Phù cẩm

Chương 111


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 111:

Chương 111
 
Một kiếm chém xuống, khoảng cách ngắn ngủn vài bước chân dần trở thành ranh giới. Đao quang kiếm ảnh và cảnh tượng ngựa hí người la hét đều trở thành những mảnh nhỏ hỗn loạn dưới ánh trăng, Tống Tinh Dao nhìn với vẻ mặt vô cảm, cho dù đao kiếm xung quanh trở thành một tấm lưới rơi về phía Triệu Duệ An, cho dù máu ở trên người hắn tràn ra ồ ạt, cho dù ánh mắt hắn nhìn lại đây qua bóng đêm dày đặc, không biết là bi thương hay là phẫn nộ hay là cảm xúc gì khác… Nàng thờ ơ không nhúc nhích giống như gỗ như đá.
 
Kiếm vũ của Lâm Yến kín không kẽ hở, ở ngay chỗ cách nàng không xa, trong cảnh bụi đất mù mịt cùng với bóng người hỗn loạn, chỉ có Tống Tinh Dao đứng như mọc rễ ở lòng bàn chân, không tiến cũng không lùi —— Người sợ chết như vậy, nhưng lại có một ngày ở trước mặt đao kiếm, vậy mà không hề chớp mắt dù chỉ một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Gió thổi tới một giọng nữ sắc bén, trong âm thanh lầm bầm bằng tiếng dị tộc xen lẫn tiếng Trung Nguyên ngọng nghịu không rõ, hình như là đang kêu gọi đồng bạn rút lui. Mặc dù những người mai phục ở đây của Lâm Yến đều là tinh nhuệ, cũng áp đảo đối phương về mặt số lượng, nhưng đối phương có một nửa là người dị tộc dũng mãnh thiện chiến, khi liều mạng cũng rất khó đối phó.
 
Trận đánh nhau này rất kịch liệt, bọn họ bị vây khốn vào giữa, thiên la địa võng được mở ra, mọc cánh cũng khó thoát, Tống Tinh Dao nhìn thấy nữ nhân mặc váy đỏ rực kia giữ chặt Triệu Duệ An, những người ở bốn phía xung quanh dần dần tụ lại, muốn che chở cho hai người bọn họ chạy trốn, nhưng bước chân của Triệu Duệ An lại có chút trì trệ. Không biết vì sao, hắn khăng khăng đẩy nữ nhân bên cạnh người ra, xông về phía Tống Tinh Dao. Đây cũng không phải là tác phong của hắn, bởi vì có gì đó trong mắt hắn.
 
Có lẽ, vẫn muốn nói một câu đơn giản kia, đi theo ta đi.
 
Tống Tinh Dao không đáp lại, nhìn hắn bị vây hãm trong đao quang kiếm ảnh.
 
Hết người này đến người khác ngã xuống đất, người che chở Triệu Duệ An dần dần ít đi, mặc dù dùng toàn bộ nhân lực đi bảo Triệu Duệ An và nữ nhân mặc váy đỏ kia an toàn nhưng bọn họ cũng khó thoát được. Có lẽ là Triệu Duệ An xem hiểu sự tuyệt tình trong mắt Tống Tinh Dao, hoặc là thể lực đã cạn kiệt, kiếm pháp của hắn bắt đầu trở nên không có kết cấu, giống như con thú bị vây hãm đang vùng vẫy.
 
Hắn hiểu rõ, nếu không thể rời đi, nếu bị bắt về Trường An, cho dù thứ đang đợi hắn không phải là cái chết thì cũng sẽ là sự giam cầm vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
 
So với ngày tháng mất đi tự do không thấy ánh mặt trời, hắn thà rằng chết ở chỗ này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một kiếm nghiêng tới, đâm xuyên bả vai.
 
