Phong Vân

Chương 9: Kinh Thế Thiếu Niên : Vân (5)


Đọc truyện Phong Vân – Chương 9: Kinh Thế Thiếu Niên : Vân (5)

Vẻ mặt Hoắc Bộ Thiên vốn mệt mỏi, lúc này thấy Bộ Kinh Vân tỉnh dây, lấp tức che dấu vẻ ủ rũ, chấn hưng tinh thần, nặn ra một ý cười ấm áp, nhẹ giọng hỏi :” Ngươi đã tỉnh lại ?”
Bộ Kinh Vân vẫn như cũ không đáp, thầm muốn lấy tay chống người dậy, nhưng toàn thân vô lực, buộc phải nằm ở trên giường.
Hoắc Bộ Thiên mỉm cười nói :” Đừng nóng vội, ngươi đã hôn mê cả đêm, bây giờ đại phu mới đi sắc thuốc, hãy nghĩ ngơi thêm một chút đi.”
Lúc này có tiếng gõ cửa, cửa mở ra, Phúc tẩu bưng một chén cháo loãng đến, nói :” Lão gia, người thức cả đêm không ngủ, thật khổ cực, không bằng để ta chăm sóc thiếu gia đi.”
Hoắc Bộ Thiên tiếp lấy chén cháo, nói :” Không cần đâu, ngươi cứ lui trước đi!”
Phúc tẩu thấy lão gia quân tâm thiếu gia như thế, cũng không biết nói gì, chỉ đành lui ra khỏi phòng.
Hoắc Bộ Thiên dùng thìa khuấy đều cháo lên, nhẹ nhàng thổi vài hơi, mới đưa đến bên mép Bộ Kinh Vân
Bộ Kinh Vân không có há miệng ăn cháo, lãnh ý trong mắt không vì Hoắc Bộ Thiên chăm sóc suốt đêm không ngủ mà mất đi
Hoắc Bộ Thiên không để ý những điều đó, đưa đến phía trước, nói :” Hài tử, trước tiên uống một ngụm…như vậy sẽ có ích cho ngươi.”
Bộ Kinh Vân ngoảnh mặt đi, đột nhiên mạnh phát lực ngồi dậy, Hoắc Bộ Thiên ngăn cản đỡ hắn, ngạc nhiên nói :” Hài tử, ngươi muốn làm gì ?”
Bộ Kinh Vân không nhìn hắn, phun ra một chữ :” Đi “
Đây là câu thứ hai trong đời Hoắc Bộ THiên nghe hắn nói, hắn lập tức hỏi lại :” Đi ? Ngươi vì sao phải đi ?”
Bộ Kinh Vân đơn giản nói câu thứ ba :” Mẫu thân đã chết.”
Hoắc Bộ Thiên rốt cục hiểu được ý tứ của đứa nhỏ này, hắn vẫn cho rằng bản thân vì mẫu thân nên mới có thể ở Hoắc gia, hiện giờ Ngọc Nùng đã chết, Hoắc gia sẽ không có lý do lưu giữ hắn, bởi vậy phải rời đi.
Hoắc Bộ Thiên thản nhiê nói :” Ngươi không cần đi”
Bộ Kinh Vân ngạc nhiên.
Hoắc Bộ Thiên nói :” Ngươi một ngày là con ta, thì cả đời này cũng là con của ta! Chỉ cần Hoắc Bộ Thiên ta còn sống trên đời, Hoắc gia trang vĩnh viễn là nhà của ngươi, ngươi hiểu chưa ?”

Ánh mắt của hắn kiên định dị thường, Bộ Kinh Vân ngưng mắt nhìn kỹ hắn, như muốn nhìn thấu tâm của hắn.
Nỗi khổ tâm thiết tha này của hắn, như ánh bình minh xua tan màn đêm.
Hoắc Bộ Thiên thấy khuôn mặt của hắn đã không còn lạnh lẽo như trước, vì vậy nói :” Ta còn biết ngươi trong hai ngày mất tích từng lên núi kiếm tìm nhân sâm, ngươi đem nó chôn ở dưới gốc tán dong thụ.
Bộ Kinh Vân vừa nghe, hai mắt sáng ngời.
Hoắc Bộ Thiên nói tiếp :” Cho dù mọi người cho rằng ngươi không có nhân tính, ta cũng vẫn kiêu hãnh vì có một đứa con như thế.”
Hai người đối mặt nhìn nhau, Hoắc Bộ Thiên phát hiện băng tuyết trong mắt Bộ Kinh Vân từ từ tan chảy, tâm của hắn cũng gần trong gang tấc, hết thảy đã hiểu rõ.
