Đọc truyện Phù Ảnh Ám Hương – Chương 69
“Vết thương của Phiên vương đã không còn đáng ngại, có thể đi lại .”Lần cuối bắt mạch cho Kình Thương, Diệp Tư Ngâm khẽ cười nói. Không nghĩ ở cái nơi mà thiết bị cực kì đơn sơ này cũng có thể giải phẫu thành công, đương nhiên đây còn là công của mớ thảo dược quý báu cùng thân thế khí lực cường kiện của Kình Thương.
“. . . . . .”Kình Thương nheo mắt đánh giá Diệp Tư Ngâm.
Ngày gã tỉnh lại, Dao Hàm ở bên khóc lóc kể lễ lúc ấy có bao nhiêu nguy hiểm, thiếu niên được xưng tụng là đệ tử chân truyền của”Thánh thủ độc y” diệu thủ hồi xuân, cứu lại một mạng của gã. Thiếu niên vân đạm phong thanh cười làm gã có chút kinh ngạc. Quả thật là Diệp Thiên Hàn bảo hộ y rất tốt, hay là y vốn đạm nhiên như hoa sen thế này? Nghe Dao Hàm nói Túy Nguyệt rất trung thành với thiếu niên này, ngay cả loại độc trí mạng mà Túy Nguyệt trúng cũng là y giải. . . . . .
“Đa tạ ân cứu mạng của Diệp Thiếu chủ. . . . . .”Kình Thương trầm giọng nói.
Diệp Tư Ngâm nghe vậy cười: “Phiên vương cần gì đa lễ. Có chuyện gì cứ nói đừng ngại, nhưng duy độc chuyện Túy Nguyệt, ta sẽ không tiện nhúng tay.”Biết Kình Thương muốn nói gì, Diệp Tư Ngâm nói ra trước.
Mấy ngày nay, trong lúc rãnh rỗi sau khi chữa thương cho Kình Thương xong, y đã nghe được khá nhiều chuyện năm đó.
Mười mấy năm trước Kình Thương vừa đăng cơ vi vương, cầm giữ triều chính là tiền Đại Tế Ti lấy danh nghĩa “Bồi dưỡng hạ nhâm Đại Tế Ti, tạm thời không đi theo tiên vương”.
Lão giả nhìn như ôn hòa kia lại ngoan độc như bò cạp, mưu toan mưu quyền soán vị. Không chỉ Túy Nguyệt bị hại, ngay cả huynh muội Kình Thương Dao Hàm cũng suýt chút trúng phải độc thủ.
Kình Thương lần đầu nhìn thấy Túy Nguyệt, là ở một lần cải trang vi hành, Túy Nguyệt xuất thân hào môn, tuyệt sắc khuynh thành, thông minh lanh lợi; mà Kình Thương lại còn trẻ khí thịnh, anh tuấn vô song.
Một lần ngẫu ngộ cũng đã định ra liên tiếp những bi kịch sau này.
Chiêm tinh là năng lực Túy Nguyệt từ lúc sinh ra đã có, chuyện này cũng là chuyện mà gia tộc Túy Nguyệt cực lực che giấu với ngoại nhân. Bởi vì nếu để hoàng thất biết, như vậy Túy Nguyệt nhất định sẽ bị Đại Tế Ti mang về tế ti điện nhận lễ rửa tội, trở thành hoàng gia ngự dụng chiêm tinh sư — cả đời không cho phép gả ra ngoài.
Nếu là nữ tử của một gia đình tầm thường, có thể trở thành chiêm tinh sư, tự nhiên là chuyện tốt — cả đời hưởng vinh hoa phú quý; nhưng gia tộc Túy Nguyệt sớm là một trong những danh gia hiển hách nhất ở Miêu Cương, tự nhiên luyến tiếc bảo bối nữ nhi nhà mình đi chịu phần cơ khổ cả đời kia.
Thế nhưng đến cuối cùng Đại Tế Ti vẫn phát hiện, cưỡng bách Túy Nguyệt vào tế ti điện, lại bị Kình Thương ngăn cản– đó là nữ nhân gã coi trọng sắp trở thành Miêu Cương hoàng hậu, sao gã có thể để nàng tiến vào Tế Ti điện hắc ám đó, chịu cô tịch cả đời?
Vì đả kích Kình Thương, Đại Tế Ti lợi dụng thân phận của mình, mệnh tất cả hoàng gia chiêm tinh sư tiến hành một lần chiêm tinh giả dối, được xưng tinh tượng kia nói gia tộc Túy Nguyệt sẽ phá vỡ Miêu Cương phiên quốc, phải một lưới bắt hết mới có thể tuyệt hậu hoạn — Kình Thương đã yêu Túy Nguyệt sâu đậm, làm sao chịu tin những lời nói dối như vậy. Hơn nữa phiên vương cánh chim đã đủ đầy cũng sớm phát hiện Đại Tế Ti có tâm phạm thượng tác loạn gây rối, làm sao có thể để ông ta thực hiện mưu đồ của mình.
