Phong Vân

Chương 98: Truyền nhân của Pháp Hải (1)


Đọc truyện Phong Vân – Chương 98: Truyền nhân của Pháp Hải (1)

Hai ngày sau, mùng bảy tháng năm.
Từ đây đến ngày hạo kiếp của Thần Châu chỉ còn hai mươi lăm ngày…
Nói một cách chính xác thì đây không hẳn là một bức tường.
Nhưng nhìn thật kỹ thì đây lại giống một bức tường.
Nó vốn đúng là một bức tường.
Nó rõ ràng là một bức tường người do kẻ nào đó tiện tay xếp đầu người mà thành!
Bức tường người được xếp từ đầu người này nằm trong một vùng rừng rậm hoang vu gần Tây hồ, cao ít nhất cũng phải nửa trượng, dài hơn mười trượng, đầu người trong này đều là của đàn ông, tất cả đều bị người nào đó chặt ngang cổ, máu chảy đầm đìa mà vẫn mở mắt trừng trừng, tựa như không thể tin được thứ hung khí giết chết mình lại là như vậy.
Một bức tường xương người khủng bố như thế rốt cuộc là đã dùng bao nhiêu đầu người để xếp thành?
“Đã đến một ngàn không trăm linh tám cái đầu người rồi.”
Dưới ánh chiều tà, Đại Thần quan nhìn Thần tướng đang ngồi trên bức tường đầu người kia, mặt không lộ cảm xúc gì, nói:
“Thần tướng, năm ngày nay ngài đã giết hết một ngàn không trăm linh tám tráng nam ở Tây hồ rồi, chẳng lẽ còn ngại chưa đủ sao?”
Thần tướng hờ hững liếc nhìn Đại Thần quan một cái rồi nói:
“Giết một ngàn không trăm lẻ tám người nghĩa là sao? Đám người này đều là thứ vô dụng cả! Chỉ có hơn ba mươi bộ óc có thể gắng gượng nuốt xuống, còn những cái khác đều có vị không thể ngửi nổi, thực sự đều là phế vật cả!”
Đại Thần quan hỏi:
“Thần tướng, ngài cứ giết mãi như vậy cũng không phải là cách giải quyết, rốt cuộc thì bộ óc của người nào mới làm ngài thỏa mãn đây?”
Ánh mắt Thần tướng chợt lóe lên, nhe răng cười lớn, đáp:
“Ta thích ăn nhất dĩ nhiên là óc dũng giả và trí giả, về điểm này thì óc của Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong là lý tưởng nhất! Đáng tiếc ta đã giết hết một ngàn không trăm linh tám tráng nam rồi mà cũng vẫn không tìm ra được một kẻ nào đặc biệt bất phàm giống như bọn chúng…”
Hắn thủy chung vẫn nhớ mãi không quên Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong, có lẽ chỉ vì bộ óc trên đầu hai người bọn họ là mĩ vị cực kỳ hấp dẫn.
Đại Thần quan tức giận khuyên bảo:
“Nhưng Thần tướng à, ngài có biết từ ngày tết Đoan Ngọ ngài giết một trăm dũng sĩ trước mặt mọi người, đến hai ngày nay ngài vẫn tiếp tục giết không ngừng tay, những xác chết không đầu đã khiến cho thôn dân khắp vùng Tây hồ hoang mang sợ hãi, lòng người kinh hoảng, bây giờ mọi người không dám bước chân ra khỏi cửa vào ban đêm, hơn nữa nghe nói quan binh đã bắt đầu chú ý đến chuyện này, cũng không thiếu người giang hồ muốn đến điều tra…”
Thần tướng ngang ngược đáp:
“Khà khà, bây giờ ta đã có Vu Bát trong tay, ngay cả Thần cũng phải kiêng dè ta ba phần, nói chi là đám cẩu quan cùng mấy nhân vật giang hồ kia! Bọn chúng muốn tới thì còn gì tốt bằng, dù sao thì chúng cũng biết hoa chân múa tay, bộ óc chắc cũng dễ nuốt hơn của đám vũ phu tầm thường, ta lại đỡ mất công đi tìm đầu người, ha ha…”
Thần tướng nói ra những lời này quả thực đã không còn coi ai ra gì, Đại Thần quan trong lòng chợt thấy bất an, tiếp tục khuyên nhủ:
“Cho dù ngài đã đoạt được Vu Bát trong tay rồi nhưng lại chưa thành môn lập phái, chỉ sợ còn chưa kịp tranh hùng với Thần thì đã sớm bị đám quan binh cùng nhân sĩ giang hồ quấn lấy mà tiêu hao hết khí lực rồi, làm sao mà đi so dã tâm với Thần cho được?”
