Đọc truyện Phong Vũ Vô Cực – Chương 18
CHƯƠNG 19
Thạch Lệ cùng với Cầm Anh ở lại Thanh Phong kiếm phái, Tín Vân Thâm cùng mấy vị Đại trưởng lão sau khi cùng nhau thương nghị, liền quyết định nhanh chóng trị bệnh cho Cầm Anh. Cho dù thông tin về quan hệ Thạch Lệ với Vô Cực sơn trang là thật hay giả, trước hết đều phải khiến cho gã mở miệng.
Tín Vân Thâm vừa về đến viện tử, Cao Phóng liền ra đón.
“Tiểu Phóng…” Tín Vân Thâm đóng cửa viện tử lại, có chút nũng nịu mà ôm lấy Cao Phóng, đem mặt chôn ở trên bả vai y, khẽ gọi.
Cao Phóng vỗ vỗ sau lưng hắn: “Có mệt không, vào phòng đi, ta giúp ngươi xoa bóp một chút.”
“Nga.” Tín Vân Thâm ngoan ngoãn gật đầu đi theo Cao Phóng vào phòng, “Ninh Viễn đâu?”
“Thạch Đầu ôm hắn đi rồi, cùng Lân nhi A Tĩnh ở một chỗ, buổi tối cũng sẽ không về. Có Lân nhi ở đó, không cần lo lắng.”
Tín Vân Thâm gật đầu: “Như vậy cũng tốt, mấy tiểu tử quan hệ tốt, sau này lớn lên đối với bọn chúng rất có lợi.”
Cao Phóng nhìn hắn một cái nói: “Làm chưởng môn Thanh Phong phái thật sự chẳng đáng, công việc cực kỳ mệt mỏi, còn khiến thiếu niên cao khiết của ta đang yên đang lành trở nên tầm thường thế này.”
Cao khiết? Tín Vân Thâm cười khan hai tiếng, là ai a?
“Thì ra là ngươi nghĩ ta như vậy a, Tiểu Phóng.” Tín Vân Thâm ngồi trên ghế, ôm chặt eo Cao Phóng, ngửa đầu nhìn y cười nói, “Ta hiện tại cũng không trở nên tầm thường a.”
Cao Phóng nhìn hắn tươi cười nịnh nọt, cũng nhịn không được mặt lộ tiếu ý, đưa tay che kín hai con mắt đen láy kia, cúi đầu xuống, đem đôi môi mang theo ý cười nhẹ nhàng đặt lên trên môi hắn.
Tại một viện tử khác cách đó không xa, Sở Phi Dương đang tò mò vây lấy Quân Thư Ảnh: “Thư Ảnh, lau binh khí a?”
Quân Thư Ảnh thản nhiên nhìn hắn một cái, lại cúi đầu tiếp tục lau lau một đống ám khí đặt la liệt trên bàn, lặng thinh không nói.
Sở Phi Dương chỉ cảm thấy mình bị một phen tai bay vạ gió. Rõ ràng lúc gần tối tâm tình còn rất tốt, nhưng sau khi từ sơn môn trở về Quân Thư Ảnh lại không thèm để ý đến hắn. Tựa hồ là Yến Kỳ chọc giận y. Nhưng mà ̣tại sao mỗi lần y bị Yến Kỳ chọc giận, là y như rằng tai họa lại đổ lên đầu hắn chứ?
Sở Phi Dương dựa vào chiếc bàn Quân Thư Ảnh đang bày ra ám khí, sờ sờ cằm nói: “Yến Kỳ rốt cuộc đã nói gì với ngươi? Ngươi nếu không nói cho ta biết, ta sẽ đi tìm Thanh Lang hỏi một chút.”
Quân Thư Ảnh nghe vậy tay khựng lại một chút, ánh mắt giống như dao găm bắn về phía hắn: “Ngươi dám!”
“Ngươi nghĩ ta có dám hay không?” Sở Phi Dương lại cứ muốn cùng y khiêu chiến, Quân Thư Ảnh căm giận cũng chỉ có thể tức tối mà nhìn hắn.
