Đọc truyện Phong Vũ Vô Cực – Chương 71
CHƯƠNG 72
Thánh Cô quay đầu nhìn Quân Thư Ảnh rồi lại nhìn về phía mấy người Trì Oanh, Hứa Trực nhưng tâm tình hoàn toàn trái ngược với lúc trước, ánh mắt tràn đầy oán hận.
“Mỗi người các ngươi, đều cho rằng có thể vui vẻ phải không?” Nàng phun ra một ngụm máu, “Mẫu thân của ta, rốt cuộc thân sinh phụ thân của ta là ai, người đã rõ ràng rồi chứ?”
“Thánh Cô, ngươi…” Hứa Trực có chút đau xót nói.
“Ngươi câm miệng!” Thánh Cô phẫn nộ quát lên một tiếng, hai mắt trừng lớn nhìn lão, “Ngươi lấy tư cách gì để nói chuyện với ta? Ngươi nghĩ rằng ta là nữ nhi của ngươi sao? Ngươi chỉ biết gọi ta Thánh Cô, ngươi có biết tên ta gì, ta hiện tại bao nhiêu tuổi hay không? Trang chủ, mẫu thân, những điều này người còn nhớ hay không? Người đã bao năm rồi không hảo hảo nhìn ta một cái, đã bao năm rồi không còn gọi tên ta?”
Trì Oanh có phần sửng sốt nhìn nữ nhi từ trước đến nay luôn luôn biết nghe lời, sau một lúc lâu mới thốt ra: “Ngươi…”
Không đợi nàng nói xong, một đạo hắc ảnh đột nhiên lướt qua Thánh Cô, mạnh mẽ cuốn lên một trận gió lạnh. Trong nháy mắt đã thấy lưỡi kiếm sắc bén trong tay Quân Thư Ảnh đặt trên cổ Thánh Cô, thậm chí đã đâm một phần vào huyết nhục, máu tươi từ miệng vết thương đang rỉ ra.
Màu máu đỏ tươi khiến Quân Thư Ảnh thống hận cực điểm.
“Ngươi rốt cuộc đã làm gì đối với Sở Phi Dương?” Quân Thư Ảnh cắn răng, không biết đã phải dùng bao nhiêu sức nhẫn nhịn để kiềm chế không giết chết nữ tử đáng căm ghét này ngay tại chỗ.
Thánh Cô bị khí tức âm lãnh kinh người làm cho chấn động, trong nháy mắt có chút nao núng. Nàng cố gắng trấn định, nhìn Quân Thư Ảnh nói: “Hắn đường đường là Sở Phi Dương Sở đại hiệp, ta có thể đối với hắn làm cái gì? Bất quá máu của ta…” Nàng vươn đầu lưỡi ra, liếm đi một vét máu trên môi, giễu cợt cười một tiếng nói, “Chính là thứ độc nhất thế gian.”
Nàng lại nhìn về phía Trì Oanh, cười nói: “Mẫu thân, cũng bởi vì tình tình oán oán không đáng nhắc tới của người mà ta nhiều năm như vậy sống không bằng chết, chịu đủ loại tra tấn dày vò, kết quả là, cũng chỉ có thể dựa vào một thân độc huyết này, người nói xem, ta là bất hạnh hay là vô cùng may mắn đây?”
“Giải dược!” Quân Thư Ảnh cắn răng, lạnh lùng nói, lưỡi kiếm trong tay cơ hồ muốn mất đi kiểm soát.
“Quân công tử có thể yên tâm, Sở đại hiệp sẽ không chết.” Thánh Cô thảm nhiên cười một tiếng, “Hắn là nam nhân mà ta ái mộ, ta sao có thể nhẫn tâm đẩy hắn vào chỗ chết!”
Nàng vừa dứt lời, lưỡi kiếm trong tay Quân Thư Ảnh dường như cứa sâu thêm một phần. Thánh Cô không thể không ngửa đầu lên, tránh khỏi đường kiếm sắc bén mang theo lửa giận cùng với oán hận kia.
“Ta nói, máu của ta là độc dược độc nhất thế gian.” Thánh Cô tiếp tục nói, “Vì tu luyện ý niệm chi pháp đặc biệt của Liên Sơn tộc nhân, ta phải uống máu của Liên Sơn tộc nhân nhiều hơn bất cứ ai. Vì không để bị phản tác dụng, ta hàng ngày phải ngâm mình cùng với trăm loại độc trùng độc vật. Những thứ kịch độc kia sớm đã thâm nhập vào máu của ta. Loại độc huyết này không có giải dược! Sở đại hiệp hắn sẽ không chết, chí ít tạm thời sẽ không chết. Hắn chỉ phải chịu đau đớn, mỗi một lần so với lần trước càng thêm khổ sở. Một lần độc phát là một lần hắn phải chịu sự tra tấn sống không bằng chết. Ngày qua ngày, mỗi một ngày so với ngày trước càng thêm thống khổ! Loại thống khổ này cũng vô pháp xoa dịu, cho đến một ngày kia hắn không thể chịu đựng được nữa, ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi hắn, Quân công tử.”
Quân Thư Ảnh mắt lạnh nhìn nàng, tựa hồ đang đánh giá nàng nói thật hay giả. Sau một lát y đột nhiên thu hồi vũ khí, ném thanh kiếm cho một tên đệ tử Thanh Phong kiếm phái ở bên cạnh rồi sau đó xoay người đi về phía Sở Phi Dương: “Nàng không có giải dược, giết!”
