Đọc truyện Phù Ảnh Ám Hương – Chương 60
Đương triều tả tướng làm quan hơn mười năm, địa vị có thể nói là dưới một người trên vạn người, ở trong triều lại có gần một phần ba thế lực, trong bách quan lại có một nửa là môn hạ đệ tử của lão; trưởng nữ tài đức vẹn toàn, là Thần quý phi đứng đầu hậu cung tứ đại quý phi, có một một hài tử, rất được Hoàng Thượng sủng ái. Một người đắc đạo, một nhà tả tướng tất nhiên là danh môn vọng tộc số một số hai trong kinh thành. Một gia tộc lớn đến thế, trong vòng một đêm sụp đổ, là ai cũng khó mà đoán được.
Một quyển sổ thật dày ghi chép tất cả chứng cứ phạm tội trong hơn mười năm làm quan của tả tướng. Bao gồm bán quan bán tước, tham ô hối lộ, vu hãm tiền bộ binh thượng thư khiến một nhà người nọ bị sao trảm. . . . . . đa số tội danh trong đó, đủ để tội liên cửu tộc. Nhưng hoàng đế niệm tình lão làm quan cũng lập không ít công lao, lại xem ở Thần quý phi cùng bát hoàng tử, liền tha cho một nhà lão. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, tả tướng bị lột bỏ quan tước, xét nhà, trục xuất kinh sư, vĩnh viễn không được quay về kinh, mà Thần quý phi cũng bị tước phong hào Quý phi trở thành phi.
Tin tức vừa ra, cả triều đều kinh hãi. Ngoại thích, môn sinh cũng ra mặt cầu Hoàng Thượng giơ cao đánh khẽ. Nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, trong triều lại có thế lực của hữu tướng Kỉ Ti Đường cố gắng, cuối cùng không thể vãn hồi. Cái gọi là cây đổ khỉ tan, những quan viên từng ủng hộ tả tướng, cũng đầu nhập vào phái khác.
“Hoàng Thượng. . . . . . Hoàng Thượng, ngài cần phải vì thần thiếp làm chủ a. . . . . . Cầu ngài tha cho phụ thân, cho ông ấy về kinh đi. . . . . .” trong Ngự hoa viên, một nữ tử thịnh trang (ăn mặc lộng lẫy) quỳ dưới chân Lí Huyền, trong tay còn nắm một nam hài khoảng mười tuổi, khóc nói: “Hoàng Thượng. . . . . . Cầu ngài không xem mặt mũi nô tì, cũng xem nể tình Túc nhi, tha cho phụ thân đi. . . . . . Túc nhi, ngươi mau cầu phụ hoàng ngươi đi. . . . . . Ô ô ô. . . . . .”
Nữ tử thịnh trang này, là Thần quý phi vừa bị hàng xuống làm tần phi, miễn đi phong hào Quý phi, hiện tại nên xưng thần phi mới đúng. Mà nam hài bên cạnh nàng mắt đỏ hồng đó là tử tự của nàng, bát hoàng tử Lí Túc.
Hài đồng nho nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nhìn thấy mẫu phi khóc, cũng khóc theo nói: “Phụ hoàng phụ hoàng. . . . . . Cầu ngài tha ngoại công đi. . . . . . Phụ hoàng. . . . . .”
“Thần phi, Túc nhi, đứng lên nói.”Lí Huyền trầm giọng nói.
Thần phi lấy khăn chấm chấm mắt, vẫn quỳ xuống đất không đứng dậy: “Hoàng Thượng, hôm nay ngài nếu không đáp ứng nô tì, nô tì sẽ quỳ mãi không thôi. . . . . .”
Thần phi mười tám tuổi bị tả tướng đưa vào cung, thụ phong mỹ nhân; hai năm sau liền sinh bát hoàng tử Lí Túc, mới thụ phong quý phi, đến nay đã có có mười ba năm. Ỷ vào hài tử cùng thế lực trong nhà, mà lấy thúng úp voi trong cái hậu cung hậu vị còn trống hậu vị này. Nếu có phi tử mỹ nhân nào chọc vào Thần phi, hơn phân nửa sẽ rơi vào kết cục bị biếm lãnh cung. Mà tả tướng thất thế, nàng cũng bị liên lụy bị hàng cấp độ, trong một đêm như từ trên trời rơi xuống địa ngục; phi tử hoàng tử hoàng nữ từng ở trước mặt nàng mang theo cái đuôi làm người, hiện giờ đều khinh thường nàng, không chỉ thấy nàng không hành lễ nịnh nọt, a dua nịnh hót như xưa, thậm chí còn nói lời châm chọc, bỏ đá xuống giếng. Chuyện này bảo Thần phi cầm quyền hơn mười năm làm sao chịu được? !
