Bạn đang đọc Phong Vũ Thanh Triều 1 – Chương 41: Hữu duyên vô phận
Đồn Bạch Nhật. Giờ Dần.
Đang ngủ say mê, Tần Thiên Nhân giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi đổ đầy trán, chảy một dòng xuống thái dương.
Thiếu đà chủ chẳng màng giơ tay lau mồ hôi mà đưa mắt nhìn Nữ Thần Y, thấy giai nhân ngồi ở cuối giường, tựa lưng vô vách. Chàng âm thầm chiêm ngưỡng đôi mắt nhất cố khuynh nhân thành. Hai hàng mi mượt mà đang khép kín.
Thần quyền Nam hiệp cảm giác lòng quặn đau khi hồi tưởng điềm tiên đoán của Khẩu Tâm. Rồi chàng cũng nhớ đến lời thề đêm đó. Trước ngày ám toán Khang Hi hoàng đế, bảy sư huynh đệ nguyện sinh tử. Quỳ dưới vong linh của Mã Lương lão nhân, chàng đã từng nói “quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách…”
Tần Thiên Nhân hiểu cuộc chiến chinh này hãy còn dài. Bang hội sẽ còn đối đầu gian nan trắc trở. Ở nơi tương lai đang chờ đợi biết bao điều khó khăn. Non nước bị quân giặc Bát Kỳ xâm lăng. Dân chúng bị triều đình bức bách. Bởi thế cho nên nguyện vọng khởi nghĩa là trên hết. Mộng chung đôi phải đành chia phôi.
Nhưng chàng lại không muốn vùi chôn mối tình đầu, không nỡ để tình yêu ngủ yên trong cõi thâm sâu. Nếu thiếu sự hiện diện của người yêu bên cạnh thì cho dù chiến thắng vinh quang lại có ích gì? Con đường lót đến ngai vàng lúc đó chỉ nhuộm đầy nước mắt thê lương sầu bi.
Càng nghĩ, Tần Thiên Nhân càng không muốn nắm cương vị thống lĩnh. Chẳng thà là một kẻ tầm thường mà hằng đêm chàng có thể gom góp trăng sao dệt nên lối mộng cho nàng bước đi. Rồi chàng sẽ cùng nàng đan tay đếm sao đêm, hẹn trăm năm cùng nàng kết tóc se duyên mộng vàng.
Lòng mâu thuẫn, Tần Thiên Nhân thở dài.
Nghe tiếng thở than, Nữ Thần Y mở mắt.
– Huynh đã thức rồi à? – Nàng dùng bàn tay nhỏ nhắn xoa lên ngực chàng – Trời còn chưa sáng.
– Mấy hôm nay huynh nằm hôn mê trên giường, nay đỡ nhiều rồi nên không muốn ngủ nữa. Vả lại lúc chưa bị thương thì huynh cũng thức dậy giờ này để luyện võ công – Tần Thiên Nhân nói và chống tay ngồi dậy.
Thấy cử chỉ của người yêu chậm chạp, Nữ Thần Y chồm tới ôm lấy cánh tay chàng định kéo chàng ngồi dậy thì:
– Không cần muội giúp! – Tần Thiên Nhân gạt phắt.
Nữ Thần Y thoáng sững sờ nhưng lại nghĩ “có lẽ huynh ấy cảm thấy khỏe trong người, muốn tự mình tập tành cử động.”
Nàng bèn sờ tay lên trán bệnh phu. Vầng trán nóng rang hệt cơn sốt phong hàn cao độ. Nữ Thần Y liền nói:
– Huynh ngồi đây chờ một chút, muội trở lại ngay.
Và nàng bỏ ra ngoài. Chưa đầy một khắc, Nữ Thần Y quay lại với chén thuốc. Tần Thiên Nhân vẫn ngồi đó bất động, đôi mắt nhắm nghiền. Nữ Thần Y hớt hải chạy đến lay mạnh cánh tay của phong trần Nam hiệp:
– Thiên Nhân!
