Đọc truyện Phong Vân – Chương 52: Tha thị nhất cá truyền kỳ
Ngàn năm trôi qua, con người vẫn cứ thích ở viết trên “trang giấy” những điều họ muốn nói.
Vì thế, “Giấy” sắm vai một người đứng xem không bao giờ lên tiếng, chỉ lẳng lặng mà nhìn.
Nó vẫn cứ im lặng mặc cho người khác viết và vẽ lên nó, không một câu oán trách.
Nó nhẹ nhàng xem những câu thăm hỏi, chức mừng của thế gian.
Nó cũng bàng quan mà xem những lời thân mật yêu thương của các vị giai nhân tài tử.
Nó cũng chả để ý tới liệu người viết có phải bụng đầy chữ nghĩa hay không.
Trang giấy, vĩnh viễn đều là công bằng vô tư, luôn giữ kín bí mật…
Có lẽ vì với giấy mà nói, những thứ của người trần như lòng người nóng lạnh, ân ân oán oán, ưu khuyết điểm, tình tình nghĩa nghĩa, xanh đỏ trắng đen, tất cả đều chỉ là như mây trôi, chả có thứ gì có thể vĩnh hằng.
Không chỉ những điều kể trên, thậm chí đối với những người viết cũng thế, sinh mệnh của bọn họ giống như ngọn nến trong gió, tùy thời cũng có thể tắt đi, thậm chí trước khi giấy kịp ố màu, mục nát.
Tất cả người và việc, đều như phù dung, sớm nở tối tàn, căn bản không đáng để nhắc tới, cũng không đáng giá cho người và việc than thở.
Bởi thế, giấy vĩnh viễn chỉ là đứng xem, không ngừng nghỉ.
Tựa như giờ phút này, một trang giấy đang bình tĩnh mà nhìn một vị tiểu cô nương mới hơn mười tuổi, viết lên nó một vài dòng tâm sự.
Xem ra cô bé không biết được nhiều chữ lắm, đã rất chật vật, nhưng nàng vẫn cứ cố gắng viết tiếp.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng làm rung lên trang giấy dưới ngòi bút của cô, giống như giấy đang thở dài.
Trang giấy, nó rốt cuộc cũng không thể tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt? Rốt cuộc nó thấy gì mà cảm khái?
Là vì tâm sự của cô gái ?
Hoặc ngoại trừ những dòng tâm sự cô gái viết ra, còn việc một câu chuyện nào khác?
Về một truyền thuyết?
Nhớ lại, ta hầu hạ Vân thiếu gia cũng được một thời gian. Phong thiếu gia với Đoạn Lãng gia nhập Thiên Hạ Hội cũng đã được một năm rồi.
Ta thỉnh thoảng cũng gặp Phong thiếu gia, có khi còn có thể nấu cho ngài một bữa cơm chiều.
Phong thiếu gia rất tốt, ngài đối xử bình đẳng với mọi người, không cao ngạo, thỉnh thoảng còn có thể giúp đỡ một chút người tuổi cao hoặc người yếu sức, được mọi người rất yêu mến.
Bang chủ cũng đã nhiều lần khuyên bảo Phong thiếu gia, không cần phải làm chuyện hạ thấp thân phận như thế, để tránh làm mất thân phận của Tam đệ tử Thiên Hạ Hội. Nhưng Phong thiếu gia vẫn cứ tiếp tục làm, dù sao những việc vặt này cũng không ảnh hưởng tới đại cục, bang chủ khuyên vài lần không có hiệu quả cũng quên đi.
Nhưng nếu xét về những việc lớn, hai người mâu thuẫn rất nhiều.
Nói như thế nào nhỉ?
Có thể nói là bang chủ cũng không sai khi thu Phong thiếu gia làm đồ đệ, nhưng sai là ở chỗ thu đồ đệ.
Tư chất luyện võ của Phong thiếu gia, tuyệt không kém Vân thiếu gia. Nghe nói Vân thiếu gia chỉ cần 3 tháng là học xong Bài Vân Chưởng của bang chủ, Phong thiếu gia cũng không kém, cũng chỉ cần dùng 3 tháng thì Phong Thần Cước đã được thành tựu.