Lí Huyền lạnh lùng nhìn phi tử cùng hài tử dưới chân mình, trong lòng lại không chút thương tiếc. Thần phi này, tuy nói tài đức vẹn toàn, tâm cơ lại quá sâu, không hổ là nữ nhi mà cáo già tả tướng giáo dưỡng ra. Mà bát tử của lão, lão biết nó cũng không như những nam hài mười một tuổi khác thuần khiết ngây thơ. Trong hậu cung này, làm sao có ai giữ được sạch sẽ. Ngày thường sủng đôi mẫu tử này, là bởi vì trong triều có tả tướng; mà nay Thần phi mặc dù bảo dưỡng thích đáng, lại sớm tuổi già sắc suy, bát tử cũng không còn làm lão vui vẻ, lão tự nhiên không có tâm lực đặt trên người họ.
“Thần phi, trẫm bảo ngươi đứng lên nói, có nghe không? !”Trong lòng sớm bị chuyện Diệp Thiên Hàn cùng Lí Ân biến thành tâm phiền ý loạn, Lí Huyền sao còn có thể cho hai mẫu tử này thần sắc hòa nhã.
Thần phi cả kinh, lập tức ngậm miệng, nơm nớp lo sợ đứng lên.
” Chuyện Tả tướng làm trẫm vô cùng đau đớn. Trẫm tín nhiệm ông ta như thế, ông ta lại hồi báo trẫm thế nào? ! Trẫm đã vì ngươi cùng Túc nhi mà không truy cứu cửu tộc. Thần phi, ngươi đừng không biết chừng mực như vậy.”Lời này đã muốn nói rất nặng. Nghe xong lời này, chúng cung nữ thái gia có mặt đều cuối đầu, biết “Thần quý phi” hoành hành hậu cung mười mấy năm rốt cuộc cũng thất sủng. Nhưng Lí Huyền lại xem như không biết, nói tiếp,”Còn nữa Thần phi, sau này ngươi phải thu liễm lại đi. Đừng tưởng rằng trẫm không biết chuyện Vân Quý phi là ai gây ra.”Thanh âm thâm trầm mang theo âm trầm đáng sợ, lệnh Thần phi nghe vậy trước mắt một mảnh tối đen, cơ hồ sắp ngất: “Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . .”
“Không cần nhiều lời. Sau này ngươi phải càng biết nói năng cẩn thận hơn, dạy cho tốt bát hoàng tử của trẫm. Giữ miệng, không cần quan tâm quá nhiều.”Lí Huyền vừa dứt lời liền đứng dậy phất áo bỏ đi, tùy tùng cung nữ cũng đi theo lão rời khỏi ngự hoa viên. Chỉ còn lại thần phi vẻ mặt không biết làm sao đứng tại chỗ. Mà bát hoàng tử trong tay nàng, vẻ mặt đầy hoảng sợ — chính vì trưởng thành sớm, mới hiểu được, mất đi phụ hoàng sủng ái, trong cái hậu cung này sẽ có bao nhiêu bi thảm. . . . . . nhớ đến cửu hoàng đệ từng bị mình khi dễ thảm thống . . . . . thân thế nhỏ bé không khỏi rùng mình.
Lí Huyền đi về tẩm cung lòng đầy lo lắng – mấy chuyện tả tướng làm, vô luận là kết bè kéo cánh hoặc là bán quan bán tước, lão đều biết, thậm chí có vài việc còn là lão bày mưu đặt kế giúp. Mà thứ duy nhất ngoài dự kiến của lão, đó là chuyện của Vân Quý phi.
Chuyện Vân Quý phi thật phi thường đơn giản: một năm trước, Vân Quý phi bị phát hiện cùng một thị vệ trong cung nàng, y phục lung tung trên đất, nằm trên giường. . . . . .
