Đọc truyện Phong Vũ Thanh Triều 2 – Chương 21: Cung Tâm Kế
Tinh nguyệt trên trời chói sáng huy hoàng, tựa hồ như đang biểu thị thế lực của nhóm tứ mệnh đại thần ngày càng hưng vượng.
Vầng trăng màu dát bạc giống y một chiếc khay ngọc treo lơ lửng giữa không trung. Ánh trăng như thác nước trút xuống mặt đất.
Ở khoảnh sân trước cánh cửa sắt của Ngạo tông phủ, ngàn đóa loa kèn xinh đẹp hòa thành một vùng biển hoa rực rỡ, hợp cùng làn gió đêm êm dịu lướt nhẹ qua khiến bóng hoa vốn đã sum suê giờ thêm phơi phới.
Ngạo tông phủ tọa lạc ở phía đông thành cách Cố Cung chừng bốn dặm. Từ Tử Cấm thành tới con đường dẫn vào phủ trước tiên phải đi qua một khu thị tập và phố xá sầm uất, sau đó mới rẽ vào con hẻm cây cối rậm um. Con hẻm u tĩnh này bọc theo một hồ rộng, ven hồ trồng hai hàng thông.
Ngạo tông phủ kiến trúc hùng vĩ uy vũ. Cả trăm thư phòng to lớn xây cất theo hình bán nguyệt vô cùng trật tự. Mái ngói hiên nhà tầng tầng lớp lớp. Phía trước cổng đặt cặp linh phong bằng đồng cạnh hai cây cột sừng sững chạm hình phục hổ. Một tấm bản sơn son thép vàng vắt ngang qua đôi cột trụ, đề khắc ba chữ “Ngạo tông phủ.” Thân cột sơn nước màu đỏ hồng, chân cột màu trắng bạch, dưới ánh mặt trời y hệt một bức tranh tinh mỹ tuyệt tác.
Ngạo đại nhân quyền cao chức trọng, là một trong những công thần lập quốc từ thời Hoàng Thái Cực thành thử rất được quần thần coi trọng, và cũng vì thế mà vô pháp vô thiên, hoành hành không cố kỵ.
Dạo đầu tuần trước có tin tức truyền tới từ Càn Thanh cung, Ngạo Bái ném chung trà đang uống dang dở xuống sàn, lòng căm phẫn. Ngài tự nhủ bản thân ngai vị sắp sửa lọt tròng lại phỏng tay trên. Mỗi ngày đi ngang điện Thái Hòa, mắt trông ngai vàng mà thèm nhỏ dãi. Ngài đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn một việc khả ố như thế xảy ra liền sai quản gia đi tìm hậu thủ.
Tối hôm đó Ngạo tông phủ có khách quí, tướng mạo dữ dằn, vai rộng vài trượng. Ngạo Bái tức tốc đến nghị sảnh đường hòng gặp mặt, bước đi thình thịch như hổ vào động sơn.
Vị khách niên kỷ ước chừng năm mươi. Thân hình của y cao gầy, tay chân khẳng khiu và diện dung hung hiểm. Thần sắc thập phần lạnh lùng, đôi nhãn quan thâm sâu mạt trắc mang lại ấn tượng một nhân vật lãnh tâm vô tình, song cũng có thứ bá khí trấn nhiếp lòng địch thủ.
Người này chính là một thành viên đắc lực trong nhóm tứ mệnh đại thần, danh tánh Át Tất Long. Y xa hoa vô độ, suốt ngày đắm chìm nơi sắc dục, dùng tiền bạc tham nhũng mà xây dựng không biết bao nhiêu nhà cửa biệt quán, mỗi năm hai lần còn tuần du bốn phương.
Cỗ xe của Át Tất Long vừa đỗ trước cổng, bọn quân canh hớt hải vào trình:
-Dạ thưa quản gia, có Át Tất Long đại nhân đang ở bên ngoài.
-Mời vào – Quản gia cao giọng nói – Để ta đi thông cáo Ngạo đại nhân.
Một lát sau ở nghị sảnh đường, hai vị loạn thần tay bắt mặt mừng, thì thầm đại sự. Không khí bên trong gian phòng trầm uất, tuy có nhiều ngọn đèn cầy đốt lên cơ mà vẫn không ngăn được cảnh sắc tăm tối và ma quái bao phủ khắp nơi.
