Đọc truyện Phú Bà Cưa Tổng Tài – Chương 53: Phát Hiện Quan Trọng
Tô Mật mở tài liệu mà Ngôn Hiên đưa tới ra, xem hành tung gần đây của Tô Nguyệt và Tô Nam.Tô Nguyệt thì dễ giải quyết rồi, mà người phụ nữ này làm thế nào lại gặp Thẩm Nhã Nhàn mẹ của Yến Nam Qua.Xem tới đây Tô Mật liền cười khẩy một cái, xem ra cô đã biết tại sao Thẩm Nhã Nhàn lại đột nhiên tới tìm cô, hóa ra là do Tô Nguyệt giở trò.
Lần này Tô Nguyệt đúng là có chút thông minh, biết tìm cách.Đáng tiếc, lần thông minh hiếm thấy này, cô ta lại quên mất trong mối quan hệ nam nữ, dù ý kiến bố mẹ quan trọng nhưng mấu chốt vẫn là quyết định của người trong cuộc.Nếu như Tô Nguyệt dám đi quyến rũ Yến Nam Qua, cô sẽ thật sự bái phục và kèm theo một câu là can đảm lắm.Thật không biết cô ta nghĩ cái gì trong đầu nữa.Cho dù Yến Nam Qua không có chính kiến, nghe lời mẹ mà kết hôn với cô ta, nhưng cô ta không nghĩ tới lỡ mẹ anh qua đời thì anh sẽ ly dị với cô ta sao? Huống chi, Yến Nam Qua không phải là người có thể dễ bị người khác điều khiển, và vốn dĩ quan hệ với mẹ anh cũng chỉ duy trì ở ngoài mặt là mẹ hiền con hiếu mà thôi.Đến cả thông tin còn không nắm rõ mà đòi trực tiếp hành động, đúng là ngu vô phương cứu chữa mà.Còn Tô Nam.Cô thật sự không còn gì để nói về đứa em trai họ này nữa.Nếu như nói Tô Nguyệt chí ít còn biết vì tình cảm của mình hay hư vinh mà cố gắng, thì Tô Nam chính là một kẻ sa sút đạo đức.Thời gian trước, Tô Nam bởi vì bắt nạt bạn học, tụ tập đánh bạc ở trường mà suýt chút nữa thì bị đuổi học, nếu không phải Tô Kiến Phong ỷ dựa thế vào Tô thị thì đoán chừng cậu ta đã bị chuyển trường rồi.Thật vất vả mới xin trở lại trường, mà cậu ta vẫn chứng nào tật nấy, thậm chí còn cùng đám bạn xấu bắt đầu xưng bá ức hiếp bạn học.Đúng là chị nào em nấy!Tô Mật bây giờ thật sự rất khó khăn, kinh tế không dư dả, thế nhưng trong tay Tô Kiến Phong thì lại không thiếu tiền, nên đương nhiên cho tới bây giờ ông ta chưa bao giờ để đứa con trai duy nhất thiếu thốn, tiền tiêu vặt ông ta cho lúc nào cũng là con số lớn, đến mức chỉ cần không vứt nó đi thì có tiêu xài thế nào cũng không hết.
Ấy vậy mà không biết tên này nghĩ gì mà lại cùng với đám gọi là anh em tốt đi vơ vét của bạn học.Còn có chuyện động trời hơn nữa là Tô Nam cùng đám bạn gọi là phá gia chi tử nhìn thấy một nữ sinh xinh đẹp, liền nảy sinh ý đồ xấu và thay phiên nhau cưỡng bức con gái người ta liên tục.
Lúc ấy nữ sinh đó kiên cường, không nói gì, giống như đã buông xuôi.
Sáng sớm hôm sau nữ sinh đó dùng máu của mình viết thư ở nơi bắt mắt nhất, sau đó tự sát luôn tại chỗ.Bọn họ định hủy huyết thư này đi nhưng đáng tiếc bức thư máu này được viết bằng cách dùng bàn chải chà sát ở trên tường, cũng không biết cô gái này đã dùng bao nhiêu máu nữa, có lẽ là do sợ trường vì thanh danh mà che giấu mối thù hận của mình và sẽ không ai báo thù cho mình được.Lúc ấy vì đè chuyện này xuống mà không biết Tô Kiến Phong đã tốn bao nhiêu tiền, đến cả mấy tên tòng phạm kia, ông ta cũng nhanh chóng đưa ra nước ngoài.Tô Kiến Phong thật ra cũng muốn đưa Tô Nam đi nhưng Tô Nam lại không đi.Đối với cậu ta mà nói, nước ngoài gì đó, đi chơi du lịch còn ổn chứ nếu qua hẳn đó sống thì cậu ta không muốn vì ăn uống không quen, ngôn ngữ không biết nói, chơi cũng không có chỗ chơi.Mà với tình cách thích gây chuyện thị phi của Tô Nam, đoán chừng là cảm thấy ở trong nước dù cậu ta gây ra chuyện gì thì cũng sẽ có bố lo liệu, dù sao bố cũng chỉ có đứa con trai là cậu ta, sau về già còn dựa vào đứa con trai này nuôi dưỡng mà, nên mặc kệ làm gì bố cũng phải bảo vệ cậu ta.Nước ngoài so với trong nước còn hỗn loạn hơn, lấy tính cách của Tô Nam muốn cho cậu ta không gây chuyện còn khó hơn lên trời.