Thần tướng nghe nói vậy thì sắc mặt trầm xuống, nói:
“Khà khà, Đại Thần quan à, dường như ngươi không tin tưởng lắm vào uy lực của Vu Bát thì phải…”

“Hay là để bổn thần cho ngươi xem thử uy lực của nó, được không?”
Đại Thần quan nghe xong biến sắc, còn Thần tướng thì đã móc từ trong tấm chiến bào màu huyết hồng ra một dải hào quang rực rỡ lạ thường.
Một dải hào quang vô địch thiên hạ!
Hào quang chợt lóe lên!
Chẳng biết tại sao, trong lúc lóe lên ấy, dải hào quang thình lình biến thành một cây cung lớn phát sáng, Thần tướng cầm đại cung trong tay, tuy trên cung không có tên nhưng hắn vẫn thản nhiên kéo cung căng dây, sau đó…hắn bật thả dây cung đã được kéo căng hết mức!
Trên cung không có tên thì hắn giương cung kéo dây rồi bắn cái gì? Nhưng hóa ra, Thần tướng không hề bắn tên, mà bắn khí!
Dây cung vừa được thả, lập tức nghe “tưng” một cái, đột nhiên khí lưu xung quanh khẽ động rồi hóa thành một mũi tên vô hình, bay thẳng về phía gò núi cao ba trượng ở ngoài trăm trượng!
Tiếng “ầm ầm” thật lớn vang lên, gò núi nhỏ trúng tên, bị đánh nát thành muôn ngàn mảnh, cát đá bay lên mù mịt khắp trời.
Cả gò núi phút chốc hóa thành hư không, uy lực của khí tiễn kia thật không phải chuyện đùa! Vậy thì cây đại cung phát sáng vừa bắn ra khí tiễn kia lẽ nào chính là Vu Bát mà Thần tướng đoạt được đó chăng?
Không! Cây cung này cũng không phải là Vu Bát! Bởi vì Vu Bát căn bản không thực thự tồn tại!
Mà cây đại cung này cũng giống như Vu Bát, không thật sự tồn tại!
Thứ tồn tại duy nhất chính là…Thần Thạch!
Đại Thần quan được nhìn thấy uy lực của Thần Thạch lần nữa, không khỏi trân trối há hốc mồm.
Thần tướng thích ý liếc nhìn vẻ ngây ngốc của y, hỏi:
“Nhìn thấy chưa? Uy lực Thần Thạch biến hóa khôn lường, trên đời này không có bất kỳ một loại vũ khí nào có thể so sánh với nó cả.”
Đại Thần quan không biết gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ tán đông:
“Không ngờ trên đời lại có một thứ vũ khí siêu phàm như vậy, nó quả thực không còn là thứ vũ khí của nhân gian nữa, nó hẳn là vũ khí từ trên trời cao…”
“Ừ.” Thần tướng cũng nói:
“Có ai mà ngờ được cơ chứ! Thứ gọi là Thần Thạch hóa ra lại là một thứ…”
“Vũ khí hóa lỏng thiên biến vạn hóa!”
