Đọc truyện Phóng Túng – Chương 1: Nghỉ hè
Buổi trưa nắng gay gắt.
Con phố trên thị trấn nhỏ nhuộm đầy nắng vàng đến chói mắt.
Vu Duyệt cáu kỉnh, đôi môi căng mọng khẽ cong lên, mắt thỉnh thoảng nheo lại vì nắng dáo dác nhìn xung quanh. Tà váy dài mềm mại bay phất phơ trong gió, thỉnh thoảng làm lộ ra bắp chân trắng noãn của cô gái nhỏ.
Vu Duyệt đứng dựa vào gốc cây sau lưng, tay vén vội vàng tóc mai bay loà xoà vì mồ hôi mà dính thành từng lọn ở hai bên má.
Thị trấn nhỏ vào buổi trưa nắng gắt ít người ra khỏi nhà, nhìn xung quanh một hồi, cô dứt khoát vén váy ngồi thụp xuống bãi cỏ dưới gốc cây, dùng tay quạt nhẹ vào khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì nóng. Ngoài trời nóng đến 35 độ, cô lại một thân váy mỏng tang hai dây đứng dưới bóng cây bên lề phố, thật doạ người. Nhưng tâm trạng cô không vì thế mà xấu đi. Nghĩ đến cuộc hẹn hôm nay Vu Duyệt lại bất giác cong môi cười, mắt phượng hẹp dài theo đó híp lại, trên mặt đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, vì cô không hề tranh điểm nên nhìn qua lại mang đến cảm giác sạch sẽ đến lạ.
Ngụy Trì Vũ một thân cao lớn hơi sốt ruột nhìn đồng hồ, đi từ đầu con phố bên kia sang đưa mắt tìm kiếm. Nhìn bóng dáng nhỏ mảnh mai ngồi dưới bóng cây bên kia lề đường, đôi môi anh khẽ cong lên lại cười bất đắc dĩ, còn chưa đến giờ hẹn, cô gái nhỏ của anh đã sốt ruột đến sớm như vậy. Vu Duyệt tựa cằm lên gối cúi gằm mặt xuống nhìn hoa văn trên biên gạch lát đường, tay buồn chán vẽ linh tinh trên đó, thoáng chốc đầu ngón tay dính đầy bụi bặm. Đôi mắt lại biếng nhác liếc sang bên kia đường liền lập tức thu người kia vào trong mắt. Hôm nay Ngụy Trì Vũ một thân ăn mặc đơn giản nhưng cả người lại toát lên vẻ trầm tĩnh trưởng thành hơn người. 1 tháng không gặp dường như tóc anh lại dài hơn rồi, mất trật tự loà xoà sang hai bên. Gương mặt kia đã thêm một phần lạnh lùng, chững chạc, đôi môi kia lại vẽ nhiều thêm một nét quyến rũ, đôi mày lưỡi kiếm kia lại sắc thêm một phần. Còn chưa kịp ngắm thêm kĩ thì Ngụy Trì Vũ đã nhanh chóng liếc sang bên này, hai ánh mắt chạm vào nhau, ngay lập tức bao nhiêu nhung nhớ vỡ oà trong nháy mắt. Vu Duyệt đứng bật dậy, đưa tay chùi loạn xạ vào vạt váy bên hông rồi chạy nhanh đến phía người kia. Ngụy Trì Vũ nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô gái nhỏ,trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng, nhưng dưới chân đã hơi gấp gáp, ngay sau đó một mảnh mềm mại đã nhào vào ngực anh, đôi tay mảnh mai vòng qua thắt lưng anh ôm chặt. Người con gái nhỏ đỉnh đầu chỉ cao đến bả vai anh, Ngụy Trì Vũ khẽ bật cười rồi cúi đầu ôm lấy thân hình nhỏ nhắn kia vào lòng, bóng hai người dưới đất chồng lên nhau, anh cúi đầu chôn mặt mình vào trong mái tóc mềm ấy, hít thật sâu mùi hương khiến anh mê đắm suốt 1 tháng qua. Trong ngực Vu Duyệt áp mặt vào lồng ngực ấm nóng, mọi nóng nực, bức bối khi nãy hoàn toàn tan biến, cô cọ lấy cọ để đôi má mình vào ngực anh, nỉ non:
-Trì Vũ, Trì Vũ…
Giọng cô ngọt ngào khiến lòng anh mềm nhũn cọ cọ vào cổ cô, thì thầm:
-Được rồi, Tiểu Vu, trời nắng lắm, anh dẫn em đi ăn nhé.
Vu Duyệt lưu luyến nới lỏng vòng tay ngẩng đầu,đôi mắt đã long lanh ánh nước. Nhìn sâu vào đôi mắt cô Ngụy Trì Vũ xót xa thở dài, đưa tay lau nhẹ vào bên má, rồi cúi đầu hôn phớt lên đôi môi đang cong lên của cô, cất giọng dịu dàng:
-Em vẫn chưa ăn gì đâu, chúng ta đi ăn nhé?