Mà ở nước ngoài gây chuyện, lại không có bố ở bên cạnh, nếu thật sự chọc tới người gì đó ghê gớm, nói không chừng là bỏ mạng ở đó luôn.**Việc Tô Mật bây giờ phải làm chính là lấy chứng cứ mà Ngôn Hiên đã thu thập giao cho bố mẹ người bị hại để mời luật sư.Mất đi người thân trong gia đình thống khổ như thế nào, Tô Mật là người hiểu hơn ai hết.
Nhìn hình ảnh hai người già mất đi đứa con gái mà khóc tan nát cõi lòng, Tô Mật càng căm ghét Tô Kiến Phong hơn.Nếu có thể cô thực sự muốn tiêu diệt sạch sẽ mấy đứa con của ông ta.Trong tài liệu, không chỉ có mỗi chứng cứ phạm tội này mà còn có những tội mà cậu ta đã phạm trước đây, nhưng cũng không tính là lớn, chỉ là trộm vặt móc túi, đánh lộn đánh bạc, lúc học trung học thì đi chém giết chó mèo.Đã biết người đó làm chuyện xấu mà không ngăn cản, chính là dung túng cho người đó làm càng nhiều chuyện xấu hơn, cho đến khi phạm vào tội không thể tha thứ được.Từ nhỏ đã trộm châm, thì lớn lên sẽ trộm kim, đúng là câu nói người xưa luôn chính xác.Ngoài ra, Tô Mật còn biết Tô Nam đánh bạn học đến tàn phế, khiến bạn học đó không thể không nghỉ học.Năm đó có một chuyện mà Tô Mật chỉ mơ hồ nghe nói qua, lúc Ngôn Hiên điều tra cũng ra chuyện như vậy, nhưng đã bị Tô Kiến Phong đè xuống, không điều tra được nữa.Tô Mật nhíu mày lại. Cô nhớ lúc bố cô bị bắt, trong đó có một tội danh là bao che.Bố cô luôn dạy bọn họ là ai làm nấy chịu, nên sao có thể lại phạm tội bao che được.Lúc ấy cô nghĩ bố phạm tội bao che thủ phạm là do bố xem công lao nhiều năm của đối phương nên không muốn so đo.Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng là không có liên quan gì đến bố cô, rất có thể là Tô Kiến Phong phạm tội, mà đổ lên đầu bố cô.Với sự hoài nghi này, cô đem chứng cứ Tô Nam phạm tội đến cho bố mẹ người bị hại mời luật sư, sau đó tìm lại bản án mà bố cô phải chịu lúc trước.Tội danh bao che tội phạm điền trên túi hồ sơ làm cô có chút chói mắt.Quả nhiên là bốn năm trước.Tô Nam lên lớp mười, bởi vì yêu thầm một nữ sinh mà nữ sinh đó lại thích người khác, nên cậu ta liền đánh người kia đến mức tàn phế phải nghỉ học.Bản án này nhìn qua thì như không có vấn đề gì, nhưng bây giờ nhìn kĩ thì có quá nhiều điểm đáng ngờ.
Mang tội là bao che nhưng lại không ghi là bao che cho ai, đối phương có tội gì, thậm chí cũng không có ghi là thẩm vấn đối phương.Tô Mật hít một hơi thật sâu, tay run run bấm điện thoại gọi cho anh trai Tô Mộc Trạch: “Sao vậy Tô Mật? Có chuyện gì à?””Anh, em có một phát hiện quan trọng, liên quan tới những tội danh trước kia của bố.”Tô Mộc Trạch kinh ngạc: “Em tới bệnh viện đi, chúng ta gặp mặt rồi nói.””Được, em đến ngay!”.