Đọc truyện Phong Vũ Thanh Triều 2 – Chương 6: Phụng Nhân Bạc Mạng
Dương Tiêu Phong đưa Nữ Thần Y vào thư phòng riêng tư hòng bảo an cho nàng. Từ bé trưởng thành trên lưng ngựa, Phủ Viễn đại nhân lâm cảnh sa trường màn trời chiếu đất thành ra mỗi lần viễn chinh thì đã quen ngã lưng ở một nơi sơ sài, trừ phi trở về kinh đô và an cư trong phủ tướng quân.
Bởi thế cho nên bên trong thư phòng trang hoàng mộc mạc. Xa xa ở chỗ góc phòng có treo bức họa. Đó là một bức tuấn mã đồ vẽ tám con ngựa trong tư thế thư thái không đồng nhất. Bút họa đa số dụng màu đen mang đường văn xen kẽ màu hồng phấn, đường nét nghệ thuật tinh túy và sống động gây nên cảm xúc mãnh liệt của vó ngựa sinh phong. Ngoài tấm tranh, hai chiếc tủ và bộ bàn ghế được đóng bằng gỗ lá kim thì gian phòng không trang hoàng thêm trang sức hoa lệ nào khác.
Vừa đặt nàng ngồi trên giường, Dương Tiêu Phong vừa suy tính mưu đồ ám toán của Ngạo đại thần, “Ngạo Bái thật quá lợi hại, cử tên thích khách trà trộn vào đoàn binh Chính Bạch Kỳ hòng giết hại Nữ Thần Y.”
Tâm khảm căm phẫn, Dương Tiêu Phong lại nghĩ “cũng may là ta có dự phòng sẵn, bằng không đã mất Hoa Đà tái thế. Hoàng thượng thân thể yếu nhược, cứ lâm trọng bệnh triền miên thành thử rất cần điều trị thỏa đáng. Ta nhất định phải hoàn thành sứ mệnh, hộ tống nàng hồi cung!”
Phía bên này, Nữ Thần Y lặng lẽ quan sát kẻ thù không đội trời chung. Nàng nhận thấy ngũ quan tuấn mỹ của người đối diện bao phủ bởi sự âm trầm bi thống. Trong đôi mắt sâu thăm thẳm dâng lên cơn sóng hủy thiên diệt địa. Ánh sáng khiếp người đó bắn thẳng đến… ngực nàng.
Sắc mặt tái nhợt, Nữ Thần Y ngỡ tên cẩu quan cùng một bè một lũ với tên thích khách dâm đãng, đưa nàng vào thư phòng để giở trò tồi bại xấu xa. Và không khống chế được thân thể, tay chân nàng đồng lượt run rẩy. Ngờ đâu Dương Tiêu Phong vung tay giải huyệt kỳ môn và cài lại cút áo cho nàng. Gương mặt đỏ ửng vì ngượng, Nữ Thần Y bất giác ngơ ngẩn đến xuất thần.
Bên ngoài có tiếng bước chân. Dương Tiêu Phong bỏ đi mở cửa.
– Tham kiến đại nhân – Tiểu nhị và trưởng quầy đồng thanh chào. Trên tay tiểu nhị đang khệ nệ bưng một khay thức ăn còn trưởng quầy thì ôm ấm trà Long Tĩnh.
Nữ Thần Y liếc nhìn. Trong khay chứa một liễn bánh bao, một đĩa xíu mại thịt cua, một đĩa chả chiên giòn, một đĩa chạo tôm và một tô canh ngón sen gà xé. Khay bưng chưa qua ngạch cửa thì mùi thơm sực nức bay ập vào mũi.
Đợi Dương Tiêu Phong an tọa trên ghế, tiểu nhị bày thức ăn lên bàn, sắp hai bộ chén đũa, múc canh ra hai bát và rót trà Long Tĩnh vào hai chung.
Ấm trà là loại ấm bát tràng chuyên sản xuất tại Nghi Hưng, thuộc thứ gốm không trì nên giữ được nhiệt độ bốc khói như lúc mới vừa pha xong.
– Hắc điếm thô thiển – Tiểu nhị lịch thiệp nói – Không có sơn trân hải vị mà chỉ có vài món thô lậu này. Thảo dân xin phép mạo muội mời đại nhân dùng tạm lót lòng cho qua đêm nay.
Nói rồi, tiểu nhị lễ phép khom lưng dâng chung trà trong khi lão trưởng quầy đi đến bên trường kỷ nghiêng mình mời Nữ Thần Y dùng bữa. Nàng tịnh trên chiếu hoa, mắt nhìn đăm đăm bức họa tuấn mã đồ.