Một câu mệnh lệnh nhẹ bẫng của y khiến cho tiểu đệ tử kia rơi vào thế khó xử, chỉ biết nhìn về phía Tín Vân Thâm cầu trợ.
“Quân Thư Ảnh, ngươi cần gì phải phô trương thanh thế như thế?” Thánh Cô đột nhiên cười lạnh nói, “Nếu thực muốn giết ta thì ngươi cần gì phải mượn tay người khác? Ngươi cho rằng làm như vậy là có thể bức ta đem giải dược ra sao?”
“Ta biết ngươi không có giải dược.” Quân Thư Ảnh nói mà không hề ngoảnh đầu, “Ta chỉ là không muốn tự làm bẩn tay mình.”
Cao Phóng đứng dậy trả lại vị trí cho Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh đưa tay sờ lên khuôn mặt Sở Phi Dương. Y không thể chấp nhận việc Sở Phi Dương đang phải chịu đựng đau đớn, nhưng y sam trên người Sở Phi Dương lúc này đã bị một tầng mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, đôi môi tái nhợt, lông mày nhíu chặt, đau đớn biểu lộ trên khuôn mặt đều in sâu vào tầm mắt Quân Thư Ảnh. Cảm giác đau xót âm ỉ trong ngực xộc lên hốc mắt, một mảnh thương tâm.
Trong cơ thể mỗi một tấc xương cốt cùng với huyết nhục đều đang kêu gào đau đớn, nhưng lại hoàn toàn không có biện pháp xoa dịu. Ngày thường nội lực thâm hậu đắc tâm ứng thủ (muốn sao được vậy) lúc này lại trở thành lưỡi dao sắc bén nhất, ở trong cơ thể hắn đấu đá lung tung, cắt lên từng thớ da thịt, vạn tiễn xuyên tâm so với loại đau đớn này còn thua kém vạn phần.
Nếu có thể cứ như vậy mà chết đi thì cũng coi như hạnh phúc tột cùng.
Ngược lại Sở Phi Dương vẫn gặng gượng duy trì một tia thanh tỉnh, trong miệng đều là vị tanh của máu, nhất định đã bị hắn cắn đến lợi hại, nhưng so với đau đớn đang phải chịu đựng thì không đáng là gì. Tựa hồ cảm giác được Quân Thư Ảnh đã trở lại bên người, Sở Phi Dương gian nan nâng tay lên. Mỗi một động tác dù là rất nhỏ cũng đều mang theo đau đớn tột cùng quét qua cơ thể.
Một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của hắn, khuôn mặt mịn màng cũng dán chặt lên đó. Vài giọt dịch thể mang theo nhiệt độ cơ thể rơi xuống, nhưng lại giống như thiêu cháy tâm tư Sở Phi Dương.
Thư Ảnh khóc? Thư Ảnh của hắn vốn cao ngạo như vậy, lại có thể ở trước mặt mọi người mà rơi lệ?
Lệ này là vì hắn mà rơi, nhưng điều này không phải là mong muốn của Sở Phi Dương, hắn sao có thể muốn Quân Thư Ảnh thương tâm như thế?
Sở Phi Dương muốn an ủi y, rằng hắn chẳng qua chỉ là một thân đau nhức mà thôi, so với đủ loại mối nguy trước đây đã từng gặp thì lần này cũng chỉ tính là mức độ thấp nhất, không có gì nguy hiểm.
Nhưng vừa mới hé môi, lập tức một cỗ đau đớn cực hạn giống như sóng biển khổng lồ trong nháy mắt đổ ập lên người hắn. Nếu tinh thần là một bức tường kiên cố thì Sở Phi Dương thậm chí có thể thấy được mặt trước của bức tường đó đang bị xung kích đến rạn nứt.
Lời nói của Thánh Cô, Sở Phi Dương cũng đã nghe hết. Hắn mỗi ngày sẽ bị độc phát, mỗi một lần so với lần trước sẽ càng đau đớn hơn. Sở Phi Dương muốn tưởng tưởng cũng không ra, rốt cuộc còn có thể như thế nào so với đau đớn hiện tại hắn đang phải chịu đựng.
Tiểu đệ tử kia nắm trường kiếm đứng cạnh Thánh Cô, vẫn còn đang nhìn Tín Vân Thâm xin chỉ thị. Tín Vân Thâm mặc dù không biết Quân Thư Ảnh thật sự có ý định giết người hay là chỉ muốn hăm doạ Thánh Cô, thế nhưng hắn cũng đã có quyết định của riêng mình.
Thánh Cô cũng đang nhìn hắn, sắc mặt không chút thay đổi hàm chứa sự khiêu khích.
Nàng nếu đã có vẻ mặt như vậy thì nhất định còn có hậu chiêu. Tín Vân Thâm trầm ngâm một lát, vung tay lên, cho phép tiểu đệ tử thỉnh thị.
Trong khoảnh khắc này, nét mặt Thánh Cô thoáng qua một tia kinh ngạc như trong dự liệu.
Tiểu đệ tử phía sau nghe lệnh giơ trường kiếm lên. Thánh Cô đột nhiên mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng từ trong miệng nàng phát ra được nội lực đẩy lên cao, réo rắt cả một khoảng không gian, lại giống như quả pháo bị nổ tung, phân tán ra tứ phía.
Tín Vân Thâm giơ tay ngăn tiểu đệ tử lại, muốn xem Thánh Cô rốt cuộc đang làm ra trò gì. Đăng bởi: admin