Đọc truyện Phong Vân – Chương 90: Kinh ngộ (1)
Thế nào mới xứng để gọi là một tử lộ?
Trên đời quả thực có vô số tử lộ, nhưng chắc chắn rằng không thể có cái nào xứng đáng gọi là tử lộ bằng con đường mà Nhiếp Phong đang tiến vào!
Bởi vì ngoài những hung hiểm đưa con người ta vào chỗ chết còn có hai người đã chết – Bạch Tố Trinh và Pháp Hải, sẽ đợi những kẻ vào tìm chết ở cuối con đường này!
Thử hỏi con đường này có xứng đáng được gọi là một tử lộ hay không?
Nhiếp Phong lại đang trượt dài theo hành lang chết chóc ấy xuống phía dưới được ba tuần hương rồi, mãi vẫn chưa thấy dừng lại, xem ra tử lộ này còn sâu hơn địa đạo vừa rồi rất rất nhiều.
Nhiếp Phong càng trượt xuống càng thấy hoài nghi, cứ trượt mãi trượt mãi thế này, tựa như không bao giờ dừng lại, chẳng lẽ thật sự muốn trượt xuống tận “địa tâm”?
“Địa tâm” trong truyền thuyết là một nơi hừng hực dung nham, những dung nham này nhiệt độ cực cao, cái gì chạm phải đều bị thiêu cháy, trên đời này không có gì có thể tồn tại dưới dòng chảy dung nham, địa tâm chính là địa ngục A Tì trong truyền thuyết.
Mà trong lúc trượt xuống Nhiếp Phong lại thấy càng lúc càng nóng, dưới chân dường như có khí nóng bốc lên hừng hực, gã chỉ cần cắm cây đuốc vốn đã tắt ngấm từ lâu vào vách đá hành lang là có thể giữ cho thân thể thôi không còn bị trượt xuống nữa, chỉ có điều Nhiếp Phong không có ý định quay lại.
Đã đến nước này rồi, gã nhất quyết phải tra ra manh mối, huống chi bây giờ không chỉ mình gã đi kiếm Vu Bát mà còn có hai tên áo tím cũng mơ đoạt món bảo vật này, giả như gã quay trở ra thì Vu Bát nhất định lọt vào tay hai người này. Nếu để hai người này nắm giữ siêu cấp vũ khí thì không biết võ lâm sẽ đại loạn đến mức nào, có thể còn loạn hơn để Vu Bát vào tay Hùng Bá! Nhớ tới hai người áo tím nọ, tuy rằng gã chưa từng nhìn thấy bọn họ nhưng Nhiếp Phong khẳng định đó nhất định là hai đại hộ pháp dưới trướng Vô Song thành – Mị Ảnh, Tâm Ma!
Nghe nói Vô Song Thành có ba đại hộ pháp, đại hộ pháp “Thích Vũ Tôn”, nghe đâu mang tuyệt học Phật môn Như Lai Thần Chưởng đã đến mức xuất thần nhập hóa, bình thường sẽ không xuất động, chỉ phụ trách hỗ trợ Vô Song thành chủ Độc Cô Nhất Phương xử lý công việc, địa vị rất mực tôn quý.
Hai hộ pháp còn lại theo thứ tự là “Mị Ảnh Tâm Ma” này là hai hán tử, bọn họ cũng có thể nói là hai cánh tay của đại hộ pháp Thích Vũ Tôn, hai người ngoại trừ tinh thông bốn loại võ công quyền chưởng cước trảo mà còn nghiên cứu một bộ Mị Ảnh Mê Tâm pháp, có thể dùng khói mê nhiễu loạn tâm trí kẻ địch cho đến chết mới thôi!
Nhưng vì sao hai người lại đến Lôi Phong tháp tranh đoạt Vu Bát? Chẳng lẽ là phụng mệnh Vô Song thành chủ Độc Cô Nhất Phương mà đến?
