Phong Vũ Thanh Triều 1

Chương 54: Oan oan tương báo


Bạn đang đọc Phong Vũ Thanh Triều 1 – Chương 54: Oan oan tương báo


Đồn Bạch Nhật.
Mưa tạnh. Tân lang và các thành viên bang hội cười nói vui vẻ trong đại sảnh chợt giật mình khi nghe một tên đệ tử bẩm báo. Tần Thiên Nhân ném chén rượu đang uống dở xuống đất, cùng Lâm Tố Đình, lão Tôn và đám người xông ra xem. Ai nấy kinh hoàng. Trương Quốc Khải mình mẩy ghim đầy cung tên, máu me đầy dẫy.
– Tam ca! – Lâm Tố Đình nghẹn ngào. Nàng vọt lại nắm bàn tay trái của sư huynh.
Tần Thiên Nhân và lão Tôn đỡ Trương Quốc Khải ngồi dậy.
– Mau báo cho Nữ Thần Y biết! – Lão Tôn ra lệnh.
Một vị võ thuật gia vâng dạ, quay mình chạy hướng tư thất. Đám đông xúm xít. Tần Thiên Nhân hỏi dồn:
– Là ai? Ai làm đệ ra nông nổi này? Hãy nói cho huynh biết.
Trương Quốc Khải mấp máy môi, rất muốn nói nhưng thốt không nên lời. Ánh mắt có dấu hiệu mất thần, chàng cảm giác lành lạnh cả châu thân. Tần Thiên Nhân đặt tay lên vai sư đệ:
– Tam đệ! Đệ phải ráng lên. Tây Hồ đang trên đường đến đây. Cô ấy nhất định có cách cứu đệ.
Và để khích lệ mầm sống hấp hối trong trái tim sắp sửa ngừng đập, Tần Thiên Nhân nói thêm:
– Tam đệ! Chúng ta đã từng thề là không cần cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh, nhưng phải cùng ngày cùng tháng cùng năm tử. Khi nào huynh còn trên cõi đời thì đệ chưa thể ra đi. Đệ không thể chết được!
Phía bên cạnh, Lâm Tố Đình òa khóc:

– Tam ca! Huynh hãy cố lên, đừng nhắm mắt. Huynh còn chưa cưới vợ sanh con, dù sao cũng phải kiên trì.
Đúng lúc Nữ Thần Y vạch đám đông chen vào thì sức cùng lực kiệt, Trương Quốc Khải giơ cánh tay phải lên. Tần Thiên Nhân nắm chặt bàn tay rét buốt như băng.
Trương Quốc Khải không kịp nhìn thấy Nữ Thần Y. Chàng mệt mỏi thở từng hơi nặng nhọc, mắt trầm uất như muốn nói vạn lời. Rồi xuôi tay chàng từ biệt cõi đời. Tần Thiên Nhân vuốt mắt bạn hiền lần sau chót.
Âm thanh kêu gào khóc than náo loạn khoảng không trung. Lời thống thiết dường động lòng sông núi. Vũ trụ buồn ủ rũ phủ màu tang như xót xa trần gian lắm bẽ bàng. Tiếng cơn gió mong manh buồn hiu hắt.
Nữ Thần Y hối hả quỳ xuống bắt mạch. Trong chớp mắt, nàng gục đầu lên ngực sư huynh. Tam ca của nàng đã hóa người thiên cổ.
– Tam ca! – Nữ Thần Y thổn thức – Huynh đừng đùa với muội. Hãy mau mở mắt ra. Huynh còn nợ của muội lời hứa. Hôm trước huynh có nói sẽ dẫn muội đi thăm tượng phật bà Quan Âm ở Ngũ Đài Sơn!
– Cô đừng có như vậy – Lâm Tố Đình giơ tay gạt lệ. Nàng đứng dậy ngỏ câu an ủi Nữ Thần Y – Nếu tam ca huynh ấy biết cô đau khổ sẽ không an lòng ra đi.
Tần Thiên Nhân hưởng ứng điều chí lý. Chàng vừa dìu Nữ Thần Y đứng lên vừa gật đầu ủng hộ lời khuyên nhủ của Lâm Tố Đình:
– Tố Đình nói không sai. Mọi người hãy can đảm lên. Tam đương gia ở nơi Cửu Tuyền chắc chắn không muốn chúng ta vì quá đau lòng mà làm hỏng tinh thần đấu tranh.
– Đúng vậy! – Các thành viên bang phái nói – Chúng ta nhất định phải bình tĩnh, tìm cách báo thù cho tam đương gia!
Thấy mọi người định thần, lão Tôn mừng mừng tủi tủi. Ông cũng vụt đứng dậy nói:
– Bây giờ việc nên làm là mai táng tam đương gia. Sau đó mới tìm cách phục thù.
– Được! – Nhiều thành viên lên tiếng. Họ xung phong giúp ông lão đào huyệt và tình nguyện khắc mộ bia.
Khi lão Tôn và ba người thanh niên cúi xuống định khiêng thi thể của Trương Quốc Khải đi an táng thì Tần Thiên Nhân gọi giật:
– Gượm đã!
Tổng đà chủ lật lòng bàn tay phải của Trương Quốc Khải, thấy khắc chữ “đại.” Máu đã khô cứng. Tần Thiên Nhân đoán Trương Quốc Khải dùng mũi kiếm rạch thành.
Lâm Tố Đình ngạc nhiên hỏi Tần Thiên Nhân:
– Tam ca khắc chữ “đại” nghĩa là sao? Huynh ấy muốn nói điều gì cho chúng ta biết đây?
Lão Tôn nhíu mày:
– Không lẽ tam đương gia muốn ám chỉ kẻ hành hung là Phủ Doãn “đại” tướng quân Dương Tiêu Phong?
Tần Thiên Nhân không nói tiếng nào. Chàng còn đang phân vân phán đoán thì một thành viên bang phái vận y phục màu nâu hớt hải chạy vào, định quỳ xuống hành lễ nhưng Tần Thiên Nhân bảo:
– Huynh đài không cần đa lễ, có chuyện gì?
– Bẩm tổng đà chủ, huynh đệ chúng ta phát hiện quân đội triều đình đã và đang tiến vào thung lũng bằng hang động bí mật…

