Đọc truyện Phong Vân – Chương 50: Thương tâm đích đao (2)
Hợp lý nhất là Nhiếp Nhân Vương không dùng đao lâm trận mà giao cho con trai bảo quản. Tử Tù song nô nóng lòng đoạt Tuyết Ẩm nên tấn công Nhiếp Phong, Bộ Kinh Vân hiện thân ngăn cản hai người làm ẩu, không ngờ Nhiếp Phong hiểu nhầm là hắn đến cứu giúp. Trong lúc dây dưa, Tử Nô bị Đoạn Soái giết chết, còn Tù Nô bị con dị thú trong động Lăng Vân thiêu chết, Đoạn Soái thấy thế bèn đẩy hai tiểu hài tử xuống sông trốn thoát, cuối cùng cả hai đại cao thủ đều bị dị thú kéo vào trong động Lăng Vân, Hỏa Lân Tuyết Ẩm cũng biến mất theo, Bộ Kinh Vân may nhờ bình tĩnh nên mới thoát chết, còn dị thú thì đã đi hướng nào không rõ…
Toàn bộ câu chuyện không hẳn là kín kẽ tuyệt đối, nhưng cũng đủ làm Hùng Bá tin tưởng. Huống hồ sau khi Bộ Kinh Vân trở về Thiên Hạ Hội, Hùng Bá cũng từng phái người đến động Lăng Vân xem xét cẩn thận, xác thực trong động có rất nhiều vết trảo mãnh thú, từ hình dạng tới kích thước đều khác xa so với những loài thú được biết tới, cho nên việc hai đại cao thủ bị kéo vào trong động cũng coi như hợp lý.
Còn động Lăng Vân bên trong đổ dốc nghiêng, sâu không thấy đáy, đám thủ hạ cũng không dám tùy tiện đi sâu vào, chỉ là thấy cây cối trong vòng mười trượng quanh cửa động đều bị đốt cháy, áng chừng Nhiếp Nhân Vương lẫn Đoạn Soái đều đã bị thiêu thành than, thi thể khó mà toàn vẹn. Còn hai thần binh Tuyết Ẩm Hỏa Lân e rằng cũng đã rơi vào trong vực sâu vạn trượng, không thể tìm về được.
Không ngờ được trinh sát Thiên Hạ Hội đang trên đường trở về ngang qua hạ lưu Mân Giang thì phát hiện ra Nhiếp Phong và Đoạn Lãng bị sóng tấp lên bờ. Hai tiểu hài tử đang hôn mê bất tỉnh.
Mà sự xuất hiện của Nhiếp Phong và Đoạn Lãng chính là sơ hở lớn nhất trong câu chuyện của Bộ Kinh Vân nếu như Nhiếp Phong tỉnh lại nói hết chân tướng. Cho nên Bộ Kinh Vân luôn ở bên hai người chính là đợi lúc cả hai tỉnh lại để dặn đừng nói ra chân tướng.
Song lại có một chuyện nằm ngoài dự liệu của Bộ Kinh Vân. Mặc dù kế hoạch thất bại, mất đi Tử Tù song nô nhưng Hùng Bá lại không hề tức giận, ngược lại còn có vẻ rất vui mừng sau khi phát hiện ra Nhiếp Phong, thật khiến người ta không thể hiểu nổi.
Nhưng ngay lúc này, ngay tại Thiên hạ đệ nhất lâu, ngay trong lúc Hùng Bá nói chuyện, Bộ Kinh Vân cuối cùng đã hiểu là do ai khiến lão vui mừng như vậy.
Niềm vui của Hùng Bá chính là phát hiện ra kỳ tài khó kiếm Nhiếp Phong, phát hiện này dường như còn quan trọng hơn nhiều so với việc kết minh cùng Vô Song Thành.
