Đọc truyện Phong Vân – Chương 13: Kinh Thế Thiếu Niên : Vân (9)
Trong bóng đêm, Bộ Kinh Vẫn nhẩm đọc lại kiếm thức và kiếm quyết của Bi Thống Mạc Danh lại một lần, thấy chiêu này ảo diệu vô cùng, nhưng lại thấy trong đó còn thiếu gì đó, chẳng lẽ là kiếm ý của nó?
Cứ như thế, Bộ Kinh Vân xem liền ba đêm, kỳ thực thương thế của hắn sớm đã khỏi hẳn, nhưng vẫn không có ý rời khỏi chỗ này, bởi vì hắn đã trầm mê vào trong kiếm thuật tinh diệu này.
Mỗi đêm, Kiếm Thần đều hết sức nỗ lực luyện kiếm, những kiếm pháp khác y đã luyện khá thành thục, nhưng tiếc là chiêu Bi Thống Mạc Danh kia, vẫn không dùng được. Hán tử áo đen cũng không ép nó, nhưng mỗi khi nhìn thấy nó luyện tới Bi Thống Mạc Danh, trong mắt ông như ẩn chứa đau thương vô hạn.
Tới đêm thứ tư, Kiếm Thần càng luyện càng tệ, những chiêu kiếm y dùng trước đó đã thuần thục, tới khi phải dùng Bi Thống Mạc Danh, bỗng dưng trượt tay, kiếm gỗ trong tay rơi xuống đất! Hán tử áo đen ở bên cạnh lại không hề đổi sắc mặt, tựa hồ mọi thứ đều trong dự liệu của ông ta.
Kiếm Thàn hổ thẹn vô cùng, ủ rũ quỳ xuống :”Đồ Nhi bất tài, luyện bao đêm rồi, nhưng vẫn không nắm được mấu chốt của chiêu này”.
Hán tử áo đen không trả lời ngay, hồi lâu sau mới nói :”Chiêu Bi Thống Mạc Danh này, phải phát ra từ bên trong, lĩnh hội bằng tâm, Thần Nhi, con cần gì phải gấp như vậy?”
Bộ Kinh Vân thấy hai người như vậy, thầm nghĩ :”Kiếm pháp của vị hắc y thúc thúc này thần diệu như thế, nếu có thể được ông ta dốc túi truyền cho, nhất định có thể tự tay giết chết tên hung đồ Hùng Bá”.
Tuy nói là vậy nhưng làm thế nào mới được hán tử áo đen thu hắn làm đồ đệ đây?
Trong lòng nó dự tính, nếu như muốn hán tử áo đen thu hắn làm độ đệ, ắt phải thể hiện tư chất và thực lực của bản thân, nếu như có thế thắng được Kiếm Thần, cơ hội sẽ càng lớn hơn, thế nhưng kiếm pháp mà Kiếm Thần học rất cao thâm, nó biết Hoắc gia kiếm pháp chẳng phải là địch thủ, may mà Kiếm Thần vẫn chưa thành thạo kiếm pháp kia, mà mình thình đã thành thạo Hoắc gia kiếm pháp, chưa chắc đã bại được.
Vừa nghĩ tới đây, lòng Bộ Kinh Vân trở nên kích động, cũng không suy nghĩ kỹ, cầm lấy một cây gậy trúc bên cửa nhảy ra ngoài.
Hành động này lập tức kinh động Kiếm Thần, y không khỏi kinh ngạc :”A! Kinh Giác, ngươi …. Ngươi còn chưa ngủ sao?”
Trong lòng thì nghĩ rốt cuộc Bộ Kinh Vấn có nhìn trộm mình luyện kiếm hay không.
Hán tử áo đen thì vẫn bình tĩnh, tựa hồ sớm đã biết đứa nhỏ này xem trộm nhiều đêm rồi, Bộ Kinh Vân đi tới trước mặt ông ta, đột nhiên nói :”Thúc thúc, cháu đã được chân truyền Hoắc gia kiếm pháp, không biết có thể chỉ giáo hay không?”
Lời nó tuy đơn giản, nhưng ý tứ lại không thể rõ hơn, câu này là khiêu chiến với Kiếm Thần!
Hán tử áo đen nhìn cặp mắt quật cường của Bộ Kinh Vân, suy nghĩ chốc lát, rồi quay qua nói với KiếmThần :”Hoắc gia kiếm pháp lấy nhân nghĩa làm gốc, Thần Nhi, con và Kinh Giác giao lưu một chút đi!”
