Phu Bằng Thê Hữu

Chương:Quyển 1 -


Đọc truyện Phu Bằng Thê Hữu – Chương 6Quyển 1 –

“Thao, cậu nhanh lên, không được thì để lão tử.”

Tiếng chửi bậy kéo Trác Dạ Húc trở về từ vực thẳm, phất tay đánh lên cánh mông rắn chắc của hắn, thanh âm vang dội tựa như một cái tát, “Tôi không được đấy, tôi còn chưa cơ khát đến nỗi động dục với một thằng đàn ông. Mẹ nó, trở về đúng đường ngay đi ” Nói xong, y lộ ra bộ mặt chán ghét, vẫy vẫy tay, sau đó nhanh chóng bước vào phòng tắm.

Ngải Cửu nhảy dựng lên, mặc áo tắm, rít gào với người trong phòng tắm, “***, cậu đùa tôi đấy hả!” Hiện tại, hắn có cảm giác mình như một dũng sĩ chuẩn bị sẵn sàng lên chiến trường tử chiến, sau đó có người đột nhiên nói với hắn là không cần đánh nữa, vô duyên vô cớ coi thường hắn.

Không đúng, việc này còn nhục hơn, hắn giống như một người phụ nữ chờ người ta tới thượng, đến cuối cùng người ta lại không muốn. Mọi người bảo Ngải thiếu gia hắn làm sao chịu nỗi nhục này đây. Nắm đèn trên đầu giường ném mạnh ra ngoài, hung hăng chửi: “Trác Dạ Húc ***, nhớ kỹ cho lão tử!”

Trác Dạ Húc vọt vào phòng tắm, quần áo chưa cởi đã chạy đến vòi hoa sen, mở cỡ lớn nhất khiến nước phun ào ào. Vừa thở dốc vừa kéo khóa chiếc quần dài, cầm phân thân đã sớm hưng phấn bừng bừng, cẩn thận vuốt ve bộ lộng. Qua làn hơi nước, trước mắt hiện ra đôi chân thon dài của Ngải Cửu, cánh mông khêu gợi, huyệt khẩu hồng nhạt, động tác trên tay bất giác nhanh hơn, thân thể run rẩy càng thêm hưng phấn. Một lúc sau, lửa nóng trên tay bành trướng đến cực điểm, nửa người dưới đẩy mạnh về phía trước, chất dịch trắng đục phun ra, dính lên vách tường được lát bằng men.

Sau cao trào một lúc lâu, Trác Dạ Húc nằm trước bệ bồn tắm, nhìn bộ dạng chật vật của mình trong gương, y tự mắng mình một lần lại một lần. Đàn ông quả nhiên là cầm thú, ngay cả cái thứ đó của bản thân cũng chẳng quản lý nổi, “Mẹ nó, biến thái! Đến cả đàn ông cũng muốn thượng!”

“Đúng là quá biến thái!”

Không biết Ngải Cửu đã đứng sau lưng Trác Dạ Húc từ lúc nào, đột nhiên tiến lên đỡ lấy lưng y, nắm lấy phân thân đã mềm nhũn kia.

“A Cửu! Cậu! Buông ra!”

“Thì ra cậu thích chơi súng lục nhỉ.” Ngải Cửu nắm thật chặt, ngón cái vuốt lên nơi mẫn cảm mịn tựa tơ, “Lần này tôi hầu hạ cậu, món nợ của chúng ta coi như xóa xổ nha?”

“Cậu nghĩ mọi chuyện tốt đẹp quá đấy!” Trác Dạ Húc thầm than không ổn, dụng cụ phạm tội vừa bị hắn nắm lấy đã ngẩng đầu.

“Lúc tôi cho cậu thượng thì cậu không thượng, giờ thì quá thời gian rồi, muốn hay không thì tùy cậu.” Hắn xoa mạnh vài cái, vật trong tay bày ra tư thế oai hùng, đã vậy hắn còn làm bộ muốn buông tay.

