Phóng Túng

Chương 3: Quấn quít


Đọc truyện Phóng Túng – Chương 3: Quấn quít

Vu Duyệt lười biếng tựa cằm vào vai anh, để anh bế mình ra ngoài, theo bước chân lên xuống của anh, nơi đó của cô lại như có như không ma sát vào gậy th*t của anh. Làm sao cô có thể không nhận ra nó lại “thức tỉnh” rồi chứ.

Ngụy Trì Vũ đặt Vu Duyệt xuống giường nhìn cô chăm chú rồi thở dài:

-Làm sao đây, “tiểu Ngụy” vẫn chưa chịu mềm xuống, anh khó chịu lắm.

Nói rồi lại cọ cọ mặt vào hõm cổ cô. Hiếm khi Ngụy Trì Vũ bày ra bộ dáng trẻ con này trước mặt, Vu Duyệt bật cười ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên đỉnh đầu, học theo anh cất giọng cưng nhiều:

-Hay là em giúp anh nhé, mèo nhỏ của em?

Ngụy Trì Vũ ngẩng đầu, lấy lòng:

-Thật sao?

Nói rồi nhanh chóng bắt lấy tay cô, sờ vào “tiểu Ngụy” đã sớm ngóc đầu dậy, Vu Duyệt làm theo ý anh, vuốt nhẹ đỉnh đầu tròn ấy, rất nhanh đầu ngón tay đã cảm nhận được chất nhờn tiết ra từ gậy th*t nóng hổi. Ngụy Trì Vũ thở gấp,xốc Vu Duyệt ngồi dậy, thăm dò:

-Được không em?

Làm sao cô có thể không hiểu ý anh chứ? Vu Duyệt một tay dùng sức vuốt ve gậy th*t to dài kia, tay còn lại mân mê hai viên ngọc phía dưới. Nơi đó của anh sạch sẽ, Vu Duyệt cúi đầu ngậm lấy đỉnh đầu hồng nhạt kia vào trong miệng. Ngụy Trì Vũ bật ra một tiếng thở dài, vuốt tóc cô như động viên. Vu Duyệt buồn cười, hàm răng khẽ cắn thật nhẹ, anh hơi đau, nhẹ giọng:

-Tiểu Vu ngoan, đừng dùng răng.

Vu Duyệt dùng lưỡi liếm láp đỉnh đầu gậy th*t, nuốt hết chất nhờn trong suốt kia vào miệng. Hai tay cũng không nghỉ ngơi mà vuốt ve phía dưới. Dần dần, hơi thở Ngụy Trì Vũ trở nên càng gấp gáp, gậy th*t trong miệng Vu Duyệt càng bành trướng, chất lỏng tiết ra càng nhiều, chảy xuống bên mép cô. Ngụy Trì Vũ vẫn chưa thoả mãn, khẽ đong đưa thân dưới, làm cho chính mình đi vào sâu hơn trong đôi môi căng mọng kia, Vu Duyệt có chút không đỡ nổi, biết dừng lại lúc này anh sẽ khó chịu nên ra sức liếm láp, lại mút vào sâu trong khoang miệng, tốc độ ngày càng nhanh. Một lúc sau, Ngụy Trì Vũ gầm lên một riếng rút ra khỏi miệng cô, chất lỏng màu trắng sữa đặc quánh phun hết lên ngực Vu duyệt rồi chảy xuống ga giường. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã sa sầm của cô, anh vội sán lại lấy lòng, ôm lấy khuôn mặt cô hôn lấy hôn để:

-Đừng giận mà mèo nhỏ, anh xin lỗi, anh lau sạch cho em nhé.

Nói rồi chạy vào nhà tắm, đem chiếc khăn sạch thấm nước ra, tỉ mỉ lau sạch tinh dịch trắng đục dính trên ngực cô. Vu Duyệt nhìn bộ dạng hấp tấp lấy lòng của an suýt nữa thì bật cười. Nằm vật xuống giường.