Đáng tiếc, chỉ trong khoảnh khắc, một cỗ sương mờ lạnh lẽo tràn ánh mắt hắn, thân thể hắn tuy chỉ gần trong gang tấc, song tâm của hắn lại như thiên nhai xa vời vợi.
Thân gần gang tấc, tâm ở thiên nhai.
Hoắc Bộ Thiên quả nhiên nói là làm, từ đó đến sau này, hắn đối với Bộ Kinh Vân quan tâm lo lắng hơn .
Bộ Kinh Vân cũng vậy , phảng phất vô luận Hoắc Bộ Thiên cố gắng như thế nào để thay đổi hắn, hắn vẫn lãnh đạm, chỉ có Hoắc Bộ Thiên tự mình hiểu rõ, lãnh ý trong mắt đứa nhỏ này đã có chút tiêu giảm, hắn cuối cũng thấy thỏa lòng.
Song, đối với những người khác bên trong trang, Bộ Kinh Vân vẫn như cũ mặc người chế nhạo, trầm mặc ít nói.
Nguyên nhân chính là , Ngô Giác và Đồng Giác thủy chung nhìn không ra kiểu tác phong này của hắn, muốn tìm hắn gây phiền toái.
Có một lần, Hoắc Bộ Thiên như bình thường dạy hai huynh đệ bọn họ kiếm pháp, sau khi dặn dò hai người cần chăm chỉ luyện tập, liền để hai người bọn họ tự do luyện kiếm, mình thì đi vào nội đường giải quyết sự vụ trong trang.
Ngô Giác và Đồng Giác bản tính lười nhác, tư chất tầm thường, ngay cả Hoắc Bộ Thiên ở gần dạy bọn họ khởi đầu nhập môn của Hoắc gia kiếm pháp, nhưng hai người vẫn không thể lĩnh ngộ một nửa, càng không nói muốn học toàn bộ Hoắc gia kiếm pháp, bất quá hai người lại thấy thành công rất lớn, thậm chí còn diễu võ giương oai, lúc này vừa đợi Hoắc Bộ Thiên đi khỏi, liền lập tức ngồi ở một bên trốn tránh.
Ngô Giác dõi mắt chung quanh, phát hiện Bộ Kinh Vân đang đứng ở xa xa, đột nhiên trong lòng sinh ý niệm đùa bỡn, nói với Đồng Giác :” Nhị đệ, ngươi xem, Du Bình đang đứng ở bên kia!”
Đồng Giác nói :” Phải đấy! mỗi lần phụ thân dạy chúng ta kiếm pháp, thì hắn luôn ở xa nhìn lén, thật không biết xấu hổ!”
Ngô Giác đột nhiên đề nghị :” Được! để chúng ta trêu đùa hắn một chút!”

Đồng Giác chợt nghe Ngô Giác lại muốn gây, không khỏi hoảng sợ nói :” Đại ca, không phải cha đã dặn chúng ta không đi gây chuyện với hắn sao ? Nếu lại trêu đùa hắn, chỉ sợ phụ thân sẽ….”
Đồng Giác còn chưa nói xong, Ngô Giác đã cướp lời nói :” Sợ cái gì, hiện giờ ta có một biện pháp danh chính ngôn thuận!”
Nói rồi ghé miệng bên tai Đồng Giác nói nhỏ một hồi, Đồng Giác nhất thời thầm cười, tiếp đó, Ngô Giác hướng Bộ Kinh Vân vẫy tay nói :” Này, thằng ăn bám! Mày lại đây!”
Hắn cư tâm phả trắc , trước tiên dùng lời nói kích Bộ Kinh Vân đến gần.
Bộ KInh Vân sớm thành thói quen với kiểu này, không có phản ứng.
Hai người không có cách nào khác với hắn, chỉ đành tay cầm mộc kiếm tiến đến, mũi kiếm mau chóng chỉ hướng Bộ Kinh Vân.
“Hắc, Du Bình đáng chết, ngươi mỗi ngày đều xem trộm chúng ta luyện kiếm, rốt cục là có ý đồ gì ?” Ngô Giác giận dữ lăng mạ .
“Phải đấy! phụ thân nói muốn dạy hắn học hắn lại không học, hắn nhất định tự cho là rất tài giỏi!” Đồng Giác cũng phụ họa theo .
Hai người rõ ràng có chủ tâm khiêu khích, Bộ Kinh Vân cũng hiểu rõ bọn họ, xoay người muốn đi.