Thực sự Đoạn Lãng không phải kỳ tài sao? Vì lẽ gì mà Hùng Bá một lòng với Nhiếp Phong? Bộ Kinh Vân dù không rõ nhưng không hỏi gì.
Hùng Bá đã vì Nhiếp Phong mà an bài ổn thỏa, vì thế sự thật việc Thiên Hạ Hội muốn cướp thần binh phải được giấu kỹ.
Đối với chuyện che giấu sự thật, lão tin rằng Bộ Kinh Vân hoàn toàn làm được, thậm chí còn làm tốt hơn cả Văn Sửu Sửu.
Chỉ là khả năng chê giấu sự thật còn cao hơn Hùng Bá tưởng tượng, Hùng Bá tự cho là đã biết hết chân tướng, lại không ngờ được chân tướng mình biết không phải chân tướng.
Chân tướng thật sự đã sớm chôn sâu trong tâm khảm Bộ Kinh Vân rồi.
Có lẽ là đến khi hắn xuống mồ.
Nhiếp Phong và Đoạn Lãng gần như tỉnh lại cùng lúc.
Nó vừa mở mắt đã thấy Đoạn Lãng còn mê man nằm bên cạnh, mồ hôi đầy trán, miệng mấp máy gọi cha, cũng biết là đang gặp ác mộng.
Nhiếp Phong nhẹ nhàng lay vai nói, gọi nhỏ: “Đoạn Lãng, Đoạn Lãng…”
Đoạn Lãng giật giật đôi mí mắt, choàng tỉnh, vừa nhìn thấy Nhiếp Phong đã không kìm được nỗi sung sướng, chụp lấy Nhiếp Phong hỏi: “Nhiếp Phong…là ngươi à? Ta…chúng ta chưa chết sao?”
Tuyệt cảnh cầu sinh ngày hôm đó vô vọng biết bao, cho nên khó trách Đoạn Lãng nhất thời chưa tin được sự thật. Nhiếp Phong mỉm cười gật đầu, nhưng vẫn chưa chú ý hoàn cảnh xung quanh.
Cả hai vừa phóng mắt nhìn quanh, vừa thấy mình đang nằm trên một cái giường dài êm ái, mà cái giường này đặt trong một phòng ngủ rộng đến mức có thể để cả trăm cái giường như vậy, xem ra còn lớn hơn cả thính đường Đoạn gia trang nữa. Nhưng…nơi này…rốt cuộc là nơi nào? Nơi này rốt cuộc là nơi nào đấy?
Đối mặt với không gian rộng lớn mà xa lạ như thế, Đoạn Lãng chỉ cảm thấy ngơ ngẩn đến xuất thần, tựa như vẫn còn đang thắc mắc câu hỏi lúc nãy. Nhiếp Phong cười khổ, nó cũng là một tiểu hài tử cô độc bất lực giữa biển người, làm sao trả lời được chứ.
Nơi này ngay cả một gian phòng ngủ cũng rộng lớn kinh người như thế, tổng thể rộng lớn chừng nào thật khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng ngay lúc này, ngoài cửa bỗng vọng vào đáp án, một đáp án kinh tâm động phách.
“Nơi này chính là Thiên Hạ Hội!”
Lời vừa dứt, một người đã đẩy cửa mà vào.
Theo ngữ điệu trầm hậu trong câu trả lời kia mà nghe, xem chừng người tới ắt phải là bậc trưởng giả đức cao vọng trọng, nhưng không ngờ người xuất hiện trước mặt hai người Nhiếp Phong lại là một thiếu niên cao lớn chừng mười sáu tuổi, mặc áo y phục xám, dung mạo thuần hậu trung thành, đẩy vẻ thân thiết, Nhiếp Phong bạo gan hỏi: “Nơi này…đúng là Thiên Hạ Hội sao?”
Thiếu niên áo xám thoải mái đáp: “Không sai, là Thiên Hạ Hội chúng ta cứu hai người bên bờ sông Mân Giang về.” Lại tiện thể tự giới thiệu: “Ta là Tần Sương.” Hóa ra thiếu niên áo xám này chính là Tần Sương.