Át Tất Long là cánh tay phải của Ngạo đại thần, cánh tay trái là Tô Khắc Táp Cáp. Mỗi năm, Át Tất Long đều bí mật nhận một khoảng tài sản lớn. Ngoài Ngạo Bái và Dương Tiêu Phong thì Át Tất Long là đại thần giàu có thứ ba chốn hoàng triều. Những ngân lượng khi không tự nhiên bí ẩn xuất hiện hệt nước mưa trên trời đổ xuống, có thánh mới biết nguồn gốc từ đâu.
Thái hoàng thái hậu đoán Át Tất Long lén lút mang châu báu đồ cổ cấm cung từ phủ Nội Vụ ra ngoài buôn bán với đám ngoại nhân tóc vàng mắt xanh nhưng không chứng không cớ nên chưa làm gì được. Phủ Nội Vụ là kho tàng cất giữ đồ vật quý giá, và cũng là xưởng chế tạo đồ dùng cho hoàng gia.
Át Tất Long thường lãnh nhiệm vụ đại diện đi sứ các nước vì là thiên tài ngoại giao. Y thông thạo nhiều thứ tiếng, điển hình là Hồi giáo, Nga, Pháp và Anh ngữ. Át Tất Long từng được quan thần triều đình hết sức tôn kính, đến lão phật bà và tiên hoàng Thuận Trị còn không dám xem nhẹ y. Dưng sau khi tiên đế băng hà, Át Tất Long trở nên chuyên quyền bá đạo, theo chân Ngạo Bái làm chuyện trời hận người khinh.
Đợi Át Tất Long khấu kiến xong, Ngạo Bái trong lòng hoan hỉ, vội vàng mời ngồi.
-Ha ha! – Ngạo Bái khởi đầu cuộc hội ngộ bằng giọng cười sảng khoái – Bổn quan thật không ngờ ông dám đến Hồ Quảng sờ mó vào tài sản riêng của Sái Dục Vinh, đại tướng dưới trướng tiên hoàng năm xưa. Kể ra ông cũng thần thông quảng đại nên mới tránh được tai mắt của lão phật bà.
Át Tất Long thong thả bưng tách trà nhân sâm hớp một ngụm, xong đặt xuống bàn và hào hiệp vung tay. Thủ hạ của y lập tức xuất hiện chỗ ngạch cửa, khệ nệ mang đến một chiếc rương gỗ cồng kềnh, trước mặt Ngạo Bái mở rương ra.
Hào quang tức thì phát xuất chói lòa cặp mắt. Cơ mà không phải ngọc ngà châu báu, Ngạo Bái thấy trong rương chứa một pho tượng phật bằng vàng rồng cao khoảng một thước. Tượng phật không có gì lạ, chỉ kỳ dị là phật châu trên tay thỉnh thoảng xoay tròn. Mỗi lần dao động thì bức tượng liền há miệng cười như Di Đà.
Át Tất Long giơ tay tu chỉnh cổ áo, mỉm cười hãnh diện nói:
-Món quà này mà dùng để tặng thái hoàng thái hậu trong đêm tiệc thọ bảo đảm bà sẽ ngạc nhiên một cách thích thú.
Ngạo Bái gật đầu tán thưởng, rồi hất hàm ra lệnh quản gia đưa tới đôi ngọc kỳ lân toàn thân bích lục. Hai viên đá quý trong suốt chiếu hàng vạn tia sáng kim quang. Át Tất Long há hốc mồm ngắm đôi ngọc thạch trơn trượt dưới ánh nến trắng lung linh, đoạn sờ tay lên chúng và trầm trồ khen:
-Tuyệt hảo! Đôi ngọc kỳ lân này quả là vật trân bảo trên đời, nếu đem kim phật so với chúng thật tình không bằng một góc.
Ngạo Bái gương mặt ánh nụ cười kiêu ngạo, đảo mắt chung quanh ra vẻ nhơn nhơn tự đắc, cuối cùng tia nhìn hướng phía trần nhà, phách lối mở miệng:
-Gì chứ của quý bổn quan chất đầy xó, ngay cả những người có tiền cũng mua không được, chỉ là cái ngai vàng của tên tiểu tử miệng còn hôi sữa đó ta muốn mãi mà chưa tới tay.