Ngô Giác nhún mình đến trước mặt hắn, nói :” Không thể đi dễ dàng như vậy, hai huynh đệ ta hôm nay muốn xem ngươi có chỗ nào hơn người, muốn cùng ngươi luận bàn một chút!” Hắn nói rồi đưa kiếm che ngực, tạo ra một tư thế khiêu chiến kiêu căng không thể chịu nổi .
Bộ Kinh Vân ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một lần, chuyển hướng đi sang phía khác.
Ngô Giác cảm thấy hết sức nhục nhã, gầm lên :” Tiểu tạp chủng, dám coi thường sự khiêu chiến của ta, chẳng lẽ ăn phải gan báo chăng?” không để ý tới Bộ Kinh Vân trong tay không có mộc kiếm, mũi kiếm liền đâm tới phía sau lưng.
Bộ Kinh Vân lúc này gần chín tuổi, vô luận thân hình và khí lực của đứa nhỏ năm tuổi ban đầu nhập môn dĩ nhiên có thể so bì. Ngô Giác một kiếm này công tới, hắn mặc dù chưa bao giờ tập võ, cũng có thể tránh né theo bản năng, tốc độ như chớp này đúng là nhanh vô cùng, vượt ra khỏi thân thủ của một đứa nhỏ chín tuổi.
Ngô Giác không ngờ tới hắn như một người khác, không giận nói :” Phì, ngươi vừa rồi do may mắn mà thôi, nếm lại một kiếm!” nói xong vẽ kiếm nửa vòng, phi thân lên .
Một chiêu này Ngô Giác sớm đã thập luyện vô số lần, tự tin mười phần, ra chiêu mau chóng sắc bén, bộ vị càng chuẩn, Bộ Kinh Vân không thể né tránh, vội vàng trở tay bẻ cành khô của cây nhỏ bên cạnh, đưa cành khô lên nghênh tiếp.
“Ba” một tiếng, cành khô kịp thời vượt lên, bất ngờ ngăn chặn kiếm thế của Ngô Giác.

Ngô Giác ngẩn ngơ, tức giận :” Hảo a! đây không phải là kiếm pháp phụ thân dạy chúng ta sao? Ngươi có thật không nhìn trộm? “ Nói rồi lại huy một kiếm.
Kiếm này chiêu thức đơn giản dị thường, pháp môn sử kiếm hoàn toàn dựa vào tu vi nội lực, Đồng Giác tự thị tuổi tác lớn hơn Bộ Kinh Vân, khi lực theo đó hơn xa hắn. một chiêu này nếu hắn có thể đỡ, cành khô tất phải rời tay!
Tuy nhiên, Bộ Kinh Vân đưa cành khô ra, cũng sử dụng cùng một kiếm pháp cản chiêu đang đến.
Đồng Giác ở bên nhìn thấy Bộ Kinh Vân sử xuất cùng một kiếm pháp, cũng không khỏi kêu “A” một tiếng.
Hai người kiếm thế giao nhau, mộc kiếm trong tay Ngô Giác văng ra ngoài ý muốn! bởi vì kiếp pháp hai người giống nhau, bởi vậy thắng thua rõ ràng, không thể che dấu, Bộ Kinh Vân rốt cục so với Ngô Giác cao hơn một bậc.
Bộ Kinh Vân cũng không thừa thắng truy kích, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Ngô Giác xấu hổ không biết che mặt vào đâu, thẹn quá hóa giận, nâng kiếm trở lên, lúc này Đồng Giác mắt thấy không ổn, cũng triển thân gia nhập cuộc chiến, hỗn chiến xảy ra.
Mặc dù Bộ Kinh Vân học trộm mà được một hai thức kiếm pháp thô thiển, nhưng rốt cục chỉ do thiên phú y nhìn thấy mà sử dụng, chưa bao giờ chính thức học kiếm, một người còn có thể ứng phó dễ dàng, hai người cùng đến, không khỏi khiến hắn cảm thấy gắng sức phi thường, lần lượt gặp hiểm chiêu!
Ba người càng đấu càng ác liệt, Đồng Giác đột nhiên nhân có khe hở, kiếm di chuyển đến trung môn, vội vàng đâm tới cổ họng của Bộ Kinh Vân, kiếm này nhìn không ra chỗ lợi hại, nhưng Bộ Kinh Vân đang bận rộn với Ngô Giác tấn công cành khô, nhất thời không kịp phân thân, chỉ kịp vung cánh tay lên, nhất thời mộc kiếm của Đồng Giác bị chấn gãy.
Đồng Giác không ngờ tới khi lực của ấu đệ này lại mạnh mẽ như thế, cầm nửa đoạn kiếm ngơ ngác đứng tại chỗ, Ngô Giác bên kia rình đúng lúc Bộ Kinh Vân phân tâm, biết rõ không thể bỏ qua thời cơ, nhân lúc người gặp nguy, hồi kiếm hướng mắt phải đâm tới.