Cái gì? Thần Thạch lại có thể là một thứ “vũ khí hóa lỏng” thiên biến vạn hóa sao?
Nếu Thần Thạch đã là đá thì làm sao lại có thể “hóa lỏng” nữa?
Rốt cuộc thì “vũ khí hóa lỏng” là cái gì?
Thần tướng đột nhiên vận kình lắc lắc cây cung phát sáng kia một cái, không biết tại sao cây cung ấy lại đột nhiên biến thành một cái chén phát sáng đường kính chừng ba tấc, đây cũng là…Vu Bát.
Đại Thần quan lặng lẽ liếc nhìn Thần tướng cất Vu Bát trở lại trong chiến bào của hắn, nói:

“Chỉ có điều, Thần tướng à, cho dù ngài đã đoạt được siêu cấp vũ khí Thần Thạch này rồi thì vẫn phải cẩn trọng đề phòng, bằng không còn chưa kịp đánh đổ Thần để trở thành vị thần mạnh nhất mà Vu Bát đã bị cướp mất thì chẳng phải toi công sao…”
Thần tướng lạnh lùng liếc nhìn Đại Thần quan một cái rồi nói:
“Về chuyện này thì ngươi không cần phải bận tâm! Ta đã sớm đề phòng rồi.”
“Ồ?” Đại Thần quan có chút ngạc nhiên.
Thần tướng nở nụ cười, nụ cười rất thông minh, nói:
“Mấy ngày nay ta vẫn chỉ giết người ăn óc uống máu, không ăn bất kỳ thứ gì khác, ngươi biết vì sao không?”
“Ngài sợ có người hạ độc trong rượu thịt của mình phải không?” Đại Thần quan quả nhiên là Đại Thần quan, ngay cả tâm tư Thần tướng cũng hiểu rõ như lòng bàn tay.
Thần tướng quỷ dị nhìn Đại Thần quan, sau đó cười gằn nói:
“Không sai, hơn nữa người mà ta đặc biệt đề phòng…”
“Chính là ngươi!”
Chữ “ngươi” vừa thốt ra, Đại Thần quan lập tức giật mình kinh hãi, y không ngờ rằng Thần tướng đã bắt đầu sinh lòng cảnh giác với mình, chẳng trách mấy ngày hôm nay y cải trang đi chợ mua thức ăn về, Thần tướng vẫn một mực không đúng tới, khiến cho Đại Thần quan đành phải tự ăn hết toàn bộ rượu thịt một mình.
Y không khỏi nặn ra một nụ cười gượng gạo, một giọt mồ hôi từ trên thái dương chảy xuống, rơi vào vạt áo y, phát ra một thứ âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy nhưng lại khiến y kinh tâm động phách, Đại Thần quan trơ mặt ra nói:
“Thần tướng, ngài cũng cẩn thận quá mức rồi. Ngài nên biết ta là một người thông minh, người thông minh thì không làm những chuyện mà mình không nắm chắc, cho nên ta sao dám hạ độc trong rượu thịt của ngài cho được?”
Thần tướng cười khẩy, sau đó đáp:
“Nói cũng phải! Ngươi thì làm sao dám hạ độc trong rượu thịt của ta chứ? Nếu như ngươi thông minh như vậy, khôn ngoan như vậy, ha ha…”
Thần tướng đột nhiên ngửa mặt lên trời cười như điên dại, Đại Thần quan toát mồ hôi, cũng đành cười theo hắn.