Kiếm Thần lộ vẻ do dự nói :”Sư phụ, thương thế của Kinh Giác chưa lành, sợ là con nhất thời lỡ tay…”
Nói rồi đưa mắt nhìn Bộ Kinh Vân, chỉ thấy thần sắc hắn rắn rỏi, chẳng hề có vẻ bệnh hoạn như trong tưởng tượng của y.
Hán tứ áo đen nói :”Đừng sợ! Con tập kiếm lâu rồi, đang thiếu kinh nghiệm lâm trận, thử thôi thì có sao?”
Hai đứa nhỏ vừa nghe lời hán tử áo đen nói thì lập tức nhìn nhau, ngưng thần đề phòng.
“ Nhưng đến điểm lập tức dừng lại!” hắc ý hán tử kia nói.
Kiếm Thần lập tức đứng dậy, nâng kiếm ngang ngực, lộ khí độ của một kiếm khách, nói với Bộ Kinh Vân :”Nếu đã như vậy, Kinh Giác, xin chỉ giáo.”
Chữ ‘giáo’ còn chưa rời khỏi miệng, Bộ Kinh Vẫn đã ra tay trước chiếm tiên cơ, chém tới một kiếm! Tốc độ của kiếm, đã vượt qua cực hạn của nó, bởi vì nó tự biết Hoắc gia kiếm pháp không bằng kiếm pháp của đối thủ, chỉ có cách ép được địch thủ trước, mới có hi vọng chiến thắng, vị vậy tấn công trước! Trong chớp mắt kiếm đã đâm tới trước mắt Kiếm Thần, Kiếm Thần tuy lần đầu so tài với người, nhưng không hề có vẻ hoảng sợ, ngược lại càng trấn định tự nhiên.
“Ba” một tiếng, mộc kiếm đánh trúng trúc bổng, Bộ Kinh Vân mượn lực phản chấn khai ra!
Hai người giao thủ liền phân ra hay dở ngay, Kiếm Thần được sư phụ tận tâm tài bồi, không chỉ có kiếm pháp kỳ tinh, mà ngay cả nội lực cũng hơn Bộ Kinh Vân một bậc. Ngồi ở một bên hắc y hán tử không khỏi trong lòng thầm khen: “Thần nhi khí độ ung dung, một kiếm này phá được tất cả kiếm thế!”
Bộ Kinh Vân đứng ở tại chỗ, nó không tin một kiếm liền bị Kiếm Thần đánh ra làm chính mình bị đẩy lui. Quá nhanh!, Thoáng chốc trong lúc đó, trong lòng dần trầm xuống.
Kiếm Thần lễ phép khom người , nói: “Đa tạ.”
Bộ Kinh Vân trong lòng biết đụng phải kì địch, song bây giờ nhận thua, thì không có hi vọng thắng được nữa, hắc y thúc thúc cũng nhìn hắn không thôi.
Đánh, mặc dù thất bại, nhưng không đánh, thì tất bại không thể nghi ngờ!
Tâm niệm vừa động, lập tức dùng lại Hoắc gia kiếm pháp công hướng Kiếm Thần, lần này thế công tuy không nhanh bằng kiếm thứ nhất, nhưng ra chiêu kín đáo, thế đạo càng sắc bén, chiêu chiêu không chút lưu tình. Song Kiếm Thần thân thủ nhanh nhẹn dị thường, ngăn cản dễ dàng.
Hắc y hán tử thấy Bộ Kinh Vân ra chiêu như thế, thầm nghĩ: “Kinh giác tấn công không ngớt, không để lại đường sống, hiểm độc như vậy, thật là hậu bối hiếm thấy!”
Lại thấy Kiếm Thần vẫn chỉ thủ chứ không tấn công, là y muốn nhường cho đối phương, lại nghĩ: “Thần nhi tính cách thiện lương, là người học kiếm mà không có chí tiến thủ, thật là không toàn vẹn!
Đang ở thế khó phân giải, Bộ Kinh Vân thấy Kiếm Thần chỉ thủ chứ không tấn công, thầm nghĩ đối phương khinh thường mình, kích phát lệ khí của nó, kiếm thế trở nên cứng cỏi! Hai người giao đấu hơn mười chiêu, Kiếm Thần trong lòng khó nghĩ: “Tiếp tục dây dưa như thế này không phải là biện pháp! Nếu để Bộ Kinh Vân ngẫu nhiên tìm được sơ hở tất sẽ bại ngay, đến lúc đó sợ rắng sẽ phụ ơn giáo dưỡng của sư phụ, ta không thể bại!” Kiếm Thần suy nghĩ như vậy, đột nhiên đem kiếm trong tay xuất ra, bắn ngược hướng về phía Bộ Kinh Vân, đúng là kiếm thức “Mạc Danh Kì Diệu” trong kiếm pháp mà sư phụ đã dạy. Kiếm chiêu chủ yếu sử dụng kĩ xảo, có thể lấy phương vị khó có thể dự liệu quay lại tập kích địch nhân, Bộ Kinh Vân không kịp phản ứng, cổ tay phải lập tức trúng kiếm, trúc bổng trong tay liền bị rơi ra!