Nhiếp Phong nghe xong kinh ngạc đến mức thở dốc, tựa như không tin mình đang ở trong Thiên Hạ Hội, Đoạn Lãng từ bé sống trong Lạc Sơn, chưa từng ra ngoài, cái gì cũng chưa nghe qua, thấp giọng tò mò hỏi: “Nhiếp Phong, Thiên Hạ Hội là cái gì thế?”
Nhiếp Phong đáp: “Đoạn Lãng à, Thiên Hạ Hội là giang hồ đệ nhất đại bang, cùng với Vô Song Thành gần như chia đôi võ lâm đó.”
Đoạn Lãng mặc dù từng nghe Đoạn Soái kể rằng trong giang hồ có rất nhiều danh môn đại phái, nhưng nay chính mình không ngờ lại ở trong đó, sợ tới mức cứng cả lưỡi.
Tần Sương thấy vậy chỉ cười nhẹ, quay sang Nhiếp Phong nói: “Nhiếp Phong, gia sư Hùng Bá muốn gặp ngươi một chút, có thể tự đi được không?”
Nhiếp Phong sửng sốt nghĩ bụng: “Hùng Bá ư? Hắn…hắn là kiêu hùng nhất thế, vì sao lại muốn gặp mình?”
Đoạn Lãng sống sót sau tai nạn, rất sợ phải ở lại một mình trong gian phòng này, mà Nhiếp Phong lại là người nó thân thiết nhất, vội vàng nói: “Nhiếp Phong, đừng bỏ ta lại một mình, ta muốn đi cùng ngươi.”
Nhiếp Phong nhìn lại Tần Sương, ánh mắt như khẩn cầu, Tần Sương tâm địa mềm yếu, hòa nhã nói: “Không sao, chắc cũng không ảnh hưởng gì đâu.”
Nói xong, chậm rãi bước ra.
Nhiếp Phong và Đoạn Lãng vẫn đi theo sau Tần Sương, qua hết hành lang dài gấp khúc là đình viện, thoáng thấy trên tường có khắc ba chữ Phong Vân Các, mới biết phòng ngủ mình nằm vừa rồi chỉ là một gian trong Phong Vân Các mà thôi.
Mà ba người đang đi theo hướng điện phủ Phong Vân Các.
Nhiếp Phong bỗng nhớ lại câu nói mình nghe được trong lúc hôn mê, liền kề miệng bên tai Đoạn Lãng nói nhỏ: “Đoạn Lãng, lát nữa cho dù gặp ai cũng không được nói ra chuyện hắc y thiếu niên kia phá được Hỏa Lân Thực Nhật nhé.”
Đoạn Lãng ngạc nhiên nói: “Hả? Vì sao vậy?”
Nhiếp Phong đáp: “Cũng không có gì, chỉ là…giang hồ hiểm ác, mọi sự cẩn thận vẫn hơn.”
Đoạn Lãng ngoan ngoãn gật đầu, lúc này Tần Sương đã đưa hai người bước vào trong điện phủ.
Phong Vân Các điện phủ rộng lớn hùng vĩ khác thường, nhưng lại không có thị vệ. Trên bức tường lớn sau điện lộ một bảng hiệu lớn, nét bút cứng cáp rõ ràng viết lên hai chữ lớn Phong Vân!
Đủ biết người viết bảng này coi trọng Phong Vân đến mức nào!
Trên điện phủ, một người trầm ổn ngồi ở giữa, phía sau có một nam tử đội một cái mũ cao cổ quái đang đứng.
Người trầm ổn đang ngồi mặt mày không nộ mà uy, khiến người ta vừa nhìn đã biết lão là một người có đủ tư cách đứng nhìn hết thảy thương sinh, một người có lẽ sẽ hùng bá thiên hạ.