Tần Thiên Nhân hé mắt, giọng yếu ớt:
– Huynh không sao.
Nữ Thần Y thở phào. Nàng kề chén thuốc lên sát môi chàng dịu dàng bảo:
– Huynh hãy mau uống chén thuốc này, có thể làm giảm cơn sốt rồi ngủ thêm một hai canh giờ nữa chứ đừng nên thức quá sớm.
Tần Thiên Nhân khẽ gật đầu.
Nữ Thần Y liền nghiêng chén thuốc để đút cho chàng uống. Ngờ đâu giống như hồi nãy, Tần Thiên Nhân từ chối lòng tốt.
– Để cho huynh – Tần Thiên Nhân vừa nói vừa dùng hai tay bưng cái chén.
Cảm giác buồn tủi đâm chòi, Nữ Thần Y ngồi lên chiếc ghế gỗ lim tự an ủi “có lẽ huynh ấy cảm thấy khỏe trong người…”
Nữ Thần Y chưa ngẫm xong thói đời đen bạc thì Tần Thiên Nhân đã uống cạn chén thuốc. Thấy chàng ngoan ngoãn tuân lời, Nữ Thần Y hé môi khoe những chiếc răng ngọc ngà. Nàng thầm nhủ “vị đắng như vậy mà Thiên Nhân không câu nệ, thế mà mình còn tưởng huynh ấy sẽ không chịu uống.”
Nhưng nụ cười mới vừa trổ hoa, chưa kết trái thì đã mau chóng tàn phai. Tần Thiên Nhân trao trả chén sành, gật đầu cảm tạ:
– Cám ơn muội, Tố Đình.
Tuy tiếng nói của Tần Thiên Nhân thều thào nhưng Nữ Thần Y nghe rõ mồn một. Nàng đứng chôn chân. Biệt nhãn phụng hoàng thẫn thờ như bị ai điểm huyệt.
Mãi cho tới khi vị Hoa Đà tái thế rứt khỏi cơn bàng hoàng, chớp đôi mi dài nhìn người đối diện thì Tần Thiên Nhân đã nằm xuống nhắm mắt.
Bên ngoài ánh sao vụt tắt. Bầu trời quang đãng. Vầng dương từ từ ló dạng phía chân mây.
(còn tiếp)
Đồn Bạch Nhật.
Tần Thiên Nhân lại nằm mê man trên giường. Thỉnh thoảng vầng trán và hai lòng bàn tay xuất hạng mồ hôi. Còn thân thể thì tỏa nhiệt, rồi hạ. Cứ như vậy cho đến chiều hôm sau.
Nữ Thần Y đứng trong nhà bếp nấu canh sâm. Nàng cầm quạt lông ngỗng quạt bếp lửa, vừa buồn vừa lo. Sáng hôm qua là lần đầu tiên Tần Thiên Nhân lẫn lộn danh tánh của nàng. Càng nghĩ nàng càng cảm thấy bất an. Chàng không chỉ gọi nhầm tên mà còn cư xử xa lạ, hệt như ruồng bỏ.
Lâm Tố Đình bưng bình trà đi ngang qua nhà bếp, chứng kiến Nữ Thần Y rầu rĩ thì nhón chân bước vô và len lén đến phía sau lưng giật tóc. Nữ Thần Y hét toáng:
– Á! Á! Buông ra!
Lâm Tố Đình một tay bá vai bạn cố tri, một tay chỉ nồi canh, cười tít mắt:
– Canh đã sôi quá rồi, nếu không hạ lửa thì nước sẽ cạn hết giống hệt tam ca hôm hỗm.
Nữ Thần Y nghe Lâm Tố Đình nói, không bớt lửa thì chớ còn bỏ thêm củi vào.
– Cô làm sao vậy? – Lâm Tố Đình trợn mắt – Bộ cây quạt nầy có thù với cô hả?
Té ra trong lúc bối rối Nữ Thần Y ngỡ cây quạt lông ngỗng là bó củi.
