Phong Vũ Thanh Triều 2

Chương 4: Loạn Thế Tình Thù


Đọc truyện Phong Vũ Thanh Triều 2 – Chương 4: Loạn Thế Tình Thù


Yên sắc mông lung, tuyết trắng mịt mùng. Xa xăm, chiêng mõ canh khuya đã điểm ba tiếng. Từ Cam Túc, sát thủ thiết đầu lôi dẫn quân phi ngựa ngày đêm, rốt cuộc cũng đuổi kịp toán quân Chính Bạch Kỳ.
Theo dấu chân tuấn mã, Khẩu Tâm đến Giang Tô gia nhập cùng đoàn binh hùng tướng hậu, hội tụ toán quân thiết giáp cơ mà chưa có dịp tái ngộ Phủ Doãn đại tướng quân. Dương Tiêu Phong và Tô Khất hãy còn thong thả nhẩn nha ngoài đường sá.
Nhà chứa củi êm ắng tịch mịch. Bốn tên thủ hạ đứng giám sát trên hành lang, thấy Khẩu Tâm tái lâm liền cúi mình chào:
– Tham kiến tham tướng giáp lạt chương kinh!
Khẩu Tâm gật đầu đáp lễ. Tay chắp sau lưng, sát thủ thiết đầu lôi thủng thẳng bước chân qua ngạch cửa.
Ở đằng góc phòng, Khẩu Tâm bắt gặp cố nhân dung mạo quyên tú ngồi tựa lưng vào đống rơm chất cao ngất nghểu giống hình trái núi. Cặp nhãn quan khép kín. Đôi tay thon gầy trói chặt sau lưng.
Khẩu Tâm tiến lại gần, quỳ xuống xem xét đôi hàng mi mao khả ái. Một mùi hương thanh lãnh thoang thoảng như là lãnh hương hoa lài vương vấn trên làn tóc mây. Da thịt nữ nhi mềm mại nhưng lại lạnh băng tựa hồ một khối mỹ ngọc. Khẩu Tâm nhắm mắt hít một hơi đầy lồng ngực võ sĩ tráng kiện. Xưa nay đóng vai hòa thượng hờ, y chưa từng chung đụng với nữ nhi, ngay cả một nha đầu ấm giường cũng không có chứ đừng nói là thiếp thất.
Và vì giả vờ quy y cửa phật nên Khẩu Tâm bấy nhiêu năm trời kiềm cặp lòng ham muốn gần kề môi son má phấn. Đêm nay dịp may đến bất ngờ, cơ hội tiếp xúc mỹ nữ nằm trong tầm tay, cái cảm giác hứng tình hệt bếp củi bừng cháy. Hận một nỗi đối phương cố chấp! Nhỡ mà mưu đồ cưỡng bức không thành, nàng tự vẫn thì còn đâu cơ may trị liệu bệnh tình của Khang Hi ấu chúa?

