Phóng Túng Yêu Em

Chương 41: Nghỉ Việc


Đọc truyện Phóng Túng Yêu Em – Chương 41: Nghỉ Việc


Triệu Diệp Nhi không có cách nào để đối diện với gương mặt lạnh lẽo của Huỳnh Thanh Tuấn, cho nên đêm hôm qua cô đã quyết định ngủ nhờ lại ở phòng y tế của thầy Trần.
Đến Huỳnh Thị rồi, đầu óc của Triệu Diệp Nhi vẫn cứ có cảm giác mông lung và buồn bã, ngồi ở bàn làm việc nhưng không thể nào tập trung vào công việc được.

Cho đến khi Lâm Thu Thảo đánh thức cô ra khỏi những suy nghĩ loanh quanh đó và nhắc nhở cô sáng hôm nay cô còn phải đi gặp khách hàng để giao bản thảo thiết kế thì Triệu Diệp Nhi mới sực nhận ra bản thân chưa đọc thông báo phân công của Lưu Cẩm Lệ gửi cho mình, cho nên cũng chưa kịp đi in bản thiết kế và chuẩn bị hợp đồng để đưa cho khách hàng.
Nhưng không ngờ, Lâm Thu Thảo đã tốt bụng chuẩn bị sẵn cho cô, còn nói là giúp đỡ đồng nghiệp một chút.
Triệu Diệp Nhi thở phù ra một cái, cũng may Lâm Thu Thảo đã chuẩn bị giúp cô tài liệu, nếu không cô cũng không biết tiếp đãi khách hàng ra sao.

Đoạn, cô chân chạy nhanh như gió, đi thẳng đến phòng chờ của Huỳnh Thị, nhìn thấy một quý bà lịch lãm đã chờ sẵn trong phòng.
Triệu Diệp Nhi liền chỉnh trang lại tóc tai và quần áo, bước đến niềm nở chào hỏi, đem tài liệu mà Lâm Thu Thảo chuẩn bị cho để đưa cho vị phu nhân kia xem, đoạn còn giới thiệu nhiệt tình về bản thảo thiết kế chung cư trong tay mình.
Không ngờ, cô vừa nói mấy câu, đã thấy mặt của vị phu nhân kia đã hiện rõ khó chịu, bà ta nghiêm trọng hỏi cô tại sao lại đưa cho bà ta bản thảo thiết kế chung cư, trong khi bà ta đặt thiết kế biệt thự cao tầng cho con trai.
Triệu Diệp Nhi lúc đó mới tá hỏa, cô đổ mồ hôi hột trên trán, liên tục hạ giọng xin lỗi khách hàng vì sai sót, nhưng vị phu nhân kia đã mặt đen như đáy nồi, liên tục mắng vốn công ty lớn như vậy mà lại làm ăn sai sót, liền cầm theo túi xách vùng vằng đi khỏi phòng chờ.

Triệu Diệp Nhi mặt mũi tái mét, chạy theo liên tục xin lỗi, nhưng bà ta một cái liếc mắt cũng không đếm xỉa đến, một hai đòi hủy hợp đồng với Huỳnh Thị, cô cũng không còn cách nào, chỉ có thể mang tâm trạng nghi ngờ trở lại phòng Đồ họa Kiến trúc.
Tuy nhiên, Triệu Diệp Nhi vẫn chưa kịp làm rõ trắng đen, thì một gương mặt âm u đã chờ sẵn cô ở bên trong.
Lưu Cẩm Lệ, cô ta giống như đã đợi ngày ngày rất lâu rồi, chờ Triệu Diệp Nhi ló mặt bước vào là cô ta đã cất tiếng mắng sa sả, chỉ trích cô làm việc tắc trách, ảnh hưởng đến công ty.
Triệu Diệp Nhi đột nhiên họa vô đơn chí rơi trúng đầu, cô có mười cái miệng cũng khó mà giải thích được, chỉ có thể ấm ức mà chịu tội lỗi này, không những vậy, còn bị những tiền bối xấu tính ngồi trong phòng mỉa mai giễu cợt là bình hoa di động không có thực lực.
Nhưng cho dù như thế nào, khó hiểu nhất, đó là tại sao Lâm Thu Thảo lại hại cô, Triệu Diệp Nhi suy nghĩ mãi cũng không thông, cuối cùng đã cố ý gặp riêng cô ta để đối chất.
“Tại sao cậu lại làm như vậy? Cậu biết khách hàng đó rõ ràng đặt thiết kế biệt thự năm tầng, tại sao lại đưa cho tôi bản thiết kế chung cư?”, Triệu Diệp Nhi lớn tiếng chất vấn Lâm Thu Thảo, ném bản thiết kế giả tạo kia ra trước mặt cô ta, “Cậu nói giúp đỡ tôi, cốt cũng chỉ muốn cố ý hại tôi có đúng không?”
Lâm Thu Thảo lần này cũng không giấu giếm bộ mặt thật nữa, cô ta trừng mắt nhìn Triệu Diệp Nhi giống như kẻ thù không đội trời chung:
“Đúng đó, là tôi đã cố ý đưa sai bản vẽ cho cậu đó! Để cho cậu biết mùi vị của sự thất bại là như thế nào?”
Triệu Diệp Nhi không hiểu đáp:
“Cậu làm vậy để được cái gì chứ? Huỳnh Thị mất đi một khách hàng thì cậu được cái gì chứ Lâm Thu Thảo?”
Lâm Thu Thảo cười nhạt, vẻ mặt ngoan độc hiện ra:
“Có chứ, tôi thích nhất chính là vẻ mặt của cậu khi bị người khác mắng nhiếc sỉ nhục, chỉ như vậy thôi đã làm tôi hả dạ rồi!”