Sau khi phát hiện món vật ưng ý của lão Tôn đang “hấp hối,” nàng bất chấp tất cả mà thò tay vô bếp để lôi cây quạt ra. Lâm Tố Đình lại thêm một phen kinh ngạc liền chộp lấy cổ tay của Nữ Thần Y.
– Đừng nha! – Lâm Tố Đình kéo tay Nữ Thần Y khỏi ngọn lửa – Cô điên hả?
– Tôi… Tôi… – Nữ Thần Y rơm rớm nước mắt.
Lâm Tố Đình chạnh lòng ngó gương mặt buồn xo:
– Có chuyện gì à?
– Tôi… Tôi… – Nữ Thần Y tiếp tục cà lăm.
– Cô thế nào?
– Tôi… buồn.
– Cô buồn? – Lâm Tố Đình thòi lòi con mắt – Sao lại buồn?
Nữ Thần Y mấp máy môi định nói gì đó nhưng cuối cùng im hơi.
Lâm Tố Đình đoán bạn già có điều khó nói liền nhỏ nhẹ:
– Cả hai chúng ta là tri kỉ bấy nhiêu năm, còn thân hơn tỷ muội ruột, có chuyện gì mà tôi không thủ thỉ với cô. Sao nay cô có chuyện buồn mà lại giấu tôi? Có phải không xem tôi là bạn không?
Bị lên án là người bạn không thành thật, Nữ Thần Y đành thổ lộ:
– Tôi buồn… Thiên Nhân…
Nữ Thần Y thốt xong bốn tiếng thì im tịch. Lâm Tố Đình nghe tên của vị hôn phu, ngỡ vấn đề có liên quan đến bệnh tình của Tần Thiên Nhân nên hỏi vồn:
– Thiếu đà chủ? Cô đang buồn vì thương tích của thiếu đà chủ? Huynh ấy thế nào? Không lẽ tình trạng có biến chướng?
Nữ Thần Y nhìn vị hôn thê của Tần Thiên Nhân, không biết phải hé môi giải thích thế nào. Chẳng lẽ lại bảo “tôi buồn vì tôi phát hiện vị phu quân tương lai của cô thay lòng, hiện giờ huynh ấy khẩn trương đến cô nhiều hơn?” Cho nên Nữ Thần Y chọn con đường im lặng là vàng.
Thấy Nữ Thần Y câm miệng hến, Lâm Tố Đình càng cho rằng phỏng đoán của nàng là đúng. “Tần Thiên Nhân quả thật đang bị tử thần điểm tướng,” nghĩ đến đây, Lâm Tố Đình nóng gáy:
– Cô không nói cho tôi biết bệnh tình của huynh ấy thì thôi. Tôi có miệng, tự tôi sẽ đi hỏi.
– Cô đừng đi! – Nữ Thần Y la làng – Huynh ấy không sao!
Rồi nàng cố níu vạt áo của người bên cạnh nhưng Lâm Tố Đình vùng ra và bưng bình trà chạy mất.
Còn lại một mình quạnh quẽ trong nhà bếp, Nữ Thần Y mím chặt đôi môi, lòng lo khi Tần Thiên Nhân biết nàng u buồn sẽ buồn theo mà ảnh hưởng công trình điều trị. Bởi vì ngay thời khắc này, trái tim nàng vẫn ngỡ hôm đó chàng cáu sườn là bởi nội thương dày vò huyết mạch. Thế thôi.
(còn tiếp)
Đồn Bạch Nhật.
Lâm Tố Đình xô cửa bước vô thư phòng của Tần Thiên Nhân. Chàng đang ngồi cạnh bàn trà.
– Thiếu đà chủ không nên ngồi đây – Lâm Tố Đình đặt bình trà lên trên bàn, tay chỉ khung cửa sổ – Chiều nay gió lớn sẽ hại sức khỏe.
Tần Thiên Nhân nhìn ngọn thông phủ đầy tuyết ở góc vườn, nói:
– Nếu huynh nằm hoài trên giường sẽ cụp sống lưng.
