Bạn đang đọc Phong Vũ Thanh Triều 1 – Chương 37: Tương Kế Tựu Kế
Giang Nam. Rừng thông.
Trên đường trở về đồn Bạch Nhật, ánh trăng vàng hoe xuyên qua các nhành cây trụi lá. Vang vẳng xa xa là tiếng gọi bầy của bọn sói lang.
Khung cảnh đồi núi rậm rạp âm u. Khí trời lạnh lẽo. Lâm Tố Đình cầm bó đuốc bước song song bên cạnh Khẩu Tâm. Nàng vừa đi vừa so vai. Chẳng ai nói với ai một lời.
Cả hai cuốc bộ gần nửa canh giờ thì tới khu rừng thông bạt ngàn. Trăng chiếu sáng khiến cho chiếc bóng của hàng thông in lên mặt đất, nhìn từa tựa như những cánh tay khẳng khiu của các mụ phù thủy trong tư thế chuẩn bị vồ mồi. Lâm Tố Đình cảm giác ớn lạnh. Nàng khua chân đi thật nhanh. Chỉ cần thoát khỏi khu rừng này là đến sườn đồi của đồn Bạch Nhật, nơi có cửa hang bí mật.
Khi sắp sửa tới chỗ phiến đá phủ đầy dây leo, Lâm Tố Đình khẽ liếc Khẩu Tâm, thấy chàng trầm ngâm. Hình như đang tính toán. Và nàng lên tiếng phá tan sự yên tĩnh:
– Không ngờ kế hoạch của huynh vẽ ra chu toàn như vậy mà Dương Tiêu Phong cũng thoát hiểm.
Khẩu Tâm thở dài. Lâm Tố Đình nghe tiếng thở than thì chột dạ. Rồi nàng thở dài theo, tự trách:
– Muôn sự cũng tại vì muội quá sơ ý, để hắn phát giác đôi hài.
– Muội đừng có khờ – Khẩu Tâm vỗ vai Lâm Tố Đình – Đó đâu phải là lỗi của muội. Tại tên cẩu quan quá tinh khôn.
Lâm Tố Đình quay sang nhìn Khẩu Tâm, mỉm cười cảm tạ lời an ủi. Rồi chợt nhớ ra điều trọng hệ, nàng vỗ trán:
– Muội nghĩ mãi cũng không tìm ra lý do tại sao Dương Tiêu Phong muốn biết tung tích của Nữ Thần Y.
Nghe Lâm Tố Đình trình bày vấn đề nan giải, Khẩu Tâm nhíu mày suy xét. Lát sau chàng lắc đầu nói:
– Huynh cũng chẳng biết.
– Hay là hắn muốn tìm cô ấy để chữa trị nội thương? – Lâm Tố Đình nhún vai đoán mò.
– Có thể lắm – Khẩu Tâm gật đầu.
Rồi như tên học trò vừa tìm ra giải đáp của bài toán khó, Khẩu Tâm sáng mắt:
– Mà cũng có lẽ hắn muốn dùng Nữ Thần Y để đối phó chúng ta.
– Dùng Nữ Thần Y để đối phó chúng ta? – Lâm Tố Đình phất phơ bó đuốc, hỏi lại – Muội không hiểu huynh định nói gì?
– Như thế này – Khẩu Tâm tặc lưỡi – Để huynh hỏi muội, hiện tại thì ai là người đáng đối phó nhất trong bang phái của chúng ta?
Lâm Tố Đình cắn môi tìm câu trả lời, chưa đầy hai giây thì reo lên:
– Người mà Dương Tiêu Phong sợ nhất chính là thiếu đà chủ.
– Đúng vậy – Khẩu Tâm bật ngón cái lên khen.
Tuy đã tự mình tìm ra đáp án nhưng sao đầu óc của Lâm Tố Đình vẫn mù tịt. Nàng còn chưa tỏ tường rằng tại làm sao Dương Tiêu Phong cứ muốn lùng bắt Nữ Thần Y.
Lâm Tố Đình bèn huơ tay nắm vạt áo cà sa giật nhẹ, giọng ngập ngừng:
– Muội vẫn chưa hiểu gì cả. Nếu Dương Tiêu Phong muốn đấu với thiếu đà chủ thì chỉ việc xua binh, đâu cần chi dùng nữ nhi đối phó.