Máu tươi văng tung tóe khắp nơi theo động tác rút kiếm ra, nhưng người giết đỏ mắt không ngã xuống đất bởi vì bị thương nặng, mà ngược lại, càng cản càng hăng, dường như phải chảy hết máu trong cơ thể tới giọt máu cuối cùng.
 
Lưỡi đao treo cao, sắp rơi xuống chỗ hiểm của hắn, Triệu Duệ An cười.
 
Nụ cười liếm máu, vô cùng rực rỡ, giống như lần đầu tiên gặp mặt.
 
Bỗng nhiên có người đá một chân tới, đập thẳng vào ngực hắn, Triệu Duệ An không địch lại được, bị đạp bay mấy bước, không biết đã bị gãy mấy cái xương sườn ở ngực, nhưng lại gian nan né được một đao trí mạng kia. Người nọ theo sát tới, vung kiếm xuống, hất kim quan* trên đầu hắn đi. Triệu Duệ An chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Lâm Yến vang lên ở bên tai.
 
“Ngươi không xứng, không xứng chết ở trước mặt nàng.”
 
*kim quan: mũ đội đầu của nam giới thời phong kiến.
 
————
 
Thật ra đánh nhau cũng không mất quá nhiều thời gian, người của Triệu Duệ An đã chết tám phần, Cát La Già bị bắt sống, Triệu Duệ An chạy thoát nhưng bị thương rất nặng, xung quanh vô cùng hỗn loạn, người của Lâm Yến vội vàng quét tước chiến trường, dọn dẹp thi thể, áp tải người bị bắt giữ về.
 
Tống Tinh Dao bước một bước, phát hiện hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã xuống đất, nàng dần lấy lại bình tĩnh, mới vượt qua cơn tê dại vô lực này, xoay người rời đi.

 
Chuyện ở đây đã xong, việc còn lại không liên quan gì tới nàng.
 
Bóng đêm mù mịt, không phân rõ đông nam tây bắc, Tống Tinh Dao chỉ quay đầu lại đi bằng trực giác, từng bước từng bước một, rời xa nơi này.
 
Đi được mấy chục bước, một người đuổi theo tới bên cạnh nàng. Người nọ cưỡi ngựa đến, duỗi tay với nàng: “Lên ngựa đi.”
 
Tống Tinh Dao ngửa đầu lên, lập tức nhìn thấy dáng vẻ mặc áo xanh nhuốm máu nhưng vẻ mặt lại dịu dàng ôn hòa của Lâm Yến, không còn là dáng vẻ cứng nhắc, ngoan cố cổ hủ, không thuận theo không buông tha như trong trí nhớ, cũng không phải là trích tiên gì, hắn giống như bọn họ, chỉ là người bình thường.
 
“Vì sao ngươi lại tha cho hắn?” Nàng hỏi hắn.
 
Triệu Duệ An có thể chạy thoát, là nhờ Lâm Yến.
 
Lâm Yến thả cho hắn chạy.
 
“Nàng hi vọng hắn sẽ chết ở đây à?” Lâm Yến hỏi lại nàng.
 
Tống Tinh Dao lặng im một lát, vẫn nói: “Thả hổ về rừng, đó không giống như việc mà ngươi sẽ làm.”
 
Ngày xưa, chính hắn nắm tay nàng nói với nàng, đã cầm vũ khí thì cũng đừng sợ máu, tay cầm chắc, đừng mất tập trung, đừng cho kẻ địch có cơ hội chui vào kẽ hở… Những lời ấy vẫn còn ở bên tai, nhưng chính hắn lại tự tay thả kẻ địch chạy.
 
“Vậy cũng tùy tình huống, mạng của hắn ta không phải là mong muốn lần này của ta.” Lâm Yến từ trên ngựa nhảy xuống, sóng vai với nàng.
 
Nếu để cho Triệu Duệ An chết như vậy ở trước mặt nàng, vậy thì suốt cả đời này, Tống Tinh Dao đều không thể quên được người đó, bỏ qua yêu hận, dùng mạng sống để kéo dài tình cảm, đủ sâu nặng để khắc vào xương cốt. Có lẽ nàng có thể không yêu Triệu Duệ An, nhưng lại sẽ mãi mãi nhớ kỹ hắn.
 