Nghe nói lúc bang chủ dạy cước pháp, từng đá liên tục đá ra mười cước, xuất chiêu phải nói là cực nhanh, độc nhất vô nhị; nhưng Phong thiếu gia vừa xuất cước càng khiến cho bang chủ cứng lưỡi, ngài dĩ nhiên cũng đã được liên hoàn bảy cước! Tuy rằng còn kém 3 cước, nhưng ở tuổi này lại có được kết quả tốt thế này, quả thật là kỳ tài, cho thấy nhãn quang của bang chủ vô cũng độc đáo.
Chỉ có điều mọi người trong Thiên Hạ Hội đều biết, bang chủ thu đồ đệ chỉ để giúp mình đánh Đông dẹp Bắc. Nếu Phong thiếu gia chỉ cần học trong thời gian ngắn đã xong, việc xuất chinh khó có thể tránh được, thế, vấn đề đến từ đây.
Phong thiếu gia không đồng ý, thà chết không chịu.
Tuy rằng không hiểu lý do của ngài cho lắm, nhưng ta từ việc Phong thiếu gia thích giúp đỡ người khác, từ những hành động của một tấm lòng rất tốt ấy có thể đoán được rằng ngài cũng không phải là loại người vì củng cố địa vị của mình mà đi đánh Đông dẹp Bắc, ngài tuyệt không muốn bất kỳ người nào bị thương tổn.
Bang chủ cùng Phong thiếu gia đã tranh cãi việc này đã khá lâu, việc này cần phải được giải quyết. Vẻ mặt của Phong thiếu gia càng ngày càng lo lắng không yên, ta biết ngài ngoài lo lắng vì việc trên, cũng lo lắng về Đoạn Lãng, kẻ cùng gia nhập Thiên Hạ Hội với ngài…
Bời vì Đoạn Lãng càng ngày càng đáng thương.
Ta còn nhớ rõ việc một năm trước, Đoạn Lãng không cẩn thận làm đổ nước lên mặt bang chủ, may mà Phong thiếu gia thay mặt quỳ xuống cầu xin tha thứ. Tội chết mặc dù được miễn, nhưng tội sống khó tha. Đoạn Lãng sau đó trừ việc phải rót nước bưng trà, còn phải đi chuồng ngựa phụ trách cho ngựa ăn và làm vệ sinh cho ngựa, việc rất nặng, rất bẩn….
May mà tính của Đoạn Lãng cũng lạc quan, không tới nỗi suốt ngày mặt mày ủ rũ, nhưng cũng có lúc buồn bực không vui, giống như có tâm sự ấy. Có vài lúc ta có dịp ở chung với hắn, cũng thử cổ vũ hắn một chút, hắn cũng cố gắng cười trừ. Có điều ta biết nụ cười này của hắn là cười gượng. Hắn không muốn ta đem chuyện hắn buồn nói cho Phong thiếu gia, để ngài khỏi bận lòng, ôi …
Sương thiếu gia thật ra cũng chiếu cố Đoạn Lãng, có lẽ ngài cho rằng bang chủ bắt con của của Nam Lân kiếm thủ phải làm tạp dịch quả là một việc quá đáng chăng? Đáng tiếc Đoạn Lãng không cảm kích chút nào, rất nhiều lúc hắn vừa thấy Sương thiếu gia liền lẩn mất, bên trong Thiên Hạ Hội dường như hắn chỉ chấp nhận ý tốt của Phong thiếu gia, còn lại hắn đều một mực từ chối. Xem ra hai người bọn họ thật sự là một đôi bạn tốt.
Phong thiếu gia, Sương thiếu gia, Đoạn Lãng, ta lâu ngày ở chung với bọn họ, xem như cũng biết sơ sơ, nhưng có một người, ta càng gặp hắn thì ta lại càng không thể đoán được tâm của hắn!
Vân thiếu gia…
Từng ngày từng ngày qua, Vân thiếu gia vẫn cứ tiếp tục hờ hững như cũ, rất ít nói chuyện, ai cũng không biết ở trong đáy lòng của ngài đang nghĩ điều gì. Chỉ biết chiến tích của ngài càng ngày càng dày, thậm chí đã còn trên cả Sương thiếu gia, tựa hồ đã thành một công cụ chiến đấu được trọng dụng của bang chủ.