Ngụy Trì Vũ vào nhà tắm lau chùi sạch sẽ cho bản thân rồi ra ngoài mặc thêm quần dài. Khom người nhặt váy cùng đồ lót của cô rải rác trên thảm, gấp gọn đặy trên ghế. Vu Duyệt lười biếng núp trong chăn. Vì vừa ra mồ hôi nhiều, nhiệt độ trong phòng lại thấp nên cô thấy hơi lạnh, nhưng gò má mình lại nóng bừng, thậm chí nơi đó vẫn còn hơi co rút.

Cô vươn tay lấy điện thoại anh đặt nơi đầu giường. Đã bốn giờ chiều rồi, một lần của anh kéo dài 2 tiếng. Vu Duyệt hơi giận dỗi nhìn anh, người con trai cao gần 1m9 đang để trần nửa thân trên, khuôn mặt đã khôi phục nét trầm lặng thường ngày, chỉ là hai bên tai vẫn chưa hết đỏ. Cô hất chăn, lộ ra đôi chân thon dài, trắng bóc. Cô cất giọng hỏi nhỏ:


-Ông bà bao giờ về hả anh?

Ngụy Trì Vũ ngẩng đầu nhìn về phía cô, đáp:

-Đến nhà lão Bá thì chắc lâu lắm. Chúng ta phải ăn cơm tối trước thôi. Còn sớm, em ngủ một giấc đi.

Cô đá đá chiếc thắt lưng anh để dưới chân, giọng như thỏ thẻ:

-Anh ôm em ngủ nhé? Em nhớ anh lắm.

Trong mắt Ngụy Trì Vũ thoáng chốc một mảnh dịu dàng, anh đến bên giường, vén chăn nằm cạnh cô. Vu Duyệt nhấc đầu gối lên cánh tay anh, cười hạnh phúc. Ngụy Trì Vũ ôm chặt cô vào lồng ngực, tay kia vuốt ve bờ mông căng tròn, xấu xa thì thầm bên tai cô:

-Nói nhỏ vậy, lúc nãy em hét to lắm đấy.

Gò má cô phút chố đỏ bừng, nhéo mạnh vào eo anh, khẽ quát:

-Lưu manh!

Ngụy Trì Vũ cười cười, hai tay ôm trọn thân mình nhỏ nhắn kia vào ngực, hơi dài giọng:

-Mèo nhỏ của anh, sao lại mềm thế này hả?

Vu Duyệt đã quen với giọng điệu yêu chiều này của anh, tim mềm nhũn. Đôi chân dài cách một lớp quần mỏng quấn lấy chân anh, đôi tay lại nghịch ngợm vòng ra sau lưng, len vào lưng quần, sờ được bờ mông ai kia, cô cười khúc khích:

-Sao anh không mềm chút nào vây?

Ngụy Trì Vũ vì hành động của cô thoáng sững người. Bật cười, bắt lấy tay cô, đặt lên gậy th*t đang căng cứng nơi đũng quần, cười đến xấu xa:

-Chỗ này cũng không mềm chút nào.

Vu Duyệt giật mình rút tay lại, nũng nịu ôm lấy anh:


-Thôi nào, em mệt lắm. Mình ngủ nha.

Ngụy Trì Vũ cũng thôi cười, hôn nhẹ lên trán cô rồi kéo cô vào ngực, nhắm mắt. Vu Duyệt nhanh chóng mơ màng chìm vào giấc ngủ, chỉ cảm thấy trên mông, tay anh vẫn theo tiết tấu mà vỗ nhẹ như đang dỗ cô đi ngủ. Người đàn ông này, cô muốn bắt lấy cả đời.

Khi Vu Duyệt tỉnh lại thì ngoài trời đã nhá nhem tối. Người bên cạnh đã không thấy đâu. Vừa bước ra khỏi cửa, mùi thức ăn thơm nức đã xộc vào sống mũi. Quả nhiên Ngụy Trì Vũ đang đứng nấu ăn trong nhà bếp. Trên lưng anh đeo chiếc tạp giề màu xanh lam của bà nội, nhìn khung cảnh ấm áp này, cô thoáng chốc nghĩ về tương lai hai người. Ngụy Trì Vũ nghe thấy tiếng động sau lưng liền xoay người, bắt gặp bộ dạng như mèo nhỏ của cô thì cười khẽ, cất giọng dịu dàng:

Dậy rồi sao, chờ anh 1 lát nhé, sắp xong cơm rồi.

