Phong Vân

Chương 67: Duyên khởi (1)


Đọc truyện Phong Vân – Chương 67: Duyên khởi (1)

Nếu như nàng còn chưa chết, thì đến giờ có lẽ cũng hơn một ngàn một trăm tuổi.
Nàng vốn không khác gì một người con gái dịu dàng hiền thục, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất.
Nàng không phải người.
Nàng họ Bạch, tên là Tố Trinh, là một con bạch xà ngàn năm tu luyện dưới long Tây Hồ ở Hàng Châu.
Nàng còn có một người chị em nữa.
Đó là một con thanh xà tu luyện năm trăm năm, gọi là Tiểu Thanh.
Hai xà tinh tình như tỷ muội, vốn tránh xa thế gian đầy ân oán thị phi, nhưng rồi…
Một ngày nọ Bạch xà Tố Trinh cảm thấy chán kiếp sống tu luyện buồn tẻ của yêu tinh, nàng đã động long phàm.
Nàng bèn biến thành một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, thề sẽ tìm một người đàn ông tốt để nương tựa cả đời, Tiểu Thanh lại muốn đi theo bảo vệ tỷ tỷ nên cũng biến thành một cô gái xinh đẹp, giúp Bạch Tố Trinh đi tìm tình lang.
Cuối cùng, ở bên Tây Hồ Hàng Châu, hai người vô tình gặp một mĩ thiếu niên mồ côi cha mẹ, sống nhờ dưới hàng rào nhà bà con, nhận hết thảy khinh thường của thế gian – Hứa Tiên!
Một thiếu niên mới lớn cùng với bạch xà ngàn năm tu luyện vừa gặp đã yêu, lửa tình bùng cháy, xà yêu si tình còn giúp Hứa Tiên mở một tiệm thuốc, biến gã thành ông chủ nhỏ, không phải chịu sự khinh thường của người khác nữa.
Tiểu Thanh vẫn thờ ơ đứng nhìn, chỉ khuyên nàng đừng quá mê muội, nhưng Bạch Tố Trinh vì Hứa Tiên mà không màng gì cả!
Nàng yêu gã, nên mọi chuyện đều muốn gánh thay gã.
Một người một xà tưởng như có thể sống vui vẻ cùng nhau suốt đời, chỉ tiếc…
Một ngày nọ, có một cao tăng xưng là Pháp Hải đi ngang qua nhà họ Hứa, liền chỉ ngay Bạch Tố Trinh là yêu quái, còn thuyết phục Hứa Tiên giúp mình từ yêu.
Hứa Tiên bán tín bán nghi, nhiều lần dò hỏi Bạch Tố Trinh nhưng vẫn không thể biết được rõ ràng.
Rồi sau đó, Pháp Hải kiên quyết không để cho người và yêu thương mến nhau, liền bắt Hứa Tiên giam trong Kim Sơn Tự ở Trấn Giang.
Kim Sơn tự địa hình hiểm trở, sau khi biết chuyện Bạch Tố Trinh vô cùng khẩn trương, vội vã cùng Tiểu Thanh đi cứu Hứa Tiên, trên đường đi gặp không biết bao nhiêu nguy nan hiểm tử nhưng đều vượt qua, lại còn sinh ra đứa con trai Hứa Sĩ Lâm.
Cuối cùng, với tình yêu kiên trinh không gì lay chuyển được, Bạch Tố Trinh đã vượt qua muôn vàn khó khăn để cứu Hứa Tiên ra.
Vốn nghĩ rằng từ đây sẽ có thể cùng Hứa Tiên sống hạnh phúc đến cuối đời, nhưng trớ trêu thay, trên đường nàng cùng Tiểu Thanh, Hứa Tiên trở về nhà, Bạch Tố Trinh đột nhiên bị tập kích một đòn sau đầu. Nàng kinh hãi quay lại nhìn, chỉ thấy thứ vừa đánh vào đầu mình chính là pháp khí Vu Bát do linh khí trời đất tụ lại mà thành, còn người đang cầm Vu Bát lại chính là người mà nàng khổ sở dung trăm phương ngàn kế cứu ra…
Hứa Tiên!