“Ba ba” hai tiếng, trúc bổng rơi trên mặt đất, tựa như tâm của Bộ Kinh Vân rơi trên mặt đất nát bấy! Thắng bại đã phân?
Bộ Kinh Vân ngơ ngác đứng tại chỗ, nó thất bại? Sử dụng kiếm pháp của nó căn bản không cách nào có thể thắng được Kiếm Thần? Nhưng nếu bại bởi Kiếm Thần, tất cả hy vọng báo thù của hắn đều hôi phi yên diệt!
Nó không cam lòng!
Trong thoáng chốc, nhiều năm qua chịu đựng đủ loại cay đắng, huyết hải thâm cừu của Hoắc Bộ Thiên, khắc sâu vào trái tim bé nhỏ của nó, nó không thể không phát tác!
Nó tuyệt không thể bỏ qua như thế, nó oán hận lão thiên, oán hận vận mệnh! Oán hận vạn vật trong thiên địa !
Hận hận hận hận hận …… hận!
Chìm đắm trong cừu hận một khắc, Bộ Kinh Vân trên mặt bỗng dưng một trận rõ ràng, đột nhiên nó như hiểu được cái gì đó!
Đúng rồi! Là kiếm ý, kiếm ý của Bi Thống Mạc Danh! nó rốt cuộc đã hiểu được!
Nhanh như tia chớp nó nhặt trúc bổng trên mặt đất, nhảy lên giữa không trung, nó muốn tái chiến, nó không trừ thủ đoạn, thậm chí dùng tới kiếm pháp của đối thủ!
Thù sâu như biển! Bộ Kinh Vân trên lưng mang nặng bi thống dời núi lấp bể, điên cuồng xuất ra một thức – Bi Thống Mạc Danh! Khoảnh khắc này, cây cối bốn phía dường như bị cảm động, sa sa tác hưởng, giống như hoài niệm tiếng khóc oan tình của dạ quỷ!
Bi cùng thống trong lòng Bộ Kinh Vân không ngừng đan xen vào nhau, trên tay nó xuất ra bóng kiếm đột nhiên lần lượt thay đổi hóa thành võng kiếm tung hoành đầy trời hướng tới Kiếm Thần lao xuống.
Kiếm Thần thấy Bộ Kinh Vân từ không trung đánh xuống chiêu thức đúng là Đi Thống Mạc Danh, không khỏi kinh ngạc tại chỗ!
Ngay cả hắc y hán tử luôn luôn tỉnh táo cũng biến sắc, thầm nghĩ: “Bi Thống Mạc Danh? nó có thể học trộm được, ngộ tính cực cao!”
Kiếm Thần mặc dù kinh ngạc, nhưng không hổ là kỳ tài luyện kiếm, đối thủ sử dụng Bi Thống Mạc Danh, y tự nhiên cũng sử dụng Bi Thống Mạc Danh ra ngăn cản. Trong chốc lát, mặt đất lại mọc lên một kiếm võng, đón lấy võng kiếm của Bộ Kinh Vân.
Võng Kiếm đầy trời chạm nhau, nhất thời phát ra liên miên “Ba ba” tiếng vang chói tai!
Kiếm thần sở dĩ đã tập luyện chiêu này nhiều lần rồi nên xuất ra cũng thuần thục hơn Bộ Kinh Vân, đáng tiếc y thuở nhỏ được sư phụ tận tâm che chở, có thể nói là trời sinh êm ấm, trong lòng y cũng không có bi thống!
Bóng kiếm chạm nhau, võng kiếm của y lập tức tan vỡ, kiếm ở trong tay cũng bị võng kiếm của Bộ Kinh Vân áp chế, Bộ Kinh Vân thuận tay xuất ra một chiêu, mộc kiếm tức thì rời tay, bắn nhanh về phía hắc y hán tử đang xem cuộc chiến , Kiếm Thần chấn động, hô to: “Sư phụ, cẩn thận!”
