Đọc truyện Phong Vân – Chương 32: Tuyết tại khốc (6)
Quỷ Hổ không ngờ hán tử điên cuồng này lại có thể nhìn thấu tâm ý của mình. Y còn cự tuyệt không nhận, gã điên này so với hai tên tốt mã trên kia còn đáng yêu hơn gấp bội, gã nói: “Không…liên…quan? Vậy…vì sao…ngươi…muốn giết…Linh Ngọc?”
Nhiếp Nhân Vương bất ngờ cứng lưỡi, không biết trả lời ra sao. Quỷ Hổ lại cười, nụ cười càng chua xót hơn, nói: “Nhu..đã chết, ta…sống…cũng không…còn ý nghĩa…gì cả, nhưng…ngươi…rất…quan trọng…với…con trai ngươi, nó…nó là…một đứa trẻ…đáng thương.”
Nhiếp Nhân Vương nghe xong, hai mắt càng mở lớn hơn nữa, điên cuồng hét lên: “Đừng có như vậy nữa! Hảo…hán tử! Mười tám năm sau Nhiếp Nhân Vương ta lại là hảo hán! Ngươi mau buông tay ra! Mau buông ra!” Y vừa hét, vừa cố sức vùng khỏi tay Quỷ Hổ, thà rằng mình tan xương nát thịt dưới vực sâu cũng không để Quỷ Hổ làm thế! Nhiếp Phong cuối cùng cũng hiểu Quỷ Hổ muốn làm gì, vội vàng kêu: “Thúc thúc! Đừng làm vậy mà, đừng mà…”
Quỷ Hổ nhìn Nhiếp Phong buồn bã cười, Linh Ngọc và Phong Thanh Ưng đang cười cuồng cũng đã chú ý, Quỷ Hổ sợ hai kẻ kia cản trở nên vội vàng vận hết chân khí còn sót lại trong cơ thể, hai chân đặt trên vách đá, một mặt nói với cha con Nhiếp Nhân Vương: “Nếu…cha con ngươi…thoát được, xin…ném Nhu…xuống cùng ta, nàng…nhất định…sẽ…rất vui…”
Nói tới đây, thanh âm của gã đã nghẹn ngào cực độ, nhưng vẫn ngẩng lên nhìn Nhiếp Phong trên bờ vực!
Ở chung với đứa nhỏ này mấy ngày, bỗng nhận ra thật khó rời xa nó, thật ra là vì đâu?
Gã không hiểu! Gã chỉ hy vọng có thể nhìn nó lâu hơn một chút!
Nhìn một lần cuối cùng!
Nhiếp Phong nước mắt như mưa, thân hình bé nhỏ run run, miệng không ngừng kêu gào: “Thúc thúc…đừng mà, cầu xin thúc…đừng làm vậy…”
Nhưng Phong Thanh Ưng ở bên đã hiểu chuyện gì sắp xảy ra, kim kiếm chuyển hướng nhằm bàn tay Quỷ Hổ, tuyệt đối không cho hai người cơ hội thoát ra!
Có điều Quỷ Hổ còn nhanh hơn, kiếm trong tay hắn còn chưa kịp phát lực thì Quỷ Hổ đã đột nhiên vận hết công lực cả đời, tay trái đẩy Nhiếp Nhân Vương lên trên, hai chân đạp vào vách đá phát lực, thân hình mượn lực bay lên trên, ngay lúc đó, song chưởng Quỷ Hổ lại đánh mạnh vào lưng Nhiếp Nhân Vương vừa mới dừng lại giữa không trung, đẩy hắn lên trên!
Mọi việc xảy ra quá nhanh, Nhiếp Nhân Vương trong tiếng hét điên cuồng được Quỷ Hổ đẩy lên khỏi vách đá, nhưng cùng thời gian, Quỷ Hổ không thể bám lại vào vách đá nữa, lơ lửng giữa không trung. Song chưởng mượn lực đẩy Nhiếp Nhân Vương lên, còn thân hình Quỷ Hổ thì rơi xuống càng nhanh hơn, Nhiếp Phong khóc lớn: “Thúc thúc!”
Quỷ Hổ đang rơi xuống, vẫn đau đáu nhìn Nhiếp Phong, cuối cùng kêu lên: “Nhóc…bảo trọng…”
Một tiếng ‘bảo trọng’, Quỷ Hổ đã biến mất khỏi tầm mắt Nhiếp Phong!
Gã đã biến mất!
