Phóng Túng

Chương 13: Chuyến du lịch


Đọc truyện Phóng Túng – Chương 13: Chuyến du lịch

Bận rộn thêm một thời gian, cuối cùng đã bước vào tuần nghỉ lễ Quốc Khánh ngắn ngủi. Vu Duyệt ngồi trên giường gặm bánh mì nhìn đám Hà Miên cặm cụi dọn hành lí về quê, cười khúc khích. Hà Miên bực mình chửi đổng:

-Ngược chó độc thân tụi này vui lắm sao. Có giỏi thì lại đây giúp bà dọn đồ đi.

Vu Duyệt lờ đi, cầm điện thoại lên nhắn tin cho Ngụy Trì Vũ.

“Anh chuẩn bị đồ xong chưa?”

Rất nhanh đã có hồi âm.

“Xong rồi. Lát nữa anh qua đón em đi ăn tối còn lên máy bay nhé?”

Vu Duyệt cười híp mắt. “Tuân lệnh”.

Ngụy Trì Vũ nhìn tin nhắn đến, bất đắc dĩ cười cười, đặt điện thoại xuống, anh cầm hai tấm vé đến tận Canada mà thầm thở dài. Bây giờ là mùa thu, là mùa lá phong đổi màu, ý kiến này cô nghĩ không hề tệ,giấy tờ, visa hai người cũng đã có đầy đủ, chỉ là vấn đề thời gian, đi về chỉ vỏn vẹn trong 1 tuần ngắn ngủi, anh thì không, chỉ sợ Tiểu Vu của anh không thích nghi được thời tiết bên đó, dễ bị ốm. Nhưng Vu Duyệt nào đâu nghĩ được xa như anh, lúc này cô chỉ biết ngồi rung đùi, chịu sự “chỉ trích” của đám bạn cùng phòng một lúc rồi vào phòng tắm thay một bộ váy dài đến đầu gối cực kì thoải mái, xách chiếc vali nhỏ gọn ra trước cửa rồi tiếp tục gặm bánh mì. Chuyến bay của hai người cất cánh vào khoảng 10h tối và sẽ hạ cánh vào khoảng 9h sáng ngày hôm sau. Lúc 6h, Ngụy Trì Vũ lên tận kí túc xá xách hành lí xuống, bỏ vào cốp xe rồi chở cô đến một nhà hàng sang trọng gần sân bay ăn tối. Lúc hai người từ nhà hàng đi ra đã là 8h tối, còn hơn 1 tiếng rưỡi nữa mới đến giờ lên máy bay, Vu Duyệt ngồi ở hàng ghế chờ, dựa vào vai anh ngủ thiếp đi. Ngụy Trì Vũ nhìn cô, dịu dàng gạt tóc mai loà xoà trước trán cô ra sau tai, một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại cầm điện thoại xem tin tức về kinh tế.

Khoảng 9h45ph, anh đánh thức Vu Duyệt, tiến hành nhập cảnh. Lúc hai người ngồi lên máy bay, Vu Duyệt vẫn đang mơ màng đeo khẩu trang, Ngụy Trì Vũ ngồi bên cạnh chăm chú cài đai an toàn cho cô, vỗ nhẹ má Vu Duyệt:


-Tiểu Vu, mau tỉnh lại nếu không em sẽ say máy bay đó. Vu Duyệt ngáp một cái”dạ” một tiếng rồi ngồi thẳng người. Cất cánh xong không lâu cô lại thiếp đi. Ngụy Trì Vũ gọi thêm chăn đắp lên người cô, nghiêng đầu thơm nhẹ lên trán chúc cô ngủ ngon.

Máy bay bay liên tục suốt 12 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đã hạ cánh tại sân bay quốc tế Toronto, một tỉnh lị thuộc phía nam tỉnh bang Ontario, Canada. Sau mấy ngày tìm kiếm thì Vu Duyệt đã xác định điểm đi chơi là công viên Algonquin với mục đích ngắm lá phong vào mùa thu.