Khuyên đến cạn nước bọt mà giai nhân ngồi im không phản ứng, trưởng quầy khốn khổ lắc đầu nhìn Dương Tiêu Phong. Bắt gặp cái hất hàm, hai kẻ hạ nhân hiểu ý bèn thoái bộ lui trở ra ngoài, không quên vớ tay khép cửa thư phòng.
Dương Tiêu Phong bưng chung trà lên ngửi, cảm nhận một mùi hương thơm nồng chiếm lĩnh khứu giác. Giang Tô quả nhiên chẳng hổ danh là xứ sở của đám kỳ nhân hảo trà. Các chung sứ dùng để uống trà toàn là loại sứ Cảnh Đức Trấn. Người dân bản địa biết tuyển trạch hạng sứ trắng tinh khôi chủ yếu là làm nổi bật màu xanh thanh khiết của nước trà. Riêng ấm trà mang hình kỷ hà, trang trí nhã nhặn. Vành ấm điểm vài câu thơ.
Dương Tiêu Phong hớp một ngụm rồi cầm đũa gắp thức ăn.
Nguyên nhân là từ lúc đặt chân tới thị trấn, Phủ Viễn đại nhân cũng chưa có ăn gì. Hai thì thời trước đó thì cùng Tô Khất ra ngoài thị sát tình hình dân cư, ngồi chưa nóng ghế lại ra tay đánh nhau với vị lam y công tử. Xong, nuốt chả được miếng nào xuống ruột non thì đã bỏ về khách điếm hầu thanh toán tên thủ hạ của Ngạo đại thần. Đúng là một đêm bận rộn trăm bề cộng thêm hàng ngàn vấn đề ưu nan.
Dương Tiêu Phong yên tĩnh dùng bữa, cứ kể như thư phòng không có sự hiện diện của ai ngoài bản thân. Đại tướng quân ngồi đó an nhiên ăn uống một mình. Nhưng thành thật mà nói thì vẻ mặt hình như có điều suy nghĩ. Trang nam tử lơ đễnh gắp thức ăn, nếm từng miếng mà thực sự không biết mùi vị gì.
Đằng kia, trên trường kỷ, Nữ Thần Y bần thần tựa lưng vào vách tường. Hiện tại thì thân thể lẫn đầu óc của nàng bị đả kích nhiều quá. Nàng cũng mất đi cảm giác đói bụng hoặc khát nước vì mấy hôm liền tuyệt thực cầu quyên sinh.
Một khắc trôi qua, hàn khí lạnh lẽo đang từng đợt di chuyển tới gần nàng, tay cầm chén canh ngón sen. Biết tỏng người đó là ai, nàng quay đầu không đối diện.
Dương Tiêu Phong ngồi lên giường mặt đối mặt nữ tù nhân, múc một muỗng canh đưa đến sát đôi môi đỏ ao. Ngặt nỗi Nữ Thần Y đờ đẫn hóa thành khối nhũ thạch.
Bỏ chiếc muỗng trở vô chén rồi đặt chén canh lên trên giường, Dương Tiêu Phong dụng đôi mắt âm ngao nhìn nữ nhân cứng cổ.
Nữ Thần Y bất đồ run bụng. Qua khóe mắt, nàng thấy gương mặt tuấn mỹ một mảnh băng hàn. “Tên cẩu quan muốn làm gì đây,” nàng tự mình lục vấn “sao cứ ngó ta chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống?”
Không để nàng phải bận lòng đoán già đoán non, Dương Tiêu Phong dùng bàn tay rắn rỏi nắm chặt hai vạt áo liễu yếu đào tơ. Gân xanh trải rộng trên kiều thủ, dáng vẻ tựa như dã thú thị máu trong rừng rậm những tưởng có thể xé xác con mồi.
Ngặt nghèo thay, cái điềm đáng sợ đó xảy ra thật.
Soạt! Thanh âm lạnh buốt tai buốt óc hệt từ địa ngục tiết ra. Đệ nhất cao thủ võ lâm xuất thủ nhanh hơn thiểm điện, chỉ chừ chớp mắt là chiếc áo nữ nhi rách toan thành hai mảnh. Dương Tiêu Phong ra tay xong ném hai miếng vải rơi phịch xuống đất.
Tay chỉ manh yếm đào, âm điệu tràn đầy đe dọa, Phủ Viễn đại nhân bảo:
– Nếu nàng còn cố chấp tuyệt thực, ta sẽ xé nát mảnh vải còn lại!
Câu nói ngắn gọn lọt vào tai Nữ Thần Y chẳng khác gì sấm động giữa trời quang. Toàn bộ ý thức lâm vào mê loạn khi nửa phần thân thể của nàng chỉ còn mỗi mảnh vải mỏng tanh che chắn. Cảnh tượng thê thảm không gì sánh được.