“Mẹ nó, cầm chắc cho tôi.” Trác Dạ Húc kêu đau một tiếng, đè cánh tay hắn lại như không muốn hắn rời đi, “Hầu hạ không cần thận thì cậu tắm rửa lại cho tôi, chờ bị… Uhm…” Không giống với khi chính mình chà xát loạn cả lên, hạ thể sưng tấy được bàn tay đầy kỹ xảo bao trùm đùa giỡn khiến từng đợt khoái cảm ùa tới như sóng vỗ.

Ngải Cửu kéo y xoay người lại đối diện với mình. Gương mặt điển trai ửng đỏ vừa lộ vẻ thống khổ vừa tỏ ra ngọt ngào, hàng lông mi dài rậm bị bọt nước ngậm lấy khi mở khi đóng, đôi môi hơi hé lộ ra tiếng thở dốc cùng âm thanh rên rỉ. Đúng vậy, đúng là biểu hiện đó.

Ngày đó, Vu Kỳ Kỳ muốn đi đạp thanh trong công viên ở ngoại ô, hai người bọn họ cùng đi, đến tối, ba người ở lại khách sạn. Khi hắn tới phòng Trác Dạ Húc mời y cùng tới uống rượu, Trác Dạ Húc đang ở trong phòng tắm, nghe tiếng động phát ra trong phòng tắm còn tưởng rằng Trác Dạ Húc đang làm việc với phụ nữ, vì thế, hắn lặng lẽ mở một khe nhỏ trên cánh cửa, nhìn thấy y đang tự mình dùng tay đấu súng.


“đi đạp thanh là một trong những phong tục của người Trung Quốc vào tiết thanh minh”

Biểu hiện đó, thanh âm đó đã thiêu cháy hắn trong nháy mắt, quay đầu lại đã vội vàng kéo Vu Kỳ Kỳ vui vẻ một phen. Đó là lần hắn có cảm giác thăng hoa nhất với Vu Kỳ Kỳ. Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận việc mình không kìm lòng được khi thấy tên đang ông khác tự an ủi, cho nên hắn cương quyết tìm những người giống với Vu Kỳ Kỳ, tìm người có thể khơi cho hắn cảm giác như hiện tại.

“Dùng tay đấu súng cũng không hẳn không có phụ nữ cần mình.” Ngón tay kia cấu nhẹ lên vật nóng như lửa, Trác Dạ Húc lập tức tiết ra. Sau hai lần liên tục như vậy, chân y nhuyễn xuống, ghé lên vai Ngải Cửu mà thở dốc.

“Giống cậu nói vậy, không cảm giác. Cậu… cậu đi ra ngoài, tôi tắm rửa đã.”

“Tôi cũng bị bẩn, cậu tắm nhanh lên.” Dưới tình huống này, hai tên đàn ông cùng tắm với nhau là chuyện bình thương, nhưng Ngải Cửu hắn lại không muốn như vậy, hắn chỉ muốn mau chóng thoát khỏi phòng tắm, không muốn Trác Dạ Húc thấy thứ đang ngẩng cao đầu dưới quần hắn.

“Cùng tắm đi.” Trác Dạ Húc vốn không muốn cùng tắm với tên kia, càng không muốn thì y càng phải nói như vậy để chứng tỏ bản thân không chột dạ.

“Ừ.”

Cởi quần áo, mở vòi nước, cẩn thận rửa sạch chất dịch trắng đục trên cở thể hai người, nước chảy xuống, hai người đều quay lưng về phía đối phương. Trác Dạ Húc vặn nước hơi lạnh, Ngải Cửu chỉnh cho nước ấm lên một chút.

Ngải Cửu nghĩ, biết đâu hắn cũng là đồng tính giống Hỏa ca. Trác Dạ Húc nghĩ có lẽ mình đã bị lây bệnh, thành tên biến thái.

