Bạn đang đọc Phong Vũ Thanh Triều 1 – Chương 34: Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản
Giang Nam, giờ Tuất.
Dương Tiêu Phong không trở về phủ tri huyện an nghỉ. Rời khỏi Hắc Viện, đại tướng quân đi một vòng chung quanh thị trấn chiêm ngưỡng vùng đất đai sông nước khuynh thành.
Giang Nam về đêm huyền hoặc phong lưu, hoàn toàn khác xa chốn phồn vinh của thành đô phương Bắc. Hễ mỗi lần trăng lên là tấp nập lồng đèn hoa đăng. Hai bên đường dập dìu tài tử giai nhân. Cứ mỗi ngã tư là một tửu lầu. Bên hông tửu lầu tụ tập từng toán hồng nhan môi son má phấn.
Ở một ngã tư, cách Hắc Viện học đường chừng một dặm có năm nàng tú nữ đứng đong đưa khóe mắt gợi tình với đám thanh thiếu niên ăn nhậu trong tửu lầu. Họ nghệch mặt khi phát hiện một chàng hiệp khách diện mạo kiệt xuất đang thả bộ tà tà ngang qua. Gương mặt khôi ngô và tướng tá anh hào của người nam nhân này có thể nói là không thua kém gì Tần Thiên Văn.
Dương Tiêu Phong lúc đó đang khoác dân phục nên họ không hề hay biết thân phận đặc biệt của chàng. Không ai đoán được chàng, một người khách qua đường, lại có tuyệt chiêu phóng phi đao bách phát bách trúng. Và họ càng không thể nào nhận diện chàng chính là mệnh quan nhất phẩm của triều đình Mãn Châu, người đã và đang được Khang Hi trọng dụng ban hầu phong tướng.
Thấy chàng lãng tử sở hữu tầm vóc bảnh bao hơn cả Lý Tầm Hoan, còn phong cách thì vượt trội Sở Lưu Hương, năm nàng tú nữ đam mê tới mức cung tay đấm lưng nhau thùm thụp. Ngay cả bầy thiếu nữ con nhà lành đang dạo phố cũng không khỏi dừng chân trố mắt nhìn. Chỉ duy nhất một người trong tửu lầu lặng lẽ ngồi im rót trà vô tách.
Khổ nỗi, Dương Tiêu Phong cất bước mà mắt để tận đâu đâu. Hình như chẳng thấy có nhiều nàng đang mến mộ ở đằng trước mặt, cả đống cô nương tương tư phía sau lưng, còn hai bên hông trái phải cũng bị nữ nhi dòm ngó.
Đại tướng quân ngẩn đầu nhìn sao. Ngặt cái là sao bận chơi trốn tìm. Ngay cả ánh trăng cũng bạc tình xa lánh. Nhưng mà phải chăng bầu trời đêm nay thiếu trăng hay là tại vì cõi lòng chàng vắng tanh?
Vừa an nhàn dạo quanh thị trấn Giang Nam, Dương Tiêu Phong vừa hồi tưởng sự kiện xảy ra hồi ba năm về trước. Những ngày tịnh dưỡng trên đỉnh Thiên Sơn là chuỗi ngày thanh thản nhất trong cuộc đời chàng. Bên cạnh Nữ Thần Y, đại tướng quân không cảm thấy bản thân chàng đang đứng trên chiến trường đẫm máu, không cần thức trắng đêm lập kế bày binh, và cũng không phải suy tính âu lo tiêu trừ những tên phản thần tặc tử.
Ở phía sau, Tô Khất âm thầm đi theo hộ tống chủ nhân. Từ đằng xa, phó tướng quân cau mày nhìn người thủ lĩnh mà hầu hết tất cả các quần thần trong triều kính sợ. Ngay cả đám tứ mệnh đại thần lẫn thái hoàng thái hậu và Khang Hi hoàng đế cũng trọng nể thập phần.
Tô Khất đã từng theo chân Phủ Doãn đại tướng quân lâm trận binh đao, chinh chiến triền miên, tại vùng non nước sơn khê vào sinh ra tử. Cả hai vị thống soái cùng đồng lòng phụng sự tiên hoàng Thuận Trị, xua quân chống kháng Hồi Cương, rồi bây giờ còn phải đối đầu tên gian hùng Ngạo Bái. Bởi thế mà Tô Khất hiểu rất rõ con người của Bắc quan đại nhân.