Hắc y hán tử nọ vẫn đang nhìn hai người đồng thời sử xuất Bi Thống Mạc Danh, liền thấy mộc kiếm bay đến ngay trước mặt, trong lòng còn đang ngẫm nghĩ: “nếu không phải Hoắc gia kiếm pháp cùng kiếm pháp của ta còn có một khoảng cách, lấy tư chất của Kinh giác, tuyệt không hề thua kém Thần nhi, đáng tiếc, trong thế kiếm của nó lai bao hàm lệ khí vô cùng, cổ lệ khí này khiến nó ……” nghĩ tới đây, chuôi mộc kiếm như tia chớp bay tới, còn cách trước mặt hai tấc, y vẫn không để ý, giờ phút này ánh mắt nhanh chóng rơi trên mộc kiếm, bỗng dưng, mộc kiếm một trận vặn vẹo, rơi xuống mặt đất!
Một cái ánh mắt của y cũng làm cho thanh mộc kiếm cong queo, tu vi cực cao, đương thời vô song! Kiếm thần không ngờ tới chính sư phụ mình võ nghệ dĩ nhiên lại đạt cảnh giới cao thâm như thế, Bộ Kinh Vân lại càng kinh ngạc, thế gian thật có cao nhân như vậy? Nếu như được y truyền thụ, ngày báo thù sẽ không còn xa nữa!
Lập tức Bộ Kinh Vân không hề chần chờ, nó từ trước đến giờ không chịu khuất tất, nhưng vì Hoắc Bộ Thiên, quỳ xuống trước mặt hắc y hán tử, nói: “Thỉnh thúc thúc thu cháu làm đồ đệ!” Nó không biết làm cái gì, cũng chẳng biết nói gì cả, chỉ si ngốc cúi đầu, chờ hắc y hán tử trả lời, nhưng qua một hồi lâu mà vẫn không thấy trả lời. Một lúc sau, đột nhiên nghe Kiếm Thần nói: “Kinh giác, đứng lên đi!”
Bộ Kinh Vân lúc này mới ngẩng lên, phát giác hắc y hán tử không thấy tung tích, trước mắt hiện lên một trận u buồn.
Kiếm Thần như sao lại không hiểu, lựa lời an ủi : “Sư phụ đã trở về phòng nghỉ ngơi, nếu người không cự tuyệt ngươi, thì nhất định đang phân vân!”
Bộ Kinh Vân nhìn phòng ngủ của hắc y hán tử , cũng không lên tiếng.
đêm lạnh như nước.
Hắc y hán tử nọ vẫn nằm trên giường, ngắm nhìn bầu trời trăng sáng, nhớ về một đoạn chuyện xưa …… bởi vì hôm nay y nhìn thấy Bộ Kinh Vân xuất ra chiêu Bi Thống Mạc Danh!
Y vẫn nhớ kỹ, một thức này, năm đau thương đó ……
Năm ấy tu vi kiếm thuật của y đã đạt cực đỉnh, thanh vọng cực cao, đáng tiếc trong chốn giang hồ kết nhiều ân oán, rốt cục rước lấy họa.
Lúc y trở về sau một thời gian đi xa, phát giác ái thê đã bị cừu gia giết chết, y thậm chí không biết là kẻ thù nào gây nên, muốn báo thù cũng không biết hướng đến ai cả!
Y ôm chặt thi thể ái thê ngây người ba ngày ba đêm, không ăn không ngủ, đau xót gần chết, nhưng khóc không ra nước mắt! Y nguyện bản thân có thể khóc lớn một hồi, nhưng là hết lần này tới lần khác đều không ra nửa giọt nước mắt ……
Bấy giờ y mới hiểu được, bi thống lớn nhất cũng không phải là rơi lệ, là một người chịu đựng bi thống cực điểm mà không rơi ra nước mắt thì bi thống đó mới là khó chịu đựng nhất!
Ngay đêm thứ ba, đêm đó trời mưa to, y không áp chế nổi bi thống trong lòng, ôm lấy thi thể của thê tử đưa vào phòng, trong cơn mưa, điên cuồng múa kiếm!
Nếu không có cách nào để khóc, y muốn đem tất cả bi thống trong lòng phát tiết trên thân kiếm!
Vì vậy y đã sáng tạo ra chiêu thức này, vì tình mà sinh ra một thức – Bi Thống Mạc Danh, khiến tất cả mọi vật trong vòng mười trượng bị phá hủy hoàn toàn, ngay cả hạt mưa cũng không có cách nào rơi xuống mặt đất trong phạm vi võng kiếm!
Đây là Bi Thống Mạc Danh!
Nước mắt rồi dần rửa sạch nỗi đau