Song Đại Tế Ti thủy chung vẫn là một người chí tôn chí quý phụ tá tiên vương vài thập niên, Kình Thương vừa đăng cơ không đến một năm đến cùng vẫn không cứu được một nhà Túy Nguyệt, khi gã đuổi tới, chỉ kịp nhìn thấy một trời lửa đỏ, dần dần nuốt sống kia hết thảy thuộc về gia tộc từng hiển hách kia, kể cả nữ nhân gã yêu thương nhất. . . . . . gã nào biết đâu rằng, Đại Tế Ti lợi dụng Túy Nguyệt căn bản không biết thân phận thật của Kình Thương, cho người giả trang Kình Thương, ở trước mặt Túy Nguyệt trình diễn màn”Phiên vương ý chỉ, nổi giận chém hoàng thất chiêm tinh sư không còn thuần khiết”, lại há có thể biết, trước khi đại hỏa dấy lên, Túy Nguyệt đã được Diệp Thiên Hàn cứu, từ đó về sau rời khỏi Miêu Cương mười mấy năm, mãi đến hôm nay. . . . . .
Kình Thương hiểu Diệp Tư Ngâm nói có lý, gã cũng không tính thông qua miệng Diệp Thiên Hàn cùng Diệp Tư Ngâm bắt buộc Túy Nguyệt theo gã về nước — Túy Nguyệt lại không nguyện ý cùng gã về Miêu Cương, dù sao, cho dù đã biết toàn bộ chân tướng năm đó, cả gia tộc của nàng, vẫn là vì việc này mà toàn bộ bị giết. Nó làm nàng không thể nhận Kình Thương. Nhưng Kình Thương lại như trước ôm một tia hy vọng.
“Bổn vương chỉ khẩn cầu Diệp Các chủ, nếu Túy Nguyệt nguyện ý theo bổn vương về Miêu Cương, thỉnh không cần ngăn cản.”Kình Thương nói như thế.
Miêu Cương phiên vương càn rỡ một đời cũng có ngày ăn nói khép nép cầu người khác, hết thảy thết thảy chỉ là vì một nử tử mình âu yếm nhất.
Diệp Tư Ngâm im lặng – chuyện này không phải y có thể quyết đinh được, quay đầu nhìn Diệp Thiên Hàn vẫn đứng một bên.
Mắt tím thâm thúy sâu không thấy đáy, bên trong không có chút cảm tình, làm người ta không thể nào đoán được ý tưởng. Song Diệp Tư Ngâm lại phát hiện, trong mắt ái nhân có một tia tính kế — tính kế?
Không ngoài sở liệu, Diệp Thiên Hàn trầm ngâm một lát liền nói: “Túy Nguyệt là hữu hộ pháp của bổn tọa, làm sao để ngươi nói mang đi là có thể mang đi?”
“. . . . . .”Kình Thương không nói gì, cuối cùng cắn chặt răng, “Bổn vương đáp ứng, sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ cùng thái tử giảng hòa, Miêu Cương trong vòng một trăm năm, thần phục Trung Nguyên, tuyệt không khởi xướng chiến tranh.”
Vương giả một quốc gia có thể nói ra một lời khí phách như vậy lệnh hai người trong phòng sửng sốt. Càng hơn khiếp sợ cũng lại là một nữ tử tay bưng chén dược, đúng ngoài cửa – y bào màu mực, không phải Túy Nguyệt, thì là ai? Nhiều ngày suy nghĩ như vậy cuối cùng có can đảm đến nói chuyện với Kình Thương, nói cho gã nàng sẽ không về Miêu Cương nữa, lại không ngờ khi đứng ngoài cửa lại nghe được một tin tức khiếp sợ như thế — Kình Thương lập chí tranh giành Trung Nguyên, lại chỉ vì một người”Không chịu về”, mà nguyện ý lấy trăm năm thần phục về nàng? ! Chuyện này. . . . . . sao có thể. . . . . .
“Túy Nguyệt tỷ tỷ, tỷ đã hiểu được tâm của hoàng huynh chưa? Tỷ, vẫn không muốn cùng hoàng huynh về Miêu Cương, đi lên hoàng hậu bảo tọa không biết bao nữ tử Miêu Cương tha thiết ước mơ sao?”Thanh âm Dao Hàm kéo về lý trí của Túy Nguyệt, xoay người nhìn tiểu muội muội nguyên bản sớm quên mất, lại dưới sự nhắc nhở của nàng dần dần nhớ lại, gương mặt tuyệt sắc lộ ra một mạt cười thê diễm: “Ta là một tội nhân hại chết cả một gia tộc, làm sao có tư cách trở thành hoàng hậu của người?”