Nhưng mà, liệu Vân thiếu gia có thật sự cam chịu làm công cụ chiến đấu?
Thật sự đã chết lặng đối với tất cả mọi việc?
Không! Ta không tin! Ta chưa bao giờ quên cái đêm lần đầu gặp mặt Vân thiếu gia đó, sự bi thương của ngài tuyệt đối là chân thật, nếu không hắn sẽ không lại sau đó giải cứu ta từ tay của chủ quản.
Nhưng là, Vân thiếu gia, người trở thành một đối tượng làm cho mọi thành viên của Thiên Hạ Hội hâm mộ đố kỵ, người trở thành công cụ bách chiến bách thắng của bang chủ, trong lòng liệu có nỗi khổ nào khó nói không? Có oan gì hay khuất không?
Nếu thật sự không có, vì sao ở trong ánh mắt lạnh đến phát sáng của ngài, vẫn có lúc ẩn chứa những bất đắc dĩ, buồn thương?
Hoặc là, ở phía sau gương mặt tĩnh như núi xanh của ngài…
Cũng từng có một quá khứ làm cảm động lòng người?
Cũng từng đã giấu những giọt nước mắt không thể cho ai biết?
Vân thiếu gia…
Cố hương của ngài rốt cuộc ở đâu?
Nhà của ngài ở nơi nào?
Ngài có từng nhớ tới người nhà của mình chăng?
Ngài có từng thầm lặng chảy ra nửa giọt lệ chăng?
Vân thiếu gia…
Khổng Từ thật sự rất muốn biết, đến tột cùng chuyện gì mới có thể rung động được trái của ngài? Hay là ngài vẫn sẽ tiếp tục không quan tâm tới hết thảy mọi việc, tiếp tục cuộc sống lạnh lùng …
Như truyền thuyết mịt mờ về áng mây?
Ngay lúc Khổng Từ viết xuống những dòng truyền kỳ này, Bộ Kinh Vân đang làm một chuyện nàng sẽ tuyệt đối không bao giờ hiểu được.
Đao trong tay hắn đang chém xuống một người!
Người này đã bị nhốt ở thiên lao thật lâu, hắn đã sống nhiều năm tại nơi tối tăm, dơ bẩn không thấy ánh sáng mặt trời này, làm thế nào có thể bị một đao của Bộ Kinh Vân chém tới?
Nhưng mà, đao rất thương tâm, người cầm đao cũng rất thương tâm!
Một đao này, nên chém xuống sớm từ 4 năm trước, nhưng vẫn chờ tới nay, chỉ vì năm đó Bộ Kinh Vân không có đủ thực lực.
Hôm nay, hắn rốt cuộc cũng có đủ thực lực để tiếp tục một đao này, nhưng một đao này cuối cùng vẫn không thể chém xuống được.
Ngay lúc lưỡi đao kề tới cổ người nọ, đao, đột nhiên ngừng lại.
Trong bóng tối, người nọ có thể cảm nhận được mũi đao tàn nhẫn như thế, tàn nhẫn như trái tim của Bộ Kinh Vân đang ở trước mặt.
“A…” Hắn lại tuyệt vọng hô lên một tiêng than.
Bộ Kinh Vân thu đao, bản thân hắn phát hiện ra một chuyện.
Người này tại sao lại không nói chuyện, không xin tha? Tại sao chỉ kêu lên một tiếng?
Hắn lấy mồi lửa ra châm vào ngọn đèn trên vách đá, khi bên trong nhà lao đã sáng ngời, hắn mới đột nhiên hiểu ra.
Dưới ánh đèn leo lắt, hắn nhìn vào miệng của người này, liếc mắt liền nhìn ra đầu lưỡi đã bị cắt đi, khó trách hắn chỉ có thể kêu “a a”…
Nhưng là, điều ghê rợn nhất chính là thân thể của người này
Vừa nhìn liền thấy, cả tứ chi đã bị tháo bỏ, toàn bộ thân thể vì không thể đứng được, bị treo trên góc tường, phân nước tiểu ùn đầy trên quần áo bị rách nát không chịu nổi. Lại còn vô số giòi bọ đang mấp máy trên vết thương của hắn, quả thực là làm cho người ta phải thở dài …
Cho dù là Bộ Kinh Vân gặp việc không sợ hãi, nhìn thấy tình cảnh như vậy của không khỏi mặt mày trắng bệch.