Cùng lúc đó, Pháp Hải cũng hiện thân. Hóa ra từ lúc ở trong Kim Sơn tự, Pháp Hải đã thuyết phục Hứa Tiên, Hứa Tiên cũng cảm thấy người và yêu khó có thể chung sống lâu dài được. Cho nên Hứa Tiên đã trở mặt, nhận Vu Bát do Pháp Hải đưa rồi tìm cơ hội đánh lén Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh làm sao ngờ được, hơn nữa trong lúc cứu Hứa Tiên, cả nàng và Tiểu Thanh đã hao tổn không ít chân nguyên, nàng bèn dùng sức đẩy Tiểu Thanh ra xa để cô chạy trốn, còn chính nàng thì bị Vu Bát chế phục, cuối cùng bị Pháp Hải nhốt vào trong Lôi Phong tháp.
Sau đó, Hứa Tiên mang đứa con do Bạch Tố Trinh hạ sinh là Hứa Sĩ Luân về nuôi, cũng lấy vợ khác rồi sinh con đẻ cái, con đàn cháu đống.
Còn về Pháp Hải, vì lo Tiểu Thanh đã chạy thoát kia sẽ trở lại cứu Bạch Xà khỏi Lôi Phong tháp, Pháp Hải bèn dùng pháp lực để tạo phong ấn, khiến cho Bạch Tố Trinh đời đời kiếp kiếp phải ở lại trong Lôi Phong tháp, vĩnh viễn không siêu thoát…

Lôi Phong tháp trở thành một tấm bia mộ đẹp đẽ vĩnh hằng, là nơi chôn cất một con rắn yêu vì tình mà thịt nát xương tan, vì tình mà chết cả cõi lòng…
Bạch Tố Trinh!
Truyền thuyết này đến giờ vẫn còn được lưu truyền…
Nếu như nàng không có thực…
“Truyền thuyết này truyền tới giờ đã qua trăm năm.”
Hứa bá ngồi trong quán trà, thong thả nhấp một ngụm trà lài, chậm rãi nói với bọn trẻ con.
Đây là một quán trà rất đơn sơ nằm bên bờ Tây Hồ ở Hàng Châu, còn Hứa bá chính là ông chủ quán trà.
Hứa bá đã già lắm rồi, mái đầu bạc trắng không biết đã hớt từ lúc nào, giờ trụi lủi, nom cũng phải đến bảy mươi có lẻ. Hứa bá cũng đã nhiều tuổi, lại không người thân mà cũng chẳng có con cái nên phải thuê một cậu thiếu niên khỏe mạnh đến giúp việc.
Gánh nặng được san bớt, cuộc sống cũng thoải mái hơn nhiều, những lúc rỗi rãi Hứa bá thường ngồi kể chuyện xưa cho đám trẻ con nghe.
Lúc này trong quán trà, ngoài ba thương nhân ra, một đám trẻ con tầm tám, chín tuổi đang chống cằm ngồi quanh Hứa bá chăm chú nghe lão kể chuyện.
Mấy hôm nay, Hứa bá đã kể cho đám nhỏ nghe không biết bao nhiêu chuyện cổ, nào là chuyện Thích Ca Mâu Ni đắc đạo dưới gốc cây Bồ đề, rồi chuyện Mạnh mẫu ba lần dời nhà, còn có cả chuyện Nhạc Phi khắc chữ trên lưng, nhiều không nhớ hết. Đám nhỏ cứ gọi là nghe không chớp mắt.
Chỉ có điều, chuyện cổ tích ngày hôm nay dường như hấp dẫn hơn, chuyện cổ mà Hứa bá kể hôm nay đúng là chuyện cổ diễn ra ở Tây Hồ nơi chúng đang sống, chính là…
Chuyện về Bạch Xà.
“Sao cơ ạ?” Một thằng bé nghe xong câu chuyện thì bỗng nhiên kinh ngạc hỏi.
“Hứa bá, truyền thuyết này đã lưu truyền tới một trăm năm rồi ấy ạ? Vậy chẳng lẽ chuyện này xảy ra chưa lâu lắm ạ?”
Thằng bé này tên là Tiểu Quốc, mắt to mày rậm, vẻ mặt hồn nhiên chân chất.