Vu Duyệt lúc này mới khịt mũi, gật gật đầu rồi lại như chim nhỏ khép vào lòng anh, tay vẫn luồn vào áo khoác mỏng bên ngoài, bấu chặt vào lớp áo phông mỏng bên trong của anh. Ngụy Trì Vũ nhìn hành động ngốc nghếch của cô, bật cười:
-Mèo mướp nhỏ, em làm gì đấy?
Cô cong môi cười, hơi nũng nịu:
-Trời nắng lắm, em không mặc áo khoác ngoài.
Nghe câu nói cực kì không liên quan của cô, Ngụy Trì Vũ lại nghiêng người hôn lên đỉnh đầu cô, khoác tay ôm chặt đôi vai mảnh của cô rồi hơi cao giọng:
-Đi ăn cơm thôi nào.
Thị trấn nhỏ này không phải là quê của Vu Duyệt, nhưng từ khi ba mất, cô theo mẹ khắp nơi, sống tạm bợ nay đây mai đó, cho đến 2 năm trước, nhìn cảnh yên bình của thị trấn, mẹ cô đã thở dài một hơi, quyết định đây là nơi thích hợp để dừng chân, và nơi đây cũng là nơi cô gặp Ngụy Trì Vũ, tìm được người đàn ông của đời mình.
Hai người vai ôm tay ấp, vừa đi vừa thì thầm tiến vào một quán ăn trong con hẻm nhỏ. Không khí trong lành sạch sẽ, vốn dĩ Ngụy Trì Vũ kéo ghế cho Vu Duyệt rồi định ngồi vào ghế đối diện, nhưng vừa định quay đi thì cô nhanh chóng níu lấy tay anh, bắt anh ngồi ngay bên cạnh, Ngụy Trì Vũ bật cười, làm theo ý cô hôn phớt lên môi cô, cười xấu xa:
-Nhớ anh đến mức thế à?
Vu Duyệt hạnh phúc nắm tay anh, lật thực đơn gọi món. Cô biết dáng vẻ xấu xa khác hẳn bề ngoài thanh cao cấm dục này của anh, chỉ mình cô mới có thể thấy, vì người đàn ông này, là của cô.
Vu Duyệt không phải người kén ăn, cô gọi nhanh vài món rồi lại tranh thủ ngắm thật kĩ gương mặt kia cho bõ nhớ nhung. Ngụy Trì Vũ cũng không lạ gì thói quen như mèo nhỏ này của cô, im lặng mở điện thoại ra xem thông báo của trường. Vu Duyệt quan sát anh thật kĩ, thật chăm chú, anh vẫn trầm lặng như trước kia, chỉ là 1 tháng không gặp, nhìn ra được sự kiềm nén khó giấu trong đôi mắt anh. Vu Duyệt xấu xa mỉm cười. Để xem anh giả bộ dạng cấm dục này được bao lâu. Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, Vu Duyệt nhào vào ăn như đỉa đói, chỉ vì cuộc hẹn này mà cô chăm chút quên cả ăn, băn khoăn một hồi lâu cuối cùng lại mang dáng vẻ non nớt như trẻ nhỏ này đến gặp anh. Ngụy Trì Vũ vẫn duy trì tư thế ăn không nhanh không chậm thường ngày, thỉnh thoảng lại gắp cho cô một núi đồ ăn nhỏ trong bát. Vu Duyệt là sinh viên đại học A cùng trường với anh, nhưng cô mới năm nhất nên khi kết thúc năm học phải luyện tập thêm 1 khoá đào tạo quân sự kéo dài hơn 1 tháng. Người con gái yếu ớt như mèo con này làm sao có thể chịu đựng 1 tháng rèn luyện khắc khổ kia mà không hao mất lạng thịt nào chứ. Dù không nói ra nhưng anh rất xót xa, khuôn mặt kia vốn đã nhỏ nay lại càng nhỏ hơn, dáng người mảnh mai kia nay như cành liễu trước gió, yếu đuối đến nỗi khi vừa nhìn thấy cô anh chỉ hận không thể đem cô bỏ vào trong túi, không để cô chịu khổ nữa.
Hết kì nghỉ hè này cô đã là học sinh năm hai, anh cũng chuẩn bị cho năm cuối cùng để thi lấy bằng học vị tiến sĩ. Nhiều lúc Vu Duyệt thầm nghĩ anh chỉ hơn cô 4 tuổi, nhưng lại suốt ngày ra dáng lão cán bộ, im lặng trầm tĩnh, cô không dám tưởng tượng 2 năm trước khi chưa có cô, anh đã sống như thế nào.
Thức ăn trên bàn nhanh chóng được giải quyết mà phần lớn đều vào bụng Vu Duyệt, cô liếm liếm môi ngẩng đầu nhìn anh, “chờ lệnh”. Ngụy Trì Vũ rút khăn giấy lau khoé miệng cho cô rồi nói:
-Trời vẫn còn nắng lắm, chưa thể dẫn em đi chơi được, về nhà anh nhé?