Ngải Cửu trực tiếp mua lại cái loại hàng hóa mà Elaine “kính hiến” cho mình. Bởi vì giá cả cao hơn so với bên môi giới nên bên kia cũng bất chấp phá quy củ mà đem số hàng còn thừa bán lại hết cho hắn. Mặt khác, gã tình nhân Jobes của Elaine vốn mua hàng để bán cho Ngải gia, vậy mà hiện tại Ngải Cửu làm như không hề có việc đó, căn bản không thèm để ý tới bọn họ. Hàng đã mua không thể trả lại, mắt thấy không có tiền trả cho bên Chicago, Jobes giận dữ.

“Thiếu gia, tiểu thư Brown…”

“Ngải thiếu gia có sở thích tốt thật!”

Ngải Cửu buông cuốn tạp chí xuống, uống xong ngụm cà phê cuối cùng, đứng dậy xoay lưng, dụi mắt, cuối cùng mới nở nụ cười thật tươi: “Bảo bối, lâu rồi không gặp.”


“Ngải, rốt cuộc em đã làm gì sai?” Giọng nói người đẹp như buồn bã như kể tội.

Ngải Cửu không khỏi nhíu mày, trước kia cảm thấy cô nàng đúng là quyến rũ động lòng người, hiện tại lại cảm thấy vừa kỳ quặc vừa buồn cười: “Bảo bối nói vậy là sao?”

“Chỗ hàng đó…”

“Anh đã mua chỗ hàng đó rồi, còn phải cảm ơn bảo bối đã giới thiệu nhiệt tình nha.”

“Anh cố ý phải không?” Lúc này, biểu hiện ai oán kia đã tan thành mây khói.

“Lần sau mà muốn vuốt mông ngựa thì nhớ tìm đúng người, chọn trúng chỗ.” Ngải Cửu không quan tâm người phụ nữ kia có hiểu lời hắn nói hay không, nói xong lập tức cho người đưa cô nàng đi.

Tất cả đều do cô nàng tự mình chuốc lấy, không riêng việc thiếu chút nữa hại chết hắn, đã vậy còn hại anh em bọn họ trở mặt, Trác Dạ Húc đã lờ hắn suốt mấy ngày nay. Thao! Cũng đồng ý cho hắn thượng rồi, còn muốn thế nào nữa.

Elaine đi rồi, Hứa Nghị trở vào với sắc mặt khó chịu, miệng còn liên tục thốt lên những từ quở trách: “Thiếu gia làm như vậy không ổn, ở đây, đám người Jobes có ảnh hưởng…”

“Chuẩn bị xe, cậu lái.”

“Thiếu gia muốn đi đâu?”

“Đi tìm đàn ông.”

Trong thành phố Manhattan, quán bar này là nơi có đủ các loại mặt hàng nhất, hơn nữa đều là hàng thượng hạng, rất sạch sẽ, chẳng qua cái giá thì cao đến nỗi khiến người ta khó lòng chấp nhận, có thể nói đã đạt tới mức chi tiêu dành cho tổng thống, vậy nên khách tới không nhiều. Khi Ngải thiếu gia bước vào quán đã bị một tên có mắt không tròng tưởng là hàng trong quán,vậy nên có thể tưởng tượng kết cục thê thảm của hắn.

“Tiên sinh, đây là Snow, tóc vàng mắt xanh, là món mới nhất chúng tôi mới nhận được.” Đang chào hàng là một người đàn ông Phương Đông, hắn đẩy Snow ra trước mặt Ngải Cửu, “Mau để cho ngài ấy xem có hài lòng hay không.”

“Vâng.” Snow ngoan ngoãn vẫn luôn duy trì nụ cười, bắt đầu cởi quần áo trước mặt Ngải Cửu và Hứa Nghị, hắn không mặt quần lót, sau khi kéo quần dài xuống là toàn thân trần trụi. Hắn còn chưa tới tuổi mọc lông, làn da bóng loáng non mịn tựa tuyết trắng, rất giống với cái tên của hắn.


“Cậu bao nhiêu tuổi?” Chắc chưa tới mười lăm.

“Mười hai.” Nói xong, Snow đi đến trước mặt Ngải Cửu, quay lưng về phía hắn, mở mông để lộ tiểu huyệt phấn hồng, “Ngài có hài lòng không?”