Vậy thì Vô Song thành làm sao biết dưới đáy Lôi Phong tháp có Vu Bát? Bọn họ làm sao biết Nhiếp Phong sẽ đến đây?
Tâm niệm Nhiếp Phong thoáng động.
Lẽ nào trong Thiên Hạ Hội có…
Nội gián?
Hả? Lần này việc gã đi tìm Vu Bát cho dù là trinh sát tình báo của Thiên Hạ hội cũng không biết. Việc này ngoài chính bản thân gã ra thì chỉ có người sai gã đến là Hùng Bá biết, dĩ nhiên còn có Tần Sương, tên hề Văn Sửu Sửu và…
Ngay lúc Nhiếp Phong nghĩ tới đây thì gã chợt đã rơi đến đoạn cuối địa đạo, trượt ra ngoài.
Gã chỉ cảm thấy mình đã đi vào một không gian rộng lớn hơn, giữa lúc vừa mới rơi xuống, gã đã kịp lấy hỏa tập đánh lửa thắp ngọn đuốc trên tay, không gian rộng lớn nhất thời sáng bừng lên.
Gã còn chưa rơi đến đáy của nơi này đã nhìn rõ hết tình hình nơi này.
Chỉ thấy đây là một cái động còn lớn hơn địa động trên kia nhiều lần, gã đồng thời nhìn thấy trên bốn vách tường của địa động có bảy mươi hai cái cửa, mà ở mắt đất dưới chân gã ba trượng lại đã có một vòng tròn rộng tầm một trượng, nếu như cứ tiếp tục rơi xuống thế này thì nhất định sẽ rơi xuống trong vòng tròn ấy.
Nhưng vào lúc này, Nhiếp Phong đột nhiên hoài nghi, vì sao trên mặt đất lại vô duyên vô cớ vẽ một vòng tròn như thế, liệu nó mang ý nghĩa gì?
Gã đột nhiên nhớ ra, nếu như Lôi Phong tháp quả thực có sắp đặt cơ quan thì đây chính là lúc tốt nhất để khởi động cơ quan để ngăn cản kẻ địch.
Nơi gần với chân tướng sự thật nhất cũng chính là nơi gần với cái chết nhất.
Nếu như thuận thế rơi tiếp xuống thì nhất định sẽ rơi vào vòng tròn, Nhiếp Phong thầm nghĩ. Vòng tròn này rất có thể là một thứ công tắc khởi động cơ quan, liền vội vàng vận toàn lực xoay mình giữa không trung, thân hình lệch sang bên. “Phốc” một tiếng, gã đã lăn ra khỏi vòng tròn.
Nhiếp Phong như vậy đã an toàn?
Không phải! Mà là hoàn toàn ngược lại! Gã sai rồi! Mười phần sai!
Gã quá thông minh, phản ứng và tâm tư quá mức nhanh nhạy, nhưng mà cơ quan của Lôi Phong tháp chính là dùng để đối phó với những kẻ nhanh nhẹn như thế!
Có thể vào đến đây mà không chết thì tuyệt đối không phải kẻ tầm thường, người thiết kế nên cơ quan dưới tháp này cũng hiểu rõ như vậy từ trước, cho nên thiết kế cũng rất thông minh, y bố trí một bố cục vô cùng thú vị!
Nếu như người đến ngoan ngoãn để rơi vào trong vòng tròn thì sẽ không có chuyện gì cả, kẻ đó lại có thể nghỉ ngơi chốc lát trong khi cơ quan trong bảy mươi hai cửa kia phát động, cuối cùng có thể tìm tới chân tướng sau cùng.
Nhưng nếu như người đến quả thực thông minh nhanh nhẹn mà lao ra khỏi vòng tròn thì…
“Ầm”, một tiếng nổ vang trời, sơn động to lớn đột nhiên rung chuyển ầm ầm như động đất, tựa như sắp sập xuống.