– Dương Tiêu Phong chắc chắn là người nhấc lên được thì bỏ xuống được – Tô Khất lầm bầm trong miệng – Hắn không phải kẻ bị nhan sắc chi phối, càng không dễ dàng sa ngã trong lạc thú nhi nữ thường tình.
Mà quả nhiên, nếu Dương Tiêu Phong không nói thì chẳng ai đoán biết lòng dạ tâm tư của độc môn sát thủ vang danh giang hồ với tài ném phi đao lệ bất hư phát. Lại nữa, Dương Tiêu Phong vốn bị đồng đạo đồn đãi là hung thần tàn sát, một nhân vật máu lạnh, và còn là kẻ giết người không gớm tay. Cho nên võ lâm thường hay kháo nhau:
– Bắc quan đại nhân là “vô tình kiếm khách, vô tình kiếm.”
Mãi cho đến ngày hôm nay, ngồi nghe Dương Tiêu Phong phơi bày tâm sự thì Tô Khất mới hiểu. Té ra trong trái tim lót đầy sỏi đá của võ vương chí tôn vẫn còn có chỗ dành ột người. Và Tô Khất lờ mờ hồi tưởng dung nhan của nàng tố nữ trong tranh. Đôi mắt trong suốt như dòng suối lạnh, hai hạt nhãn đen tuyền óng ánh phát hào quang.
– Nữ nhân đó quả nhiên có ma lực – Tô Khất gật gù hệt thầy đồ coi bói – Bất kỳ là ai, chỉ cần nhìn thoáng qua bức chân dung một cái cũng đủ khiến người đó hồn phi phách tán. Đầu tiên là đôi mắt biếc ngời ánh đêm, rồi tới làn tóc và nụ cười ngát hương. Ba thứ vũ khí lợi hại, rất dễ làm nam nhi động tình.
Chợt, Tô Khất lại nhớ tới lời của Dương Tiêu Phong:
– Tên gián điệp đã từng nhắc qua, Nữ Thần Y là tánh mạng của Tần Thiên Nhân. Chỉ cần có nàng trong tay thì cho dù ta bảo hắn xuống âm tào địa phủ hắn cũng không chối từ.
Dương Tiêu Phong từng nói hàng ngàn câu. Câu nào Tô Khất cũng cho là chí lý nhưng mà câu này làm Tô Khất đắc ý nhất. Dương Tiêu Phong xua quân lùng bắt Nữ Thần Y, lợi dụng tài y thuật để chữa trị bệnh tình của Khang Hi. Xong xuôi thì dùng luôn cô ấy để mà triệt hạ Tần Thiên Nhân, tên thủ lĩnh cầm đầu bang hội. Kế sách một đá chọi hai chim. Vừa được đằng chân vừa lân đằng đầu.
Mà điều đó cũng dễ hiểu thôi. Nhân sinh trên cõi trần này, tất cả đều có mặt mạnh mặt yếu, không ai là hoàn thiện. Bản thân Tần Thiên Nhân chính là một thí dụ tiêu biểu. Tần Thiên Nhân có võ nghệ cao cường, hiểu mọi cách phòng thủ chặt chẽ, biết các thế tấn công cương liệt và còn oai trấn thiên hạ vô địch thủ.
Do vậy, nếu tỷ thítay đôi với thần quyền Nam hiệp thì rất khó tìm tòi sơ hở để công kích. Bởi thế mà võ lâm thường hay đùa rằng “đi tìm khuyết điểm của Tần Thiên Nhân cũng từa tựa như là mò kim dưới đái Hoàng Hà.” Cho nên, khi nghe Dương Tiêu Phong trình bày chiến lược mỹ nhân tâm kế, dùng Nữ Thần Y làm con tin thì Tô Khất phục lăn. Khỏi cần bàn luận. Người con gái đó quả thật là yếu điểm duy nhất của Tần Thiên Nhân.
Nhưng mà trong giây phút này, Tô Khất lại có lối suy nghĩ không lạc quan cho lắm. Còn chưa biết mèo nào cắn được mĩu nào.
Tô Khất cảm thấy khó có thể tin một vị lãnh đạo tài tình như Tần Thiên Nhân, người có khả năng tổ chức và dẫn dắt phong trào đấu tranh, sẽ vì nhi nữ mà vong ân tổ quốc. Tô Khất cũng không tin Tần Thiên Nhân sẽ vì nhi nữ mà chịu trút xuống gánh nặng giang sang. Lại càng không dám tin Tần Thiên Nhân sẽ vì nhi nữ mà cam lòng bãi bỏ nguyện vọng phản Thanh phục Minh đang tới hồi cao trào cửu đỉnh.