Nhiếp Phong vừa thấy người này, lập tức biết ngay đây chính là bang chủ đệ nhất đại bang Hùng Bá.
Tần Sương khom người chắp tay hướng Hùng Bá nói: “Sư phụ, Nhiếp Phong đã tới.”
Hùng Bá đang uống trà, lười biếng “Ồ” một tiếng trả lời, không nói gì thêm, cũng không nhìn Nhiếp Phong Đoạn Lãng.
Văn Sửu Sửu đứng sau lưng Hùng Bá, là loại người rất biết xem đầu mày khóe mắt chủ nhân, lập tức hiểu ý, hét lớn: “Tiểu tử lớn gan! Được gặp bang chủ đệ nhất bang chúng ta mà còn không quỳ xuống?”
Đoạn Lãng vốn đã sớm vị uy thế Hùng Bá dọa khiếp, nay nghe Văn Sửu Sửu giục như vậy, dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ mới tám tuổi, vội vàng quỳ xuống, chỉ có điều trong lòng lại nghĩ: “Thật là uy phong a, chỉ cần có thể trở thành bang chủ đệ nhất bang, hiệu lệnh thiên hạ, ai cũng phải quỳ trước mặt mình, khó trách cha lúc nào cũng nóng là muốn phục hưng Đoạn gia đến thế.”
Từ cái quỳ này, trong tâm hồn bé nhỏ kia đã hạ lời thề sau này nhất định sẽ hùng bá thiên hạ.
Nhưng Nhiếp Phong vẫn chưa nghe lời mà quỳ xuống như Đoạn Lãng, nó vẫn đứng thẳng, nói: “Hùng Bá, mặc dù ta được Thiên Hạ Hội cứu sống, nhưng cũng không thể vì thế mà dễ dàng quỳ gối trước mặt người khác, cho dù đó là ngươi đi chăng nữa!”
Lời vừa thốt ra, Tần Sương ở bên xoay mình biến sắc, hắn biết Nhiếp Phong đã gặp rắc rối lớn rồi, chưa bao giờ có kẻ nào dám vô lễ với sư phụ như thế cả.
Chỉ thấy Hùng Bá đột nhiên nâng chén trà xanh trong tay lên uống hết, rồi mới liếc mắt nhìn Nhiếp Phong, thấp giọng nói: “Tiểu tử quật cường lắm, nhưng bất luận là kẻ nào, ở trước mặt lão phu đều phải quỳ xuống cả!”
Dứt lời, bàn tay khẽ động, chén trà trong tay vỡ làm đôi, song chỉ bắn ra, hai mảnh chén vỡ bắn thẳng đến hai đầu gối Nhiếp Phong.
Đổi là bình thường, với kinh công của Nhiếp Phong thì dù hai manh chén có nhanh cỡ nào thì nó vẫn có thể né được. Nhưng bây giờ vết thương mới khỏi, khí lực không bao nhiêu…
“Khách” một tiếng, hai đầu gối Nhiếp Phong bị chấn vỡ, Nhiếp Phong dưới cơn đau càng khó chống đỡ, muốn quỳ xuống ngay lập tức…
Hùng Bá cười lớn, thầm nghĩ Nhiếp Phong lần này muốn không quỳ cũng không được, ai ngờ định thần nhìn lại, thấy đứa trẻ này đầu gối tuy vỡ vụn như vẫn cố cắn răng nén đau, hiên ngang đứng thẳng, thật ngạo nghễ!
Gặp được nhân tài, Hùng Bá không ngại đổi sắc mặt, vui mừng khó kiềm chế, sảng khoái giơ ngón tay cái lên tán tưởng: “Giỏi cho Nhiếp Phong! Hảo nhân tài! Lão phu thật sự rất thích ngươi! Từ bây giờ, lão phu quyết định nhận ngươi làm truyền nhân Phong Thần Cước, mau quỳ xuống làm lễ bái sư nào!”