Không! Không phải đổ sập xuống! Nhiếp Phong có thể nghe thấy từng tràng âm thanh “ầm ầm: vang lên không dứt, gã dùng Băng Tâm Quyết nghe thật kỹ, đó không phải chỉ một tiếng “ầm ầm”, mà là…
Bảy mươi mốt tiếng “ầm”.
“Đây là…” Nhiếp Phong vô cùng kinh ngạc, gã đưa mắt nhìn bảy mươi hai cửa động, chỉ có một cửa không truyền ra tiếng “ầm ầm” kia, mà trên cửa này laiuj có khắc năm chữ nhỏ “Bạch Tố Trinh chi mộ”!
Bạch Tố Trinh chi mộ?
Nhiếp Phong không khỏi mừng thầm trong bụng, nhưng cùng lúc đó, tiếng “ầm ầm” từ bảy mươi mốt cửa động kia đã càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần, Nhiếp Phong còn chưa kịp triển thân bay đến cánh cửa có mấy chữ “Bạch Tố Trinh chi mộ” kia thì bỗng nhiên bảy mươi mốt cánh cửa kia bắn ra bảy mươi mốt tảng đá lớn.
Bảy mươi mốt tảng đá lớn nặng ngàn cân từ bốn phương tám hướng bắn thẳng về phía Nhiếp Phong, mắt thấy gã sắp bị nghiền nát đến nơi, cùng lúc đó, trên đỉnh động thình lình có vô số đoản kiếm lạnh lẽo âm trầm bắn xuống, dày như mưa sa, dù cho Nhiếp Phong có thể kịp thời tránh được hết thảy đá lớn thì cũng khó có thể né qua được màn mưa kiếm đâm xuống kia, lần này quả thực lên trời không lối thoát, xuống đất chẳng cửa ra rồi! Đây quả nhiên là một cơ quan tất sát thật sự!
Kết cục duy nhất gã có thể lựa chọn là biến thành thịt vụn, hoặc bị đâm nát!
Chỉ có điều kẻ thiết kế nên cơ quan này tuy cực kỳ thông minh nhưng dường như còn kém Nhiếp Phong một bậc! Bởi vì kẻ thiết kế ra cơ quan này tựa như chưa từng nghĩ tới trên đời này lại tồn tại một cước chiêu được xuất ra bởi một người vừa giỏi khinh công lẫn cước pháp như Nhiếp Phong, loại uy lực này người bình thường không thể nào tưởng tượng được, ngay cả người truyền thụ cho gã là Hùng Bá có lẽ cũng không thể tưởng tượng ta!
Một cước kia chính là chiêu lợi hại nhất mạnh mẽ nhất trong Phong Thần cước pháp…
“Lôi Lệ Phong Hành!”
Trước thế ngàn cân treo sợi tóc ấy, đối mặt với thế công như bão táp kia, thần sắc Nhiếp Phong vẫn thản nhiên như trước, gã vẫn rất bình tĩnh.
Cái cơ quan tất sát này, cho dù mạnh như Thần Tướng cũng không nắm chắc có thể phá được, hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể dùng Diệt Thế Ma Thân để đập vỡ ba mươi sáu tảng đá ngàn cân, nhưng số đá còn lại thì hắn không dám chắc! Chỉ có điều, Nhiếp Phong dường như lại có lòng tin tuyệt đối!
Ngay lúc bảy mươi mốt tảng đá lớn lăn đến phạm vi năm thước quanh thân gã, khi màn mưa kiếm đâm đến cách đỉnh đầu gã năm thước, chỉ trong chớp mắt, Nhiếp Phong đã lăng không vung hai chân đá ra, thân hình cũng cấp tốc xoay chuyển, sử ra một chiêu…
“Lôi Lệ Phong Hành!”