Lí Huyền híp mắt nhớ lại. Lão không phải chưa từng nghĩ đến loại chuyện này hơn phân nữa là có người thiết kể hãm hại, nhưng không có chứng cớ gì, Vân Quý phi cũng hết đường chối cãi, lão mới đành biếm hai mẫu tử nàng vào lãnh cung. Mà trong quyển sổ đó, có đủ hết thảy chi tiết Thần phi cùng tả tướng thông đồng liên hợp an bài người thiết cục hãm hại Vân Quý phi, làm lão thực sự giận không thể át! Vân Quý phi từng là nữ tử lão sủng ái nhất là, lại vì chuyện này mà bị tra tấn suốt một năm trong lãnh cung . . . . . Khi lão muốn sai người đưa mẫu tử họ rời khỏi lãnh cung, khôi phục phong hào quý phi của nàng, mới phát hiện lãnh cung sớm đã người đi nhà trống. . . . . . Một phi tử cùng một hoàng tử mất tích, cung nữ thái giám hầu hạ trong lãnh cung thế nhưng toàn bộ không biết! Cũng đủ để biết cuộc sống trong lãnh cung thế nào . . . . . . Mà người mang đi mẫu tử họ — Lí Huyền nheo mắt — có thể vô thanh vô tức lẻn vào cung mang đi hai người, tự nhiên chỉ có Diệp Thiên Hàn cùng nghiệt tử kia mới có thể làm được!
Trong đôi mắt đế vương sát ý càng thêm mãnh liệt. . . . . .
Thân vương phủ.
Trong thư phòng, lại là trao đổi tuyệt mật; mà mấy người thân là”Phản quân thủ lĩnh” lại hoàn toàn không có bộ dáng đang đối đầu với cường địch.
“Dược hoàn này là cái gì?”Nhìn dược hoàn bằng viên đậu xanh trong tay, Lí Ân miễn cưỡng ngồi trên tháp hỏi.
Diệp Tư Ngâm nhấp một khẩu trà Long Tĩnh tốt nhất, thản nhiên nói: “Tô hợp hàm hương hoàn.”
“Tô hợp hàm hương hoàn? Tên thật dễ nghe.”Lí Ân nhíu mày nói. Bắc Đường Vũ Trăn bên cạnh lại sửng sốt: “Tô hợp hàm hương hoàn? !”
“Xem ra thái phó biết loại dược này?”Diệp Tư Ngâm có chút kinh ngạc. Dược này là Tiệm Nguyệt chế, rồi được y cải tiến lại, chưa bao giờ tiết lộ ra ngoài, Bắc Đường Vũ Trăn này từ đâu biết được?
Bắc Đường Vũ Trăn tay cầm dược hoàn để sát vào mũi ngửi: ” này. . . . . . hình như có chút bất đồng. . . . . . Gia sư từng từ trong tay thánh thủ độc y lấy được một viên.”
“Thì ra là thế.”Diệp Tư Ngâm gật đầu, “Tô hợp hàm hương hoàn này vốn có chút khuyết điểm nhỏ, ta cải tiến một chút, có tác dụng trong thời gian hạn định tăng thêm hai canh giờ so với trước kia. Có thể khiến người uống trong vòng hai mươi bốn canh giờ bách độc bất xâm, vết thương do đao kiếm cũng sẽ nhanh chóng khép lại. Hoàng đế có Miêu Cương phiên vương tương trợ, mặc dù không phải nhất định, nhưng Miêu Cương dù sao cũng thông thạo cổ độc, tốt nhất vẫn nên làm chút chuẩn bị. Trong lọ này là một trăm dược hoàn, nhớ rõ mỗi ngày đúng hạn ăn một viên. Nếu vô thương vô đau, dược này có công hiệu điều dưỡng thân thể, có thể nói trăm lợi mà vô hại.”
Lí Ân nghe vậy lòng tràn đầy tán thưởng: “Không ngờ trên đời lại có loại dược thần kỳ đến vậy. Tiểu Ngâm, ngươi quả thật không hổ là ái nhân của hoàng huynh.”
Diệp Tư Ngâm nghe vậy vẫn không chút ngượng ngùng, trái lại nhẹ nhàng cười, mắt tím trong suốt nhìn Diệp Thiên Hàn đang ôm mình, không ngòai dự liệu nhìn thấy sủng nịch cùng tán thưởng trong mắt ái nhân. Hàn băng ngàn năm trong mắt như tan chảy, chỉ còn ôn nhu lan tỏa.