Cuối cùng Quân Thư Ảnh khoát tay, giống như không kiên nhẫn, nói: “Được rồi Phi Dương, ngươi cần làm gì thì đi làm đi, không nên ở đây cố tình gây sự với ta.”
Sở Phi Dương không chịu nổi nhất là bộ dạng y nhíu mày nghiêm trang cùng hắn nói chuyện như vậy. Quân Thư Ảnh mỗi lần bày ra biểu cảm kiểu này, Sở Phi Dương liền khống chế không được mà muốn trêu ghẹo y.
“A, khẩu khí thật là lớn, để ta xem xem…” Sở Phi Dương ở trên bàn nhặt lên một cây bút lông, ngả ngớn đẩy cằm Quân Thư Ảnh lên, cười nói, “Dám dùng loại khẩu khí này cùng với vi phu nói chuyện , thật không có quy củ, đây là muốn tạo phản, ân?”
“Tránh!” Quân Thư Ảnh bực mình mà nhấc cằm, tránh xa bút lông kia, không muốn phản ứng với mưu đồ trêu đùa của Sở Phi Dương, nghiêng người tiếp tục tinh tế chà sát vài mũi ám khí trong tay.
“Thư Ảnh, làm sao vậy? Ta nói sai gì sao? Đến, chúng ta hảo hảo thương lượng thương lượng. Ngươi phớt lờ người a.” Sở Phi Dương dùng đầu bút mềm mại quét qua gò má rồi xuống tới cổ Quân Thư Ảnh, mưu đồ không cho y chuyên tâm làm việc.
Quân Thư Ảnh không thể kiên nhẫn hơn được nữa, túm lấy cây bút đang làm loạn kia ném lên bàn, trừng mắt nhìn Sở Phi Dương: “Ngươi có thôi hay không? Sở đại hiệp nổi danh giang hồ, đóng cửa lại là liền làm ra mấy trò ấu trĩ này, ngươi cũng là không sợ người ta cười.”
“A, không chịu được trêu chọc như vậy. Không muốn ta phiền ngươi cũng dễ thôi, lại đây hôn một cái!”
“…Cút!”
Ngày hôm sau, Sở Phi Dương cùng mọi người tới thăm Thạch Lệ và Cầm Anh. Thạch Lệ trấn an Cầm Anh, cởi xuống bộ y sam màu đen trên người hắn, để lộ ra một thân mảnh mai.
“Đây là…” Vừa nhìn thấy thứ trên thân thể gầy yếu kia, Cao Phóng nhịn không được kinh nghi (kinh ngạc và nghi ngờ) nói.
Cầm Anh có chút cẩn trọng mà giữ chặt cánh tay Thạch Lệ, tiến sát tới người gã.
“Cầm Anh, không phải sợ, để cho bọn họ xem bệnh cho ngươi.” Thạch Lệ trấn an nói, lại nhìn về phía Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương nhìn Cầm Anh một chút, lại hướng về phía Thạch Lệ nói: “Thạch trại chủ, Cao Phóng là đại phu giỏi nhất của chúng ta, ngươi nếu đã tin tưởng ta, thỉnh cũng nên tin tưởng hắn.”
Thạch Lệ nhìn Cao Phóng, giật giật khóe môi khô khốc: “Đại phu, cầu ngươi nhất định cứu lấy Cầm Anh.”
Cao Phóng lật cổ tay mảnh khảnh của Cầm Anh lại, đặt trên mạch đồng thời nhìn phía trước ngực hắn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Trên ngực Cầm Anh ở vị trí tim, làn da rõ ràng là một mảnh đen như bị cháy sém. Cầm Anh vốn đã có chút đen, lại càng khiến chỗ đó như bị mực giội vào, đen tới mức khiến người ta phát hoảng. Nơi làn da biến đen đã bắt đầu lở loét, huyết dịch đỏ đen trộn lẫn từ đó đang chảy ra.
Cầm Anh có chút sợ hãi nhìn Cao Phóng, Cao Phóng thả tay hắn xuống, ôn hòa cười nói: “Cầm Anh, ngươi không cần sợ, ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp trị bệnh cho ngươi.” Nói xong lại dùng tay nâng mặt Cầm Anh lên, tinh tế quan sát một lượt.