Ngải Cửu không cần suy nghĩ đã trả lời: “Đổi người khác, lớn tuổi hơn một chút.”

“Xin ngài chờ một lát.” Người đàn ông Phương Đông kéo Snow ra khỏi phòng.

Hứa Nghị thở dài nói: “Chí vì tuổi còn nhỏ nên cậu ta mới được đưa vào danh sách MB hạ đẳng nhất.”

Tiếp theo lại là một người da trắng tóc vàng mắt xanh, tuổi chừng mười bảy, mười tám, ngoại hình đẹp, dáng người tiêu chuẩn. Ngải Cửu vẫn muốn đổi người, nói là muốn một người Phương Đông. Mấy bé trai tóc đen mắt đen liên tục được đưa tới, xinh xắn đáng yêu có, cao ráo đẹp trai có, cường tráng khỏe mạnh có, vậy mà ai cũng khiến hắn chướng mắt.

Không chỉ gã chào hàng muốn phát hỏa, ngay cả Hứa Nghị cũng không bình tĩnh nổi, “Thiếu gia, rốt cuộc cậu muốn loại nào?”

“Loại nào chứ gì? Loại giống bà xã tôi chứ sao.”

Hứa Nghị thật sự muốn bổ đầu cái tên khốn này ra, tức giận nói: “Thuộc hạ lập tức phái người đi tìm Trác thiếu gia.”

“Không cần, về đi.”

Thứ tư, đến phiên Trác Dạ Húc ngủ trên giường. Y giống như một ông chồng trung thủy, tuy rằng cả ngày đi làm nhưng tới tối vẫn cứ về nhà ngủ.

Ngải Cửu trở mình mãi trên mặt đất vẫn không sao ngủ được, vất vả lắm mới lấy được dũng khí đứng dậy bò lên giường.

“Cút xuống đi!” Trác Dạ Húc nhấc chân định đá hắn.

Hắn ôm chặt lấy Trác Dạ Húc, hai chân kẹp lấy nửa người dưới của y, “A Húc, tôi với cậu ngủ chung đi.”

“Lăn xuống đi, cậu muốn chết hả!”


“A Húc, cậu nghe tôi nói đi mà. Tôi chắc chắn mình không phải đồng tính, tôi không có cảm giác với gã đàn ông nào khác, nhưng tôi thật sự rất muốn ôm cậu, thượng cậu.” Hắn là người một khi đã xác định được tình cảm của mình thì sẽ tiến tới, cho dù Trác Dạ Húc có muốn chửi, muốn đánh chết hắn, hay muốn ‘làm’ hắn cũng được.

“Mẹ nó, tôi… A!” Hạ thể đột nhiên bị nắm lấy khiến Trác Dạ Húc rên lên, Ngải Cửu kéo chăn khiến hai người dán chặt lấy nhau, bàn tay niết chặt hạ thân y gần như thô bạo.

Hành động thô bạo không những không khiến Trác DẠ Húc khó chịu mà ngược lại còn thêm hưng phấn, ngừng dãy dụa, đè lên tay hắn, cùng hắn hành hạ vật dưới lớp quần mình, “Nhanh lên, cậu nhanh tay lên cho lão tử.”

Nhìn thấy gương mặt y nhăn nhíu vì dục vọng, nghe được tiếng y thở dốc, Ngải Cửu như kẻ bị thúc giục, buông tay, cúi đầu… Lần đầu tiên làm chuyện như vậy, mùi vị tràn khong khoang miệng không ghê tởm nhưng cũng chẳng dễ chịu, nhưng nhớ tới đây là của Trác Dạ Húc, hắn lập tức điên cuồng phun ra nuốt vào, liên tục cắn liếm. Trác Dạ Húc càng lớn giọng, hắn lại càng thêm dũng cảm.