Mà chỉ có còn sống… mới có thể quên đi.
 
Tống Tinh Dao bình tĩnh nhìn hắn một lát, nói: “Lâm Yến, ta thua.”
 
Ván cược kia, nàng thua.
 
“Vậy thì sao?” Lâm Yến nhún vai: “Lên ngựa đi, về thành cùng ta nhé?”
 
Nàng lắc đầu: “Ta không muốn cưỡi ngựa.” Nàng cố chấp đi về phía trước, búi tóc gọn gàng chỉnh tề có chút tán loạn, không hề có một chiếc trâm thoa nào trên búi tóc, khuôn mặt thoa phấn có vẻ tái nhợt dưới ánh trăng, hoa điền dán ở giữa mày bong mất một nửa, trên người là áo váy giản dị.
 
Mấy canh giờ trước, nàng vẫn là cô nương mặc trang phục lộng lẫy đợi gả, có được mười dặm pháo hoa khiến tất cả mọi người ở Trường An hâm mộ.
 
Hiện tại, hết thảy trở thành hư không.
 
Lâm Yến không ép nàng, ném dây cương cho người hầu chạy tới phía sau, mình thì đi đến bên cạnh nàng, chỉ nói: “Ta đi cùng nàng.”
 

Tống Tinh Dao không từ chối cũng không đồng ý, chỉ cắm đầu lao vào trong bóng tối, đi được một khoảng thời gian uống nửa chén trà, nàng bỗng nhiên lẩm bẩm nói: “Là hướng này à?”
 
“Không phải, nàng đi nhầm rồi.” Lâm Yến trả lời một cách thẳng thắn dứt khoát.
 
“Vậy sao ngươi không nói sớm?” Tống Tinh Dao liếc xéo hắn.
 
“Sai thì sai, nàng muốn đi hướng nào thì đi hướng đó, có ta ở đây, không lạc đường được đâu.” Lâm Yến hờ hững nói, lại chỉ về hướng ngược lại: “Hướng kia, mới là đường quay về thành, nhưng thành Trường An còn xa lắm, nếu đi bộ, nàng phải đi rất lâu rất lâu.”
 
Tống Tinh Dao lập tức đổi hướng, cất bước về phía mà hắn chỉ, từng bước một, đi về Trường An.
 
Đoạn đường này dài đằng đẵng, bị bóng đêm dày đặc che phủ, dường như vĩnh viễn không có điểm cuối, Tống Tinh Dao đi một lúc lâu, lâu đến mức hai chân đau nhức đến chết lặng, giày thêu dưới chân chưa từng đi như này, bị cát sỏi mài mòn, mặt đất cũng không bằng phẳng, khắp nơi là sỏi đá gồ ghề sắc nhọn, nàng vấp chân một cái, mặc dù đã được Lâm Yến giữ chặt kịp thời, tránh khỏi kết cục ngã sấp mặt, nhưng mũi chân vẫn đá phải hòn đá.
 
Đột nhiên có cơn đau nhói xuyên tim xuất hiện, nàng lập tức ngồi sụp xuống đất, cúi đầu ôm lấy chân mình.
 
Một tia sáng hiện lên, Lâm Yến đốt mồi lửa lên rồi ngồi xổm trước mặt nàng, ánh lửa soi sáng mũi giày đã biến thành màu đỏ của nàng, hắn nhíu chặt mày, chỉ nói: “Vấp bị thương móng chân rồi à? Cởi giày ra cho ta xem nào.”
 
Tống Tinh Dao vùi đầu vào giữa hai chân, cuộn người lại, cứ ngồi như vậy, không nói chuyện cũng không duỗi chân ra, Lâm Yến đợi một lát, không thấy nàng động đậy thì lại hỏi một câu: “Yêu Yêu?”
 