Át Tất Long hoàn đôi ngọc kỳ lân cho quản gia cầm lấy, quay lại nhìn thẳng vào linh quang tự phụ. Ngạo Bái biết đã tới giờ nhập đề chính sự liên minh liền bảo đám nô bộc lui hết ra.
Chờ cửa phòng khép kín, Át Tất Long hạ giọng nói:
-Đại nhân có chủ kiến gì?
Ngạo Bái không đáp lời thẳng mà đập tay lên mặt bàn, nghiến răng:
-Từ ngày tên khốn Dương Tiêu Phong trở về kinh thành, muôn sự đang yên lành tự dưng dậy sóng. Hắn còn mang theo yêu nghiệt có thể chữa lành bệnh của tên tiểu tử Khang Hi!
Át Tất Long khoé miệng lộ nụ cười âm hiểm:
-Đại nhân cần gì lo âu, Dương Tiêu Phong hắn làm sao có bản lĩnh lật đổ ván…
Nét mặt đại biến đột thư giãn, Ngạo Bái cướp lời:
-Ta nghe nói tên cẩu quan sắp mất một trợ thủ đắc lực là sát thủ thiết đầu lôi Khẩu Tâm. Bây giờ hắn chỉ còn mỗi mình Tô Khất làm hậu thủ.
Át Tất Long khoanh tay ngồi trên ghế hệt thần hộ giáp, biểu tình lạnh lẽo nói:
-Cái đó còn chưa khẳng định. Hơn nữa Dương Tiêu Phong hắn có kết giao thêm cao thủ giang hồ nào nữa không thì vẫn là một hoài nghi.
Ngạo Bái hừ giọng phán:
-Những đám lâu la giang hồ sẽ không nắm rõ tình hình chính trị trong triều. Ta chỉ lo võ công của bọn trợ thủ.
Rồi giương mắt ngó mông lung, Ngạo Bái tặc lưỡi thừa nhận:
-Mà bổn quan phải công nhận tên Phủ Viễn tướng quân chỉ huy cao minh, pháp lệnh quán triệt. Lại nữa, binh lính của hắn đều được hắn huấn luyện cẩn thận, thưởng phạt công chính khiến quân đội thiết giáp và Chính Bạch Kỳ ngày càng hùng mạnh. Vì thế mà căn cứ vào những yếu tố này, ta e chưa có thể phán đoán ai thắng ai bại.
Ngạo Bái miệng nói mà gương mặt hiện chút ảm đạm thất sắc, bụng dạ thầm nhủ Dương Tiêu Phong suy tính quả thực chu đáo, chắc đã sớm chiêu nạp nhân sĩ ở Giang Nam nên giờ mới dám to gan lên tiếng phản bác thái hoàng thái hậu trảm thủ Khẩu Tâm. Tướng tài bẻ nanh miệng cọp. Trong lòng Ngạo Bái bất giác nảy niềm bội phục. Và Ngạo Bái chợt nhớ đến phụ thân sinh thời của Dương Tiêu Phong, nguyên soái tính tình thẳng thắn, không dùng nhiều giảo kế nguỵ mưu, không lường được nhân tâm lắt léo đến nổi đôi khi bị người ta vu vạ. Dương Tiêu Phong tất chứng kiến những ngày tháng bất hạnh đó mà khắc cốt ghi tâm như một bài học thành thử khi trưởng thành liền trải nghiệm lòng úy kị. Lại nữa, chuyện tranh đoạt ngôi báu nơi triều đình dồn dập ập tới đã buộc một thiếu niên thay đổi tánh tình trên rất nhiều phương diện.
“Dương Tiêu Phong điểm này rất giống với ta,” Ngạo Bái khâm phục thủ lĩnh phe đối lập “không chỉ tánh nết đa nghi Tào Tháo, Phủ Viễn tướng quân cũng nổi tiếng vì tài dụng binh, được hàng vạn binh sĩ tin tưởng.”
“Còn riêng hai tên thủ hạ của ta,” Ngạo Bái khẽ liếc Át Tất Long “đến yết kiến cũng không đảm bảo đúng giờ, sao có thể bàn chuyện cơ đồ bá nghiệp?”
