Phong Vân

Chương 27: Kinh thế thiếu niên : Tuyết tại khốc (1)


Đọc truyện Phong Vân – Chương 27: Kinh thế thiếu niên : Tuyết tại khốc (1)

Bóng dáng người này như quỷ mị, Linh Ngọc vừa nhìn thấy đã nhũn hết cả chân, ngã phịch xuống đấy la to: “Là ngươi…Quỷ Hổ!”
Quỷ Hổ vốn nấp trong đống rắn cùng cha con Nhiếp Phong, không ngờ bỗng nhiên lại hiện thân, Nhiếp Phong muốn ngăn lại nhưng không kịp, lúc này cả hai cha con nó cũng đã lộ ra trước mặt Linh Ngọc và Kỷ Nhu, không thể trốn được nữa!
Không ai ngờ được Quỷ Hổ hiện thân chỉ để nói với Linh Ngọc ba chữ “ngươi sai rồi”…
Linh Ngọc không thể nào ngờ được là Quỷ Hổ lại ở trong động này, lại càng không ngờ còn có cả đứa bé tóc dài cứu đầu hổ đêm đó, mà điều làm hắn kinh ngạc đến chấn động là bên cạnh đứa bé còn có gã điên giết cả nhà lão Lí, lúc này tròng mắt lộ hung quang đang trừng trừng nhìn mình, thanh đao lạnh lẽo bên cạnh y cũng như đang lặng lẽ lãnh đạm nhìn ân oán thế gian…
Kỷ Nhu lại không hề sợ hãi, không nhìn cha con Nhiếp Phong mà lao đến chỗ Quỷ Hổ, nhưng Quỷ Hổ lập tức quát lớn ngăn nàng lại: “Đừng…qua…đây…”
Kỷ Nhu ngạc nhiên dừng chân, tiếng hét thất thanh của hắn nghe vội vàng như vậy, giống như rất sợ nàng nhìn thấy cái gì đó, nàng bỗng nhiên hiểu được nghi vấn bấy lâu nay mình vẫn canh cánh trong lòng, giật mình nói: “Muội hiểu rồi! Hỏ, tám năm nay huynh không chịu về gặp muội lấy một lần, chính là không muốn muội nhìn thấy…gương mặt này của huynh?”
Quỷ Hổ lạnh lùng đáp: “Nàng…hiểu được…là tốt…”
Kỷ Nhu dịu dàng nói: “Hổ, đừng có ngốc như thế! Từ trước đến nay muội đối với huynh như vậy đâu phải vì gương mặt của huynh, cho dù huynh có xấu đến thế nào đi nữa thì cũng vẫn thế, huynh chắc phải hiểu hơn muội…”
Quỷ Hổ chỉ lắc đầu không nói gì, xem ra không tin rằng nàng sẽ không thay đổi khi nhìn thấy gương mặt xấu xí này.
Ngay lúc hai người hết sức buồn bã, Linh Ngọc thừa lúc Quỷ Hổ không để ý bèn rõn rén lẻn ra phía cửa động, vừa định chuồn đi thì bỗng có một thân ảnh bé nhỏ như gió lao đến chặn lại, Linh Ngọc ngẩng đầu nhìn, thì ra là đứa bé tóc dài đêm đó!
Quỷ Hổ đột nhiên nói: “Để…hắn…đi…đi…”
Gã không quay đầu lại cũng đã biết chuyện gì xảy ra, lời vừa nói ra, không chỉ có Nhiếp Phong, Kỷ Nhu và Nhiếp Nhân Vương ngạc nhiên mà Linh Ngọc lại càng ngạc nhiên hơn.