“Lâm Yến, đau quá.” Nàng lên tiếng, vai hơi run run, nhưng cũng không ngẩng đầu lên, nói xong thì sợ hắn hiểu lầm, lại bổ sung một câu: “Là chân, chân đau quá.”
 
“Ừ, là chân đau, để ta xem cho nàng nhé.” Hắn sờ sờ đầu nàng, nhẹ giọng nói.
 
Bả vai nàng càng run rẩy dữ dội hơn, cơ thể khẽ run lên, gần như cuộn người thành quả bóng, âm thanh dần dần trở nên lạc giọng: “Không cần, không muốn cho ngươi xem.”
 
Một bàn tay ấm áp duỗi ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, sờ thấy ướt đẫm cả tay, Lâm Yến thở dài một tiếng cực kì nhỏ, nâng cằm nàng lên.
 
Dưới ánh lửa yếu ớt, mặt Tống Tinh Dao ướt đẫm nước mắt, dưới cái nhìn chăm chú của hắn thì càng khóc càng lớn tiếng, bắt đầu sụt sịt, so với dáng vẻ bình tĩnh tuyệt tình khi lừa Triệu Duệ An rơi vào bẫy rập vừa nãy thì giống như hai người vậy.
 
“Yêu Yêu…” Tim hắn đột nhiên đau nhói, những giọt nước mắt ấy giống như dung nham nóng bỏng, từng giọt từng giọt ăn mòn trái tim cứng rắn như sắt thép, hắn muốn an ủi nàng, nhưng lời nói đã đến bên miệng lại bỗng nhiên không biết nên nói ra miệng như thế nào.
 
Ngọn lửa đong đưa, tắt ở trong tay hắn, hắn dứt khoát ném đi, giang rộng cánh tay ôm nàng vào trong ngực, vừa ôm vừa lau nước mắt trên mặt nàng, nhưng nước mắt càng lau càng nhiều, nàng đứt quãng nói: “Lâm Yến, có phải ta rất vô dụng không? Đã sống nhiều năm như vậy mà còn bị lừa à? Lừa thì thôi đi, nhưng cố tình lại cứ cảm thấy khổ sở.”
 
Bàn tay Lâm Yến bị thấm ướt, hắn dùng ống tay áo của mình để lau nước mắt trên mặt nàng, vừa lau vừa nói: “Yêu Yêu, đừng khóc, nàng vẫn có thể lựa chọn về kinh cùng ta, hoặc là… Ta đưa nàng đi tìm Triệu Duệ An… Nàng… đi cùng hắn đi, việc ở Trường An, cứ giao cho ta.”
 
Tống Tinh Dao càng nghe càng trừng to mắt, nước mắt đọng ở hốc mắt, đợi hắn nói xong, chỗ nước mắt kia mới tiếp tục chảy xuống, nàng lại chuyển từ khóc sang cười, nắm lấy vạt áo hắn, nói: “Đưa ta đi tìm Triệu Duệ An à?”
 
“Mong muốn của nàng, chính là mong muốn của ta. Nếu nàng thật sự thích hắn như vậy, ta có thể giúp nàng.” Hắn nói rất gian nan. Nước mắt của nàng có lực sát thương quá lớn, lớn đến mức hắn có thể buông bỏ bản thân để tác thành cho nàng.
 
Từ rất lâu rất lâu trước kia, hắn đã từng hứa hẹn với nàng, chỉ có điều nàng chưa bao giờ tin.

 
“Ngươi là kẻ ngốc hả? Không phải ngươi muốn lấy ta ư? Hay là ván cược kia của ngươi chỉ là nói chơi mà thôi?” Nàng vừa khóc vừa cười mà hỏi lại.
 
“Không muốn nhìn thấy nàng khóc.” Câu trả lời của hắn vẫn đơn giản như mọi khi.
 