Tâm niệm chuyển động không ngừng dưng bề ngoài vẫn làm như không có chuyện gì đáng để ý, Ngạo Bái thao thao bất tuyệt:
-Lão phật bà binh pháp như thần, quả nhiên tinh tường, biết dùng người đối chọi chúng ta!
Tai nghe Ngạo Bái ca ngợi cường địch, Át Tất Long cau mày. Đôi con ngươi lạnh lẽo như hàn băng và sâu không lường được hệt đại dương mênh mông. Từng cơn sóng cuồn cuộn dâng trào nơi đáy mắt cộng sự tức giận nhuộm ở khóe môi đang cố gắng đè nén bỗng phát tác.
Át Tất Long gằn giọng hỏi:
-Đại nhân nghĩ thái hoàng thái hậu sẽ trảm thủ Khẩu Tâm hay nghe theo Dương Tiêu Phong mà tha mạng hắn?
Và không để Ngạo Bái trả lời, Át Tất Long lắc đầu nói thêm:
-Hạ quan sợ Dương Tiêu Phong sẽ giở nguỵ kế can ngăn vì sát thủ thiết đầu lôi là tử sĩ cao thủ có hạng trong giới giang hồ, hết sức đáng ngại, võ thuật thuộc hàng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Ngữ khí dè chừng của Át Tất Long hàm chứa đầy sự kính trọng dành cho hai cánh tay đắc lực của Dương Tiêu Phong. Ngạo Bái cười lớn:
-Ha ha! Bổn quan dám chắc Dương Tiêu Phong hắn không ngăn cản được thái hoàng thái hậu trảm thủ kẻ nào bà ta muốn!
Át Tất Long nhướng mắt:
-Đại nhân dựa vào đâu mà quả quyết thế?
-Vì ả lang y giang hồ có giao kèo – Ngạo Bái vuốt râu hùm, giải thích – Nếu Khẩu Tâm không mất mạng thì ả không đồng ý chữa trị bệnh tình của Khang Hi.
Át Tất Long cười khà:
-Hóa ra một nữ nhân Hán tộc mà cũng khá lợi hại, cả gan đặt điều kiện với thái hoàng thái hậu Hiếu Trang.
-Chẳng những vậy – Ngạo Bái hấp háy mắt – Dương Tiêu Phong từ cổ chí kim vốn là người luôn luôn trầm ổn, biết kiềm chế suy nghĩ cớ nhưng nữ nhân giang hồ đó có bản lĩnh chọc hắn nổi giận. Ta nghe các cung nữ của Khôn Ninh cung đồn đãi ra ngoài, lúc ả nói ả muốn đầu Khẩu Tâm, thái hoàng thái hậu lập tức làm theo. Dương Tiêu Phong vì vậy mà khẩu chiến một chập, cuối cùng bị thái hoàng thái hậu đuổi khỏi hậu cung khiến hắn ức đến mức huyết khí chạy ngược.
Át Tất Long lúc này đang uống ngụm trà, chợt buông tay đánh rơi chung sứ bể xoảng lên mặt đất.
Do quá bất ngờ trước lời cười cợt của Ngạo Bái mà nước trà chảy lộn vào phổi, Át Tất Long bật cơn ho khằng khặc. Trong trí liên tưởng cảnh tượng Phủ Viễn tướng quân, một kẻ đã từng dẫn quân bá chiếm các vùng nam bắc Triều Tiên, và đường đường là nhân tài cơ trí anh minh trong mắt thế nhân bị một dân nữ chọc tức đến độ mặt mày đỏ ửng như Quan Vân Trường, Át Tất Long ôm bụng cười gập cả người.
Xong khóe mắt lãnh lệ vài phần, Át Tất Long đưa tay áo quẹt nước mắt nói:
-Vậy chúng ta còn không mau thu thập yêu nữ đó, kéo ả về phe mình. Hạ quan nghe phong thanh rằng trong bang phái Đại Minh Triều ả cũng là một quân sư tài ba, trí tuệ rất ư là thông thái. Nếu chẳng may để ả đầu quân thái hoàng thái hậu thì sẽ làm cản trở đại nghiệp của đại nhân.
