đăng hộ đối. Quận chúa Thọ Thanh và Lâm Triều Thắng làm phu thê hơn hai mươi năm, dưới gối chỉ có một đôi nhi nữ là Lâm Yến và Lâm Vãn, bởi vì hắn là nhi tử duy nhất, quận chúa Thọ Thanh không đồng ý cho trượng phu đưa hắn đi tôi luyện, vì vậy hai phu thê tranh cãi nhiều năm, cuối cùng Lâm Triều Thắng thỏa hiệp, Lâm Yến vẫn luôn lớn lên bên cạnh Quận chúa, để bà ta tự mình dạy dỗ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rất nhiều năm trước, Lâm Yến cảm thấy đây là mẫu thân yêu thương lo lắng cho nhi tử, không đành lòng để nhi tử duy nhất phải chịu khổ, cũng từng rất cảm động, nhưng sau đó mới biết, hoá ra mọi việc không phải như vậy.
Nơi ở của Quận chúa Thọ Thanh có quy tắc trước sau như một, bất cứ một đồ vật nào bày biện ở đâu đều có quy củ mà nó không thể không tuân theo, đương nhiên, người ở nơi này cũng vậy, ngay cả bản thân Quận chúa cũng không ngoại lệ. Cho dù chỉ là mẫu tử gặp nhau, Quận chúa cũng trang điểm cho bản thân tỉ mỉ không chút cẩu thả, cung trang hoa lệ, búi tóc chỉnh tề, thậm chí trang sức trâm cài tóc đều rực rỡ như vàng, đeo nặng trĩu ở trên người. Nếu là Tống Tinh Dao, nàng vừa trốn vào khuê phòng sẽ lập tức gỡ bỏ những vật bên ngoài rườm rà này, nhưng Quận chúa lại khác, cổ vĩnh viễn ngẩng cao, lưng vĩnh viễn thẳng tắp.
Phụ nhân gần bốn mươi tuổi vẫn đẹp như tượng tạc.
Sau khi hành lễ, thỉnh an xong, Lâm Yến quỳ xuống đất, ngồi quỳ ở bên cạnh bàn của Quận chúa. Mặc dù mấy năm nay, lễ nghi ngồi quỳ đã dần được thay thế bằng những chiếc ghế cao nhưng Quận chúa vẫn giữ lại tập tục cũ trong cung thời bà ta còn trẻ, đó là ngồi trên mặt đất, thức ăn được chia riêng.
“Trời ngày càng lạnh, ta đã bảo người làm thêm quần áo và giày vớ mùa thu cho con, Yến nhi nhớ mặc thêm quần áo.” Sau khi ăn xong một bữa cơm trong im lặng, Quận chúa súc miệng rồi mới lên tiếng nói, giọng điệu dịu dàng, vẻ mặt từ ái.
Đã có nha hoàn đến dọn thức ăn rồi thay bằng trà, sau đó đóng cửa phòng lại để hai mẫu tử tâm sự.
“Đa tạ mẫu thân đã quan tâm, nhi tử biết rồi.” Lâm Yến cũng gác đũa theo bà ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con đấy, ở núi Chung Nam suốt một năm, con không biết nương nhớ con nhiều như thế nào đâu, không ngờ con mới quay về chưa được mấy ngày đã lại đi Lạc Dương.” Quận chúa hơi oán trách nói: “Con đi Lạc Dương thì thôi đi, nhưng sao lại bỏ rơi muội muội của con ở nhà khiến con bé phàn nàn với ta rất lâu, trách con không chịu dẫn nó đi chơi, lỗ tai của ta sắp bị mài ra kén rồi.”
Lâm Yến hơi cúi đầu xuống: “Nhi tử sai rồi, không thể thường xuyên ở bên cạnh mẫu thân khiến ngài lo lắng. Lần này nhi tử đi tới Lạc Dương du ngoạn cùng mấy người bạn, người đồng hành đều là nam nhi, bây giờ A Vãn là cô nương đã cập kê, đi theo thì rất bất tiện nên mới không dẫn muội ấy theo.”
“Cũng đúng, rốt cuộc A Vãn đã trưởng thành rồi, lúc nào cũng đi theo con ra ngoài nghịch ngợm thì không tốt. Mấy người bạn kia của con chính Tứ Lang của Du gia và tiểu nhi tử của Phương gia, hình như còn có một vị mới kết giao là Tống Tam Lang à?” Quận chúa gật đầu, vẫn cười rất ôn hòa: “Lần này con tới Lạc Dương là ở Tống phủ à?”