Nhưng ôn nhu này không kéo dài bao lâu, nhìn Lí Ân vẻ mặt mệt mỏi, băng hàn lại trở về: “Hôm qua ban đêm xông vào hoàng cung, quá mức hồ nháo.”
“Ách. . . . . .”Lí Ân không biết nên trả lời thế nào, chỉ phải nâng chén trà nhấp một ngụm. Cậu biết mình làm vậy có bao nhiêu nguy hiểm, Nhưng. . . . . . đôi mắt xinh đẹp tràn ra hạnh phúc — tưởng tượng đến lời hứa đêm qua của Tiêu Vị, ngọt ngào không ngừng dâng lên trong lòng.
“Hoàng huynh, Tiêu Vị bản cung muốn. Ngươi có phản đối không?”Lí Ân như nhớ tới cái gì, đột nhiên nói.
Diệp Thiên Hàn nheo phượng mâu lại, từ chối cho ý kiến.
Mọi người lại vui cười một trận, rồi trầm tĩnh lại, lúc này mới bắt đầu nói chính sự.
Lí Ân nói: “Khối binh phù giả cùng mớ chứng cứ phạm tội của tả tướng mà Vũ Trăn cấp đã lệnh tả tướng rớt đài, hiện giờ triều đình nhân tâm bất ổn, ngoại công lại được không ít người ủng hộ. Ba bươi vạn đại quân của cữu cữu cũng đã đến. Hiện tại phải tính xem nên làm thế nào để thần không biết quỷ không hay biến ba mươi vạn đại quân này thành người của ta.”
Nguyên lai ngày ấy Kỉ Ti Đường giao ra binh phù chỉ là một khối phỏng chế, nhưng cũng đủ để lấy giả tráo thật. Mục đích chân chính không phải là muốn hoàng đế đặc xá Lí Ân, mà là vì đưa ra yêu cầu bãi miễn tả tướng.
” Phiêu Kị Đại tướng quân là người của hoàng đế, nên ngẫm làm thế nào diệt trừ hắn cùng thân tín tướng lãnh trong quân của hắn mới đúng.”Bắc Đường Vũ Trăn nói, “Đội quân này trước giờ vẫn theo Phiêu Kị Đại tướng quân, chúng tướng lãnh lãnh binh đã lâu, uy tín rất cao. Nếu tùy tiện trừ bọn họ, chỉ sợ sẽ làm binh lính phẫn nộ.”
Trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc.
Diệp Thiên Hàn nheo mắt lại, suy nghĩ một lát, nhìn người trong lòng. Đôi mắt tím thâm thúy ôn nhu nhìn y, y lập tức hiểu ý, nhẹ nhàng cười: “Hảo. Cho ta hai ngày.”
“?”hai người còn lại không hiểu ra sao. Chỉ một ánh mắt, y liền biết hắn muốn làm gì? !
Diệp Tư Ngâm cười nói: “Ý của Hàn là tìm người thay thế họ.”
“Thay thế họ?”Lí Ân cùng Bắc Đường Vũ Trăn song song nghi hoặc, chỉ lát sau liền hồi phục tinh thần — thiếu niên trước mắt này trừ bỏ y thuật tuyệt thế vô song, còn có dịch dung thuật thiên y vô phùng a! Đợi đại quân kia đến kinh thành, liền bảo người của mình mang nhân bì diện cụ, âm thầm bỏ trừ bỏ tướng lãnh. . . . . . Về phần Phiêu Kị Đại tướng quân không tự mình mang binh, vẫn như cũ đóng ở biên cương, khoảng cách khá xa, ngoài tầm với, chỉ cần cắt đứt con đường thư từ qua lại của họ, vậy không có gì phải sợ.
Đang lúc mấy người vì đột nhiên tìm được phương án mà hưng phấn không thôi, ngoài cửa đột nhiên có thị vệ nói: “Chủ tử, Miêu Cương trưởng công chúa cầu kiến.”
Sắc mặt mọi người nghiêm lại. Miêu Cương trưởng công chúa? !
Hết chính văn đệ thất thập chương