Hứa bá chậm rãi đáp:
“Đúng vậy, nếu tính ra thì chuyện này xảy ra chừng thời ông cố nhà con đấy.”
Một cô bé con cũng xen vào, nói:
“Đúng rồi! Con cũng nhớ rồi, ông con từng kể chuyện này cho con nghe, ông bảo, là cha của ông kể lại.”
“Chẳng phải cũng khớp với lời Hứa bá kể còn gì, hà hà!” Tiểu Quốc hưng phấn cười.
Cô bé bỗng nhíu hai hang lông mày, nói:
“Có lẽ…thế nhỉ? Chỉ có điều chuyện của ông nội con kể hình như có hơi khác chuyện Hứa bá kể một chút thì phải…”
“Khác chỗ nào?” Đám trẻ con cùng tò mò hỏi.
“Ông nội bảo, Bạch Tố Trinh bị Pháp Hải dùng Vu Bát thu phục, không phải bảo Hứa Tiên đánh lén!”

Đám trẻ con nghe xong thì đều quay lại nhìn Hứa bá, Tiểu Quốc lại đặt câu hỏi đầu tiên:
“Hứa bá, vì sao chuyện của ông lại khác như vậy?”
Hứa bá hiền từ cười đáp:
“Một câu chuyện được truyền từ đời này sang đời khác, qua trăm năm lưu truyền tam sao thất bản, thể nào cũng sẽ sinh ra một đôi cái khác so với bản cũ, mà thậm chí bản cũ cũng có đến vài dị bản, có gì đáng ngạc nhiên đâu!”
Tiểu Quốc lại tròn mắt, hứng thú hỏi tiếp:
“Vậy Hứa bá còn biết những dị bản nào nữa?”
“Còn có một dị bản mà có lẽ dễ khiến người ta tin nhất…” Hứa bá chậm rãi đáp.
Đám nhỏ nghe thấy thế thì đều nín thở chờ Hứa bá nói tiếp.
Hứa bá cố ý hạ thấp giọng, thần bí nói:
“Nghe nói, truyền thuyết này cũng không phải truyền thuyết, mà Bạch xà Bạch Tố Trinh thực ra cũng không phải yêu tinh mà chính là một…”
“Ôi!” Đám nhỏ không hẹn mà cùng kêu lên, Tiểu Quốcvội hỏi:
“Hứa bá, nếu như Bạch Tố Trinh không phải yêu tinh, vậy thì…cô ấy rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Hứa bá cười nhẹ đáp:
“Thân phận thực sự của cô ấy một trăm năm trước vốn là một…”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên một âm thanh hung hãn vang lên:
“Hừ, lão già, lại ở đây lừa đám trẻ con nữa hả?”
Lời vừa xuất, đám trẻ con không khỏi thất vọng vô cùng, chỉ thấy người vừa nói là một gã to con, phía sau còn ba gã thủ hạ đi theo.
Gã to con vạm vỡ kia tên thường gọi là Lê Bằng, vốn là thổ hào ác bá có tiếng ở Tây Hồ, chuyên ức hiếp người già kẻ yếu, ăn cướp tiền mồ hôi nước mắt của họ, nhưng gã không bao giờ dám giở trò với nam đinh, vì sợ bọn họ cùng đánh lại thì xong đời.
Gã Lê Bằng sợ mạnh hiếp yếu kia dĩ nhiên rất để tâm đến Hứa bá đã đến tuổi xưa nay hiếm này, gã vung chân dẫm nát cái ghế, hai tay bắt chéo, vênh váo tự đắc nói:
“Hứa lão quỷ, hôm nay coi tâm tình của ngươi không tệ chút nào, chắc không phải chỉ vì kể chuyện cổ cho đám nít ranh này chứ nhỉ, coi bộ buôn bán cũng ngon lắm ha, thật tốt! Mau đem tiền ra đây!” Gã nói xong, bàn tay xòe ra đưa tới trước mặt Hứa bá.
Giữa ban ngày ban mặt mà dám ngang nhiên ăn cướp. Chỉ có điều lúc này trong quán trà chỉ có đám trẻ con này, ba người lữ khách và một tiểu nhị mười sáu tuổi, bọn trẻ dĩ nhiên là chẳng có sức lực đâu chống lại, tiểu nhị kia cũng sợ oai Lê Bằng, còn mấy lữ khách thương nhân kia thì không liên quan, chẳng việc gì phải bận tâm.