Phòng chứa củi đặt song song căn nhà bếp nên không khí ấm áp như có một cái lò sưởi nóng bức hiện diện. Đang yên giấc, Nữ Thần Y bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu hàn khí chảy qua, nội tâm đột ngột run rẩy. Hóa ra có bàn tay thô ráp lạnh lẽo đang sờ lên má nàng.
Và Nữ Thần Y mở toang cặp nhãn quan, đôi con ngươi đen tuyền chứa đầy sự phản cảm. Khẩu Tâm rụt tay về, nhếch mép nói:
– Muội cần chi sợ đại ca đến tái mặt mày. Huynh vào đây cốt ý thăm hỏi sức khỏe của muội đấy thôi.
Ánh mắt thâm thúy tựa suối nước mùa thu nhìn Khẩu Tâm trân trối. Mớ tóc dài và đen như mực vắt qua một bên vai. Dung nhan mỹ nhân kiều diễm xuất trần.
Khẩu Tâm không ngừng nhìn sư muội, dường như bị nhan sắc phiêu diêu ấy nhiếp hồn đoạt phách. Bộ dạng nàng mong manh yếu đuối giống như một trận gió có thể thổi bay đi, chỉ trừ đôi mắt ẩn sâu sự ngang tàng ngạo nghễ.
Khẩu Tâm tiếp tục giơ tay vuốt tóc sư muội, nói:
– Muội có biết không? Lần đầu tiên gặp muội ở Tây hồ thì huynh đã có ấn tượng rất sâu sắc, lúc nào cũng cảm thấy muội đảm nhiệm khí chất khác thường. Tiếc là chim khôn không biết chọn cành lành để đậu, muội cứ khăng khăng yêu Tần Thiên Nhân!
Tri nhân, tri diện, bất tri tâm. Biết người, biết mặt, không biết lòng. Trái tim đau đớn vô bờ bến, Nữ Thần Y hồi tưởng ngôn từ mà Mã Lương lão nhân nói với Cửu Dương năm nao. Vị tiền bối đã tiên đoán rằng những đấng trượng phu bên cạnh nàng sẽ lâm hoạn nạn. Nhưng hàng ngàn hàng vạn lần nàng cũng không nghĩ qua kiếp nạn này lại do Khẩu Tâm một tay tạo thành. Tên phản đồ chính là người mà tướng công nàng một thời tôn kính và thành khẩn gọi bằng đại ca.
Trừng mắt ngó kẻ đại nghịch bất đạo, Nữ Thần Y gằn giọng hỏi:

– Ta thật không hiểu. Ngươi đường đường là trù trì của chùa Thiếu Lâm, địa vị đâu phải thấp hèn, sao lại để bản thân mang tiếng bất trung bất nghĩa? Chẳng lẽ chức quan nhỏ bé này lại có sức thu hút đến vậy, khiến ngươi tán tận lương tâm, cam lòng khi tôn diệt trưởng? Ngươi vì bao nhiêu nén bạc mà đành tâm bán bạn, vì danh lợi hòng mãi hữu cầu vinh?
Không cho Khẩu Tâm cơ hội biện bạch, Nữ Thần Y tiếp lời:
– Bấy nhiêu năm qua ngươi lấy thân phận là đại đương gia chu du thiên hạ, thấy giang san nước nhà bị giày đạp dưới gót giày của kẻ xâm lăng, đích mắt chứng kiến cảnh giống nòi trở thành tôi đòi trong lòng bàn tay ác nghiệt của kẻ thống trị, ngươi có thể làm ngơ được à?
Khẩu Tâm phớt tỉnh, khoanh tay cười nửa miệng, lời mắng nhiếc cay nghiệt dường như không đá động tâm linh. Nữ Thần Y hãi hùng trước tâm hồn khô khốc vô tình cơ mà liều mình khiêu khích. Nàng không ngại phát ngôn oang oang cho mấy tên thủ hạ nghe:
– Ngươi nỡ lòng nào bán rẻ bang hội, nhẫn tâm phản bội dòng máu đang luân lưu chảy trong người ngươi? Tên gian tế ngươi sao lại đang tâm hạ độc trong đêm viên phòng để Dương Tiêu Phong xua binh tiêu diệt các phần tử phản Thanh, những kẻ một thời cùng ngươi khôn lớn?
Khẩu Tâm nhúc nhích môi tính đáp từ dưng Nữ Thần Y nhanh nhảu cướp lời:
– Thật uổng công phu quân ta xem ngươi là huynh đệ. Mai này ta còn sống, nhất định phải đem ác danh của ngươi truyền bá ra ngoài để danh phận ngươi nghìn đời bại hoại, tới chừng đó ta xem ngươi còn mặt mũi gì đi gặp hảo hán giang hồ?
Câu nói cuối cùng, Nữ Thần Y thành công khai phá lòng phẫn nộ của người đối diện. Huyết dịch toàn thân phảng phất rồi sôi lên sùng sục, Khẩu Tâm vung tay tát sư muội một cái như trời giáng.