Nhiếp Phong ngây người, khi ngẩng đầu lên, trong không khí rơi xuống một giọt nước mắt, một giọt nước mắt của Quỷ Hổ rơi trên gương mặt nhỏ…
Lệ, cũng giống như nước mắt Nhiếp Nhân Vương rơi trên mặt nó năm xưa, thật ấm nóng!
Là nước mắt của nhiệt huyết hán tử!
Bộ ngực nhỏ của Nhiếp Phong phập phồng liên tục, hai tay run rẩy kịch liệt!
Lệ rửa sạch khuôn mặt nhỏ, nó nghiên chặt hai hàm răng, trong lòng trào lên hang vạn câu hỏi: Vì sao? Vì sao? Vì sao?
Vì sao mà Kỷ Nhu cô nương phải chết?
Vì sao mà Quỷ Hổ thúc thúc phải chết?
Vì sao tất cả người tốt đều phải chết, còn kẻ xấu lại có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật?
Chẳng lẽ trên đời thật sự không có công lý? Chẳng lẽ thật sự không có ai chịu đứng ra bảo vệ lẽ phải?
Không! Cho dù không có ai chịu đứng ra, thì chính nó tối nay cũng phải đòi công đạo! Nó muốn dùng chính đôi tay bé nhỏ của mình phán quyết lẽ phải trái lần này!
Máu nóng thiêu đốt!
Nhiếp Phong cảm giác như trong lòng mình bốn bề sóng dậy, thiêu đốt tâm can nó, thiêu đốt cả đầu óc nó, một thứ lực lượng vô hình đáng sợ đột nhiên bạo tăng trong cơ thể nó, muốn nó nhất định phải phát tiết ra! Hai tay Nhiếp Phong không ngừng run rẩy, tim đập mãnh liệt, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, tựa như nó đã quên hết tất thảy, quên luôn chính bản thân mình!
Linh Ngọc không hề để ý đến biến hóa của Nhiếp Phong mà âm hiểm nhìn xuống vực, lạnh lùng nói: “Đại ca, ta đã sớm nói với ngươi rồi, ta vốn không biết cái gì gọi là hối hận! Có điều, chắc hôm nay ngươi cũng đã biết hối hận là thế nào rồi phải không? Ha ha…”
Phong Thanh Ưng cũng không để ý Nhiếp Phong, hắn thấy Quỷ Hổ đã chết, lòng thầm lo lắng về Nhiếp Nhân Vương đã trở lại, dù y có mang trọng thương nhưng không biết là còn bao nhiêu thực lực, lập tức vung kiếm đâm thẳng về Nhiếp Nhân Vương đang nằm trên mặt đất!
Thật ra Nhiếp Nhân Vương bị thương không nhẹ, ngoài việc cố gắng đi lại còn có thể được, y vốn không có khả năng giao đấu với ai nữa, chỉ có thể quay cuồng né tránh trên mặt đất!
Chỉ có điều Phong Thanh Ưng vung kiếm truy sát Nhiếp Nhân Vương mà không giết Nhiếp Phong là đã quá xem thường nó, và xem thường cả Tuyết Ẩm cách đứa bé ấy chỉ mấy bước chân.
Ngay lúc hắn đâm một kiếm vào sát tận cổ họng Nhiếp Nhân Vương thì bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí kình dày đặc đang xông tới, trong lòng thầm hoảng sợ, vội vàng thu kiếm để ngăn chặn, luồng khí kình mạnh mẽ này phát ra từ Tuyết Ẩm vốn vẫn cắm trên mặt đất, bây giờ thế tới mạnh mẽ vô cùng, quả thực uy lực không kém khi ở trong tay Nhiếp Nhân Vương là bao!
Nó đã hóa thành một thanh đao phán xét hết thảy thiện ác trên đời!
Phong Thanh Ưng còn chưa kịp xem là ai cầm Tuyết Ẩm thì kim kiếm trong tay đã bị chặt làm đôi, Tuyết Ẩm thế như chẻ tre, cắm thẳng vào ngực hắn…
Lúc đó, Linh Ngọc còn đang ngửa mặt lên trời cười cuồng không hề có nửa phần hối hận thì bỗng nhiên nghe một tiếng “A” thảm thiết, dường như phát ra từ chỗ Phong Thanh Ưng, rồi còn thấy một làn máu bắn lên lưng mình, trong lòng đổ mồ hôi lạnh, vội vàng quay đầu lại nhìn thì đã thấy một thanh đao lạnh hơn tuyết mang theo lòng căm phẫn vô hạn đang chém thẳng vào mình…
Linh Ngọc vốn không có cơ hội tránh né, cũng không có cơ hội hối hận!