Hứa bá lắc đầu cười khổ, đành đem chút bạc ít ỏi kiếm được hôm nay dâng lên.
Lê Bằng nheo mắt nhìn số bạc, không khỏi quát lên:

“Láo! Sao lại chỉ có chừng này thôi?”
Dứt lời, gã vung chưởng lên, hung hãn tát Hứa bá một cái làm ông lão ngã lăn ra đất, cả răng cũng rụng mất mấy cái.
Hứa bá miệng đầy máu nói:
“Lê đại gia, quả thực hôm nay chỉ kiếm được chừng đó thôi, xin ngài giơ cao đánh khẽ!”
Lê Bằng phủi phủi vạt áo, tức giận nói:
“Lão quỷ già còn giả bộ sao? Để ông mày cho biết thế nào là lễ độ!”
Gã vừa nói xong, chưởng lại vung lên, không ngờ thằng bé Tiểu Quốc cuối cùng cũng không chịu được, bèn lao tới đá một phát vào mông Lê Bằng, quát lớn:
“Cái thứ vô lại này chỉ biết đánh người già yếu, sao có thể gọi là anh hùng hảo hán chứ? Bỏ tay mau!”
Lê Bằng bị đá một phát, giận không nén được, tay rút ra một cây gậy gỗ bên hông, hét lớn:
“Thằng nhãi chán sống hả, ông mày đánh nát óc bây giờ!” Trong tiếng hét, cây gậy gỗ đã vung thẳng hướng đầu Tiểu Quốc.
Tiểu Quốc vốn không biết phải né tránh ra sao, mắt thấy sắp bị cây gậy gỗ đánh vỡ đầu, bỗng nhiên…
Một thân ảnh như ánh chớp lao tới, một tay chụp lấy cây gậy trong tay Lê Bằng, gậy gỗ lập tức dừng lại ngay trên đầu Tiểu Quốc.
Bàn tay nắm lấy gậy của Lê Bằng là một bàn tay rắn chắc như thép.
Còn bàn tay rắn chắc như thép ấy là của một người còn cứng rắn hơn cả sắt thép.
Chỉ thấy người rat ay cứu Tiểu Quốc là một thanh niên chừng mười chín tuổi, dáng vẻ rất khôi ngô tuấn tú.
Thanh niên này mắt sâu mày rậm, lưng mang một sọt cỏ, tuy rằng chỉ mặc quần áo vải thô nhưng không giấu được phong thái đĩnh đạc lẫn vẻ anh tuấn hơn người, hiên ngang khí khái, khác hẳn người thường.
Đám trẻ con vừa thấy hắn, vẻ mặt vui mừng khôn tả, Tiểu Quốc càng mừng hơn, hét lớn:
“A Thiết ca ca!”
A Thiết?
Người thanh niên tên là A Thiết quay nhìn Tiểu Quốc cười nhẹ, cũng không nói chuyện mà chỉ buông bàn tay đang nắm đầu gậy của Lê Bằng, Lê Bằng đang hùng hổ bị thất thế, khinh miệt nói:
“Tiểu tử thối, ngươi dựa vào cái gì mà dám quản chuyện của bổn đại gia?”
Gã nói xong, nháy mắt với ba gã thủ hạ phía sau, tất cả đồng loạt vung gậy tấn công A Thiết.
Dứa vào cái gì ư? Chỉ dựa vào một đôi nắm đấm như thép này!
“Bịch bịch bốp bốp” bốn tiếng, gậy còn chưa đến thì quyền của A Thiết đã đánh lên ngực bụng của bốn người, nhanh như chớp đánh cho bốn tên ngã lăn quay, chen hết chỗ của Hứa bá.
Thật là một nam tử hảo hán, người đúng như tên!
Lê Bằng trong lòng biết không thể địch lại, cuống quýt đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tiểu tử thối, thù này ta nhất định trả, ngươi cứ chờ mà xem!” Gã nói xong, lập tức cùng ba gã thủ hạ xô nhau chạy như chuột.