“Đại phu, Cầm Anh rốt cuộc bị bệnh gì?” Thạch Lệ lo lắng hỏi.
Cao Phóng gọi mọi người ra gian ngoài, trầm ngâm một lúc rồi mới mở miệng nói: “Cầm Anh không giống như là phát bệnh, theo kinh nghiệm xem bệnh của ta, hắn giống như là bị trúng độc.”
“Trúng độc? Sao có thể?” Thạch Lệ vội la lên, “Hắn chẳng qua chỉ là phó dịch nhỏ bé ở Vô Cực sơn trang, sao có thể bị hạ độc?”
“Thạch trại chủ, ngươi không nên gấp gáp, ta hiện tại cũng chưa thể khẳng định. Triệu chứng của Cầm Anh ta chưa từng thấy qua, rốt cuộc phải cứu chữa thế nào ta còn chưa suy nghĩ.” Cao Phóng trấn an.
“Không cần làm phiền các ngươi.” Một đạo thanh âm rất nhỏ từ phía sau truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, là Cầm Anh đang dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt suy yếu buồn rầu, nói “Thạch đại ca ta nói rồi, bệnh của ta là bị thiên thần trừng phạt, bởi vì ta tâm không sạch, bởi vì ta tham lam dơ bẩn, cho nên ta muốn chịu hình phạt đau đớn này. Thiên thần giáng phạt, các tộc nhân của ta đều chạy không thoát.”
Thạch Lệ cả giận nói: “Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Cái gì mà thiên thần trừng phạt, ngươi tuổi còn nhỏ, nghĩ linh tinh cái gì? Ngươi chẳng qua là sinh bệnh, là trúng độc, đây là đại phu y thuật đứng đầu Thanh Phong kiếm phái, hắn nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi!”
Cầm Anh lại lắc đầu, trong mắt hàm chứa một tầng nước mắt như sương: “Trị không được, tộc của ta là y chi bản nguyên (nguồn gốc, gốc rễ của y thuật), các tộc nhân còn không có biện pháp, những người khác căn bản trị không được.”
Cao Phóng chân mày hơi động một chút. Y chi bản nguyên? Khẩu khí thật lớn.
Tín Vân Thâm bỗng nhiên mở miệng nói: “Cho dù những người khác trị không được, thì Cao Phóng nhất định có biện pháp. Cái gì y chi bản nguyên, ta còn chưa bao giờ thấy qua đại phu nào y thuật sánh bằng Cao Phóng, tiểu hài ngươi không cần quá tự đại.”
“Hắn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, miệng không che đậy, tuyệt không có ý tứ cố tình đánh giá thấp thần y!” Thạch Lệ lo lắng giải thích.
Cầm Anh chỉ buồn bã cười một tiếng, cắn môi dưới nhìn xung quanh, đi tới bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ buông thõng mấy nhánh cây khô héo, cành lá khô vàng, mầm non còn chưa kịp nhú.
Cầm Anh cắn đầu ngón tay, huyết châu đỏ tươi từ đó rỉ ra.
“Ngươi làm gì vậy, Cầm Anh?” Thạch Lệ xông tới nâng tay hắn lên, khẽ quát.
Cầm Anh nhẹ nhàng tránh ra, đem tay vươn ra ngoài cửa sổ, huyết dịch đỏ tươi nhỏ một giọt, rơi xuống nơi nhánh cây khô héo kia.
Trong nháy mắt, cành cây khô phảng phất giống như có một cỗ xuân tuyền bừng bừng sức sống chảy qua. Đang lúc ánh mắt mọi người còn sửng sốt, lá khô nhanh chóng lìa cành, trên cành nhú ra một mầm mới, lá mới dài ra, màu lục tươi non, trong khoảnh khắc ngay cả nụ hoa cũng xuất hiện, cành cây nở ra từng đóa tiểu hoa vàng nhạt mềm mại.
Cầm Anh quay đầu lại, đôi môi xuất hiện một nụ cười yếu ớt.
“Tộc của ta, chính là y chi bản nguyên.” Đăng bởi: admin