Gần vua như gần cọp, tin rằng lúc này Đại Thần quan hiểu rõ ý nghĩa câu nói này hơn bao giờ hết. Thần tướng cười một lúc, đột nhiên ngừng cười, hắn không cười nữa, chỉ thản nhiên nói một câu không cảm xúc gì:
“Đại Thần quan, ta lại đói bụng rồi…”
Đại Thần quan lập tức lấy giọng nịnh nọt:
“Vậy ta lập tức đi tìm người về cho ngài ăn…”
Y còn chưa kịp triển thân bay đi thì đột nhiên Thần tướng vỗ vai y, nói:
“Không cần đi tìm nữa đâu, chẳng phải ta đã nói rằng, ta thích ăn nhất chính là óc của dũng giả và trí giả hay sao, ngươi thông minh như vậy, chi bằng…”
Nghe đến đây, Đại Thần quan đã sợ đến mềm nhũn tay chân, lắp bắp cầu xin:
“Thần tướng, ta…ta làm sao có thể thông minh được như ngài? Làm sao có can đảm…hạ độc ngài chứ? Ngài…chớ có ăn ta…”
Thần tướng nhìn vẻ mặt luống cuống sợ hãi của Đại Thần quan thì cảm thấy vô cùng đắc ý, nói:

“Nhưng bây giờ ta đói muốn chết đi được, nếu không ăn ngươi thì còn ăn ai bây giờ?”
Đại Thần quan như người chết đuối vớ được cọc, gương mặt lộ vẻ vui mừng, nói:
“Có, vẫn còn bộ óc một người nữa, ngài nhất định rất muốn ăn!”
Y nói xong liền đưa hai tay lên vỗ một tiếng.
Tiếng vỗ tay vừa dứt, một bóng người áo đen từ trong bụi cỏ cách đó không xa chậm rãi bước ra, tiếp tục bước tới trước mặt Thần tướng và Đại Thần quan.
Người áo đen chính là người huynh đệ thân thiết của A Thiết…
A Hắc.
Thần tướng nhìn A Hắc, không khỏi nở nụ cười, nói:
“Hắc, ngay cả bổn thần cũng suýt chút nữa quên mất, ngươi còn có một Thú nô đã ăn Thú hoàn…”
Thú hoàn? Thú nô? Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Chỉ nghe nói Thú hoàn là một loại kỳ dược do chính Thần điều chế, chỉ cần ăn nó vào thì con người sẽ mất đi bản tính, trở thành một Thú nô không có tư tưởng, những Thú nô này chỉ nghe lệnh của người phục thuốc, nếu như không có thuốc giải thì cả đời sẽ đi theo cạnh người ấy, thay y thực hiện bất kỳ chuyện gì, kể cả phải chết…
Trước kia Thần luyện thuốc này với mục đích là để sau khi lão thống trị hết toàn bộ thiên hạ rồi sẽ cho mọi người ăn thú hoàn này, khi đó sẽ không còn ai phản kháng lão, không còn ai cãi mệnh lệnh lão nữa.
Đại Thần quan lại gượng gạo cười nói:
“Không sai! Ngài cũng biết ta còn có một thú nô luôn đi theo ta trong bóng tối, nghe theo bất cứ mệnh lệnh nào của ta, thậm chí thay ta làm thức ăn cho ngươi cũng được! Hơn nữa, y giống Bộ Kinh Vân như đúc, ăn y cũng như ăn Bộ Kinh Vân vậy, chắc chắn là ngài sẽ rất thích…”
Thần tướng liếc mắt nhìn A Hắc không có phản ứng kia, lại tiếp tục cười thích thú nói:
“Ha ha! Đúng là chim hết bẻ cung! Đại Thần quan, A Hắc này từng giúp ngươi đánh lén đại ca y và Thần cơ, bây giờ ngươi sao có thể vô lương tâm bán đứng hắn vậy?”
Đại Thần quan cười yếu ớt, một nụ cười yếu ớt nhưng máu lạnh, nói:
“Khà khà, ta cứu sống y xong lại cho y ăn thú hoàn, chính là muốn y đánh lén Thần cơ và Bộ Kinh Vân, hòng rửa mối hận bị hủy mắt của ta, bây giờ giá trị lợi dụng của y đã không còn, ta tiếc gì mà không dâng y cho đại Thần tướng ngài?”