– Nhưng huynh chưa khỏe hẳn, phải biết coi trọng bản thân! – Lâm Tố Đình dạy đời và huơ tay đóng cửa sổ lại.
– Muội tìm huynh có chuyện gì? – Tần Thiên Nhân hỏi, mắt vẫn nhìn hướng cửa sổ.
– Muội mang trà nóng đến cho huynh sẵn tiện hỏi… thăm sức khỏe của huynh – Lâm Tố Đình sượng sùng đáp, chưa dám nhắc vấn đề của Nữ Thần Y.
Và nàng tiến lại gần, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh vị hôn phu hỏi:
– Huynh còn đau không?
Tần Thiên Nhân khoanh tay, định lắc đầu thì nghe tiếng chân trên hành lang. Qua khóe mắt, chàng thấy vạt áo màu hồng ló ra đằng sau cánh cửa thư phòng.
Tần Thiên Nhân bèn quay sang nhìn thẳng vào mắt Lâm Tố Đình, nói ro ro như đã từng học thuộc lòng câu trả lời:
– Nỗi đau đó đâu có gì đáng để nhắc tới. Bởi vết thương da thịt dù nặng nhưng dễ chữa. Còn vết thương lòng thì cứ đau âm ỉ, rất khó chữa vì đâu có ai nhìn thấy nó.
Trả bài xong, Tần Thiên Nhân rót trà ra hai chun.
Lâm Tố Đình chẳng hiểu hàm ý ẩn trong ba câu nói trên nên sờ tay lên ngực vị hôn phu, chớp mắt hỏi:
– Bộ lòng ngực đau lắm hả? Để muội thoa cho nha?
Tần Thiên Nhân biết Lâm Tố Đình hơi mắc chứng bệnh chậm tiêu. Cô nàng khờ khạo nhưng không sao, mấy câu đó vốn dành cho người khác nghe. Và chàng liếc mắt về hướng cánh cửa. Vạt áo màu hồng vẫn còn đấy. Chàng liền gật đầu.
Lâm Tố Đình lù khù. Nàng vừa xoa ngực của vị hôn phu vừa nói:
– Hồi nãy huynh bảo đau trong lòng là đau tim hay đau phổi?
Rồi nàng chợt ngưng tay nói nhanh:
– Thôi! Để muội đi gọi Nữ Thần Y đến đây bắt mạch cho chắc ăn, luôn tiện mang canh đến cho huynh. Cô ấy đang ở dưới bếp nấu canh sâm.
– Không cần – Tần Thiên Nhân lắc đầu.
– Sao lại không cần? – Lâm Tố Đình rụt tay về – Nếu huynh còn cảm giác đau nghĩa là uống không đúng thuốc.
– Huynh thật tình bớt đau rồi – Tần Thiên Nhân nói bằng giọng ngọt ngào – Muôn bề cũng nhờ có muội.
Rồi bỗng nhiên Tần Thiên Nhân nắm hai bàn tay thon dài áp lên ngực chàng. Đôi môi của Lâm Tố Đình hóa thành vòng tròn, gò má ửng đỏ hệt than hồng trong lò củi mà Nữ Thần Y dùng để nấu canh.
Chưa hết, Lâm Tố Đình lại phải há hốc miệng lần thứ hai khi nghe Tần Thiên Nhân nói oang oang như đang chỉ huy trận mạc:
– Có muội ở đây với huynh thì đã là phương thuốc tốt nhất rồi. Huynh không cần canh sâm hay linh đơn gì nữa cả!
(Còn tiếp)
Đồn Bạch Nhật.
Nữ Thần Y chạy như bay biến trên hành lang. Nàng không ngờ cớ sự lại ra nông nổi thế này. Điều mà nàng hãi hùng nhất đã đến. Người nàng yêu cười nói tình tứ với nữ nhân khác. Chàng mau chóng quên lời thề non hẹn biển.
Nữ Thần Y bưng mặt khóc rấm rứt. Lòng rầu não ruột. Nàng buồn cuộc tình duyên sao lắm gian truân.