Hắn đến chết cũng không kịp biết hối hận là gì!
Tuyết vẫn còn đang khóc, một kết cục thật buồn đau.
Nhiếp Phong chậm rãi chống đất đứng dậy, không biết mình đã ngã xuống đất hôn mê khi nào, lại càng không biết vừa phát sinh chuyện gì!
Nó ngẩng đầu lên thì vừa bắt gặp Tuyết Ẩm đang cắm ở cách mình không xa, ngạo nghễ đón gió tuyết, đao nhuốm đầy máu tươi, nghiêm nghị như vị quan tòa xét xử bất nghĩa trong trời đất!
Nhưng mà, ai đã từng cầm đao? Ai từng phán xét? Ai mới thực sự là gã phán quan độc ác?
Nhiếp Phong hoảng sợ đưa mắt nhìn xung quanh, rõ ràng có thi thể Phong Thanh Ưng, còn có thi thể Linh Ngọc cũng nằm không xa!
Thi thể Phong Thanh Ưng bị một đao xẻ từ ngực tới bụng, chất bẩn thỉu từ trong rớt hết cả ra, trông vô cùng đáng sợ, hai mắt biểu lộ vẻ kinh ngạc, tựa như không tin người giết hắn có khả năng giết chết được hắn!
Linh Ngọc chết còn thê thảm hơn cả Phong Thanh Ưng, tứ chi đều bị chặt đứt, ngang thắt lưng cũng bị chém đứt, đầu cũng bị cắt rời, toàn bộ thi thể bị phân thành nhiều mảnh, nhưng đáng sợ nhất là gương mặt anh tuấn kia lại bị vạn đao bằm nát, biến thành một đống máu thịt bầy nhầy!
Cuối cùng hắn cũng phải nhận báo ứng!
Trong vùng tuyết rộng lớn còn có Nhiếp Nhân Vương và Phong Thanh Hòa đang ngồi yên, hai người đều kinh ngạc trừng mắt nhìn Nhiếp Phong, bốn con mắt cùng tràn ngập vẻ kinh ngạc không thể tin được.
Nhiếp Phong chậm rãi đứng lên, bước tới trước mặt Nhiếp Nhân Vương, hỏi: “Cha, là…ai giết bọn họ vậy?”
Nhiếp Nhân Vương im lặng không nói, chỉ chăm chú nhìn kỹ gương mặt Nhiếp Phong, bỗng nhiên nhớ lại một câu của Quỷ Hổ nói với y trước lúc chết – con trai ngươi là một đứa nhỏ đáng thương.
Nhiếp Nhân Vương nghĩ đến, bỗng nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Kỷ Nhu ôm lấy thi thể của nàng, tập tễnh đi về phía vách đá.
Nhiếp Phong đuổi theo hỏi: “Cha, cha…muốn làm gì vậy?”
Lúc này Nhiếp Nhân Vương đã bước tới sát vách đá, ánh mắt trông về phía xa xăm nói: “Trước khi chết Quỷ Hổ từng dặn chúng ta đưa Kỷ Nhu xuống dưới kia cùng hắn, đây là tâm nguyện cuối cùng của hắn.”
Nhiếp Phong cúi đầu không nói gì, Nhiếp Nhân Vương ngơ ngẩn rồi nói: “Có lẽ, đây cũng là tâm nguyện duy nhất…của nàng…suốt mười ba năm qua!”
Dứt lời buông lỏng hai tay, thi thể Kỷ Nhu cũng theo vách đá rơi thẳng xuống dưới vực sâu.
Cuối cùng vẫn là do ma đầu sát nhân Nhiếp Nhân Vương này hoàn thành tâm nguyện cho đôi nam nữ này, không biết trong lòng y nghĩ gì.
Có nhớ lại đoạn tình duyên của chính mình? Hay nữ nhân xinh đẹp mà tuyệt tình kia?
Hắn vẫn nhìn về nơi xa xăm vô định, thật lâu sau, hắn chậm rãi nói: “Phong nhi…có lẽ con nói đúng, ta nên cùng con thoái ẩn quy điền, quay về cuộc sống trước kia, có lẽ…chưa muộn…”
Có lẽ chưa muộn? Vì sao y lại cảm thấy muộn?
Ngữ khí của y bình tĩnh vô cùng, không còn thấy vẻ điên cuồng như xưa nữa, rốt cuộc là ai đã biến đổi được sát nhân điên cuồng này?