Ngạo Bái mặt mày không biến sắc, nhếch môi khinh bạc:
-Ả nay nước mất nhà tan, tự lo thân còn không xong, lấy tư cách gì bạt đao tương trợ?
Nói rồi e Át Tất Long không cam lòng, Ngạo Bái đập tay lên ngực:
-Ông không cần lo! Phe ta binh hùng tướng hậu, tất cả đều là những binh sĩ tinh nhuệ hiện tại sẵn sàng tiến vào vị trí chiến đấu, chỉ cần hiệu lệnh của bổn quan.
Át Tất Long gật gù cả mừng, tâm can bình định khi phát hiện hai mắt Ngạo Bái rực hung quang, tiếng nói vang dài toát vẻ tự tin mãnh liệt. Át Tất Long bèn trào lộng nói:
-Cũng phải, binh lực Bát Kỳ Mãn Châu đều từng trải qua chiến trận khốc liệt, đâu dễ dàng bị thanh thế của toán quân thiết giáp áp đảo, dẫu việc đã ập đến trước mắt nhưng phong thái quân ta vẫn tỏ ra uy dũng.
Qua một canh giờ đàm luận, hai đấng nam trang sát khí đằng đằng, tiền hô hậu ủng, mắt tai mũi miệng sặc mùi máu tanh. Hình trạng đáng hãi hơn cả thiên quân vạn mã huyết nhuộm sa trường.
Lòng vòng rốt cục trở về đề tài chính thức, Ngạo Bái nhắc nhủ lý do mà Át Tất Long khổ công mang tấm thân già đến phủ đệ thăm viếng giữa đêm hôm.
Trán rộng nhăn thành chữ xuyên, hai mắt lớn híp lại kéo dài, có thể đông lạnh mọi thứ trong vòng ba thước. Ngạo Bái nói:
-Chúng ta không thể để ả lang y giang hồ thành công chữa trị bệnh tình của Khang Hi!
Át Tất Long dung mạo hiện lộ sự cuồng dã tàn bạo, tia nhìn thị máu chợt loe lóe.
-Nếu yêu nghiệt dám đá động cơ đồ của tứ mệnh đại thần – Át Tất Long tức mình – Thì đừng trách chúng ta không khách khí. Một nữ nhi nho nhỏ mà muốn nhảy vào cơn sóng to gió lớn, tranh quyền đoạt lợi chốn cung đình thật đáng buồn cười đến cực điểm.
-Ông nói vậy – Ngạo Bái nheo mắt – Hẳn có chủ trương đối phó?
Vừa dứt lời, ngỡ Át Tất Long quên, Ngạo Bái vội nói thêm:
-Ông đừng quên rằng Dương Tiêu Phong truyền triệu một đội ngự lâm quân ngày đêm bảo vệ ả, vạn vô nhất thất, rất khó tiếp cận để thủ tiêu.
-Muốn thủ tiêu nha đầu đó không nhất thiết phải tiếp cận – Át Tất Long phẩy ta áo, bày mưu – Nếu đại nhân không chê bai, hạ quan có ý kiến thế này…
Ngạo Bái nghe xong đứng phắt dậy nói:
-Hay lắm! Để bổn quan lấy trà thay rượu kính ông một ly. Từ giờ phút này trở đi, bổn quan sẽ để ông giúp Tô Khắc Táp Cáp chủ trì việc huấn luyện binh sĩ, cùng mưu đồ nghiệp bá. Tương lai thành công, bổn quan có thưởng lớn không chỉ riêng ông mà cho cả gia quyến lẫn dòng họ.
-Đa tạ tấm lòng hào phóng của đại nhân – Át Tất Long vòng tay cúi đầu, không bỏ cơ hội hoa hòe nịnh hót.
Nói đoạn, cả hai ngửa mặt lên trần nhà cười một tràng dài.
Cách nghị sảnh đường độ chừng một dãy hành lang, khí trời màn sương giăng giăng, ánh trăng vỡ trên nỗi sầu, một thân ảnh áo trắng thướt tha đứng khoanh tay giữa thủy đình băng giá.