Thật quá tàn nhẫn!
Đây là kết quả của việc mất đi giá trị lợi dụng với Hùng Bá ư?
Hoặc là ông trời có mắt, tạo ra hình phạt đối những người nào bản tính tàn nhẩn?
Người bị mất hết tay chân trước mắt, đúng là Biên Bức, một trong những hung thủ đã từng tham gia tàn sát Hoắc gia trang năm đó.
Hắn rốt cuộc tìm được rồi!
Biên Bức vẫn còn tiếp tục kêu rên không ngừng, mặc dù hai mắt hắn bị mù, nhưng hai tai vẫn còn tốt, Bộ Kinh Vân lúc tiến vào từng hỏi một câi “quả thật là ngươi”, hắn lập tức liền biết rằng đó là đứa con của Hoắc gia Hoắc Kinh Giác, kẻ mà năm đó may mắn còn sống dưới đao của hắn.
Hắn cũng không quên đứa bé đó, hắn cũng không quên thanh đoản đao bị nắm chặt trong bàn tay nhỏ đó. Lưỡi đao này không chỉ làm tràn đầy sự thương tâm lẫn giận dữ của đứa bé, lưỡi đao ấy cũng đã giết chết Nhị đệ Xích Thử của hắn.
Mà lưỡi đao thương tâm này, lại đang đặt trên cổ của Biên Bức.
Biên Bức biết, ngày đó hắn chém xuống đầu của Hoắc Bộ Thiên, hôm nay kẻ này cũng sẽ chém xuống đầu của hắn. Hắn đã mất hết tứ chi, đầu của hắn là thứ duy nhất còn lại mà Bộ Kinh Vân có thể chém xuống.
Nhưng mà năng lực chạy thoát của hắn và cả đầu lưỡi cũng không còn, hắn chỉ có thể kếu lên “a a” sợ hãi.
Bộ Kinh Vân kinh ngạc nhìn bộ dáng này của Biên Bức, đao trong tay cũng không động nữa.
Không biết vì lý do gì, người Trung Quốc vẫn luôn đang giết hại anh em ruột thịt, các triều đại thay đổi đem lại thương vong là không thể đếm được.
Trong đó còn có một số người vắt óc, động não, tỉ mỉ thiết kế ra các khổ hình, chuyên dụng để đối phó kẻ địch.
Tỷ như, đem người xắt thành từng miếng từng miếng nhỏ, lăng trì xử tử, có ngũ mã phanh thây, cùng hình (thiến), hoàn thủ (nẹp vòng gai lên đầu, lột da…
Nhiều vô kể, đủ mọi loại hình, tưởng tượng ra được chắn chắc sẽ có, tưởng tượng không ra được cũng có thể có. Đủ loại khổ hình, làm cho người ta vừa nhìn không rét mà run, thà tình nguyện tự tử, chết một cách nhanh chóng sạch sẽ, ít ra còn có thể dễ chịu một ít.
Giống như Biên Bức tại thời điểm này, đã là một người tàn phế, bị treo tại góc một góc tối, để cho tự sinh tự diệt, từ từ thối rữa, thậm chí mặc cho giòi bọ sống trên người của hắn, đâm từng cái lỗ nhỏ trên bụng, cái loại cảm giác cả ngàn con giòi bò trên người, làm cho người ta chỉ nghe tới là đã nổi da gà.
Từ đó có thể biết, Hùng Bá đối xử với kẻ dưới ta tàn nhẫn, nghiêm khắc tới mức nào.
Biên Bức làm việc bất lực, kèm theo toàn bộ võ công đã bị hắc y thúc thúc phế đi, đã hoàn toàn mất đi giá trị lợi dụng với Hùng Bá. Kỳ thật chỉ cần cách chức hắn là xong hết mọi việc, lại phải phạt nặng cực kỳ vô nhân đạo như vậy, rốt cuộc là vì cớ gì?
Là vì trong lòng những kẻ kiêu hùng bá giả có một dục vọng muốn kiểm soát sinh mệnh kẻ khác!