Vu Diệp kéo ghế ngồi xuống, hái một trái nho mát lạnh đặt sẵn trên bàn, vừa ăn vừa ngắm bóng lưng của anh. Ngụy Trì Vũ nấu xong cơm, quay đầu lại thấy Vu Duyệt mơ màng nhìn anh không chớp mắt, nhanh chóng bưng bát đũa tới, vuốt vuốt mái tóc hơ xù của cô, hỏi:

-Đói đến ngốc rồi sao?

Cô cất giọng trách móc:

-Còn không phải tại đồ lưu manh nhà anh.

Ngụy Trì Vũ cười cười, ngón tay men theo cần cổ, rơi xuống những vết hồng trên vùng xương quai xanh và vùng ngực trắng noãn của cô, miết nhẹ, dịu dàng:

-Là tại anh, ăn cơm được chưa?

Vu Duyệt cong môi nhón chân thơm anh một cái, lấy đũa ra, cao giọng:

-Ăn cơm thôi!!!

**********

Chờ hai người vui vẻ ăn xong thì đã là 8h tối, ông bà nội đã về, cũng đã ăn cơm bên nhà lão Bá. Vu Duyệt ngồi may vá với bà nội một hồi thì trời cũng đã khuya. Ngụy Trì Vũ từ trên tầng 2 đi xuống, vỗ vỗ đầu Vu Duyệt đang nghịch ngợm trò chuyện cùng bà:


-Tiểu Vu, về thôi em.

Anh nắm tay cô ra khỏi cửa, lại không quên nói với bà nội:

-Bà ơi, con đưa em ấy về nhà rồi sẽ về liền nhé.

************

Ban ngày trời nắng bao nhiêu thì về đêm, ánh trăng đã làm mát tất cả. Ở thị trấn không đèn đuốc sáng choang như nội thành. Dưới trăng, bóng Ngụy Trì Vũ cao lớn, bóng Vu Duyệt cô nhỏ nhắn khép nép đi bên cạnh. Hai người nắm tay nhau đi trên con đường vắng, Vu Duyệt cất giọng trước:

-Hôm nay anh vẫn chưa đưa em đi chơi được đâu đấy. Chỉ còn nửa tháng nữa thôi là lại phải lên thành phố rồi đấy ạ.

Ở trường đại học A nổi tiếng, Ngụy Trì Vũ nổi danh là học trưởng ưu tú, trong mắt nữ sinh là nam thần thanh cao cấm dục.

Lúc mới nghe người bạn cùng phòng của cô nói anh như thế, Vu Duyệt cười đến bất tỉnh nhân sự. Nếu là lần đầu gặp anh cô còn tin vào mấy từ đó, nhưng sau khi yêu đương, Vu Duyệt mới ngộ ra. Cái gì mà thanh cao? Cấm dục?

Lần đầu hai người trải qua trong ngây ngô, đến vả việc cởi áo ngực của cô còn là một vấn đề nan giải với anh, nhưng những lần sau đó, cô mới hiểu, sói già cấm dục hai mươi mấy năm, làm gì có thể ngây thơ mãi như thế. Yêu nhau hơn 1 năm, lại học chung trường, nhưng vì Ngụy Trì Vũ đang chuẩn bị thi lên tiến sĩ, bận tối mắt tối mũi, Vu Duyệt cũng bận tập trung hoà nhập vào môi trường đại học, hai người gặp nhau rất ít, mà số lần ở bên nhau lại càng ít hơn. Hết năm học sau, anh sẽ trở về tiếp quản tập đoàn gia đình, mà cô vẫn đang chìm nổi trong chương trình đại học. Nghĩ đến đây, Vu Duyệt có chút hơi tủi thân. Ngụy Trì Vũ dừng lại, quay sang nhìn cô chăm chú:

-Chúng ta vẫn còn cả đời mà, em còn lo thiếu thời gian ở bên anh sao?