“Vâng.”
“Con quấy rầy Tống phủ nhiều ngày thì cũng nên cảm ơn người ta, ngày khác chuẩn bị hậu lễ đưa qua đó đi.” Quận chúa dừng một chút, lại hỏi: “Các con đi thăm những danh lam thắng cảnh nào ở Lạc Dương vậy?”
Lâm Yến miêu tả phong cảnh ở Lạc Dương một cách tỉ mỉ chi tiết, Quận chúa nghe rất nghiêm túc, cuối cùng mới gật đầu tán thành, lại nói: “Nghe con nói như vậy, ta cũng muốn đi. Đúng rồi, có phải Tống gia có một vị tiểu thư vừa mới cập kê không lâu đúng không, nàng đi cùng các con vào Trường An à?”
Khuôn mặt đang cúi xuống của Lâm Yến nhăn lại: “Đúng là có một vị Tống Lục tiểu thư, chính là muội muội ruột của Tam Lang.”
“Nàng là người như thế nào?”
“Nhi tử chỉ có duyên gặp mặt Tống Lục tiểu thư được vài lần, không quen thuộc, cũng không biết nàng là người như thế nào. Sao đột nhiên mẫu thân lại hỏi về nàng?” Lâm Yến ngẩng đầu lên, khó hiểu nói.
“Con đã lớn tuổi, đáng lẽ nên làm mai cho con từ lâu, hai năm nay, ta vẫn luôn tìm người thích hợp nhưng lại không tìm được người vừa lòng, vậy là làm phí thời gian của con. Yến nhi có ái mộ cô nương nào không? Nếu có thì nói cho mẫu thân biết, chẳng sợ gia thế bình thường, miễn là gia phong của đối phương trong sạch rõ ràng, nhà chúng ta như này, cũng không cần phải tìm quý nữ nhà cao cửa rộng cho con.”
“Không có, nhi tử cũng không ái mộ ai. Công lao sự nghiệp chưa thành, nhi tử tạm thời không có lòng nghĩ tới việc nam nữ.” Lâm Yến quả quyết phủ nhận.
“Cũng đúng, người trẻ tuổi có tâm kiến công lập nghiệp là chuyện tốt, cứ để nương lo lắng những việc trong hậu trạch cho con đi, chỉ là nương hi vọng con nhớ kỹ, cho dù công lao sự nghiệp hay thê tử cũng vậy, đó đều là việc ngoài người ngoài, tuyệt đối không thể quan trọng hơn tình mẫu tử của hai ta, con và A Vãn là huynh muội ruột thịt. Con là huynh trưởng, sinh ra chính là vì bảo vệ muội muội của con, trở thành chỗ dựa của ta và nàng. Ở Lâm gia, chỉ có ta, A Vãn mới là người một nhà của con. Đừng quên lời thề mà con đã từng thề trước mặt ta.” Quận chúa vuốt ve ly ngọc trên bàn, nụ cười dần dần trở nên lạnh lùng.
“Nhi tử chưa từng quên, cũng chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa, lấy tính mạng để bảo vệ mẫu thân và muội muội chu toàn, tuyệt đối không bao giờ có người vượt qua mẫu thân và muội muội.” Lâm Yến nói với vẻ mặt vô cảm.
Hắn sinh ra… là vì bảo vệ Lâm Vãn.
Mẫu thân đã nói câu này hơn hai mươi năm, hắn bị tẩy não, giáo huấn hơn hai mươi năm, hắn cho rằng người làm huynh trưởng vốn nên như thế nhưng sau đó mới biết, có lẽ đối mẫu thân mà nói, hắn càng giống như một hộ vệ hoặc là tử sĩ.
“Nếu con đã biết, vì sao lại chọc muội muội của con tức giận? Con đã không thể dẫn nàng cùng đi Lạc Dương thì vì sao bản thân lại tự đi một mình? Còn có, con biết rõ ta không thích nhị phòng nhưng lại giấu ta tiếp xúc với tên nghiệp chướng kia của nhị phòng, thậm chí còn đưa hắn tới bên cạnh phụ thân của con?” Quận chúa từ từ đứng dậy, tươi cười hoàn toàn biến mất, ôn hòa chuyển thành sắc bén: “Ngoài miệng con nói chưa từng quên nhưng lại chưa từng đặt A Vãn ở trong lòng, cũng chưa từng đặt những lời ta nói ở trong lòng!”