Là Quỷ Hổ? Là Kỷ Nhu? Hay là người kéo hồ cầm cô độc đến thê lương kia?
Hay y vừa tìm thấy sự hung tàn cùa chính mình ở trên đứa con trai?
Nhiếp Phong quả thực không thể tin vào những điều mình vừa nghe? Đó phải chăng là thật?
Nó sung sướng quá mà khóc ròng: “Cha…”
Nhưng mà Nhiếp Nhân Vương lại nói tiếp: “Nhưng mà…”
Nhưng mà? Còn có nhưng mà gì nữa?
Nhiếp Nhân Vương liếc nhìn Nhiếp Phong nói: “Ta còn có một chuyện cuối cùng muốn làm! Năm đó mẹ con vì muốn ta quyết chiến Nam Lân Kiếm Đoạn Soái không được mới bỏ đi, vì chuyện này nên ta quyết định sẽ đấu cùng Đoạn Soái một trận! Trận chiến này dẫu nàng không thể nhìn thấy nhưng ta vẫn muốn chứng mình thực lực của mình, như vậy mới cam lòng…”
“Nhưng…nếu như cha thua, vậy…con…” Nhiếp Phong ngập ngừng nói.
Nhiếp Nhân Vương không để nó nói hết câu, quyết đoán nói: “Ta tuyệt đối sẽ không thua!”
Tuyệt đối không thua? Nhiếp Phong thầm than khổ, trên đời làm gì có chuyện gì tuyệt đối, cha già đã quyết đi, có khi cũng là chung cuộc…
Nhưng Nhiếp Nhân Vương bỗng nhiên xoay người nhặt lấy Tuyết Ẩm trên đất lên, ném cho Nhiếp Phong, nói: “Cầm nó thay ta, con đã đủ tư cách cầm nó rồi!”
Nhiếp Phong đón lấy Tuyết Ẩm, chưa kịp suy ngẫm những lời đầy hàm ý của cha thì Nhiếp Nhân Vương đã sải bước rời đi.
Nó đành vác Tuyết Ẩm trên vai, vội vã đuổi theo Nhiếp Nhân Vương, ngay lúc hai người bước qua cũng là lúc Phong Thanh Hòa kiệt sức ngã gục xuống đất, nhưng Nhiếp Nhân Vương cứ thế bước đi, không rút đao ra diệt cỏ tận gốc, vẫn tiếp tục nhìn thẳng về phía trước mà bước đi!
Ánh mắt Phong Thanh Hòa vì sao lại quái dị như thế? Nhiếp Phong thấy ánh mắt hắn cứ dán chặt trên người mình, vị thúc thúc này thật ra không xấu, nó không kìm được bèn hỏi: “Thúc thúc, thương thế người thế nào? Có muốn con giúp trị thương không?”
Phong Thanh Hòa lắc đầu cười khổ, miệng thốt lên những lời kì quái: “Đại ca ta bị trừng phạt là đúng, hắn chết ta cũng không muốn cứu, chỉ là…cậu bé à, ngươi thật sự là một…một đứa bé đáng thương, ài…”
Hắn nói xong thì thở dài một tiếng, Nhiếp Phong bỗng nhiên hiểu ra, nhưng Nhiếp Nhân Vương đang dần đi xa, nó không thể ở lại nữa đành bất đắc dĩ cười với Phong Thanh Hòa một cái rồi đuổi theo sát Nhiếp Nhân Vương.
Dưới vực sâu.
Đó vốn là một thế giới thanh tịnh đẹp đẽ, nay thì khắp nơi đâu đâu cũng có thi thể không nguyên vẹn của đám đệ tử Phong Nguyệt Môn.
Gió tuyết vẫn vù vù gào rít giận giữ như trước, trong tiếng gió rít còn có tiếng Quỷ Hổ lúc như gào thét lúc khóc nỉ non kể lể những buồn bực khi còn sống!
Sống quả thực rất khổ!1 Nếu có thể tái sinh thì cũng nguyện không làm người…
Chỉ có điều gã không thể tái sinh, bởi vì gã còn chưa chết.
Dưới đáy vực có một cái động kín đáo ở bên, có một hán tử ngồi dưới đất kéo hồ cầm.
Trước mặt hán tử có một nam một nữ đang nằm song song, nữ chính là Kỷ Nhu còn vương nụ cười, nam, chính là người phải rơi xuống vực vì cứu Nhiếp Nhân Vương, Quỷ Hổ!