Nửa canh giờ trước đó, quản gia vận y phục dạ hành tìm đến thư phòng và dụng ám hiệu gõ ba tiếng lên khung cửa sổ.
Biết ám hiệu ám chỉ sự việc khẩn cấp thế nhưng lòng dạ bồi hồi, có lẽ vì bấy lâu tạm trú nơi phủ đệ, thân ảnh dần dà quen thuộc với cuộc sống an nhàn bên cạnh tình lang.
Nhưng cuối cùng hồi tưởng sự săn sóc chu đáo của sư phụ trong nhiều năm qua, thân ảnh rời gia cư êm đềm thanh thản, đều đặn tiến tới điểm hẹn bí mật.
Nàng bước vào thủy đình bên hồ sen nhân tạo. Thủy đình xây tương đối cao. Nơi đây cách sân khấu Đông Vân trứ danh kinh thành không xa lắm, có thể trông rõ đèn đuốc sáng trưng nhưng tiếng đàn hát thì chỉ loáng thoáng. Mà cũng chẳng sao, bấy lâu an cư chốn long xà hỗn tạp, đằng nào nàng cũng không ngại nhiễu âm.
Bạch y nữ tử đợi khoảng một khắc, quản gia lại xuất hiện, đi bên là một người dáng dấp cao lớn, dung mạo chứa đầy vẻ uy nghiêm.
Sắc mặt âm trầm không để lộ nét phiền muộn, cao hứng hay giận dữ, sư phụ của nàng xưa nay vẫn vậy mặc dù trong lòng lúc này phát sinh rất nhiều sát cơ.
Quản gia cầm lồng đèn màu trắng dẫn đường cho chủ nhân tới điểm hẹn xong dừng chân dưới bục cấp, lễ phép giơ tay trỏ chiếc ghế đá đặt sát lan can:
-Mời đại nhân an tọa – Quản gia nói rồi tức tốc bái chào, quay mình ly khai trên con đường lát gạch thạch cao.
Bạch y nữ tử chớp hai hàng mi thắc mắc, lại có phần sốt ruột dưng vẫn bước tới lan can đối diện sư phụ, nghiêm túc cúi đầu. Thủy đình không gắn lồng đèn hoa đăng. Bầu trời treo mỗi vầng trăng khuyết.
Khuôn mặt mỹ lệ điểm nụ cười dịu dàng, bạch y nữ tử nói:
-Đồ nhi xin thỉnh an sư phụ.
Bậc sư tôn niên kỷ ngũ tuần chậm rãi gật gù, linh quang từ tốn nhìn đệ tử như thưởng thức một tuyệt tác mà ông đích tay tạo ra.
Đồ nhi của ông dầu tuổi mới đôi mươi nhưng tánh tình kiêu ngạo tự đắc. Tuy phận má hồng mà thiên tư trác tuyệt, lãnh hội hết chân truyền của thầy. Nàng cũng hội tụ không ít kinh nghiệm lâm trận thành thử xưa rày ngông nghênh tùy ý, chính những thuộc hạ tâm đắc của ông nhiều lúc va chạm cũng phải nhường nhịn mấy phần.
Trong vòng mười lăm năm, không một ngày nàng xao nhãng công vụ luyện kiếm khiến ông cảm động vô cùng, thầm nghĩ “nữ tử này là tinh túy của bổn quan, tuy có thể lựa chọn cuộc sống yên bình mà vẫn kiên tâm khổ luyện, tấm lòng trung thành to tát đúng là cơ sở nền móng vững chắc cho cơ nghiệp tranh đoạt thiên hạ của ta. Trận nội chiến giữa ta và tên cẩu nô tài dưới tay thái hoàng thái hậu Hiếu Trang lúc nào cũng có nguy cơ bùng phát, nhất định ta phải thủ một số nhân mã đáng tin cậy giúp ta hoàn thành hai nhiệm vụ trước khi cuộc chiến bắt đầu.”
Nghĩ là làm, ông đứng lên trông xoáy vào mặt sư đồ bằng nhãn quan rực sáng, đi thẳng vào vấn đề:
-Có hai người sư phụ nhất định phải tiêu diệt trước khi cuộc nội chiến triều đình bùng nổ.