Một kiếm này quả thật không phải chuyện đùa, bởi vì Ngô Giác tuy là cầm mộc kiếm trong tay, nhưng nếu bị đâm trúng, mắt phải tất sẽ mù lòa không thể nghi ngờ, ngay cả Đồng Giác ngơ ngác đứng một bên, cũng cảm thấy kỳ huynh ra tay có phần quá tàn nhẫn!
Mắt thấy Bộ Kinh Vân quá trễ không kịp né tránh, mau chóng, một viên đá nhỏ phá không lao đến, “Ba” một tiếng, mộc kiếm ngay ở trước mắt Bộ Kinh Vân vài tấc bị đá bắn ra, thoáng chốc gãy làm hai đoạn.
Cùng lúc đó, một thân ảnh khôi ngô vội vàng phi thân tiến đến, Ngô Giác và Đồng Giác chưa kịp nhìn rõ là ai, hai má đã bị người kia “ bốp bốp” bạt tai bốn năm cái, đoạn kiếm trong tay cũng hoảng loạn vứt trên mặt đất.
Hoắc Bộ Thiên thật ra sớm đã quay lại, nhưng bất ngờ gặp ba con trai giao đấu, nhất thời tò mò muốn nhìn một chút thân thủ của Bộ Kinh Vân rốt cục như thế nào, vì vậy lánh vào một bên xem cuộc chiến, lúc này chỉ thấy hắn nhăn mày trợn mắt, bạo quát :”Súc sanh, lấy đông hiếp ít, thắng có gì là oai phong, ta dạy hai ngươi đạo luyện kiếm như thế nào ?”
Hai người sớm bị cha đánh cho choáng váng đầu óc, bây giờ nghe thấy cha lớn tiếng trách mắng, nhất thời xấu hổ không chịu nổi, cúi đầu câm như hến.
“Mau cút đi cho ta, ta không muốn thấy các ngươi nữa!” Hoắc Bộ Thiên cả giận nói.
Ngộ Giác và Đồng Giác sao dám không vâng lời, hai người giống như chó nhà có tang hầm hầm rời đi.
Hoắc Bộ Thiên lập tức quay đầu xem xét Bộ Kinh Vân có bị thương hay không, mới phát giác cánh tay hắn đánh gãy mộc kiếm của Đồng Giác cũng không tổn thương gì, không khỏi buông tảng đá lớn trong lòng, sau đó tâm trí hiện lên mới rồi hắn thân hình và kiếm pháp giao đấu với con mình, thầm nghĩ người này mỗi ngày chỉ ở bên theo dõi, đã có kết quả như thế này, chợt nảy sinh tỉnh cám ái tài, thốt lên khen :” Kinh Giác, xem ra ngươi trời sinh tài năng học võ, khó trách lúc ta lần đầu nhìn thấy ngươi, đã cảm thấy ngươi có một cỗ khí chất đặc biệt.”
Bộ Kinh Vân mặc dù được ca ngợi, nhưng trên mặt không hề có chút vui mừng, Hoắc Bộ Thiên cũng không để ý :” nếu nói ngươi nguyện ý, vậy bắt đầu từ ngày mai, ta chính thức truyền cho ngươi kiếm pháp, như thế nào ?”
Hắn vừa nói vừa để ý vẻ mặt của Bộ Kinh Vân, nhưng thấy hắn im lặng không phản ứng, lại nói tiếp :” Không chỉ dạy hai huynh đệ bọn chúng khởi đầu nhập môn, còn có Hoắc gia kiếm pháp của ta! Hai đứa bọn chúng căn bản không có tư chất như vậy, chỉ có ngươi, ngươi nhất định có thể đem hết Hoắc gia kiếm pháp dung hội quán thông!”

Hắn tuệ nhãn hiếm thấy, tràn đầy nhiệt thành, một lòng hy vọng người này có thể gật đầu đáp ứng, ai ngờ Bộ Kinh Vân chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, tiếp đó liền xoay người đi trở về.
Hoắc Bộ Thiên không chấp nhận, dưới tình thế cấp bách, tức thì quát lớn :” Chậm đã!”
Bộ Kinh Vân vẫn không vì tiếng quát của hắn mà dừng lại, Hoắc Bộ Thiên thấy gọi hắn không được, người nóng nảy sinh trí, đột nhiên nói :” Kinh Giác, ta còn nhớ ngươi từng nói, không cần người khác cảm thương , ngươi….có thể sao ?”