Thân thể hai người vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ, chứng tỏ chưa rơi xuống đáy vực đã có người đón lấy thân thể giữa không trung mà đưa xuống đất nhẹ nhàng, chứng tỏ người này võ công cực cao, khiến người ta kinh ngạc!
Hán tử kéo hồ cầm mặc y phục đen tuyền, hai mắt như ánh sao thu vào trong, vẻ mặt tuy bình thản nhưng lại mang theo chút cô độc…
Vì sao hắn cô độc?
Hơn tám năm trước hắn đã buông tha hết thảy, buông cả hùng tâm vạn trượng của chính mình!
Đến hôm nay, hắn không cầu thắng, cũng không mong bại.
Hắn chỉ mong có thể sống bình thường, yên ổn sống hết quãng đời còn lại!
Đáng tiếc, người trong giang hồ không ai cho hắn một phút giây yên ổn. Thậm chí còn không cho những người bên cạnh hắn một nửa phần bình yên.
Trong lòng vừa nghĩ đến, tiếng đàn của hán tử áo đen bỗng trầm xuống, trầm như một tiếng thở dài…
Nhưng mà giữa tiếng đàn trầm thấp, tựa như có một luồng nội lực nhu hòa, nhẹ nhàng mà chậm rãi, dịu dàng truyền vào trong tai Quỷ Hổ, truyền đi khắp lục phủ ngũ tạng, bách mạch toàn thân hắn…
Rất lâu rất lâu sau, tiếng đàn thấp dần thấp dần đến không thể nghe thấy nữa, khi khúc nhạc kết thúc, Quỷ Hổ đang hôn mê từ từ tỉnh lại.
Gã khẽ mở mắt quay sang liếc nhìn thân thể Kỷ Nhu bên cạnh một cái, rồi chăm chú nhìn hán tử áo đen, trên mặt không có một chút ngạc nhiên mà chỉ có niềm thương xót vô hạn.
Gã tiếng được tiếng mất nói: “Người…sớm…giả chết…quy ẩn, vốn…không nên…đế…” Hán tử áo đen cười khổ, thở dài: “Ngươi cũng vốn không nên ẩn thân nơi này, ngươi vốn đồng ý thoái ẩn cùng ta…”
Quỷ Hổ buồn bã đáp: “Bởi…vì, nơi này…gần…nàng…nhất…”
Hán tử áo đen nói: “Nàng giờ đã chết.”
Quỷ Hổ lắc đầu, nhẹ nhàng ôm lấy thi thể Kỷ Nhu nói: “Bởi vậy…tôi…càng muốn…ở lại…cùng nàng, đây là…tâm nguyện…cả đời…của nàng…”
Gã nói xong ngẩng đầu nhìn hán tử áo đen, ánh mắt kiên định vô cùng: “Người…nên…quay về…đi…”
Hàn tử áo đen vẫn nhìn hắn, không nhúc nhích. Không biết đã quan bao lâu, đột nhiên hắn ngửa mặt lên trời thở dài, chậm rãi đứng lên, nói với Quỷ Hổ: “Có lẽ…với ngươi nên là thế…Thế giới bên ngoài không thích hợp với ngươi, nhiều lúc người cũng không bằng cầm thú.”
Hắn bước ra cửa động nhưng vẫn nhìn lại một lượt, nói: “Nơi này mới chính là thế giới của ngươi.”
Cuối cùng, hắn buồn bã rời đi.
Quỷ Hổ ngây ngốc nhìn Kỷ Nhu trong lòng mình, nhìn nụ cười má lúm kiên định của nàng, trầm ngâm.
“Nhu, nàng…biết…không? Những năm qua…ta muốn…nhìn thấy…gương mặt…tươi cười này…của nàng…biết bao, nhưng…không dám…trở về. Hôm nay…chúng ta…lại có thể…gặp nhau rồi…”
Gương mặt Kỷ Nhu vẫn còn nguyên nét cười mãn nguyện như trước khi chết, giống như muốn nói với Quỷ Hổ rằng, chỉ cần tình này không đổi, mặc cho dâu bể tang thương, cũng chẳng quản sống chết…
Đúng vậy! Sinh mệnh ngắn ngủi…
Hắn và nàng kiếp này thật khổ, nhưng đến cuối cùng, lại có thể ở cạnh bên nhau như ngày xưa.
Chỉ mong nụ cười này có thể vĩnh viễn ở lại trên gương mặt nàng.
Chỉ mong thời khắc này vĩnh viễn không trôi qua.
Chỉ mong có thể là mãi mãi.
Đây mới thực sự là
Thề nguyền sống chết.