“Aha…” Y không thể tin Ngải Cửu lại làm chuyện này với mình, cảm thấy dâm loạn, cảm thấy dơ bẩn, song nhiều nhất vẫn là khoái cảm đánh thẳng lên đại não. Trác Dạ Húc không muốn dừng cái việc vừa dâm loạn vừa dơ bẩn này lại, hai tay luồn vào mái tóc Ngải Cửu, đè chặt đầu hắn xuống, eo nâng lên, dùng sức thẳng tiến.

Thế tấn công của Ngải Cửu bị hành động bất ngờ của y biến thành hít thở không thông, yết hầu cơ hồ bị xuyên rách. Đầu bị đè lại, tay chân chỉ có thể quẫy phá phí công, cuối cùng hắn đành phải cắn một cái.

“Ngô!” Trác Dạ Húc buông tay, nhấc chân đạp hắn ra, quỳ gồi dậy, nhìn thấy phân thân dựng thẳng của mình có dấu răng mờ mờ, “Mẹ nó! Cậu đã tự làm mình mất mặt còn dám cắn tôi!” Lửa giận khơi lên dục hỏa, y nâng đầu gối đánh lên bụng Ngải Cửu không chút nương tay, tiếp theo lại nắm cổ áo hắn ném sang một bên. Đầu Ngải Cửu đập lên ván gỗ, đau đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng. Trác Dạ Húc nhân cơ hội bay qua kéo quần hắn tới đùi, mở rộng mông hắn, “Cậu mà dám cử động là tôi cắt đứt cái của cậu!”

Ngải Cửu không nhúc nhích, thật ra không phải do bị uy hiếp, chẳng qua hắn muốn bị y thượng một lần, có như vậy thì hai người mới tiếp tục giữ được sợi dây liên kết, sau đó hắn mới có cơ hội quang minh chính đại áp ngược lại.

Hai tay niết chặt hai cánh mông, dùng sức mở to huyệt khẩu, cự vật cứng cáp tiền vào từng chút từng chút, đi vào một nửa đã bị vách thịt vừa chật hẹp vừa nóng bao quanh, nếm được vị ngọt, y vội vàng đưa toàn bộ phần còn lại tiến vào. Mỗi một tế bào trong cơ thể đều gào thét: “Sướng chết mất…….”. Ngải Cửu nói muốn y thượng mình, nhưng cảm giác đó không giống với những gì hắn đã mong đợi.

Cuối cùng Ngải Cửu cũng hiểu vì sao Trác Dạ Húc lại hận hắn tới vậy. “A………! Đau quá………!”

“Đau?” Nhìn huyệt khẩu chảy máu, có điều vẫn kém xa lần đó của mình, vẫn không chết được. Y tiếp tục dùng lực tiến tới, ra vào liên tục.

“Đau, đau lắm mà, nhẹ chút đi A Húc, a!”

“Đau thật thì cậu còn kêu lên được chắc.” Rút ra toàn bộ, lại ra sức thẳng tiến, hưng phấn lan tràn tới từng tế bào, “Mẹ nó, sau này chắc không muốn làm với phụ nữ nữa.”

Nhìn hình ảnh bản thân bị áp đến thê thảm trong gương cộng thêm đau đớn trên thân thể, rốt cục Ngải Cửu không thể nhịn được nữa bèn khóc thành tiếng.

“Cậu khóc cái gì, lúc thượng lão tử thì không thấy khóc, bây giờ khóc cái gì, không được khóc.” Nói là nói như vậy, tiếng khóc này lại khiến Trác Dạ Húc hưng phấn không thôi, y tiếp tục dồn sức, toàn lực tiến lên.

Ngải Cửu bị y tiến nhập khiến thanh âm đứt quãng, “Cậu quản lão… lão tử khóc là chuyện của lão tử, cậu cứ lo việc thượng lão tử của cậu đi, ảnh hưởng gì đến cậu… Lão tử càng muốn… khóc…” Đến cuối cùng, khóc không được thì hắn gào thét, cố tình quấy rầy ‘hưng trí’ của Trác Dạ Húc.

Có thứ gì đó đã thay đổi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.