“. . . . . .”Dao Hàm lắc đầu, tiếp nhận chén dược trên tay nàng vào phòng. Nữ nhân nếu tự chui vào ngõ cụt, thì sẽ rất khó rút ra . . . . . . Nàng biết, nếu hoàng huynh thật muốn tỷ ấy về Miêu Cương, chỉ sợ sẽ phí một phen công sức. . . . . .
Không đánh mà thắng.
Thân vương phủ đại môn sau hai tháng đóng chặt, rốt cục dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của dân chúng kinh thành chậm rãi đẩy ra.
Lần này vào cung, chỉ có Diệp Thiên Hàn Diệp Tư Ngâm cùng Lí Ân Bắc Đường Vũ Trăn bốn người — Diệp Tư Ngâm nguyên bản không cần phải đi, lại vì lo lắng an nguy của ái nhân, lúc này mới làm Diệp Thiên Hàn dưới sự kiên trì của mình mà miễn cưỡng gật đầu đáp ứng. Chiến Minh cùng Tiêu Thần thì bị hạ lệnh ở lại trong phủ bảo vệ an toàn của những người còn lại. Về phần Kình Thương cũng sớm liên hệ với một vạn tinh binh của mình, mệnh bọn họ không được đối nghịch với thái tử thân vương.
Mấy chục vạn quân đội tập hợp bên ngoài kinh thành, tùy thời đều có thể nhảy vào trong thành, đến lúc đó, rất có thể là một mảnh Tu La tràng. Không đánh mà thắng — Diệp Thiên Hàn cùng Lí Ân đồng thời ở trong mắt đối phương nhìn thấy ý này. Họ chỉ muốn Lí Huyền thoái vị, không muốn làm kinh thành dân chúng trở thành vật hi sinh cho tràng hoàng gia cung đình chi tranh này. Nhịn mười mấy năm, tính kế mười mấy năm, hết thảy chỉ là vì hôm nay.
Trong hoàng cung, Lí Huyền sớm nhận được tin tức. Bên trong bên ngoài hoàng thành, tất cả cấm vệ quân đều nghiêm thủ — đây là lần nguy cơ lớn nhất trong hoàng thành sau khi tiên hoàng băng hà thái tử chưa lập mười mấy năm trước.
“Tiêu Vị.”
“Có vi thần.”
“Theo trẫm vào tảo triều.”
“. . . . . . Vâng”Lăng Tiêu Vị trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng. Đó là hôm nay . . . . . .
Ngồi trên long ỷ, Lí Huyền nhìn xuống bách quan trong triều đình, câu được câu không nghe bọn họ nói chút việc nhỏ. Lão đang đợi những người kia đến, lão muốn bắt rùa trong thúng.
“Phụ hoàng, nhi thần có bản tấu.”Âm thanh trong trẻo từ ngoài điện truyền đến, kèm theo tiếng kim chúc va chạm, nhưng không một cấm vệ quân dám can đảm tiến lên tróc nã vị ” thái tử bị truất ” truy nã đã lâu này.
“Hoàng nhi, ngươi rốt cục đến rồi.”Lí Huyền lạnh lùng nói, không hề để ý đến thần sắc kinh cụ của bách quan.
“Phụ hoàng, nhi thần có bản tấu.” Trên mặt Lí Ân vẫn như cũ lộ ra nụ cười xinh đẹp ngày thường, không quỳ an không hành lễ, nhìn thẳng Lí Huyền trên long ỷ, một thân vương giả khí lệnh đại thần trong điện kinh ngạc, vị thái tử điện hạ mà họ luôn cho rằng yếu đuối dễ bị ức hiếp kia, nào có khí thế lớn đến vậy?
“Phụ hoàng tuổi tác đã cao, thân thể khiếm an, khẩn cầu phụ hoàng truyền hoàng vị cho nhi thần.”Lí Ân cười tủm tỉm mà nói ra những lời làm mọi người hít một hơi — rõ ràng là tới bức vua thoái vị sao? ! Rất nhiều người lúc này mới hiểu, nguyên lai gần đây tin tức vị thân vương điện hạ này cùng thái tử điện hạ muốn mưu triều soán vị lại hoàn toàn không phải tin đồn vô căn cứ? !
Lí Huyền cả giận nói: “Lá gan ngươi cũng thật lớn đó! Người đâu, bắt!”
Một mảnh trầm mặc, cấm vệ quân không ai có động tác gì.