Một chiêu này vừa nhanh vừa mạnh, nhờ dung hợp cả thân pháp mà Nhiếp Phong đã học được từ Quỷ Hổ và Nhiếp Nhân Vương, nên chiêu Lôi Lệ Phong Hành này được Nhiếp Phong sử ra mang uy lực khác xa Hùng Bá. Trong khoảnh khắc, Nhiếp Phong càng xoay càng nhanh, toàn thân đã hóa thành một trận gió xoáy…
“Xoát” một tiếng, cả người Nhiếp Phong đã như chớp giật chui vào trong một tảng đá lớn đang lăn tới gần, cùng lúc đó, một tràng tiếng nổ “ầm ầm” đinh tai nhức óc vang lên.
Bảy mươi mốt tảng đá lớn cuối cùng va vào nhau, gây ra xung động cực lớn cùng tiếng nổ vang trời khiến cho cả sơn động cũng phải rung chuyển, mà lúc này tiếng tiếng sắt đá va chạm “đinh đinh đang đang” cũng vang lên không ngớt, toàn bộ những mũi kiếm bén nhọn kia cũng đã rơi xuống hết rồi.
Giỏi cho Nhiếp Phong! Trong lúc nguy cấp này lại có thể nghĩ ra cách thoát thân như thế!
Không sai! Chỉ cần có thể chui vào bên trong một tảng đá nào đó thì tảng đá đó lập tức sẽ trở thành giáp bảo vệ cho gã, còn nếu gã nhảy lên trên thì sẽ không có cách nào tránh được màn mưa kiếm, sau đó còn có nguy cơ bị đá lớn đánh nát thành thịt vụn nữa!
Hay cho một phương pháp còn thông mình hơn cả kẻ bày bố trận này nữa! Xem ra, năm năm qua Nhiếp Phong đã trưởng thành lên nhiều rồi, võ công của gã tiến triển cũng không phải tầm thường.
Để tránh cơ quan luân phiên phát động, Nhiếp Phong ngồi đợi ở trong tảng đá một lúc lâu, cuối cùng mới phá đá chui ra ngoài. Cây đuối trong tay gã đã tắt, trong động lại ngập tràn một màn đêm hắc ám, gã ben lấy hỏa tập ra đánh lửa thắp lại đuốc…
Khi ảnh lửa vừa bừng lên tỏa sáng sơn động, gã thoáng nhìn mặt đất phủ đầy những lưỡi dao sắc rồi quay lại nhìn bảy mươi mốt tảng đá lớn như xếp thành mê cung nằm bất động ở ngoài. Gã vẫn thấy một màn khói mê màu xanh lục tràn ngập bên trong động…
“Gì nữa đây? Là Mị Ảnh Mê Tâm Pháp? Hai người bọn họ đã đuổi tới rồi sao?”
Đúng vậy! Ngay lúc Nhiếp Phong ở trong tảng đá tránh hết tất cả nguy cơ thì hai người bọn họ đã như oan hồn không dứt đuổi tới rồi.
Nhiếp Phong không muốn tiếp tục dây dưa với họ, nhưng ngay lúc gã đưa mắt liếc qua một lượt, muốn tìm lại cửa động có khắc mấy chữ “Bạch Tố Trinh chi mộ” kia thì bỗng nhiên, mười bóng người từ trong sương mù hiện ra.
Mười bóng người màu tím!
Mười bóng người áo tím như lang như hổ lao về phía Nhiếp Phong, gã biết đây nhất định là kiệt tác của Mị Ảnh Mê Tâm Pháp, nhưng gã không dám khẳng định mười người này là thật hay trong đó thực ra chỉ có hai kẻ áo tím kia – Mị Ảnh Tâm Ma.
Gã chỉ có thể tung người mà lên, tránh đòn hợp công của mười người, nhưng ngay lúc thân hình gã vừa động thì mười người lại chuyển thân tấn công tiếp. Lần này Nhiếp Phong cảm thấy không thể tiếp tục tránh lâu được, liền dùng Băng Tâm Quyết gia truyền bình định tâm thần, lập tức nhận ra trong số đó chỉ có hai đạo kình phong.