Bởi nàng bụm mặt nên đâu có thấy đường đi lối về… kho thuốc. Tới cuối dãy hành lang, phải quẹo cua, Nữ Thần Y ủi trúng Trương Quốc Khải lúc đó đang thả bộ ngược chiều.
– Úi da! – Trương Quốc Khải thụt lùi ba bước rưỡi, ôm bụng nói – Hôm nay mình đâu có bận áo đỏ đâu mà bị sửu hút dzậy nè trời?!
– Huynh! Huynh! – Nữ Thần Y buông thõng hai tay, giậm chân – Ám chỉ muội là trâu hả? Muốn nói muội ngu như trâu chứ gì?
– Đâu có đâu – Trương Quốc Khải xua tay – Huynh đâu có ám chỉ muội là trâu. Huynh chỉ nói muội là sửu thôi mà.
Nữ Thần Y giơ tay chỉ mặt sư huynh:
– Thì trâu hay sửu cũng như nhau, có khác hay sao?
– Có chứ! – Trương Quốc Khải tiến lại gần, cười nói – Ở bán đảo Triều Tiên thì sửu dùng để chỉ con bò. Sao hả, muội uyên bác lắm mà, bộ chưa từng nghe qua?
Lý lẽ trời thần đất quỷ khiến Nữ Thần Y cứng họng. Nàng tiếp tục giậm chân:
– Huynh lại ăn nhầm bã của Thiên Văn, chắc huynh ấy dạy cho huynh mấy cái chiêu chọc tức muội có phải không?
Nói rồi, nàng ngồi bệt xuống hành lang òa khóc. Một phần là vì va nhầm mà đau đầu, một phần là bị sư huynh chọc tức nhưng nguyên do chính thức vẫn là Tần Thiên Nhân.
Trương Quốc Khải không hiểu. Chàng tưởng nàng giận câu nói trả treo nên ngồi xuống theo.
– Muội đừng có khóc – Chàng méo xệch miệng – Thật tình thì trâu hay sửu cũng vậy thôi, ý của huynh muốn khen muội… cứng đầu.
Trương Quốc Khải biện bạch xong thì lập tức am tường điều sai sót, câu cuối cùng sao mà khó nghe quá bèn đính chính:
– À không! Ý của huynh là muội có cái đầu cứng, lúc bị quân Thanh bắt giữ, muốn chém cũng phải mẻ cả đao chứ chẳng chơi.
Trương Quốc Khải chẳng phải Cửu Dương nên cái khoảng bô lô bô la nói qua nói lại còn yếu kém. Chàng không giải thích còn đỡ, càng nói Nữ Thần Y càng khóc tợn.
Dáng vẻ sầu muộn cộng tiếng híc híc xé nát tâm can của võ lâm đệ nhất kiếm khách, Trương Quốc Khải rối rít thừa nhận:
– Đều là lỗi của huynh. Là huynh không tốt, đi đường không chịu nhìn nên mới lủi nhầm muội.
Nữ Thần Y đột ngột ngừng khóc. Nàng liếc xéo:
– Gì mà lủi? Bộ huynh là chồn à?
Trương Quốc Khải muốn sư muội thôi lè nhè liền gật đầu đại. Thấy chàng thừa nhận một cách mau lẹ, Nữ Thần Y dù rầu cách mấy cũng phải phì cười. Nghe tiếng hi hi, Trương Quốc Khải phát hiện nãy giờ đang bị nàng xí gạt. Nàng buộc chàng thừa nhận bản thân là… thê thiếp.
Từ ngàn xưa, chồn thường bị coi là loài vật đáng khinh và còn tượng trưng cho hạng đàn bà lẳng lơ. Bởi thế mà dân gian mới có từ “hồ thiếp” hoặc là “hồ ly tinh” dùng để chỉ người phụ nữ chuyên môn đoạt phu quân kẻ khác. Hồ tức là chồn.
– Muội… Muội… – Trương Quốc Khải chỉ ngón tay lên trán Nữ Thần Y, trợn mắt đe.
– Muội thế nào? – Nữ Thần Y nháy mắt.