Lời này quá đột ngột khiến Tần Sương ngẩn ra, hắn không thể ngờ sư phụ lại thu nhận đồ đệ, Đoạn Lãng lại càng kinh ngạc. Vừa rồi nó sớm bị hùng phong của Hùng Bá hấp dẫn, nghĩ rằng mình có thể dựa vào ngọn núi này quả là phúc tu mấy kiếp. Nó cùng Nhiếp Phong đều là hậu nhân của hai cao thủ đương thế, vì sao Hùng Bá chỉ muốn chọn Nhiếp Phong? Trong lòng bỗng chốc dâng lên một thứ cảm giác chua chát, không phải từ vị giác.
Văn Sửu Sửu thần sắc vẫn bình thản, xem ra y đã sớm biết hết những chuyện hôm nay.
Nhưng Nhiếp Phong ngoài vẻ ngạc nhiên ban đầu, vẫn không đổi sắc, càng không có ý quỳ xuống.
Có mấy ai được trở thành đệ tử Hùng Bá? Nhiếp Phong được may mắn như thế song lại không thích thú gì, bảo Hùng Bá sao có thể bước xuống đài, bang uy còn đâu. Hùng Bá thoáng chốc trầm hẳn sắc mặt xuống.
Ngay lúc Nhiếp Phong và Hùng Bá đang giằng co căng thẳng thì bỗng dưng hai viên đá nhỏ từ ngoài cửa bắn vào, “phục, phục” hai tiếng, đánh vào sau đầu gối Nhiếp Phong.
Đầu gối Nhiếp Phong vốn đã bị đánh vỡ, hai viên đá nhỏ này dù không mang nội kình nhưng lại đánh từ phía sau, chia phần chân Nhiếp Phong làm hai, chân khuỵu xuống, thân thể không thể trụ thẳng được, Nhiếp Phong “a” một tiếng, lập tức quỳ xuống.
Chỉ thấy có hai người chậm rãi đi vào trong điện phủ, người đi trước chính là Bộ Kinh Vân, ngay sau lưng hắn chính là Khổng Từ.
Nhiếp Phong liếc qua thấy Bộ Kinh Vân, lập tức kinh hoảng, thầm nghĩ đến lúc mình hôn mê có nghe hắn nói là không phải nằm mơ, kinh ngạc hỏi: “Lai…là ngươi sao? Ngươi…sao lại xuất hiện ở đây?”
Bộ Kinh Vân không trả lời mà chậm rãi bước tới cạnh Hùng Bá, Hùng Bá cười lớn trả lời thay hắn: “Bởi vì hắn chính là đệ tử nhập thất thứ hai của lão phu Bộ Kinh Vân.”
Thì ra là thế, Nhiếp Phong lập tức giật mình, khó trách trong lúc nó hôn mê có nghe cô gái kia gọi hắn là Vân thiếu gia.
Lại nhìn cô gái kia, đôi mắt trong như hồ thu như thể tự nhìn mình, vẫn đứng sau lưng Bộ Kinh Vân, tựa như cái bóng của hắn, chứng tỏ nàng cam tâm tình nguyện hầu hạ hắn.
Trong lúc Nhiếp Phong còn trầm tư, đã nghe Hùng Bá cao giọng nói: “Tốt lắm! Lễ bái sư đã xong! Nhiếp Phong, từ nay trở đi ngươi là đệ tử thứ ba của lão phu, hãy ở lại Phong Vân Các cùng nhị sư huynh ngươi, phải giúp đỡ, hoàn thuận với nhau, biết chưa hả?”
Nhiếp Phong còn muốn ngoan cố đứng lên chống đối, nhưng đáng tiếc hiện giờ nó không còn đủ sức đứng lên, huống hồ cái quỳ này nó có tự nguyện hay không thì buổi lễ đã kết thúc, cũng chẳng làm được gì nữa…
Phận gái nghèo, một khi đã vào nhà giàu là sâu như biển, biển người mênh mông, bước vào rồi sẽ ra sao?