Dù đi du lịch nước ngoài có khá nhiều thủ tục nhưng Ngụy Trì Vũ đã dành ra một ngày để giải quyết hết.

Canada vào mùa thu hơi se lạnh, cái lạnh hoàn toàn khác vào mia thu ở Trung Quốc, dễ chịu thấm vào da thịt cũng may lúc ở trên máy bay, Ngụy Trì Vũ đã bắt cô mặc thêm áo khoác.

Bước ra khỏi sân bay, Vu Duyệt có chút mệt mỏi, Ngụy Trì Vũ liền dẫn cô vào một khách sạn gần đó gọi một phòng, trong lúc lễ tân dẫn đường đi, Vu Duyệt trong lòng anh lười biếng ngáp một cái, anh nhỏ giọng nói:

-Lát nữa ăn trưa rồi ngày mai mình xuất phát nhé.

Vu Duyệt “dạ” một tiếng nép vào lòng anh. Hành lang khách sạn 5 sao sang trạng, im lặng chỉ nghe tiếng bước chân của họ, đến phòng lớn cuối hành lang, lễ tân lễ phép giao lại chìa khoá cho anh rồi rời khỏi. Ngụy Trì Vũ mở cửa phòng để Vu Duyệt vào trước, còn mình kéo hai chiếc vali của anh và cô vào sau. Căn phòng nằm ở tầng 45, hướng về phía trung tâm nội thành sầm uất, lúc này đã là 12h trưa nhưng rèm cửa kéo kín che hết ánh nắng bên ngoài, Vu Duyệt vừa vào liền nằm bệt lên sofa mềm mại, nhắm mắt lười biếng không muốn động tay chân. Ngồi trên máy bay suốt 12 tiếng liên tục khiến tay chân cô nhức mỏi, chưa kịp thích nghi với trọng lực dưới đất. Ngụy Trì Vũ đặt hai chiếc vali giữa phòng khách, nhìn cô một lát, bật cười:

-Chừa chưa? Ai bảo em đi xa thế này.


Vu Duyệt rên hừ hừ, không muốn cãi với anh, lí nhí trong miệng:

-Mai anh sẽ biết có ngồi cả trăm tiếng máy bay đến đây cũng không hối hận.

Ngụy Trì Vũ nhìn qua phòng khách sạn một lần. Một phòng ngủ lớn, phòng khách rộng rãi xa hoa, phòng bếp chỉ  sạch sẽ, đầy đủ, tiện nghi. Dù sao cũng chỉ ở lại một đêm, anh chỉ dũ lại ga giường lớn rộng 2 mét, kéo rèm cửa sổ ra, ngay lập tức, anh nắng dìu dịu của mùa thu Canada tràn vào khắp căn phòng, Vu Duyệt nằm trên ghế nheo mắt thở dài:

-Thoải mái thật.

Ngụy Trì Vũ nhìn bộ dạng như con mèo lười của cô, đến ngồi bên cạnh, vuốt vuốt tóc cô:

-Em vào tắm đi, anh gọi cơm rồi ra ăn, ăn xong ngủ tiếp, được không nào?

Vu Duyệt “ừm” một tiếng, cảm thấy cũng không thể để anh chăm sóc nhiều việc như thế được, bèn đứng dậy, ôm mặt hôn chụt lên môi anh, tiện thể mút mát vài lần mới buông ra, đến mở vali lấu đồ và bàn chải đánh răng đi vào nhà tắm. Một lát sau tiếng nước chảy vang lên, Ngụy Trì Vũ cũng đã đặt xong thức ăn, đang ngồi im lặng trên sofa lướt xem vài thông tin ở công viên Algonquin. Vì đang là mùa thu nên tiết thời cực kì dễ chịu, lá phong đã chuyển màu đỏ rực khắp núi rừng, từ đây đi đến đó mất khoảng 3 tiếng đi xe, Vu Duyệt nói thích cảm giác mới ngủ dậy nhìn qua cửa sổ đã thấy lá phong đỏ rực khắp đất trời, vì vậy, anh quyết định gọi xe đến lúc 3h sáng, trên xe sẽ để cô ngủ một giấc, lúc đến nơi đã là 6h, lúc đó không khí đặc biệt trong lành, đặc biệt dễ chịu.


“Cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, Vu Duyệt mặc chiếc váy satanh mỏng màu vàng nhạt, vừa đi vừa lau tóc. Ngụy Trì Vũ ném điện thoại qua một bên, đón cô ngồi vào lòng, lấy khăn chầm chầm lau khô tóc cho cô:

-Thế nào, thoải mái hơn chưa?

Vu Duyệt “dạ” một tiếng, hỏi anh:

-Cơm bao giờ tới hả anh, em đói bụng lắm.

Ngụy Trì Vũ cười:

-Anh gọi rồi, chừng 10 phút nữa.

Vu Duyể quay đầu, cười ngọt ngào:

-Anh cũng đi tắm đi.

Nói rồi thơm nhẹ lên má anh, nằm vật xuống ghế sofa, Ngụy Trì Vũ nhìn cô cười bất đắc dĩ, cũng nhanh chóng lấy hành lí đi tắm. Ngụy Trì Vũ mặc quần dài, để trần thân trên ra ngoài. Trong phòng khách bật điều hoà ấm áp, cực kì sảng khoái. Đúng lúc này chuông cửa kêu lên, Vu Duyệt từ sofa bật dậy, chạy lon ton ra cửa, đôi chân dài lộ hoàn toàn dưới lớp áo sơ mi dài rộng. Ngụy Trì Vũ ngồi trên ghế sofa, nhìn lễ tân đẩy xe thức ăn vào phòng rồi nhanh chóng đi ra. Vu Duyệt đóng cửa rồi nhảy tót lên ngồi cạnh anh, khoanh chân:

-Đói chết mất.


Ngụy Trì Vũ nhìn cô vui vẻ ăn uống, cũng dịu dàng đẩy hết thức ăn ngon về phía cô rồi mình cũng cầm đũa gắp thức ăn. Lúc phục vụ vào phòng dọn dẹp, Vu Duyệt nằm sấp trên sofa, gác chân lên đùi Ngụy Trì Vũ, “ợ” một tiếng, Ngụy Trì Vũ dời mắt khỏi màn hình điện thoại, bật cười, vỗ nhẹ vào mông cô:

-Hình tượng đâu hết rồi hả?

Vu Duyệt sắc mặt không đổi, bàn chân cọ cọ lên vải quần anh, nhỏ giọng:

-Trì Vũ, bế em vào phòng ngủ với.

Ngụy Trì Vũ cách lớp sơ mi mỏng vuốt ve bờ mông cong cong của cô, nghe cô nói vậy liền đứng dậy ôm ngang người cô lên, thuận thế hôn một cái thật kêu lên môi cô rồi bế vào phòng ngủ. Sống lưng vừa đặt lên đệm mềm mại, cô liền lăn một vòng đến phía bên kia giường, chớp chớp mắt nhìn anh, Ngụy Trì Vũ trong lòng mềm nhũn, vuốt vuốt hõm eo cô, dịu dàng:

-Ngủ một lát đi em.

Vu Duyệt mỉm cười, nhắm mắt. Ngụy Trì Vũ cũng lật chăn lên nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng, Vu Duyệt gối đầu lên cánh tay anh, má non mềm dụi dụi vào lồng ngực trần rắn chắc của anh, chốc lát liền thiếp đi. Ngụy Trì Vũ nhìn cô gái nhỏ nằm gọn trong lòng, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, trái tim như được sợi lông vũ quét qua, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, tay theo thói quen sờ xuống mông cô, vỗ về. Một lát sau cũng chìm vào giấc ngủ.