Lí Huyền giận tái mặt: “Các ngươi đều muốn khán chỉ sao? !”Cấm vệ quân vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, nhìn cảnh này, hệt như họ đang làm thành một vòng bảo vệ vây quanh Lí Ân cùng Diệp Thiên Hàn.
“Hoàng Thượng, đắc tội .”Thanh âm trầm thấp, từ bên cạnh vang lên, Lí Huyền không thể tin nhìn người cạnh mình –”Lăng Tiêu Vị? !”
Tiêu Vị thong thả vái chào, lại xoay người đến dưới điện quỳ xuống: “Thuộc hạ kiến quá chủ nhân, Thiếu chủ.”
“Hay. . . . . . Hay cho một Diệp Thiên Hàn ngươi! Trẫm xem thường ngươi, Tiêu Vị.”Không ngờ lão lại không phát hiện, Lăng Tiêu Vị theo lão năm năm, từ một cấm vệ quân nho nhỏ được đề bạt làm ngự tiền nhất phẩm đới đao thị vệ vậy mà lại là người của Diệp Thiên Hàn!
“Cấm quân toàn bộ nghe lệnh của thái tử điện hạ.”Tiêu Vị đối nhìn thuộc hạ của mình cất giọng nói.
“Tuân mệnh!”Đều nhịp trả lời, lệnh mọi người trong triều lần nữa hung hăng chấn động — Lăng Tiêu Vị này lại có bãn lĩnh lớn như thế, sức kêu gọi mạnh tới mức có thể làm cấm vệ quân trong hoàng thành theo địch làm phản! Cấm vệ quân đều là những người thề nguyện trung thành với đế vương, sao lại. . . . . .
“A, kinh ngạc sao, phụ hoàng?”Nhìn biểu tình Lí Huyền kinh ngạc, Lí Ân cười nhạo nói, “Có gì đáng kinh ngạc chứ? Lúc trước mẫu hậu bị vô cớ biếm lãnh cung cũng không có kinh ngạc như thế a. Nàng sớm nhìn thấu tính tình đa nghi của phụ hoàng ngài. Ngay cả kết tóc thê tử, tỷ tỷ ngoại sanh của mình còn không buông tha, sao xứng làm một minh quân?”
“Nói bậy!”Lí Huyền giận mắng. Phất tay một toán Hắc y nhân xuất hiện từ hư không, đó chính là ảnh vệ ẩn nấp các nơi trong hoàng cung cùng ở cả nước. Quần thần đã sợ tới mức không dám hít thở ra tiếng, đều lui vào góc hai góc tường của Thừa Càn điện, nhìn những người trung ương hợp thành một vòng vây.
Diệp Thiên Hàn hừ lạnh một tiếng: “Đây là thực lực của ngươi? Quả thật không chịu nổi một kích.”Nhưng ảnh vệ này nếu nằm trong ám bộ Phù Ảnh Các, nhiều lắm chỉ có thể xem như trung cấp, đường đường là ảnh vệ của hoàng đế một quốc gia, thế nhưng lại không chịu được một kích. . . . .
Lí Huyền nhìn ngoại sanh mình đuổi giết hơn mười mấy năm, lạnh lùng nói: “Năm mươi vạn đại quân đang chờ ngoài thành, chỉ cần trẫm ra lệnh một tiếng, có thể hoàn toàn tru diệt các ngươi. Nếu hiện tại buông tay, trẫm có thể tha cho các ngươi một mạng!”
“Ngu xuẩn.”Lại là một tiếng cười nhạo, Diệp Thiên Hàn hừ lạnh một tiếng, nội lực chín tầng Hàn Liễm quyết dần phóng xuất ra, Thừa Càn điện to lớn như vậy nháy mắt trở thành một tù thất khiến người khác hít thở không thông, văn thần không có nội lực tu vi tự nhiên liên tiếp ngã xuống, võ quan cũng chống đỡ không được bao lâu, té xuống đất, chỉ có đám ảnh vệ có thể duy trì một lát, cũng đã vô lực phản kháng. . . . . .
Lí Huyền chỉ thấy sát ý đập vào mặt mà đến, một bóng trắng chớp lên, đã thấy Diệp Thiên Hàn gần ngay trước mắt mình!
Mắt tím thâm thúy nhìn chăm chú nam nhân đang miễn cưỡng ngồi trên long ỷ, thân cữu cữu của mình, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng năm đó phụ thân tự vẫn, khí huyết trong cơ thể tức thì quay cuồng càng thêm mãnh liệt lao ra ngoài, áp bách đến mức Lí Huyền phun ra một ngụm máu tươi. . . . . .
Hết chính văn đệ thất thập cửu chương