Cho dù Biên Bức là cừu nhân mà Bộ Kinh Vân hận thấu xương, nhưng mà mắt thất hắn trong tình trạng này, Bộ Kinh Vân cũng không khỏi lạnh lòng khi nghĩ về những người dám thực hiện loại cực hình hết sức tàn nhẫn này; Hắn đột nhiên nhận ra, nếu có ngày chính hắn báo thù thất bại, tin rằng hắn sẽ còn thảm hơn cả Biên Bức.
Đao, giờ phút này liền bị Bộ Kinh Vân nắm chặt.
Chỉ cần Bộ Kinh Vân dùng sức chém xuống, đầu Biên Bức dĩ nhiên sẽ rơi xuống đất, tất cả cừu hận khúc mắc với hắn sẽ chấm dứt, Bộ Kinh Vân vì chờ hôm nay, ngậm đắng nuốt cay mà sống tới tuổi mười bốn, nhưng một đao này…
Vì sao Bộ Kinh Vân vẫn không xuống tay?
Tiếng kêu của Biên Bức cũng dần dần nhỏ đi, có lẽ hắn cũng nghĩ thông, tình trạng hắn hiện nay so với chết càng khổ hơn, thà chết còn hơn.
Hắn đã chịu rất nhiều báo ứng rất tàn khốc, có thể chết dưới đao của con trai Hoắc gia, xem như “công đức viên mãn”, mười tám năm sau lại là một hảo hán!
Ngay giây phút này, thời gian giống như ngừng lại
Bộ Kinh Vân đang muốn động thủ. Biên Bức lại đang chờ hắn động thủ.
Mồ hôi lạnh chảy khắp mặt hai người, thấm đẫm cả áo.
Ngay lúc hai người đối mặt, hơn mười con giòi bọ từ thân của Biên Bức, leo dọc theo lưỡi đao tới tay Bộ Kinh Vân.
Bộ Kinh Vân rốt cuộc không thể chờ được nữa, hắn, xuất đao!
“Choeng” một tiếng cắt qua, tàn nhẫn phá đi sự yên lặng.
Đao, cũng không có cắt đứt cổ họng của Biên Bức, lại đăm thẳng vào vách tường, lút cán!
Một đao này, Bộ Kinh Vân cuối cùng vẫn không thể xuống tay!
Hắn thật sự không thể giết một người tay không tấc sắt… Không! Phải nói một người không tay không chân, không lưỡi!
Biên Bức ngẩn ra, hắn không dự đoán được đứa nhỏ này sẽ bỏ qua hắn, hắn lại vội vàng gọi “a a”.
Nhưng tiếng kêu lần này không phải là từ sợ hãi, mà là một tiếng cầu xin bất lực.
Thật sự rất đau khổ! Nếu cứ tiếp tục thối rữa, chẳng thà chết dứt khoát!
Nhưng mà sắc mặt của Bộ Kinh Vân lại khôi phục vẻ hờ hững, lại nghe hắn nói bình tĩnh: “Ta không thể giết ngươi, ta chỉ muốn quên ngươi, vĩnh viễn, vĩnh viễn….”
Hắn nói xong liền đẩy cửa mà ra, nhưng vẫn còn quay đầu liếc Biên Bức một cái, hiếm có mà nở một nụ cười gượng: “Ông trời sẽ trừng phạt ngươi, giống như ta quyết chí thế báo thù, tương lai cũng sẽ bị báo ứng giống thế.”
Hắn rốt cuộc dứt khoát xoay người mà đi.
Bộ Kinh Vân vì báo thù, cũng từng một đao chặt đứt đầu Hoắc Liệt, cùng từng bị buộc đánh Đông dẹp Bắc cho Hùng Bá. Tuy nói đại trại tiểu bang bị đánh đều là tội ác tày trời, cũng không phải hắn tự nguyện, nhưng số người bị hại trên tay hắn thật sự nhiều lắm.
Lưới trời lồng lộng…
Biên Bức kêu thảm như heo bị chọc tiết, có lẽ nếu hắn biết chỉ vì một thủ đoạn nhất thời năm đó của hắn mà biến một đứa nhỏ thành một tên ma quỷ tay đầy tội nghiệt, hắn sẽ hiểu được nổi khổ này của hắn tuyệt đối là xứng đáng!