Thần tướng nghe xong thì bỗng nhiên lộ ra một nụ cười còn âm hiểm hơn cả Đại Thần quan, nói:
“Đáng tiếc, lúc trước ở Sưu Thần cung ta cũng từng nếm qua óc của đám thú nô này, bọn chúng không có tư tưởng cho nên bộ óc gần như không có mùi vị gì cả, giống như nhai sáp nến ấy, bởi vậy ta cũng không có hứng thú gì với tên A Hắc giống hệt Bộ Kinh Vân này cả, ta lại bắt đầu cảm thấy hứng thú…” Hắn vừa nói vừa liếc nhìn Đại Thần quan, bàn tay đang đặt trên vai Đại Thần quan đột nhiên nắm chặt lại, nói tiếp:
“Với óc của loại tiểu nhân âm hiểm như người…”
Nói thì chậm nhưng diễn ra lại rất nhanh, Thần tướng chưa nói hết câu, Đại Thần quan đột nhiên ra tay, một trảo thỉnh lình luồn vào trong chiến bào của Thần tướng hòng đoạt Vu Bát, mưu đồ cướp Vu Bát để đối phó Thần tướng, còn giữ lại cái mạng này. Chỉ không ngờ, một trảo này lại bắt vào khoảng không, dưới chiến bào của Thần tướng ngoại trừ thân thể khôi vĩ của hắn ra thì không còn gì nữa, Vu Bát chẳng biết biến mất đi đâu.
Đại Thần quan không khỏi thất kinh, bèn phát lực hòng thoát khỏi bàn tay Thần tướng đang bấu chặt trên vai. Nhưng nội lực của y so với Diệt Thế ma thân khác nhau một trời một vực, cho dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra được, mà lúc này Thần tướng lại hờ hững nói:
“Đại Thần quan, vừa rồi ngươi muốn tìm Vu Bát sao?”
Đại Thần quan cố sống cố chết lắc đầu, nói:
“Ta…ta nào dám…”
Thần tướng vừa cười vừa nói:
“Ha ha! Vẫn muốn giả bộ nữa sao? Nếu như ngươi đã muốn thấy Vu Bát như vậy thì ra sẽ cho ngươi được thỏa nguyện!”
“Không…không muốn…!” Đại Thần quan hoảng loạn gào thét, bởi vì y đã nhìn thấy một cánh tay khác của Thần tướng đang nắm một chiếc ống dài phát sáng, vẫn là Vu Bát sao?

Thần tướng cực kỳ khinh bỉ nói:
“Ngươi không muốn cũng không được nữa rồi! Ngươi là một kẻ sẵn sàng bán đứng bất kỳ ai, giữ ngươi lại bên cạnh quả thực quá nguy hiểm! Hơn nữa ta rất muốn nếm thử xem óc của thứ tiểu nhân âm hiểm như ngươi rốt cuộc có vị thế nào. Hơn nữa…”
“Đại Thần quan ngươi còn có chữ “đại” trong tên, thành công vĩ đại, từ trước đến nay đều khiến ta thấy chướng tai!”
“Không…” Đại Thần quan kinh hãi kêu lớn một tiếng, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng đột nhiên có tiếng “xì” vang lên, cái ống dài phát sáng trên tay Thần tướng đã đâm vào giữa mi tâm Đại Thần quan, Thần tướng không hề do dự há miệng ngậm lấy đầu kia của chiếc ống, đề khí hút một hơi, từng dòng từng dòng chất dịch óc trắng hồng tuôn vào miệng Thần tướng. Thần tướng giống như đang rất khoái chí, chậm rãi hưởng thụ.
Dần dần, thân thể Đại Thần quan cũng thôi giãy giụa, thoi thóp ngã xuống đất tắt thở.