– Muội ngon lắm!
– Bộ ăn được sao mà ngon?
– Không nói với muội! Huynh đi đây!
Phán liền tù tì mấy câu, Trương Quốc Khải đứng dậy giủ tay áo và quay mình bỏ đi. Nữ Thần Y đeo theo nói:
– Tam ca! Huynh giận à?
Trương Quốc Khải không trả lời mà tiếp tục dấn bước. Nữ Thần Y càng hoảng. Nàng rù rì bên tai:
– Tam ca, uội xin lỗi nha.
Vẫn không nghe Trương Quốc Khải ừ hữ. Nữ Thần Y lại nói:
– Tha đi mà!
Lần này, Trương Quốc Khải không còn im ỉm nữa. Chàng thở hắt ra:
– Huynh đâu phải là mèo mà tha được muội?
Nữ Thần Y cầm cổ tay sư huynh lắc mạnh:
– Phải làm thế nào huynh mới bớt giận muội?
– Khi muội nói cho huynh biết ai làm muội khóc?
– Thì… – Nữ Thần Y chột dạ. Nàng sợ phải tuyên bố sự thật, sợ phải công nhận mối tình của Tần Thiên Nhân và Lâm Tố Đình, đành nói trớ – Kẻ làm muội khóc là… huynh chứ ai?!
– Muội đừng có đổ thừa! Là huynh sao được mà là huynh? – Trương Quốc Khải dừng bước hẳn, quay sang nhìn thẳng mặt Nữ Thần Y nhưng nàng vội vã cúi đầu tránh ánh mắt. Chàng chỉ kịp thấy chùm tóc đen nhánh vắt qua một bên vai gầy.
Trương Quốc Khải đặt hai tay lên vai Nữ Thần Y:
– Hồi nãy rõ ràng huynh nghe tiếng muội khóc trước khi muội bọc cua.
Nữ Thần Y bặm môi làm thinh. Trương Quốc Khải tiếp lời:
– Ai làm muội khóc?
Nàng lại khụt khịt mũi, quyết tịnh tâm tu hành.
Biết sư muội cố tình giấu nhẹm chuyện buồn, Trương Quốc Khải thở dài. Nàng lúc nào cũng vậy. Hễ không vui là âm thầm rơi lệ, đem khổ tâm ấp ủ trong lòng, một mình gậm nhấm nỗi đau.
Trương Quốc Khải làm liều đoán thử:
– Có phải thiếu đà chủ không?
Chàng phóng đao đại mà ghim ngay chóc mục tiêu.
Nữ Thần Y không buồn che đậy nữa. Bị động mối thương tâm, hai giòng lệ nóng ứa ra, tuôn xuống đôi gò má thanh xuân.
Thấy nước mắt đổ ào như thác, Trương Quốc Khải biết chàng đã đoán trúng phóc nhưng lại không hiểu lý do. Chàng bèn gặng hỏi.
Hồi lâu, khi nghe hết sự tình, Trương Quốc Khải đưa mắt nhìn hàng dương liễu mọc chung quanh hoa viên.
– Có phải hai người hiểu lầm nhau không?
Nhận được cú lắc đầu, Trương Quốc Khải chắp tay sau lưng suy xét. “Sao kỳ vậy?” Chàng nghiền ngẫm “bấy lâu nay người mà thiếu đà chủ khẩn trương nhất, lo lắng nhất và thương yêu nhất chính là Nữ Thần Y. Sao lại có thể trong một sớm một chiều đã thay lòng đổi dạ? Huynh ấy đã từng nói với ta đời này ngoài Nữ Thần Y thì sẽ không để mắt đến nữ nhi nào cả.”
Mà thiệt, trong nhóm Giang Nam thất hiệp chỉ có Trương Quốc Khải tỏ tường lòng dạ của Tần Thiên Nhân. Ngay cả sư đệ cùng chung huyết thống là Cửu Dương còn chưa rõ mối tình tay ba giữa thần quyền Nam Hiệp và hai nàng mỹ nữ.