Khẩu Tâm chắp tay sau lưng nói:
– Bởi vì Dương Tiêu Phong là hạng người mà không nắm chắc phần thắng ở trong lòng bàn tay thì sẽ không xua quân lâm trận. Vả lại hắn chưa biết lộ trình của các vị đương gia, chưa rõ nơi tổng đà chủ cư ngụ và quan trọng nhất là hắn chưa thấu đáo số lượng nhân mã của bang hội Đại Minh Triều. Cho nên hắn chưa muốn xua binh.
Lâm Tố Đình nghe Khẩu Tâm triết giải một đàng, bụng dạ dần dần tỏa sáng. Tuy nhiên nàng hãy còn thắc mắc cái bức hình chân dung.
– Ừ! Thì cho là huynh phân tích có lý – Lâm Tố Đình gãi cằm – Nhưng vậy thì mắc mớ chi đến Nữ Thần Y?
Thay vì đáp trả hoài, Khẩu Tâm muốn Lâm Tố Đình tập tành dùng đầu óc phán đoán nên hỏi lại:
– Chắc muội đã từng nghe câu “muốn tiêu diệt một băng đảng nào thì điều đầu tiên phải làm là triệt hạ những tên đầu não?”
– Muội có nghe. Thì thế nào?
– Thì thế nào hả? Thì tên cẩu quan biết thiếu đà chủ khẩn trương nhất là Nữ Thần Y nên hắn sẽ dùng Nữ Thần Y làm con tin để uy hiếp…
Khẩu Tâm chưa dứt câu hăm he, Lâm Tố Đình liền nhảy dựng:
– Vậy đâu có được! Nếu đúng theo lời huynh nói thì Nữ Thần Y sẽ bị nguy hiểm tính mạng!
– Không chỉ riêng một mình Nữ Thần Y– Khẩu Tâm chém tay vào không khí – Mà tình hình của bang hội chúng ta cũng rất lao đao. Nhất là thiếu đà chủ, ngài sẽ bị Dương Tiêu Phong khống chế. Đến lúc đó muốn chết cho toàn thây cũng rất là khó khăn.
– Như vậy thì chúng ta phải tìm cách ngăn chặn, đừng để việc này xảy ra – Lâm Tố Đình đấm hai tay vào nhau.
Đang hăng máu, Lâm Tố Đình sực nhớ một chi tiết hết sức mơ hồ. Nàng đâu có ngờ chi tiết mơ hồ này lại là trọng điểm của cuộc đấu tranh. Lòng đầy rẫy hiềm nghi, Lâm Tố Đình dừng chân hẳn, vung tay níu áo Khẩu Tâm:
– Nhưng mà nè! Có điểm này muội muốn hỏi huynh, làm sao Dương Tiêu Phong biết được cảm tình của hai người họ?
À há! Khẩu Tâm lúng túng một hồi. Lâm Tố Đình đôi khi cũng chứng minh trí tuệ của nàng khôn đáo để. Chẳng biết trả lời sao, vị hòa thượng đành kéo tay Lâm Tố Đình, giục nàng tiếp tục cuộc hành trình.
Cuối cùng thì cả hai người cũng tìm đến phiến đá có dây leo bao bọc. Khẩu Tâm nhìn quanh quất rồi gãi đầu lấp liếm:
– Trong giang hồ ai mà chả biết – Khẩu Tâm nói nhanh – Chỉ có một mình muội không biết mà thôi.
Tiết lộ xong, Khẩu Tâm giơ tay gõ lên tảng đá. Cánh cửa hang mở ra.
– Tham kiến đại đương gia và bát đương gia! – Hai vị thành viên bang hội vòng tay chào.
Khẩu Tâm xê dịch sang một bên nhường cho sư muội vào trước nhưng Lâm Tố Đình đứng chết trân tại chỗ, không buồn nhúc nhích. Lời nói của Khẩu Tâm khiến lòng nàng đau nhói. Và nàng ngẩn đầu nhìn khoảng trời tối thui, buồn bã hỏi:
– Ai cũng biết thật sao?
Khẩu Tâm đón lấy cây đuốc trên tay Lâm Tố Đình. Chàng thở dài và gật đầu thừa nhận.