******

Lúc Vu Duyệt tỉnh lại đã là 4h chiều, rèm cửa che kín mít, căn phòng tối đen một mảng. Cô khẽ cựa quậy, trên eo lại có một bàn tay siết chặt. Người đàn ông phía sau vẫn đang say ngủ. Lưng cô áp sát vào bờ ngực trần của anh, vì chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mà khi ngủ áo bị cuộn lên, tay anh trực tiếp đặt lên hõm eo mảnh của cô. Vu Duyệt xoay người đối diện với anh, Ngụy Trì Vũ ngủ say, hơi thở ổn định nhẹ nhàng, vì trong phòng lờ mờ tối nên đường nét trên khuôn mặt anh cũng chỉ mơ hồ, chỉ thấy làn da rất trắng, sống mũi cao và lông mày khẽ nhíu lại. Vu Duyệt nhìn anh ngủ ngoan ngoãn cười khúc khích, cô đưa tay lên chọc chọc vào làn mi đen dài của anh, khiến nó khẽ rung động. Người đàn ông thở dài một tiếng, hơi cựa mình, theo bản năng kéo người trong ngực càng chặt ơn, tiếp tục ngủ. Vu Duyệt áo sơ mi cuộn lên, thân dưới chỉ còn độc một chiếc quần lót mỏng. Bị anh nắm lấy eo kéo vào, cô mơ hồ cảm nhận được sự cứng rắn nơi nào đó cách một lớp quần mỏng của anh. Vu Duyệt nghịch ngợm đưa tay trườn xuống, dọc theo sống lưng anh chui vào lưng quần. Ngụy Trì Vũ mặc một chiếc quần đũi mỏng rộng rãi, tay cô áp sát bờ mông rắn chắc kia, tiếp tục đi xuống, cách quần lót sờ được hai viên ngọc hơi mềm kia, híp mắt bóp nhẹ. Ngụy Trì Vũ nhíu nhíu mày, hơi thở nặng nề hơn phả vào mặt cô nóng bỏng. Vu Duyệt hôn nhẹ lên môi anh, ban đầu chỉ là mút mát, dần dần liền cảm thấy chưa đủ thoả mãn, tay phía dưới đã sờ ra phía trước, nắm chặt lấy gậy th*t đã cương cứng lên của anh, đầu lưỡi liếm nhẹ vào môi anh, ướt át. Nguỵ Trì Vũ mơ màng cảm nhận bụng dưới thắt lại, khoái cảm mơ hồ dâng lên khiến anh nhíu mày tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra đã đối diện ngay một đôi mắt trong veo, Vu Duyệt thấy anh tỉnh lại, cười híp mắt, nhưng môi lưỡi cùng động tác tay vẫn chưa chịu dừng. Ngụy Trì Vũ giọng khàn đặc, chưa tỉnh táo, mơ hồ rên lên vài tiếng, tay đưa lên đầu giường bật đèn ngủ. Trong phòng toả ra ánh sáng màu vàng tối, đủ để anh thấy tất cả những gì trước mắt. Vu Duyệt nhắm mắt hôn môi anh, đầu lưỡi nhỏ tách hàm răng anh tiến vào, quấn quít lấy đầu lưỡi anh, mút nhẹ. Mà bàn tay nhỏ kia đã chôn vào trong lưng quần anh, nắm lấy gậy th*t bóng bỏng đang căng phồng lên đau trướng. Ngụy Trì Vũ nhanh chóng hôn đáp lại cô, thật dịu dàng, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, trao đổi nhau từng chút ngọt ngào, môi Vu Duyệt nhanh chóng sưng đỏ, bàn tay bên dưới đã lôi gậy th*t ra khỏi quần anh, vuốt ve đỉnh đầu ẩm ướt. Ngụy Trì Vũ một tay ôm lấy mặt cô áp sát hôn càng sâu, tay kia từ trên eo cô trực tiếp cởi quần lót cô ra, bóp mạnh vào mông cô rồi dời lên, cởi từng nút áo sơ mi của Vu Duyệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.