A Thiết tuy chỉ là một thôn dân bình thường, không biết võ nghệ nhưng trời sinh sức khỏe hơn người, dùng đôi thiết quyền này giúp thôn dân đối phó bọn lưu manh chuột nhắt thì vẫn dư sức.

Hắn vội vàng bước tới đỡ Hứa bá dậy, lúc này mới mở miệng nói chuyện, hỏi:
“Hứa bá, bá có bị thương không?”
Hứa bá lau máu nơi khóe miệng, cười khổ đáp:
“Suýt chút nữa là đi hết hàm răng rồi, ôi, đúng là già rồi thành vô dụng. Nếu như ngày xưa thì đến nỗi nào bị họ Lê kia bắt nạt chứ!”
Lúc này, cô bé vẫn luôn dỏng tai nghe chuyện cổ của Hứa bá mới lên tiếng:
“Hứa bá, ai dám nói bá vô dụng chứ, mỗi ngày bá còn kể chuyện cổ cho chúng con nghe nữa mà. Giống như hôm nay, bá kể chúng con nghe truyền thuyết về Bạch Xà ấy, thật là li kì!”
A Thiết cũng nhìn Hứa bá, vui vẻ cười nói:
“Không sai! Hứa bá, từ lúc con mười bốn tuổi đã nghe bá kể chuyện cổ, riêng truyền thuyết Bạch Xà này, mỗi năm bá lại kể một dị bản khác, cuối cùng, ngay cả con cũng cảm thấy mê hoặc…”
“A Thiết, không ngờ con còn nhớ mà khen, xem ra sau khi lão già này chết rồi, chỉ còn có con là truyền nhân duy nhất kể chuyện cổ đây.” Hứa bá cười.
A Thiết khẽ cau mày nói:
“Hứa bá, đừng có nói như vậy chứ, bá nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Tiểu Quốc nãy giờ vẫn đang loay hoay nhặt bạc vương vãi dưới đất cho Hứa bá, lúc này cũng phụ họa:
“Đúng vậy! Hứa bá nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, sống lâu như rùa ấy!”
Chữ “rùa” vừa thốt ra, đám trẻ con đều phá lên cười, ngay cả Hứa bá bị ví với rùa cũng bật cười.
Tiểu Quốc không biết mình lỡ lời, còn khờ khạo hỏi:
“Này, các ngươi cười cái gì? Hứa bá, sao cả bá già rồi mà cũng cười khó coi đến vậy?”
Đám nhỏ càng cười ngặt nghẽo, ngay lúc tất cả đang cười vang, phút chốc, tiếng cười cùng tắt.
Bởi vì, bọn chúng bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một người lưng mang sọt cỏ đang lặng lẽ bước tới.
Đó là một người khiến chúng sợ hãi vô cùng, một người giống A Thiết như đúc…
A Hắc!
Năm năm trước, ở Tây Hồ Hàng Châu này có hai thiếu niên không rõ lai lịch lưu lạc tới, cả hai người đều bị mất trí nhớ, không biết mình là ai, cũng không biết mình từ đâu tới.
Hai người không chỉ giống nhau ở chỗ mất trí nhớ mà còn có một điểm nữa giống nhau, đó là dung mạo.
Hai thiếu niên có dung mạo giống nhau như đúc, giống nhau tựa như hai huynh đệ song sinh vậy.
A Hắc trước kia lưu lạc tới Tây Hồ, rồi lại vô tình gặp A Thiết ở đầu đường.
Hai người vô cùng sửng sốt, mặc dù không ai nhớ được mình là ai, nhưng thấy gương mặt người kia giống mình đến vậy, trong lòng đều biết chắc chắn mình và người kia có quan hệ rất chặt chẽ.
Mà người ở Tây Hồ đều đoán hai thiếu niên nhiều khả năng là huynh đệ song sinh, có lẽ vì thảm biến gia đình mà mất đi trí nhớ, lại thất lạc người nhà nên mới trước sau lưu lạc tới Hàng Châu thế này.
A Hắc và A Thiết sau khi gặp nhau thì sống nương tựa lẫn nhau, lúc ấy hắn mặc một bộ y phục đen nên có tên là A Hắc, còn A Thiết thì được đặt tên theo ánh mắt kiên định như thép của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.