Câu này quả nhiên sinh hiệu nghiệm, Bộ Kinh Vân lập tức dừng chân, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Hoắc Bộ Thiên nói :” Một người nếu có ngạo cốt như thế, quả thật rất tốt! nhưng giả như nếu không có bản lãnh võ công, chân tài thực học, vậy, lúc gặp khó khăn và nguy hiểm, vẫn khó trách khỏi muốn dựa vào người khác hỗ trợ, cuối cùng vẫn tiếp nhận thương tình khác.
Ngôn từ của hắn đâm trúng chỗ, Bộ Kinh Vân mặc dù không có quay đầu lại, nhưng nhìn thấy thân thể của hắn run nhè nhẹ. Hắn biết rõ đứa nhỏ này rất khó động tâm, vì vậy tiếp tục khuyên nhủ :” Nhất là ngươi! Ngươi bản tính cô độc, không có bằng hữu, không có thân nhân, chỉ có ta đây không phải cha ruột! Ta còn sống thì có thể chăm sóc bảo vệ ngươi, nhưng nếu sau này ta chết, ngươi làm sao bây giờ ?”
Bộ Kinh Vân duy trì trầm mặc.
Ta sớm biết ngươi tính cách quật cường, không dễ tiếp nhận ân huệ của người khác, ta cũng hết sức coi trọng tính cách này của ngươi, hơn nữa càng coi trọng tư chất của ngươi! Cho nên mới nghĩ truyền cho ngươi Hoắc gia kiếm pháp, bời vì…ta muốn ngươi sau này có thể tự bảo vệ chính mình!”
Bộ Kinh Vân như cũ một mảnh trầm mặc.
Hoắc Bộ Thiên thấy hao phí không ít miệng lưỡi, vẫn không cách nào lay động Bộ Kinh Vân, trong lòng khó tránh khỏi nhụt chí, bức bách bất đắc dĩ nói :” Ta biết ngươi không thích nói, bởi vậy nói nếu ngươi nguyện ý học Hoắc gia kiếm pháp, nói nhiều vô dụng, chỉ cần ngươi quay đầu, còn nếu như không muốn, ngươi ngay lập tức trở về phòng đi.”
Hắn vừa nói một bên dồn toàn bộ tinh thần nhìn kĩ bóng lưng đứa nhỏ này, thầm phỏng đoán khác nhau, rốt cục hắn sẽ quay đầu ? Nhưng hắn không cần phỏng đoán nữa, hắn đột nhiên có được đáp án.
Bởi vì, hắn đã nhìn thấy gương mặt của Bộ Kinh Vân, cũng nhìn thấy con mắt của hắn, cặp mắt kia của hắn từ khi sinh ra đến nay vẫn lạnh lùng như băng.
Bộ Kinh Vân liền đi theo Hoắc Bộ Thiên học Hoắc gia kiếm pháp.
Hắn vẫn không nói một lời, mỗi lần học kiếm thì chỉ im lặng linh thính Hoắc Bộ Thiên giảng thuật yếu quyết sử dụng kiếm, cùng với theo dõi đem Hoắc gia kiếm pháp giải thích, nhiều khi Hoắc Bộ Thiên đem kiếm thức sử dụng một lần, Bộ Kinh Vân liền lập tức có thể diễn lại, có một trí nhớ phi thường.
Hoắc Bộ Thiên sau đó dạy hắn những điều thâm thúy trong kiếm pháp, Bộ Kinh Vân tuy là tiểu hài tử, nhưng rất tự nhiên không hề rụt rè, hợp tiêu chuẩn .Ngộ tính cao không thua gì kiếm sĩ bình thường mười năm tập luyện .
Hơn nữa, Hoắc Bộ Thiên còn phát hiện đứa nhỏ này có một ưa điểm rất lớn, chính là kiên địch không nản, hắn cố gắng không ngừng luyện kiếm, cho dù Hoắc Bộ Thiên có đi xa thì dù mưa gió cũng không thay đổi hắn tự mình luyện tập không gián đoạn, tuyệt không giống hai nhi tử thân sinh của mình lười biếng.
Cho nên chỉ trong một năm ngắn ngủi, Bộ Kinh Vân đã được tất cả chân truyền kiếp pháp và kiếm quyết của Hoắc gia, chỉ là nội lực còn thấp, hỏa hầu chưa đủ mà thôi. Hoắc Bộ Thiên cho rằng chỉ cần hắn kiên trì không ngừng luyện tập, dần dần đến một ngày, nhất định sẽ có thành tích.
Khi đó, Bộ Kinh Vân chỉ mới mười tuổi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.