Tô Khất tự hỏi chính mình, Tần Thiên Nhân chẳng phải đã được hàng vạn huynh đệ tôn thành thiếu đà chủ hay sao? Nếu hắn quả thật là người nhu nhược, đam mê sắc dục thì đâu lý nào có quá nhiều bằng hữu giang hồ chịu bỏ tánh mạng hy sinh một cách oan uổng? Trận đánh hôm đó không phải đã chứng minh hắn là người đáng cho lão Tôn, Trương Quốc Khải và đồng bọn thề chết để khuyên can rút lui an toàn?
Suy xét đến đây, Tô Khất bán tin bán ngờ. Chỉ cầu mong là mưu lược của Phủ Doãn đại tướng quân không sai. Thành thật mà nói thì từ trước đến nay mưu mô của Dương Tiêu Phong vạch ra chưa từng nếm mùi thất bại.
– Nhưng cuộc chiến này quả thật gay go – Tô Khất tự mình nhát mình.
Và khi nói câu đó, phó tướng quân hình dung dáng vẻ khẩn trương của Dương Tiêu Phong khi nghe nhắc đến việc hành hạ tra tấn Nữ Thần Y. Tô Khất liền thở dài tự nhủ:
– Người con gái đó có phải là khuyết điểm của Nam hiệp thần quyền hay không thì ta chưa biết. Nhưng trước mắt đã thấy nàng rõ ràng là yếu điểm của Bắc quan đại nhân rồi!
Phân tích tình lý thị phi xong, Tô Khất phát hiện điều kỳ dị nên cười thầm trong bụng:
– Kinh thành Tử Cấm giai lệ mỹ nhân đông như kiến nhưng ta chưa từng thấy Dương Tiêu Phong tương tư nữ nhi nào. Nay chỉ vì một câu nói có liên quan tới số mạng của Nữ Thần Y mà Dương Tiêu Phong tỏ vẻ khẩn trương đến nỗi tình cảm để lộ lên trên mặt.
Cười xong, Tô Khất rùng mình:
– Nếu như Tần Thiên Nhân gian manh, quyết tâm đánh ván bài lật ngửa, lấy độc trị độc, dùng Nữ Thần Y để uy hiếp ngược lại thì sao nhỉ? Đến lúc đó thì Nam hiệp Bắc quan ai mới là người chu du ma giới âm ty?
Vận dụng trí tuệ để nghĩ ngợi cân nhắc đã đời, Tô Khất không cảm thấy đầu óc thông thái ra một chút nào. Trái lại, tâm não còn thêm mụ mị. Nãy giờ phán xét bấy nhiêu đã khiến thần thái của phó tướng quân mệt nhoài. Cuối cùng, Tô Khất buồn rầu kết luận:
– Trận đấu này hệt sòng bài bạc, mà thần quyền Nam hiệp lại là kẻ chiếm trong tay lá bài lợi hại nhất. Lá bài chiến đó chính là Nữ Thần Y. Tần Thiên Nhân nắm bắt trái tim Nữ Thần Y cũng như đang nắm cán của Dương Tiêu Phong. Nhưng mà Tần Thiên Nhân có chịu hy sinh người yêu để quật cờ khởi nghĩa, có to gan lớn mật, dám đánh lá bài thượng đẳng đó xuống hay không?
Cách Tô Khất một khoảng, phía đằng trước, Dương Tiêu Phong khoan thai cất bước mà không hề hay biết tên thuộc hạ trung thành đang hết lòng hết dạ lo lắng dùm. Tưởng nhớ một hồi, Phủ Doãn đại tướng quân lắc đầu hòng xua đuổi hình ảnh Nữ Thần Y, chiếc bóng hồng đã từ lâu rất lâu hằn sâu trong trí.
Thôi, nhắc nhở để mà chi?
Quay về xưa làm gì?
Giờ hai lối mộng hai hướng đi
Niềm ưu tư tôi đếm
Từng bước trên lối nhỏ đau gót mềm
Sao rụng giữa đường đêm
(Còn tiếp) Nếu như đây là ván cờ vua thì theo bạn, Tần Thiên Nhân có dám đánh con cờ Hậu hay không? Cờ Hậu là quân cờ nặng nhất trong bàn cờ. Trong truyện thì cờ Hậu chính là Nữ Thần Y. Vả lại, giữa hai phe “triều đình” và “bang hội” thì bạn nghĩ phe nào mới là Hắc đạo? Phe nào là Bạch đạo?