Kỷ Nhu vội la lớn: “Hổ, Phong thị huynh đệ đã cùng hơn trăm môn hạ đóng dưới chân núi, Linh Ngọc chắc chắn sẽ đi báo cho chúng, sao huynh có thể thả hắn đi như vậy?
Quỷ Hổ không phản ứng lại, chỉ lấy từ trong ngực ra một cái bọc vải cũ ném cho Linh Ngọc, y cuống quýt nhận lấy mở ra, vừa thấy một nửa vật màu xám trắng, khô kiệt, xem ra đã được giữ rất lâu, nay đột nhiên gặp ánh mặt trời, theo gió tan ra, hóa thành một màn mưa bụi trắng xóa, tựa như một đoạn ân tình đã tan biến, vĩnh viễn mất đi…
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Linh Ngọc đã kịp nhận ra vật đó là gì, sắc mặt y còn khó coi hơn so với bị người ta đánh, phức tạp vô cùng, ngây ngốc một lúc lâu, sau đó mới nói: “Hóa ra lúc trước ngươi cũng không ăn nó, được! Ngươi đã trả nó lại cho ta, từ nay về sau chúng ta hòa nhau, lần sau gặp mặt ngươi không cần niệm tình xưa nữa, ta cũng tuyệt đối không lưu tình với ngươi!”
Dứt lời, hắn nhìn Quỷ Hổ, lại nhìn Kỷ Nhu rồi quay bước, giận dữ bước đi.
Dù không nhìn thấy vật kia nhưng Nhiếp Phong cũng đoán được đôi chút, không cản trở Linh Ngọc nữa mà trở lại bên cạnh Nhiếp Nhân Vương, nhưng thấy sắc mặt cha tái mét, hơi thở như sấm, vội vàng giải Á huyệt cho y, Nhiếp Nhân Vương lập tức thét lớn: “Cầm thú!”
Tiếng quát vang tới trời xanh, cát đá trong động lại bay tán loạn.
Y liếc mắt nhìn Quỷ Hổ, giận dữ nói: “Nghĩa đệ ngươi là đồ cầm thú, hôm nay ngươi không giết hắn mà còn thả hổ về rừng, hậu hoạn thật khó lường!”
Quỷ Hổ nói đứt quãng: “Đây là…cơ hội…cuối cùng…cho hắn…Như lúc trước…ta…không giết…ngươi…cũng là…cho ngươi…một cơ hội.” Quỷ Hổ nói xong quay mặt sang nhìn Nhiếp Nhân Vương, tròng mắt không động, từng chữ nói tiếp: “Hy vọng…hai người…cũng không…làm ta…thất vọng…”
Quỷ Hổ nói lời tâm huyết, Nhiếp Nhân Vương nghe xong đột nhiên biến sắc, nhất thời không biết nói sao, chỉ nhắm mắt làm bộ không nghe.
Nhiếp Phong chỉ cảm thấy cha mình sau khi được tiếng đàn cho Quỷ Hổ đến nay, vẻ điên cuồng trong mắt cũng giảm bớt đi, nó chỉ mong mình không nhìn lầm, lúc này Kỷ Nhu lại nói: “Không! Linh Ngọc chắc chắn sẽ làm huynh thất vọng! Muội tin chắc hắn sẽ bán đứng huynh, Hổ, chúng ta đi mau!”
Quỷ Hổ nói: “Đi? Được, nàng…tự mình…đi đi…”
Kỷ Nhu ngẩn ra, đáp: “Muội không đi! Nếu đi, muội và huynh cùng đi!”

Quỷ Hổ hỏi: “Vì sao…nàng…muốn đi…cùng ta?”
Kỷ Nhu vội nói lớn: “Hổ, giờ muội đã hiểu, nếu huynh vì sợ ta bị gương mặt kia dọa sợ mà không dám về gặp như đã nói, vậy thì…huynh trốn trong tuyết lĩnh này có phải vì nơi này gần với…” Nàng vốn định nói nơi này gấn với nàng, muốn nói lại thôi, sợ nói lời này ra Quỷ Hổ sẽ phủ nhận…Nhưng lời của nàng, đến cả cha con Nhiếp Phong cũng hiểu, huống hồ là Quỷ Hổ!
Quỷ Hổ cười lạnh một tiếng, lạnh chẳng giống gã chút nào!
“Đừng…ảo tưởng! Chủ nhân…cứu ta…truyền võ công…cho ta, tình sâu…nghĩa nặng, ta…trở về đây…chỉ vì kỳ niệm…với người…” Gã nói cũng rất có lí, Nhiếp Phong từng thấy gã nhớ đến chủ nhân thế nào rồi, nói gã vì chủ nhân mà ẩn thân trên tuyết lĩnh này cũng không phải sai!
Kỷ Nhu đương nhiên không tin, nói: “Cho dù thế nào đi nữa, muội đã chờ huynh mười ba năm, chỉ cần huynh đồng ý, chúng ta vẫn có thể quay lại!”
Quay lại?
Nàng vẫn là nàng như ngày xưa, còn gã đã chẳng còn là gã khi xưa nữa, làm sao mà quay lại?
Bộ mặt xấu xí như quỷ của hắn chỉ khiến nàng bị thế gian nhạo báng, chẳng lẽ thật sự muốn cùng gã sống trong tuyết địa cả đời?
Quỷ Hổ nói: “Ai…cần…nàng…chờ? Nàng…nên sớm…gả cho…Linh Ngọc, để ta…khỏi…liên lụy…”
“Không!” Kỷ Nhu bỗng nhiên lao tới, từ sau lưng ôm chặt lấy Quỷ Hổ, kiên quyết nói: “Muội không thích hắn, hắn tâm địa rất xấu xa! Muội đối với huynh…chết cũng không thay đổi!” Thân hình Quỷ Hổ run lên.
Đến lúc này gã chỉ còn một điều để nói, gã không thể không nói, gã đã có quyết định!
Gã xoay mình ngửa mặt lên trởi cười cuồng dại, thê lương nói: “Hắc, nàng…đối với ta…thật sự…đến chết…không…đổi?”

