Phong Vũ Thanh Triều 2

Chương 131: Di Phục Xuất Tuần (Trung)


Đọc truyện Phong Vũ Thanh Triều 2 – Chương 131: Di Phục Xuất Tuần (Trung)


Nói tiếp chuyện nhóm người của Khang Hi khi này đi đến Hồi cương.
Tây phi ngồi trong lều khẽ thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nhẩm tính thời gian. Nơi này cách Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân cùng lắm là ba trăm dặm, thúc ngựa phi nhanh thì mất chừng bảy canh giờ. Khang Hi bảo với nàng rằng ngài đã cho gọi một nhóm binh sĩ đang trấn giữ biên giới đến Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân giúp dân chúng đắp đê khoanh vùng.
Tây phi ước gì nàng được gặp chàng ngay, vì nếu chiều nay mà đi ngay lập tức, ban đêm đã có thể đến Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân rồi. Cứ tính dư dả một chút, muộn nhất cũng chỉ sáng ngày mai thôi.
Nhưng trên đường đi thình lình Khang Hi cao hứng muốn ghé ngọn núi bên đường để ngoạn cảnh. Thiên Sơn một màu xanh rì, từ đỉnh núi toàn là các loại cổ thụ lâu năm. Ngạch Nhĩ Thái cho xe ngựa dừng lại, mọi người cùng nhà vua đi bộ vào núi theo đường mòn. Chân núi có dòng suối quanh co uốn khúc, hai bên bờ là thảm cỏ xanh mướt. Phong cảnh xung quanh tuyệt đẹp. Khang Hi cứ đứng bên bờ suối ngắm mãi, cảm thấy lưu luyến không nỡ rời, rồi đột nhiên bảo:
-Tối nay chúng ta dựng trại qua đêm ở đây.
Hôm sau Khang Hi vẫn chưa muốn rời khỏi “núi trời.”
Vầng thái dương dần lên cao, lên đến đỉnh, rồi lại ngả về tây, lòng người cứ theo đó mà dần ảm đạm. Đến lúc tia nắng cuối cùng cũng chẳng vấn vương được nữa, cả người Tây phi dường như đã chìm hẳn vào bóng đêm.

A hoàn Tiểu Tuyền thấy nàng cứ mãi ngồi bất động nhìn chằm chằm lên trên vách lều không nói năng gì, dịu giọng hỏi:
-Quý phi nương nương không đi nghỉ sớm để mai còn lên đường sao?
Tây phi lẩm bẩm một mình:
-Ngày mai là có thể lên đường đến Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân à? Hoàng thượng hình như chưa muốn tới đó. Ngài dường như chưa chịu cho ta và chàng gặp nhau, không chịu tha thứ cho chàng. Ngài thật vẫn còn hận chàng, ngay cả lần đi du hành này ngài nhất định không chịu cho Tứ a ca theo, nói nó còn nhỏ, không tiện đi xa, nên bảo Đông quý phi giữ Tứ a ca lại…
Tây phi vừa nói vừa âm thầm nhỏ lệ, Tiểu Tuyền dùng tay áo chậm những giọt nước mắt lăn dài trên má nàng, hạ giọng bảo:
-Chắc là có chuyện gì trì hoãn thôi, vả lại ngựa đi cả tháng trời cũng mệt mà, hoàng thượng lẽ nào…, nếu đã vậy thì không đưa nương nương đến đây.
Tây phi như người đi đêm bắt được một tia sáng le lói, quay sang Tiểu Tuyền hỏi:
-Trong nhóm binh sĩ đến Hồi cương đắp đê khoanh vùng cũng có chàng, đúng không?
Tiểu Tuyền ra sức gật đầu:
-Đương nhiên! Đó chính là mục tiêu chính thức của cuộc xuất tuần này, cung thân vương sẽ có mặt ở đó, nhất định có!
Lại thêm một đêm dài đằng đẵng trông chờ nữa, từng phút từng giây trôi đi thật chậm, mà nàng cứ muốn thời gian trôi cho thật nhanh.
Ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa.
Khang Hi mang tới cho nàng hy vọng, song tia sáng đó vừa mới nhen nhóm thắp lên đã theo ánh chiều tà tàn mất. Nàng thở một hơi nặng nề, sâu trong lòng âm ỉ chờ trông.
Sang ngày thứ năm, Tây phi hững hờ đứng tựa vai vào cửa lều, cố làm ra vẻ không hối thúc hoàng thượng nhưng nỗi nhớ nhung cào xé trong lòng nàng.