– Câm họng, tiện nhân! – Khẩu Tâm chỉ mặt Nữ Thần Y, quát tháo.
– Ta không im miệng! – Nữ Thần Y quả quyết – Kẻ khi sư diệt tổ như ngươi nhất định gặp báo ứng!
Nữ Thần Y vừa phán tròn âm thì nhận thêm một cái tát, thấy hàng ngàn ánh sao. Khóe môi anh đào rỉ máu. Mặc dù không muốn rơi nửa giọt nước mắt trước mặt tên nghịch đồ nhưng khống chế tâm tình không được, nàng cắn chặt môi để mặc hai hàng lệ trào tuôn.
Túm chặt đôi vai mảnh mai, Khẩu Tâm kéo sư muội sát vào lòng, vỗ về:
– Huynh đã quá lỗ mãng, không nên ra tay đánh muội nhưng nguyên lai là muội tự chuốc lấy thôi.
Rồi nâng cằm phù dung, Khẩu Tâm ngọt giọng bảo:
– Chỉ cần muội ngoan ngoãn theo huynh, huynh sẽ không chấp nhứt chuyện muội từng bái đường và trở thành thê tử của nam nhân khác.
Nữ Thần Y vùng vẫy thoát ly:
– Ta thà hầu hạ đám dã trư còn hơn hầu hạ tên Hán gian ngươi!
Hai chữ “Hán gian” chất chứa điềm phỉ báng, Khẩu Tâm nổi cơn tam bành. Và lồng lên hệt dã thú, sát thủ thiết đầu lôi vớ tay thó cổ sư muội, gầm to:

– Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt – Khẩu Tâm bất thần thay đổi cách xưng hô – Để bổn quan nói cho ngươi hay, trên thế gian này có biết bao nhiêu nữ nhi ưu tú muốn lên giường chung chạ với ta. Ngươi được ta để mắt xanh tới mà còn không biết mình may phước!
Nghe tặc tử tự xưng “bổn quan,” Nữ Thần Y cau mày:
– Chỉ có những kẻ tham tài háo vận mới cam tâm gần gũi tên cẩu quan ngươi. Để bổn cô nương nói cho ngươi nghe, dù ngươi có tu mười chín kiếp cũng không sánh bằng ngón chân út của tướng công ta!
“Lại là Tần Thiên Nhân,” Khẩu Tâm vừa tức tối nhủ lòng vừa xô Nữ Thần Y ngã sóng soài lên đống rơm rạ, giọng nói rít qua kẽ răng:
– Tần Thiên Nhân! Tần Thiên Nhân! Tên khốn đó có cái gì tốt chứ? Cớ làm sao mọi người các ngươi ai cũng tôn hắn thành tổng đà? Hắn đã tước đi kim lệnh cùng chức vụ mà đáng lý ra thuộc về ta!
Và ghé sát mặt Nữ Thần Y, Khẩu Tâm thì thầm:
– Những gì hắn nợ của ta, mai này ta sẽ bắt ngươi đền bù. Ta sẽ đòi lại từng món từng món một từ trên mình ngươi, để hắn cảm giác được cái cảnh người hắn yêu quý chuộc lại nợ nần dùm hắn.
Tâm can nhục nhã ê chề, Nữ Thần Y bật khóc khi hơi thở nóng hổi phả vô tai nàng:
– Ta thật muốn biết tiện nhân như ngươi có cái gì mà khiến cho Tần Thiên Nhân, Cửu Dương và Trương Quốc Khải si mê như vậy? Suy cho cùng thì lúc khỏa thân cũng tương tựa bọn kỹ nữ đó thôi!
Đánh giá đối phương rồi, Khẩu Tâm đứng dậy phủi tay. Nữ Thần Y giương cặp mắt oán thán nhìn thân hình cao lớn dềnh dàng khuất lấp phía sau ngạch cửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.