Phong Vân

Chương 25: Kinh Thế Thiếu Niên : Quỷ tại khốc (9)


Đọc truyện Phong Vân – Chương 25: Kinh Thế Thiếu Niên : Quỷ tại khốc (9)

Trong ba người, chỉ có Quỷ Hổ không phát hiện ra, bởi vì gã không luyện thứ gì như Băng Tâm quyết cả!
Nhiếp Phong vội vàng dùng Băng Tâm quyết tĩnh tâm lắng nghe, thầm sửng sốt, quay sang nhìn phụ thân, y cũng kinh ngạc không kém gì con trai!
Âm thanh kia không ngờ là vài tiếng hồ cầm dường như từ nơi xa xôi lắm theo gió tuyết đưa tới đây, tiếng đàn như có như không, như ẩn như hiện, băn khoăn chẳng dứt, Nhiếp Phong tuy là trẻ con nhưng cũng cảm thấy trong tiếng đàn ẩn chứa một nỗi cô độc đến thê lương, trong lòng lấy làm lạ, người cầm đàn kia vì sao lại ngồi kéo hồ cầm trong gió tuyết?
Càng kì lạ hơn là người này giống như hướng cái sơn động này mà kéo đàn, giống như hướng đến Quỷ Hổ cô tịch nơi sơn động mà tuôn hết những tình cảm nhớ nhung, nhưng người ở quá xa, tiếng đàn lại rất thoảng, người kéo đàn tựa như không biết Quỷ Hổ và người khác có nghe được nỗi thê lương trong đó hay không, tâm tình phức tạp vô cùng!
Có lẽ bởi người kéo đàn kia đoán trước được rằng tiếng đàn của mình trùng hợp gặp được Băng Tâm quyết của Nhiếp Phong và Nhiếp Nhân Vương, hết thảy bi thương không hề giấu một chút nào!
Quỷ Hổ cũng phát hiện ra hai cha con Nhiếp Phong đang tập trung tinh thần lắng nghe gì đó, thần thái khác thường hỏi: “Chuyện…gì…vậy?”
Nhiếp Phong đáp: “Là tiếng đàn! Con và cha nghe thấy mấy tiếng hồ cầm!”
Quỷ Hổ vừa nghe câu này, sắc mặt bỗng đổi thành sung sướng, không thể tin được, nói: “Tiếng…Hồ…cầm?Là…là…người!”

Từ lúc Nhiếp Phong gặp Quỷ Hổ tới nay, trừ khi nhắc đến chủ nhân gã thì chưa bao giờ thấy vẻ mặt Quỷ Hổ hưng phấn đến như vậy, chẳng lẽ…Người kéo hồ cầm trong gió tuyết chính là chủ nhân của gã? Nhưng chẳng phải chủ nhân Quỷ Hổ đã sớm qua đời rồi sao?
Ngay lúc còn nghi ngờ, Nhiếp Phong nghe thấy tiếng đàn dần dần trầm xuống, càng lúc càng chậm, càng lúc càng nhẹ, cuối cùng tan biến vào hư không, thoáng như một lời cảm thán cuối cùng cho người bạc mệnh từng oanh liệt một thời, khúc buồn cuối cùng cũng tận…
Quỷ Hổ thân thiết bất ngờ, hỏi: “Ông ấy…còn…kéo đàn…không?”
Nhiếp Phong vung tay đáp: “Không, tiếng đàn đã dứt.”
Gương mặt Quỷ Hổ lộ vẻ thất vọng vô cùng, cúi đầu nói đứt quãng: “Người đã quy ẩn, lại…sao lại…không nỡ bỏ…ta? Sao phải vậy? Đâu cần…phải thế.” Gã thì thào tự nói, lần đầu tiên Nhiếp Phong nghe hắn nói một câu dài như thế.
Nhiếp Nhân Vương vẫn im lặng không nói gì, từ sau khi nghe tiếng đàn, y bỗng dưng trầm mặc xuất thần, cổ họng không còn phát ra tiếng thở dốc nữa, trên mặt lại lộ ra vẻ thê lương vô hạn, tiếng đàn cô tịch kia tựa như gợi lại những hồi ức y không muốn nhớ…
Y cũng từng là đệ nhất đao thủ, cũng từng thoái ẩn quy điền! Đáng tiếc, “dương danh lập vạn” đã khó mà “mai danh thoái ẩn” lại còn gian nan gấp bội, kết quả là hết thảy đều không như mong muốn, hôm nay thành điên loạn như vầy chính là sắp đến lúc…
Nhiếp Phong chợt xoay người, sắc mặt biến đổi, giống như lại nghe thấy vài âm thanh mới, Quỷ Hổ vội hỏi: “Tiếng…đàn…lại…đến à?” Nhiếp Phong đáp: “Không phải tiếng đàn mà là tiếng bước chân! Tiếng bước chân hai người!”
Quỷ Hổ thừa lúa nó đang nhìn về phía xa, liếc sang Nhiếp Nhân Vương nói: “Nhiếp…Phong, tam nhĩ…Nhiếp Phong, tên…rất hay, mới bây giờ…mà đã…là người…có nhiệt tâm…như vậy rồi…”
Gã nói một hơi dài như vậy khiến Nhiếp Nhân Vương cảm thấy như bị quấy rầy, quắc mắt nhìn gã một cái, nhưng ánh mắt điên cuồng kia cũng không giấu được mấy phần tự hào về con trai mình.
Nhiếp Phong đứng ngoài cửa động nhìn xa một hồi, chỉ thấy hai bóng người đang tới gần, dần dần có thể nhìn ra dung mạo họ, chính là nghĩa đệ Quỷ Hổ cùng vị Kỷ Nhu cô nương kia.
Hai người đã đến chỗ cách cửa động chừng mười trượng, nhưng gò tuyết che cửa động đã bị Tuyết Ẩm chém nát nên Linh Ngọc rất nhanh chóng phát hiện ra cửa động.