Mắt Vu Duyệt đỏ bừng, cô nhào vào lòng anh, thỏ thẻ:

-Cả đời vẫn không đủ.

Ngụy Trì Châu khẽ sững người, rồi bỗng nhiên cười lớn, nâng mặt cô lên, ngón tay cái khẽ miết nhẹ nơi khoé mắt, nhỏ giọng cưng chiều:

-Yêu anh nhiều vậy sao?

Vu Duyệt hơi phụng phịu, cúi đầu. Ngụy Trì Vũ lại nâng cằm cô lên, hôn nhẹ lên môi cô:

-Mèo nhỏ của anh…

Nói rồi ôm cô thật chặt, vùi đầu vào hít sâu lấy mùi hương trên mái tóc cô, thân hình cao lớn khẽ đung đưa, anh chôn mặt nơi cần cổ cô, như thấp giọng nỉ non:

-Anh yêu em lắm.

Vu Duyệt giật mình, đối với cô, anh không hề tiếc những lời ngọt ngào, dỗ dành, nhưng hình như, đây là lần đầu tiên anh nói lời yêu một cách trực tiếp thế này. Người đàn ông như anh nói lời yêu cô, cô còn lo được lo mất cái gì nữa. Vu Duyệt khịt khịt mũi, cũng vòng tay qua thắt lưng anh, ôm chặt.


Đến trước cửa nhà Vu Duyệt, cô nhón chân thơm lên môi anh một cái rồi nói:

-Em vào nhé, anh đi đường cẩn thận đấy!

Ngụy Trì Vũ dịu dàng ừ một tiếng, nhìn mãi cho đến khi bóng cô đã khuất dạng sau cánh cửa mới lưu luyến rời đi.

************

Vu Duyệt vào nhà, vừa thay dép đã thấy mẹ ngồi trước sofa xem TV. Cô chào mẹ một tiếng rồi quay người vào nhà bếp rót nước. Từ ngoài phòng khách, giọng mẹ cô vọng vào:

-Con lại vừa đi với tiểu tử nhà lão Ngụy về à?

Vu Duyệt cong môi cười đáp:

-Không phải thì là ai chứ.

Mẹ cô khẽ trách móc:

-Con đấy, không lo học hành, vừa vào đại học đã yêu đương…

Vu Duyệt định chạy ra ôm mẹ dỗ dành một lát nhưng lại nghĩ đến mình đang mặc váy, không thể che được mấy vết dâu tây Ngụy Trì Vũ để lại, liền đáp qua loa vài câu ngon ngọt rồi chạy về phòng.

Lúc tắm, Vu Duyệt sờ nhẹ vào mấy vết hồng nhạt trên ngực, lại bất giác nhớ đến những hành động hồi chiều của anh, má lại đỏ bừng lên. Dù không phải lần đầu nhưng mỗi lần anh làm chuyện đó với cô, cô lại cảm thấy hạnh phúc không sao tả xiết. Người đàn ông như thế, cả tâm hồn và thể xác đều vẹn nguyên chỉ trao cho một mình cô.

Trước khi ngủ, cô nằm trong chăn nhắn tin cùng Ngụy Trì Vũ, cô hỏi:

-Ngày mai chúng ta đi đâu chơi anh nhỉ?

Ngụy Trì Vũ vừa tắm xong, thấy điện thoại báo tin nhắn, nghĩ đến mèo nhỏ hồi nhiều, tim anh lại mềm nhũn, anh trả lời:

-Mai em sẽ biết, ngủ sớm đi em.

Đầu bên kia, Vu Duyệt “Dạ” một tiếng rồi ngoan ngoãn tắt máy đi ngủ.

Ngụy Trì Vũ ngồi trên giường lướt điện thoại xem thông báo của trường, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ, thân thể đỏ bừng, không ngừng vặn vẹo dưới thân anh, trong miệng đều là những tiếng ngâm nga kiều diễm. Anh thoáng chốc lại miệng đắng lưỡi khô. Dứt khoát hạ thấp nhiệt độ điều hoà, trùm chăn đi ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.