Người áo nâu chưa nói xong thì một thành viên khác tất tả trình:
– Nguy to rồi! Tổng đà chủ! Dưới chân núi Tông Quy và Thổ Đụn có hàng vạn quân Thanh phục kích!
Một thành viên nữa hét to:
– Tổng đà chủ! Tổng đà chủ! Ở trước cửa động Thạch, chúng tôi tìm thấy binh khí của đại đương gia Khẩu Tâm!
Nghe báo cáo, nhiều thành viên bang hội nhảy chồm chồm, tuy đã dự bị chiến chinh nhưng tâm tình vẫn cứ náo loạn. Lâm Tố Đình là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí hỗn tạp:
– Tổng đà chủ! – Lâm Tố Đình gọi Tần Thiên Nhân – Huynh hãy triệu tập nhân mã và tìm cách ứng phó. Để muội đi cứu đại ca Khẩu Tâm!
Tần Thiên Nhân không bằng lòng kế hoạch cứu người. Chàng cản Lâm Tố Đình thực thành mưu lược bằng cách dõng dạc ra lệnh:
– Không ai được phép rời khỏi nơi này! Tất cả hãy tập trung vào hàng ngũ, chờ chỉ thị của ta!
Các thành viên bang phái tức tốc tuân lệnh tổng đà chủ, hè nhau xếp thành từng đội. Tiếng bước chân rộn rịp giẫm lên mặt đất.
Nhân lúc Tần Thiên Nhân chưa bận bịu điều khiển binh sĩ, Lâm Tố Đình bước xăm xăm tới trước mặt chàng, cau có hỏi:
– Tại sao huynh không uội đi cứu người phe mình?
– Vì đó là kế điệu hổ ly sơn – Tần Thiên Nhân đáp nhanh.
Khi cảnh cáo Lâm Tố Đình diệu kế nhử cọp lìa rừng, Tần Thiên Nhân đã biết chữ “đại” trong lòng bàn tay của Trương Quốc Khải có nghĩa là gì và dùng để ám chỉ ai.
Đứng gần đấy, lão Tôn và Nữ Thần Y nghe Tần Thiên Nhân nói thế thì cau mày rồi sực hiểu. Cả hai nhìn nhau khẽ lắc đầu, trái tim tràn trề thất vọng.
Lâm Tố Đình chưa phát giác quỷ kế thâm độc. Ngỡ tai nghe nhầm, nàng trố mắt hỏi Tần Thiên Nhân:
– Huynh bảo sao?

Tần Thiên Nhân không đáp từ mà bỏ Lâm Tố Đình đứng đó để tự suy xét. Chàng cất bước đến chỗ quân ngũ. Các thành viên bang phái Đại Minh Triều cầm vũ khí lăm lăm. Trong tư thế nghiêm trang, người nào người nấy sẵn lòng tử chiến.
Tay rút lệnh tiễn, Tần Thiên Nhân nghiêm nghị phán:
– Hôm nay chúng ta quyết đấu một trận sinh tử với binh lính triều đình Mãn Châu. Trận chiến này do ta chỉ đạo. Ngoài ta thì các người không được nghe hiệu lệnh của ai!
Dừng lại vài giây, Tần Thiên Nhân gằn giọng hỏi:
– Rõ hay chưa?
– Rõ!!! – Hàng vạn thành viên bang phái đồng loạt hô to.
Núi đồi mang tiếng hô hào uy phong vọng ra tứ phía. Khung cảnh oai hùng.
– Tốt lắm! – Tần Thiên Nhân lớn tiếng khen.
Và chàng giơ cao lệnh tiễn, chính thức chỉ huy binh mã:
– Quân đội một!
Nghe tổng đà chủ điểm danh, toán quân đội một nện vũ khí xuống đất. Rầm một tiếng. Đó chính là dấu hiệu sẵn sàng. Mặt đất cơ hầu rung rinh. Tần Thiên Nhân gật đầu hài lòng. Rồi chàng phất tay, hùng hồn ban lệnh:
– Nổi trống giương cờ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.