Y từng sát hại Tiểu Tình, dùng thú hoàn khống chế A Hắc, bây giờ trời xanh có mắt, cuối cùng y cũng phải chịu báo ứng…
Thần tướng lau khóe miệng, lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt Đại Thần quan, chỉ thấy một con mắt còn lại của y vẫn mở trừng trừng, chết không nhắm mắt. Thần tướng bèn cười lạnh nói:
“Không ngờ óc của tiểu nhân âm hiểm ăn cũng không tệ chút nào! Từ nay về sau ta lại có thêm một lựa chọn nữa! Khà khà…
Nói xong, đột nhiên Thần tướng vẩy cái ống trong tay chọc thẳng vào con mắt còn sót lại của Đại Thần quan, lôi cả con mắt y ra ngoài.
Chỉ vì Thần tướng rất ghét thứ ánh mắt tiểu nhân cứ nhìn mình trừng trừng của Đại Thần quan!
Hút cạn óc của Đại Thần quan xong, Thần tướng khẽ lắc cái ống phát sáng kia rồi cất nó lại trong chiến bào, quay lại nhìn A Hắc không có phản ứng gì, hắn bèn chậm rãi bước tới trước mặt A Hắc, chậm rãi nói:
“Thật đáng thương! Ngươi chỉ là vật hy sinh cho kế hoạch báo thù của Đại Thần quan! Đáng tiếc ta lại không có giải dược thú hoàn, bằng không ta sẽ cứu ngươi trở lại bình thường, sau đó sẽ hút óc của ngươi…”
“Thế này đi! Bởi vì ngươi là nhị đệ của Bộ Kinh Vân, để cho gã tình địch này thêm đau khổ…”
“Bổn Thần tướng sẽ tặng ngươi một chưởng kết thúc…”
Lời này vừa dứt, Thần tướng đã vung chưởng lên cao, kích động đánh xuống thiên linh cái của A Hắc!
Một chưởng này chứa hết lòng oán hận đố kỵ của Thần tướng đối với Bộ Kinh Vân, lực nặng ngàn cân, ắt phải đánh nát đầu A Hắc!
Nhưng lúc này chưởng của Thần tướng đột nhiên dừng lại.
Bởi vì hắn thình lình phát hiện một chuyện vô cùng đáng sợ phát sinh ở trên người mình!
Không ngờ hắn lại không thể vận công lực được!
Hắn trúng độc chăng?
“Hỏng rồi!” Thần tướng kinh hãi hô lên một tiếng, cuống quít ngồi xuống vận khí điều tức, nhưng hắn càng đề khí chống lại độc tính trong cơ thể thì cỗ độc tính này lại càng liều lĩnh ăn mòn hết nội lực của hắn, trong chớp mắt, ngay cả một nửa phần khí lực hắn cũng không sử dụng được…
Thần tướng giật mình, năm ngày nay hắn đã cảnh giác vạn phần, ngay cả rượu và thức ăn cũng không động tới, chỉ ăn óc uống máu kẻ tự mình bắt giết, vậy mà không thể ngờ được cuối cùng mình vẫn trúng độc, rốt cuộc độc này là hạ lúc nào? Là người nào hạ?
Hắn không cần phải đoán mò lâu, bởi vì trong truyện thì người hạ độc thường sẽ hiện thân ngay lúc đối phương bị độc phát, sau đó kể hết nội tình cho người bị độc phát nghe, nhằm tăng sự vui vẻ khoái chí cho thành công của người hạ độc!
Quả nhiên, từ trong bụi có có một âm thanh truyền tới:
“Thần tướng, đừng uổng phí khí lực nữa! Ngươi càng đề khí kháng độc thì càng vô lực thôi, sao không nhân trước lúc hôn mê mà dành khí lực ấy lại để nghe ta tâm sự?”
Người ấy vừa nói vừa bước ra khỏi bụi cỏ, Thần tướng vừa nhìn thấy người đó thì kinh hãi không thôi!
Người này chính là…
“Pháp Trí?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.