Lúc mặt trời ngả dạng về tây nàng cười cay đắng:
-Ta đã nói mà, hoàng thượng không muốn cho chúng tôi gặp nhau.
Tiểu Tuyền buông một tiếng thở dài, cặp chân mày cau lại không biết nói gì thêm, chỉ biết ôm vai nàng mà nước mắt cũng tuôn đầm đìa xuống áo.
Khang Hi xuất tuần năm đó đúng vào tiết xuân, ở Thiên Sơn hoa đào nở rộ, sáng rực dưới màn mưa bụi. Từng khóm hoa trắng hồng khoe nhị vàng nhạt thi nhau đua sắc. Dòng suối âm ấm soi bóng hoa ven bờ, trong mưa bảng lảng tựa như đang được phủ một tầng lụa mỏng, ý xuân dạt dào.
Tiểu Tuyền lấy ô che cho nàng ngắm hoa, lát sau nằn nì:
-Nương nương à, gần đây sức khỏe của người kém trước rất nhiều, không đứng lâu trong mưa được đâu, quay trở vô lều nghỉ ngơi đi.
Tây phi đứng thêm một chốc, trở vào lều sai Tiểu Tuyền mài mực, tập trung viết một lá thư, nét bút nghiêng nghiêng hiện lên trên trang giấy trắng tinh khôi khiến nỗi nhớ mong trong lòng nàng nguôi ngoai dần.
Tiểu Tuyền lại đi lấy áo khoác lên vai Tây phi, sau đó lặng lẽ đứng cạnh bên, cứ thế ngắm nhìn mưa khói mịt mờ ngoài ô cửa.
“Yêu, xa, nhớ, biệt ly, muội tự hỏi cuộc đời còn gì đớn đau hơn cách trở? Xuân gió lộng, tuy mát mẻ nhưng lại lạnh tê buốt cả con tim này, muội biết tìm đâu ra một bờ vai để tựa? Biết quơ tay vào đâu để được nắm lấy một bàn tay thật ấm? Ngày quá dài đêm cũng thinh không, mình muội cô đơn giữa dòng đời tấp nập, biết tìm đâu một làn môi hôn ủ ấp lúc sang mùa?”
Cảnh tượng tưởng chừng như đã nhạt nhòa theo màn mưa tuôn, giờ từng chi tiết một lại hiển hiện rõ ràng trong hồi ức nàng. Tây phi thậm chí mường tượng được khi cứu chàng, nhớ cả từng nét hoa văn trên cổ tay áo, quân phục chàng rách nát lấp ló sau tấm áo choàng trĩu nước.

“Ngày đó hai chúng mình tình cờ gặp nhau mưa gió còn lớn hơn bây giờ nhiều, trời vần vũ, khí lạnh thấu xương…”
Nàng nhớ kỹ đêm đó nàng mân mê bình thuốc đang cầm trên tay nhìn chàng say sưa ngủ, lúc chàng thức dậy trán nàng khẽ giãn ra rất nhiều, dịu giọng hỏi muốn ăn gì…
Tây phi đặt bút xuống bàn, Tiểu Tuyền hầu nàng thay áo, lấy lược giắt trâm cài trên tóc ra, gỡ đôi khuyên tai xuống. Nàng nhìn kỹ dáng mình trong gương, hai má hao gầy làm cho mắt hốc hác khác thường, làn da cũng tái nhợt khiến đôi mắt đã tối càng thêm tối, thầm nghĩ dầu nàng có bồi thêm son phấn chắc cũng không khá hơn là bao.
Tiểu Tuyền đỡ nàng đến trên thảm nằm, Tây phi cảm thấy quá mệt mỏi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi. Đang nửa tỉnh nửa mê chợt cảm thấy bàn tay ai trìu mến vuốt tóc nàng giật mình mừng rỡ thốt lên:
-Tiêu Phong! Huynh đến rồi à?
Khang Hi ngây người đáp:
-Ừ, đến rồi! Là trẫm, chứ không phải cung thân vương.
Tây phi nghe vậy niềm vui vừa mới nhen lên trong tim nàng vỡ mất, chỉ có bi thương lại tràn về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.