Đánh cược là nỗ lực cuối cùng của hắn được ăn cả ngã về không, nhưng hôm nay, mặc dù hắn thắng nhưng cũng không thể vui vẻ nổi.
 
“Ta nói, là chân đau, chân đau đến phát khóc!” Cuối cùng Tống Tinh Dao cũng buông hai tay đang ôm đầu gối ra, duỗi chân ra trước mặt hắn.
 
“Ừ, là chân đau.” Hắn dỗ dành theo lời nàng nói, nhẹ nhàng cởi giày vớ của nàng.
 
Quả nhiên, chân của nàng đã bị sứt ra rồi, móng chân cái bị bật ra, máu chảy đầy chân. Hắn lấy thuốc ra sau đó lại xé vải áo bào xuống, băng bó đơn giản cho nàng một chút, rồi mới nói: “Cái chân này của nàng không thể tiếp tục đi bộ nữa.” Nghĩ một chút, hắn quay lưng về phía nàng rồi ngồi xổm xuống trước mặt nàng: “Ta cõng nàng có được không?”
 
Một lúc lâu sau nàng vẫn không nói gì, lâu đến mức hắn cho rằng nàng sẽ từ chối, thì cánh tay mềm mại mới ôm tới từ phía sau, Tống Tinh Dao nằm úp sấp trên lưng hắn. Hắn xốc nàng lên để ước lượng, từ từ đứng dậy, đi trên con đường quay về thành, vừa đi vừa hỏi nàng: “Vậy ta có thể đưa nàng về Trường An không?”
 
Tống Tinh Dao đã ngừng khóc, dùng sức hít mũi, nói: “Ừ.” Đồng thời nàng chậm rãi cúi đầu, gác mặt lên vai hắn, cảm nhận nhịp bước chân lúc lên lúc xuống của hắn, tựa như tiếng tim đập, ổn định vững chắc.
 
“Lâm Yến, chúng ta quen nhau bao lâu rồi nhỉ?” Nàng tự hỏi tự đáp: “Mười ba năm.”
 
Nàng bẻ ngón tay tính toán, ba năm trước khi thành thân, bảy năm thành thân, ba năm sống lại, tổng cộng là mười ba năm.
 
“Với nàng mà nói thì là mười ba năm, với ta mà nói, đã có hai mươi lăm năm.” Lâm Yến nói, hắn sống lâu hơn nàng mười hai năm.
 
Hai mươi lăm năm, từ thiếu niên đến thanh niên đến trung niên rồi đến chết, từ thời trẻ phấn chấn đến anh hùng tuổi xế chiều, nàng là ánh nắng ấm áp trong suốt nửa đời hắn.
 
“Lâu như vậy à? Già quá…” Nàng lẩm bẩm nói.
 
“Là con người thì đều phải già, cũng không phải là thần tiên.” Hắn trả lời nàng.
 
“Nhưng ngày xưa ta cảm thấy ngươi chính là thần tiên.” Nàng nhớ tới dáng vẻ khi gặp lại hắn lần đầu tiên.
 
“Cảm ơn nhé.” Hắn bật cười, đây có thể coi là lời khen chứ? “Vậy vì sao ngày xưa nàng lại nhìn trúng ta?”
 
“Bởi vì ngươi đẹp nha.” Nàng nói mà mặt không đỏ thở không gấp: “Là nhân vật giống như thần tiên vậy.”
 
Ngoại hình đủ để che giấu tất cả khuyết điểm, dáng vẻ lạnh nhạt ít lời đã từng bị nàng oán hận lại chính là những dáng vẻ mà nàng đã từng yêu khi mới gặp, lạnh nhạt ít lời cũng được, cao cao tại thượng cũng thế, hình dung theo một cách khác thì chính là những khí chất khiến nàng rung động, nhưng làm sao biết trong những năm tháng sau này, những thứ mà nàng từng yêu tha thiết lại bị cuộc sống mài mòn đến mức hoàn toàn thay đổi.
 