Bạch y nữ tử ngẩng đầu nhìn thầy, thấy phong thái uy nghiêm, khí độ đại tướng liền thầm tán thưởng và càng thêm cảm phục bèn nói:
-Xin sư phụ sai bảo, đồ nhi đi thực hiện ngay.
Đôi mắt vô tri giác bỗng hằn vẻ thù hận, sư phụ của nàng gằn giọng sai khiến:
-Sư phụ muốn đồ nhi lẻn vào Viện Thái Y, làm như thế này…
Thật ra, ông và Át Tất Long đã từng nghĩ qua phương cách mua chuộc ả lang y giang hồ bỏ thạch tín vào trà long tỉnh, dâng lên ấu chúa rồi lấy cớ là vì thù hằn triều đình Mãn Châu mà hạ độc thủ sẽ vô cùng hợp lý. Đến lúc phán xét, không ai có thể nghi ngờ hung thủ chỉ thị phía sau, nhưng làm thế mất nhiều tâm trí. Lại nữa, nếu ả không bằng lòng và đi tố giác ngược lại thì nguy.
Thế là Át Tất Long ngả theo một luồng ý kiến khác, vẽ ra một diệu kế khả thi. Lúc đó đôi môi chì nở nụ cười bí hiểm, thanh âm thị máu uy nghi và lạnh ngắt vang lên:
-Ngài hãy sai một cao thủ bí mật trà trộn vào Viện Thái Y, bỏ hình nộm gỗ này…
Át Tất Long thốt trọn âm thì bắt gặp đôi mắt thị huyết lạnh lẽo của Ngạo Bái đang căm tức nhìn bức tranh rồng hoa phụng vũ, biết Ngạo Bái đang muốn xé xác Dương Tiêu Phong vì đã tìm gặp Nữ Thần Y, vị cứu tinh của hoàng đế đương triều. Ánh mắt khiến Át Tất Long không dám nói thêm điều gì nữa, không biết tại làm sao, y cứ thấy bất an mặc dù mưu kế đó nghe có vẻ vẹn toàn. Át Tất Long mơ hồ lo lắng rằng Ngạo Bái mai sau sẽ lâm cảnh lưỡng đầu thụ địch bởi Phủ Viễn tướng quân chẳng phải tay mơ, cái cảm giác khiếp sợ càng lúc càng lớn dần lan toả khắp tứ chi. Nhưng đến tột cùng là chuyện không may xảy ra ở đâu và chừng nào thì Át Tất Long không đoán được, chỉ đành bái biệt Ngạo đại thần rồi rời khỏi nghị sảnh đường.
Quay về với hiện thực, bạch y nữ tử đứng nghe kỳ mưu diệu kế mà chẳng mảy may rùng mình vì bấy lâu nàng danh động toàn quốc. Biệt hiệu “liên hoa sát thủ” giết người vô số, trên giang hồ bị người người căm hận đến tận xương tủy, cừu nhân rải khắp mọi chỗ mà vẫn uy vững không đổ.
Chờ sư phụ bày kế khử trừ xong, liên hoa sát thủ vòng tay tuân lệnh.
-Nhân vật này đồ nhi nhất định phải giải quyết mau chóng – Sư phụ một tay phe phẩy râu dài, môi mím lại, một tay đặt lên vai đệ tử căn dặn kỹ càng – Còn tên cẩu quan, đồ nhi cũng nên để ý nhất cử nhất động.
-Dạ! – Liên hoa sát thủ hô một tiếng gọn rồi phi thân rời khỏi phủ đệ.
Cơ mà trước phút rùng gối thi triển khinh công vượt bức tường kiên cố, liên hoa sát thủ nghe thanh âm răng rắc tựa tiếng bẻ lóng tay, tiếp theo là giọng nói trầm trầm:
-Thái hoàng thái hậu và tên cẩu nô tài Dương Tiêu Phong muốn đấu với ta còn phải học hỏi nhiều kinh nghiệm!
Câu này rít qua kẽ răng, ông liên tưởng số lượng binh mã đang đóng ở vùng biên giới tự trị và tự cho bản thân võ công xảo diệu thượng thừa. Hơn nữa, phong vân thay đổi trong nháy mắt tựa hồ mọi thứ đều nắm ở lòng bàn tay, ông liền cất giọng cười đắc ý.