Hùng Bá lại quay sang nói với Bộ Kinh Vân: “Kinh Vân, vi sư có chuyện gấp cần thương thảo, con ở lại có gì chỉ dẫn cho tam sư đệ đi.”
Nói xong đứng lên ngheneh ngang bước đi, Văn Sửu Sửu cũng bước theo sát, Tần Sương cũng không muốn quấy rầy hai vị sư đệ nên cũng rời đi.
Trong điện phủ chỉ còn lại Nhiếp Phong đang quỳ, Đoạn Lãng, Bộ Kinh Vân và Khổng Từ.
Hùng Bá vừa rời khỏi, Đoạn Lãng liền nhảy bật dậy, vội vàng đỡ Nhiếp Phong, còn lè lưỡi làm mặt quỷ với Bộ Kinh Vân, nói: “Đầu gỗ đáng chết, nếu không phải người dùng hòn đá đánh lén Nhiếp Phong thì hắn sẽ không bao giờ quỳ đâu! Ngươi là kẻ xấu!”
Nhiếp Phong miễn cưỡng đứng lên, khuyên can: “Đoạn Lãng, đừng nói vậy! Hắn…hắn chỉ muốn tốt cho ta thôi!”
Lời này vừa thốt ra, Bộ Kinh Vân xưa nay vốn hờ hững cũng xoay ánh mắt liếc nhìn Nhiếp Phong, tựa như trong thế giới tối tăm tịch mịch của hắn cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng mỏng manh…
Đoạn Lãng không hiểu, lại nghi hoặc hỏi: “Sao lại thế được. Rõ ràng hắn giúp sư phụ hắn bắt ngươi quỳ xuống để sư phụ hắn có thể toại nguyện thôi.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Bộ Kinh Vân đã không còn để ý, muốn bước đi.
Nhiếp Phong vội vàng gọi hắn lại: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện, cha ta…rốt cuộc sao rồi?
Bộ Kinh Vân bỗng nhiên quay đầu, trong đôi mắt lạnh lùng thoáng hiện một tia bi ai, như thể bi ai thay cho Nhiếp Phong, bình tĩnh đáp: “Chết rồi.”
Như sét đánh ngang tai, Nhiếp Phong biết cha mình bị cự trảo kéo vào trong động Vân, nhưng không biết rốt cuộc sống hay chết, nay may mắn có Bộ Kinh Vân còn sống sót tại động Lăng Vân chứng thực, không khỏi ngây ngốc đổ lệ ròng ròng.
Đoạn Lãng cũng vội vàng xông lên trước hỏi: “Cha ta thì sao?”
Bộ Kinh Vân lạnh lùng nói: “Y cũng không ngoại lệ.”
Nói xong không còn lưu luyến, quay gót rời đi.
Đoạn Lãng khó có thể tin đây là sự thật, vẫn hò hét sau lưng Bộ Kinh Vân: “Ta không tin! Ngươi lừa ta! Ngươi là đồ đầu gỗ chết không có lương tâm…Ngươi…lừa…ta…”
Trong lúc hò hét nó đã khóc không thành tiếng, tất cả mọi chuyện đã khiến nó không thể không tin, càng không thể không khóc!
Khổng Từ nhìn hai người rồi cúi đầu nói: “Thật xin lỗi, bang chủ đã sớm phái người đi kiểm tra lại động Lăng Vân, nhưng không hề tìm thấy thi thể hai vị lệnh tôn, cho nên đoán rằng hai người bọn họ sớm đã bị lửa thiêu thành tro. Vân thiếu gia…tuy là người cổ quái nhưng tuyệt không lửa các người đâu, thiếu gia…thiếu gia là người tốt!”