Gã vốn không muốn dây dưa lâu với hai người này, nếu tiếp tục sẽ rất mất thời gian lẫn tiêu hao tinh lực, vì vậy lần này Nhiếp Phong không hề lưu tình, vận hết bảy phần công lực vào hai chân rồi bất thình lình lăng không đá ra một cước, xuất ra một đòn sấm sét.
“Bành bành” hai tiếng, phát ra từ lồng ngực hai người áo tím, hai người vốn không ngờ tới Nhiếp Phong lại có thể phát hiện ra vị trí của mình chỉ trong nháy mắt nên không toàn lực phòng vệ. Hai cước này cũng không hề nhẹ, liền nghe trong lồng ngực hai người phát ra tiếng xương sườn gãy vỡ “rắc rắc”, miệng phun máu tươi, búng người trở ra rồi biến mất trong sương mù.
Nhiếp Phong không khỏi thở phào một cái, trong lòng gã biết hai người này trúng một cước nhất định thụ thương không nhẹ, cho dù không lập tức biết khó mà lui thì chí ít cũng cần một canh giờ mới có thể hồi khí trở lại.
Một canh giờ là đã quá đủ để gã đi vào trong mộ của Bạch Tố Trinh tìm câu trả lời.
Nhưng lúc gã đang lần mò giữa màn sương mù xanh lục kia để tìm kiếm cửa động huyệt mộ kia thì đột nhiên gã lại nghe thấy một tràng âm thanh kì quái, một tràng âm thanh khiến cho người ta sởn cả tóc gáy…
Thứ âm thanh ấy giống như là tiếng dã thú đang hút não tương.
Nhiếp Phong càng nghe càng thấy quỷ dị, không tự chủ quay đầu về phía âm thanh phát ra.
Âm thanh đó phát ra từ phía sau một tảng đá.
Nhiếp Phong vừa tiến lại gần, lại vừa ngưng thần đề phòng, bởi vì chẳng hiểu vì sao tim gã bỗng nhiên đập loạn lên, giống như muốn nói với chủ nhân rằng phía sau tảng đá ấy có một mối nguy hiểm đích thực.
Là nguy hiểm thực sự dồn người ta vào chỗ chết!
Nhưng Nhiếp Phong vẫn không tự chủ được tiến về phía sau tảng đá, dường như gã muốn tìm ra nguyên nhân.
Gã rốt cuộc nhìn thấy thứ mà mình muốn thấy, nhìn xong rồi mới thấy là không nên thấy!
Ở phía sau tảng đá có một người đàn ông mái tóc nửa đỏ nửa đen kỳ quái đang xách một trong hai người Mị Ảnh Tâm Ma lên, miệng đỏ máu đang kề trên mi tâm của kẻ kia hút não của hắn.
Mà người còn lại của Mị Ảnh Tâm Ma thì đang nằm lăn dưới đất, mi tâm để lại một lỗ thủng nhìn thấu cả bên trong trống rỗng, đã chết thảm rồi, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, có lẽ hắn vốn không bao giờ nghĩ tới trên đời lại có một ác ma kinh khủng như vậy!
Nhiếp Phong có thể dùng bảy phần công lực mà đả thương Mị Ảnh Tâm Ma đã được coi là vô cùng bất phàm rồi, nhưng kẻ này lại có thể âm thầm không một tiếng động một lúc giết hai người này, mà thậm chí còn không kịp “hừ” một tiếng, có thể tưởng tượng kẻ này công lực đáng sợ đến chừng nào.
Phải. Hắn là ác ma! Yêu ma! Cuồng ma!
Hắn có một cái tên mà thế nhân muôn đời vạn kiếp phải nhớ kỹ, rồi sợ hãi đến độ muốn quên hoàn toàn, hắn tên là…
Thần Tướng!