“Mẫu thân, nhi tử sai rồi. Nhi tử không nên để một mình muội muội ở lại trong kinh, cũng không nên tiếp xúc với Lâm Càn.” Lâm Yến không giải thích, cúi đầu nhận tội.
“Yến nhi, con là nhi tử duy nhất của mẫu thân, tương lai tất cả của Lâm gia đều là của con, con đừng khiến mẫu thân thất vọng.” Quận chúa lại nhẹ giọng, đi ra phía sau hắn, nói một cách mệt mỏi: “Đã sai thì nên bị phạt, con nên chấp nhận.”
Lời vừa nói ra, bà ta đã lập tức nhìn thấy Lâm Yến cứng đờ lưng, nắm chặt tay thành quyền như ý muốn.
Lâm Yến vẫn biết sợ.
“Nhi tử nhận phạt.”
————
Lâm gia có Tĩnh Tư Đường, không phải thiền thất, không phải Phật đường, chỉ là một gian phòng cực kì bình thường nhưng lại là nơi mà Lâm Yến sợ hãi nhất từ nhỏ đến lớn.
Gian phòng Tĩnh Tư Đường này có vách tường dày bao quanh bốn phía, cửa bằng sắt mịn, không có cửa sổ, kín mít đến nỗi ánh sáng không thể lọt qua, trong phòng không có gì ngoại trừ tiếng nước nhỏ giọt, người bị nhốt trong đó không thể cảm nhận được bất kì cái gì ngoại trừ bóng tối bao trùm, tiếng nước nhỏ giọt, tích táp tích táp, vang lên trong không gian yên tĩnh như nên vào tim, trở thành âm thanh ma quỷ có thể hủy diệt lòng người.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi hắn phạm sai lầm, mẫu thân chưa bao giờ ra tay trừng phạt, chỉ nhốt hắn vào trong gian phòng này.
Mà những sai lầm của hắn thường liên quan đến Lâm Vãn.
Hắn nhớ rõ, lần đầu tiên mình bị nhốt ở Tĩnh Tư Đường là bởi vì hắn khiến ấu muội Lâm Vãn khóc —— lúc đó hắn cũng giống như Tống Mộng Trì, cho dù thương yêu muội muội nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cãi nhau, huống chi là người như Lâm Vãn, vừa sinh ra đã bắt đầu được nâng niu trong lòng bàn tay, chưa đầy ba tuổi đã biết cậy sủng đánh người. Lần đó, món đồ chơi mà hắn cực kì yêu thích bị cướp mất, hắn chẳng may đẩy Lâm Vãn ngã, vì thế đổi lấy hai canh giờ bị nhốt trong Tĩnh Tư Đường để tự suy ngẫm.
Năm ấy hắn năm tuổi, một mình đối mặt với gian phòng u tối, khóc đến run rẩy, kêu gào khản giọng cũng không có người tới cứu hắn.
Sau đó, hắn có thể trải qua năm ngày không ăn không uống trong bóng tối khủng khiếp này, hắn cũng dần dần nhận ra, mẫu thân hắn quan tâm Lâm Vãn hơn đứa con trai như hắn rất nhiều, dù cho trong lòng hắn chỉ có bảy phần tình cảm huynh muội với Lâm Vãn nhưng nếu không làm đủ mười phần, thậm chí còn phải vượt qua giới hạn này thì mẫu thân hắn sẽ không hài lòng.
Mẫu thân không hài lòng, bà sẽ trừng phạt hắn hoặc trừng phạt những người bên cạnh hắn, trừng phạt những thứ hắn quan tâm nhất, điều đó thường đau đớn hơn cả việc nhốt hắn trong Tĩnh Tư Đường.
Hắn từng nghĩ rằng bản thân mình sẽ không cần phải đối mặt với nơi tối tăm này nữa nhưng không ngờ một ly rượu độc đưa hắn trở về quá khứ.
Mỗi một lần cuộn mình trong bóng tối, hắn lại cảm thấy tuyệt vọng, đó chính là nỗi tuyệt vọng lan tràn cùng với bóng tối, tra tấn linh hồn của hắn cũng như mỗi một cây ngạo cốt* của hắn, bắt hắn phải thỏa hiệp và khuất phục. Mãi cho đến sau này, khi Tống Tinh Dao đến, hắn mới tìm được một tia sáng trong bóng tối.
*ngạo cốt: ngông nghênh; cứng cỏi; kiên quyết.