Nâng chiếc cằm phấn ràng rụa nước mắt, Dương Tiêu Phong hỏi bằng giọng thờ ơ:
– Thế nào? Có chịu ăn hay không?
Tù nhân của chàng cắn chặt hai hàm răng. Nàng hoàn toàn mất đi bình tĩnh, lửa giận trong tim cháy ngút trời. Lại nữa, cặp môi tái nhợt không có chút huyết sắc. Dương Tiêu Phong thừa biết lòng nàng đang tức tối nhưng không dám phát tác đó thôi.
Quả thật, Nữ Thần Y tuyệt vọng nhìn hoàn cảnh hết thảy trước mắt, tứ chi bỗng co lại. Và nàng đem hết tàn sức ra mà gật đầu, thầm nhủ “tên cẩu quan đêm nay ngon trớn lột đồ của ta, thù này không trả thề không làm người!”
Rồi thân thể run run không dừng, tóc xõa xuống vai mất trật tự, nàng thống khổ hé môi nuốt thứ nước thơm tho. Giờ phút này đây nàng cảm nhận hương vị ngón sen đáng lý ngọt ngào thì lại đắng và cay như vị “hận.”
Dương Tiêu Phong ngồi đấy đút từng muỗng canh, điệu bộ ôn hòa khẩn thiết khi chàng phát hiện giai nhân vừa ăn vừa thút tha thút thít. Ngọn lửa phẫn nộ chất chứa nơi đáy lòng của chàng cuối cùng cũng hạ xuống một ít. Bất quá sắc mặt vẫn tàn bạo đến dọa người. Trong đôi mắt đen lóe lên những mũi kim loại bén nhọn không lường được. Còn khóe môi thì băng hàn thị máu, bàn tay thanh thản đút thức ăn nhưng đôi con ngươi thì nhìn lướt qua… hai quả bưởi đào, dòm ngó nơi nhạy cảm của người ta, thiệt là thứ dân… háo sắc.
Ngắm một lúc, Dương Tiêu Phong cụp mắt nhìn xuống chỗ nhạy cảm thứ nhì. Nữ Thần Y tức tốc òa khóc. Mâu quang sáng trong hòa hai dòng nước mắt kết cuộc làm cho lòng cuồng loạn của người khác giới chậm rãi bình phục. Canh sen lúc bấy giờ cũng cạn. Dương Tiêu Phong không ngắm hình hài nhi nữ nữa. Chàng đứng dậy khỏi trường kỷ, đem trả chén canh lên khay rồi quay trở lại cởi trói dùm nàng.
Đường đường là đại tướng quân xông pha trận mạc, xem nữ nhi như y phục mà tối đêm nay lại múc từng muỗng đồ ăn thổi nguội đút cho tù nhân. Nghĩ tới đây, tâm cao khí ngạo bỗng chốc biến đi đâu mất, Dương Tiêu Phong giật mình “ta đang làm gì ý nhỉ? Hình như ta đã quá khẩn trương tới nữ nhân này!”
Suy cho cùng, chàng tự nhủ “cơ mà bổn tướng đã từng cầm quân chinh phạt tứ phương. Nay có một nữ nhi nho nhỏ mà trị không được thì còn mặt mũi nào ăn bổng lộc triều đình nữa chứ?” Giang hồ đệ nhất nhân bất giác mỉm cười.
Nữ Thần Y ghét cay ghét đắng gương mặt trước mắt, cái khuôn khổ đang ôn nhuận mỉm cười tựa hồ như rất quan tâm nàng. Thế nhưng nàng chỉ cảm thấy trong lòng giá rét hãi hùng. Nam nhân này khi cười càng ôn nhu thì chỉ sợ càng làm ra chuyện ác độc. Tóc mai dựng đứng, quanh thân nàng không khỏi nổi lên một trận cuồng phong.
Dương Tiêu Phong quấn sợi dây lòi tói lại thành một cục và nắm trong lòng bàn tay, trầm ổn mở miệng:
– Đêm nay nàng cứ an tâm ở đây an nghỉ trên trường kỷ này, ta còn nhiều chuyện phải xử lý.
Phát ngôn rồi, Dương Tiêu Phong nghênh ngang tiêu sái ly khai thư phòng, đôi chân phong trần sải bước đuổi theo chiếc bóng phía trước.
Còn lại một mình, Nữ Thần Y thở dài não nuột. Thân thể của nàng chua xót và khó chịu vô cùng vì buổi tối hôm qua bị hắc y nhân giằng co, rồi tiếp theo lại phải phơi bộ ngực ra cho tên cẩu quan ngắm cả đêm, sống không bằng chết. Nàng gục xuống giường, mệt mỏi chìm vào giấc điệp lúc nào không hay.