Hắn nói không sai, sự kì vọng của nàng đối với hắn tạo thành dựa trên ảo tưởng thời thiếu nữ của nàng, giống như ảo ảnh hão huyền.
 
“Nhưng nàng vẫn không thích.” Hắn lạnh nhạt nói.
 
Tống Tinh Dao không trả lời —— từ điên cuồng mê luyến đến giãy giụa từ bỏ, lại đến bình tĩnh trở lại, đã trôi qua mười lăm năm.
 
“Lâm Yến, làm quen lại một lần nữa đi. Ta là Lục cô nương của Tống gia Tống Tinh Dao, năm nay vừa mới mười tám, tính tình không tốt lắm, ngươi khoan dung một chút.”
 
“Ta là con cháu còn sót lại của Hàn Gia – Hàn Thứ, đương nhiên nếu nàng thích, gọi ta là Lâm Yến cũng được. Ta vừa qua hai mươi, không có tài cán gì, chỉ có một khuôn mặt đẹp trai, không giỏi ăn nói cho lắm, nàng đừng để ý.” Hắn trả lời nàng.
 

Tống Tinh Dao cúi đầu cười “Xùy xùy”, nói: “Không ngờ ngươi rất hài hước đấy.” Nàng siết chặt tay để ghìm hắn lại: “Vì sao chúng ta phải đi bộ chứ, không phải có ngựa à?”
 
“Hỏi nàng ấy.” Lâm Yến dỗi nàng.
 
Nữ nhân thay đổi thất thường.
 
“Vậy lên ngựa đi, đường về Trường An xa như vậy, chúng ta chớ dại.”
 
Sau khi cảm xúc đau buồn già mồm cãi bướng qua đi, Tống Tinh Dao giống như đã mơ một giấc mơ rất dài.
 
“Được.” Lâm Yến nghe theo nàng, xoay người lại vẫy tay gọi người hầu dắt ngựa tới, đổi cõng thành ôm, mang nàng lên ngựa.
 
Tống Tinh Dao tựa vào ngực hắn, tự mình điều chỉnh dáng ngồi cho thoải mái, mí mắt bắt đầu trĩu nặng.
 
“Lâm Yến, ngươi cưỡi chậm một chút, ta không muốn quay lại Kinh Thành quá nhanh đâu.” Nàng lẩm bẩm nói: “Ngươi biết đấy, tình hình trong kinh rối ren…”
 
Chờ bọn họ trở về thu dọn.
 
Nàng mệt mỏi quá.
 
“Được.” Hắn nghe theo nàng, dùng một tay ôm nàng một tay giữ dây cương, chậm rãi đi về Trường An.
 
“Vết thương của ngươi đã khỏi chưa?” Nàng lẩm bẩm như ngủ như không.
 
“Cái gì?” Hắn khó hiểu.
 
“Vết thương trên lưng, đã từng bị bỏng ấy.”
 
“Đã khỏi lâu rồi.” Hắn nói.
 
“Vì sao ngươi không nói là ngươi đã cứu ta?” Nàng hoàn toàn dựa đầu vào ngực hắn, nhắm hai mắt lại.
 
“Vì sao phải nói? Nói thì có thể thay đổi điều gì ư?” Hắn hỏi lại.
 
Tống Tinh Dao không lên tiếng —— đúng là không thể thay đổi điều gì, nhưng ít ra nàng sẽ không mơ một giấc mộng xuân kỳ quái như kia, làm hại nàng rối rắm hồi lâu.
 
Câu này, nàng không thể trả lời.
 
Một lát sau, nàng lại hỏi: “Bùi Viễn đâu?”
 
“Cứu được rồi, mất nửa cái mạng, đang tĩnh dưỡng ở nhà ta.”
 
“Vậy thì tốt rồi… Vậy thì… tốt rồi…” Nàng dần dần không còn nói nữa.
 
Ngủ rất say.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.