Đây là quê của Ngụy Trì Vũ, dù gia đình anh đã chuyển lên nội thành sống từ lâu nhưng ông bà nội vẫn thủy chung với nơi này, nghỉ hè nên Ngụy Trì Vũ trở về, vừa thư giãn chuẩn bị cho kì thi tiến sĩ, vừa có thể gặp mèo nhỏ Tiểu Vu của anh. Khu này giống như thị trấn cổ, không có nhà cao tầng cũng không đèn điện sáng trưng như ở thành phố, nhà ông nội Ngụy Trì Vũ là một căn nhà ngói 2 tầng, nhìn ngoài có vẻ cũ nhưng rất chắc chắn, bên trong hoàn toàn nội thất đều làm bằng gỗ, không quá sang trọng, trái lại mang một vẻ thanh đạm nhìn qua đã rất thích. Vu Duyệt đến đây không nhiều nhưng ông bà anh đều đã biết mặt cô, vừa bước vào cổng liền thấy hai người dìu nhau che ô định ra ngoài, cô nhanh chóng chào hỏi:
-Cháu chào ông bà ạ!
Bà nội thấy cô liền vui mừng:
-A, Duyệt Duyệt, cháu đến chơi đấy à? Thằng nhóc này, hoa quả bà đã để trong tủ lạnh, nhớ tiếp đãi con gái nhà người ta tốt vào đấy!
Vu Duyệt cười cuời:
-Ông bà định đi đâu đấy ạ?
Ông nội Ngụy nhanh chóng cướp lời:
-Chúng ta đi sang nhà lão Bá bên kia ngõ, lão ta mới mua được món đồ cổ quý lắm. Ta phải sang coi ngay, rồi chơi với lão vài ván cờ. Các con cứ tự nhiên nhé.
Nói rồi hai người nhanh chóng ra khỏi nhà. Vu Duyệt khoác tay Ngụy Trì Vũ cười hì hì, anh khẽ xoa đầu cô rồi dẫn cô vào nhà, căn nhà rộng rãi không khí thoang thoảng mùi gỗ Trầm Hương thơm mát, sạch sẽ, giữa trời hè nóng bức, bước vào nhà anh cảm giác như ngồi điều hoà cực kì dễ chịu. Ông nội có thói quen sưu tầm đồ cổ, khắp nhà đều tranh trí những đồ vật cổ, khiến Vu Duyệt lúc nào qua cũng trầm trồ khen ngợi.
Nhưng lúc này hình như ai kia đã không thể nhịn thêm được nữa, kéo Vu Duyệt đang ngắm nghía bức tranh trên tường, trầm giọng:
-Tiểu Vu, lên phòng anh nhé?
Phòng anh ở tầng hai, căn phòng hơi tối, chỉ có giá sách đựng rất nhiều sách cũ, một chiếc bàn học đơn sơ và chiếc giường lớn ở giữa phòng.
Vu Duyệt vừa vào cửa, chưa kịp thích ứng với bóng tối trong phòng, Ngụy Trì Vũ đã gấp gáp đè cô lên cánh cửa, sau đó là đôi môi ấm nóng áp sát xuống. Mặt Vu Duyệt nóng lên trong chốc lát, cũng đưa tay lên ôm cổ anh đáp lại. Hai người đã không gặp nhau trong suốt 1 tháng qua, những nụ hôn phớt ban chiều làm sao đủ giải toả nỗi nhớ nhung. Ngụy Trì Vũ mạnh mẽ mút lấy cánh môi mềm của cô, một tay đỡ lấy gáy Vu Duyệt nghiêng đầu áp tới khiến nụ hôn càng thêm sâu. Tay kia vuốt dọc theo bờ vai trườn xuống theo sống lưng rồi áp vào bờ mông căng tròn của cô xốc mạnh lên, thô lỗ ép về phía mình. Vu Duyệt hơi bất ngờ, hé răng định kêu, ngay lập tức đầu lưỡi anh luồn vào chạy dọc theo hàm răng ngọc của cô rồi cuốn lấy lưỡi cô mút mạnh. Vu Duyệt nâng một chân quấn lấy thắt lưng anh, cùng đầu lưỡi anh dây dưa không dứt. Khắp khoang miệng cô đều là hơi thở của Ngụy Trì Vũ, anh mạnh mẽ hôn cô mút mát từng chút một vị ngọt ngào trên đầu lưỡi. Dây váy không biết từ lúc nào đã từ trên đầu vai tụt xuống cánh tay để lộ ra một mảng ngực trắng như tuyết ép vào lồng ngực ấm nóng của anh. Anh một tay vẫn ôm lấy bờ mông cô không ngừng ép sát về hạ bộ của mình, một tay xốc eo cô lên, cách một lớp vải mỏng mà vuốt ve bầu ngực căng đầy, nóng hổi của Vu Duyệt.