Nhiếp Phong chạy vội vào trong động, nói: “Thúc thúc, nguy rồi, nghĩa đệ của thúc tới đây.”
Quỷ Hổ biến sắc, hỏi: “Chỉ có mình hắn?”
Nhiếp Phong đáp: “Không chỉ có mình hắn mà còn có cả Kỷ Nhu cô nương!”
Quỷ Hổ nghe thấy Kỷ Nhu cũng tới, gương mặt xấu xí càng thêm khó coi, nói: “Nàng…cũng đến…à? Không…Chúng ta…lánh mặt…trước đã…”
Nhiếp Phong thấy gã không sợ Linh Ngọc phát hiện ra sẽ đi mật báo mà lại sợ gặp lại Kỷ Nhu cô nương, cũng hơi ngẩn ra, nhưng cũng y lời chạy ra cửa động hốt một đống tuyết đem vào trong động dập lửa, rồi quay qua Nhiếp Nhân Vương nói: “Cha, con xin lỗi nhé.”
Nói rồi nó điểm lên Á huyệt Nhiếp Nhân Vương, vì nó sợ cha mình đột ngột nổi điên thì lại hại Quỷ Hổ.
Sau đó Nhiếp Phong lại lấy số xác rắn còn sót đắp lên chỗ lõm mà Quỷ Hổ và Nhiếp Nhân Vương đang ẩn thân, còn mình cũng vừa kịp chui vào, phủ xác rắn lên thì Linh Ngọc và Kỷ Nhu cũng vừa bước vào!
Hóa ra lần trước sau khi vây đánh Quỷ Hổ, Phong thị huynh đệ bị thương nặng, lập tức phái thuộc hạ chạy về Phong Nguyệt môn triệu tập hơn trăm tinh anh, tất cả cùng chờ đợi, cho đến trưa hôm qua thì mới tới lưng chừng tuyết lĩnh, để khỏi tốn thời gian, Phong Thanh Ưng liền trú lại ở chân núi với mọi người, lại nhờ Linh Ngọc quen thuộc địa thế đi sâu vào trong tuyết lĩnh dò đường, chờ khi phát hiện hành tung Quỷ Hôt sẽ đến thông báo ngay. Còn Kỷ Nhu dù khinh thường hành động của Linh Ngọc nhưng vì lo lắng cho Quỷ Hổ nên cũng tình nguyện theo hắn đi tìm, thầm nghĩ phải tìm được Quỷ Hổ mới quyết định.
Xem ra Linh Ngọc mệt mỏi vô cùng, vừa vào trong động đã ngồi phịch xuống đất, Kỷ Nhu chậm rãi ngồi xuống một bên, bỗng nghe Linh Ngọc “ối” một tiếng, thì ra hắn thoáng nhìn thấy trong động đầy xác rắn, hoảng sợ vô cùng, thấy tất cả đều là rắn chết mới ngạc nhiên nói: “Ôi, sơn động này sao nhiều xác rắn đến vậy?”

Kỷ Nhu nói: “Ngọc, nơi này đáng sợ quá, chúng ra nên đi thôi!”
Linh Ngọc đáp: “Chúng ta đã tìm hắn trong vùng tuyết này một ngày một đêm, không thể bỏ đi, tốt xấu gì cũng phải nghỉ ở đây chút đã rồi đi tìm tiếp!”
Kỷ Nhu khuyên nhủ: “Ngọc, thôi đi mà! Quỷ Hổ dù sao cũng là nghĩa huynh ngươi, sao lại khổ sở để hại hắn như vậy?”
Linh Ngọc lên mặt nói: “Hắc, nghĩa huynh cái gì nữa? Hắn giết hại cả nhà lão Lí, hung bạo vô cùng, giết tận từng người, dù ta từng kết nghĩa kim lan cùng hắn nhưng thảm kịch kia là do ta tận mắt nhìn thấy, thử hỏi đại nghĩa ở đấy, ta lại ngồi trơ mắt nhìn được sao?”
Mấy lời Linh Ngọc vừa nói ra, Nhiếp Phong trong đống xác rắn cũng thấy Nhiếp Nhân Vương và Quỷ Hổ hai bên thân hình đồng thời run lên, đủ thấy hai người trong lòng hiểu rõ, nhưng Quỷ Hổ vẫn run nhất, bởi vì hắn có oan mà không thể giải.
Kỷ Nhu vừa nghe Linh Ngọc nhắc tới đại nghĩa, mặt mày trầm xuống nói: “Đại nghĩa trước mắt? Ta thấy chẳng phải! Ngươi tận lực như vậy chẳng qua là vì một vạn lượng bạc tiền thưởng mà Phong thị huynh đệ đã hứa kia thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.