Kỷ Nhu vùi mặt sau lưng Quỷ Hổ, dịu dàng nói: “Huynh hiểu mà, cần gì phải hỏi?”
Quỷ Hổ cười lại nói: “Tốt…” Nói xong gỡ vòng tay Kỷ Nhu ra, quay đầu chằm chằm nhìn nàng!
Kỷ Nhu ngây ngốc đứng nhìn, gương mặt hắn gần trong gang tấc, nàng có thể nhìn thấy hắn thật rõ ràng! Quá rõ ràng!
Dù là nam nay nữ, một ngày nhìn thấy người mình yêu biến dạng, hơn nữa còn biến thành xấu xí vô cùng, rốt cuộc nên làm sao?
Nếu miễn cưỡng chấp nhận, mỗi khi mở mắt giữa đêm sẽ nhìn thấy gương mặt xấu xí như ác quỷ, quả thực cả đời khó thoát khỏi ác mộng, cuộc sống khó mà an ổn!
Nhưng nếu như chính mình lại vừa mới nói lời thề non hẹn biển, chẳng lẽ lại không phải biến thành lời đầu môi tan thành bọt nước hay sao?
Rốt cuộc thì sẽ tiếp tục ở lại bên người mình yêu, hay là…bỏ chạy mất tăm?
Kỷ Nhu mở to đôi mắt, nhưng đồng tử lại không ngừng co rút, trợn mắt há mồm!
Quỷ Hổ miệng cười nhưng lòng lạnh băng, nói: “Hắn…lòng dạ…xấu, ta…dung mạo…xấu, nàng…thật sự…theo ta?”
Kỷ Nhu quả thực không thể tin trên đời có gương mặt xấu xí như thế, bàn chân cứ lùi dần về phía sau…lùi…lùi mãi…lũi mãi…
Cuối cùng nàng cũng lùi tới cửa động, nước mặt thoáng như Hoàng Hà vỡ đê, chảy tràn đôi gò má rơi xuống vạt áo, nàng quay lưng…rốt cuộc bỏ chạy!
Quỷ Hổ vẫn đứng yên như cũ, nhưng Nhiếp Phong thoáng thấy trong mắt gã cũng ngấn lệ, nhưng nước mắt không rơi xuống mà lại thấm ngược vào trong hốc mắt, bất đắc dĩ theo gió mà rơi ra một chút…
Không ai ngờ được kết cục lại như vậy! Thế nhưng đúng là như vậy!
Trong động hoàn toàn yên lặng, yên lặng gần như chết, cái chết của một trái tim nữ tử si tình!

Vẫn là Nhiếp Nhân Vương phá vỡ sự yên lặng đầu tiên, y bỗng bùi ngùi thở dài: “Cái gọi là chết cũng không thay đổi, chim liền cánh, cây liền cành, kết quả là cũng không lại được với cái mặt xấu xí, chẳng gì thắng được…” Hắn đến lúc cảm xúc điên cuồng nhất lại bình tĩnh vô cùng, giống như hoàn toàn biến thành một người khác! Không sai, đến cuối cùng, sông cạn đá mòn. Mãi không mòn có lẽ không phải chữ “Tình” mà là mặt, một gương mặt xấu xí!
Quỷ Hổ nhìn lại Nhiếp Nhân Vương bên cạnh, phát hiện ngữ khí hắn không phải không thổn thức, sau lưng hắn còn có một đoạn hồi ức điên cuồng không muốn kể với người ngoài.
Gã không muốn nghĩ tiếp, chỉ thấy khí huyết cuồn cuộn, vội vàng ngồi xuống điều tức.
Lúc nãy gã đang lúc căng thẳng lại phải hiện thân, còn nói nhiều như vậy. May là vẫn còn chịu được, một lúc sau đã khá hơn, chậm rãi nói: “Ta còn cần…sáu canh giờ nữa…mới…hành công…xong, bây giờ…không đi lại được…không thể…rời đi…hai người…nên…đi đi…”
Nhiếp Phong đi tới trước mặt Quỷ Hổ, không nói nửa câu mà lấy hành động thay lời nói. Nó ngồi xuống đất.
Thất vọng là một thứ cảm giác thật đáng sợ.
Nếu một người đặt kỳ vọng vào người khác, nếu không hài lòng với kết quả thì sẽ cảm thấy mất mát vô cùng, thậm chí là bi ai…
Vì vậy, có một cách đả kích đối thủ đó là khiến hắn thất vọng.
Linh Ngọc lại khiến cho Quỷ Hổ thất vọng hoàn toàn.
Tuyết lĩnh cô tịch.
Đêm trong tuyết lĩnh, tựa như đêm buông càng nhanh hơn, nháy mắt đã qua năm canh giờ.
Đêm đen như mực.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.