Triệu Diệp Nhi thở hắt ra, vẻ mặt đầy sững sờ, cô không tin nổi người đồng nghiệp mà cô cho rằng thân thiết nhất trong phòng Đồ họa Kiến trúc lại có thể nói với cô những điều đó.
“Mình đã làm gì có lỗi với cậu sao, Lâm Thu Thảo, có hay sao?”
“Tôi thích hãm hại cậu đó, có được không?”, Lâm Thu Thảo mất bình tĩnh nói lớn, “Tại sao tôi và cậu, xuất phát điểm đều là thực tập sinh như nhau, vậy mà tôi cần năm năm rèn luyện, mới được nhận vào Huỳnh Thị, còn cậu chỉ cần hai năm rưỡi đại học, là đã được đặc cách tuyển dụng? Không những thế, cậu còn là tình nhân của tổng giám đốc, cả công ty này đều phải coi trọng cậu, cậu không cần làm gì, cũng được thăng tiến, tại sao lại như thế, điều đó không công bằng, tôi ghét cậu Triệu Diệp Nhi!”
“Cậu ghét tôi chỉ vì tôi là tình nhân của tổng giám đốc?”, Triệu Diệp Nhi thẫn thờ hỏi lại, “Tôi có thực lực hay không, không phải cậu là người biết rõ nhất sao?”
Lâm Thu Thảo cũng không ngần ngại khẳng định lại:
“Tôi mặc kệ.

Bởi vì tôi rất ghét cậu, tại sao cậu lại dám hơn tôi chứ? Tại sao chúng ta đều là công, những chỉ một mình cậu được hóa phượng! Tôi không cam tâm! Cậu mau cút khỏi Huỳnh Thị đi! Cậu không xứng ở lại đây!”
Nói xong, cô ta hậm hực bỏ đi, để lại Triệu Diệp Nhi với ánh mắt đầy tuyệt vọng trên khuôn mặt, hóa ra từ đầu đến cuối, ai ai trong cái công ty này đều chỉ chăm chăm vào vị trí của cô bên cạnh Huỳnh Thanh Tuấn, không có ai thực sự đón nhận cô như một thực tập sinh bình thường, tại sao chứ, cô có lỗi gì sao?
“Lòng người rốt cuộc vẫn là như vậy, cô bây giờ vẫn còn quá sớm, chưa đủ cứng cỏi để đối diện với môi trường này đâu, Triệu Diệp Nhi ạ! Đi hay ở lại, đều là quyết định của cô.


Tôi cũng không muốn nhìn cảnh một người có thực lực như cô lại không ngừng bị chà đạp và dèm pha!”
Lời này là của Đặng Thái Thư nói ra, cô ta trầm ngâm đặt một cánh tay lên vai của Triệu Diệp Nhi, an ủi cô:
Triệu Diệp Nhi nghe những lời của Đặng Thái Thư, giống như trong lòng bỗng dưng hiểu ra được một điều, thì ra không phải chỉ cần một trái tim nhiệt huyết, là có thể đối diện với mọi khắc nghiệt trên đời.
Điện thoại bỗng chốc rung lên, Triệu Diệp Nhi dừng lại những suy nghĩ ngổn ngang của mình, nghe cuộc gọi đến, là giọng của Hà Thảo Ly bạn thân của cô.
Bằng một giọng nói đều đều, cô ấy báo cho cho cô tin tức Phạm Thái Thiên đã xin bảo lưu học vị, từ chức thủ thư trở về quê nhà một thời gian.
Triệu Diệp Nhi trong phút chốc không thể tiếp nhận nổi tin tức này, cô nghĩ như thế nào cũng không ra lý do, bởi vì chỉ còn 2 tháng nữa, Phạm Thái Thiên sẽ tốt nghiệp rồi.
Hà Thảo Ly lấy hơi, như muốn nói ra chuyện gì quan trọng lắm, giọng cô ấy có chút run run vì xúc động, nói cho Triệu Diệp Nhi biết cô đã nói hết mọi chuyện giữa cô và Huỳnh Thanh Tuấn cho Phạm Thái Thiên nghe, bao gồm cả lý do tại sao cô không thể chấm dứt với hắn.
Triệu Diệp Nhi toàn thân suy sụp, cô cả người mềm nhũn, phút chốc cảm giác như đứng không nổi nữa, phải vịn tay vào lan can để trụ lại.
“Phạm Thái Thiên! Anh đợi em!”
Triệu Diệp Nhi dùng hết sức để chạy, mới kịp đuổi theo bóng dáng của Phạm Thái Thiên, anh đang đứng ở bến xe buýt, chờ đợi chuyến xe trở về quê.
“Diệp Nhi, xin lỗi vì đã làm phiền em thời gian qua…”
Phạm Thái Thiên tay cầm va li, ánh mắt đượm buồn nhìn Triệu Diệp Nhi.
“Không có, em sống rất tốt, không có vấn đề gì cả!”, Triệu Diệp Nhi lắc đầu lia lịa.


“Anh đừng bỏ về quê, đừng vì em mà ảnh hưởng đến tương lai của mình!”
Phạm Thái Thiên chỉ lẳng lặng đáp:
“Thật ra anh cũng muốn thời gian này cho mình một chút nghỉ ngơi và quên đi một số chuyện, em không cần phải cảm thấy áy náy… Nếu em cảm thấy Huỳnh Thanh Tuấn là người không tốt, đừng ở bên cạnh anh ta nữa… Nhớ lời của anh…”
Nói rồi, anh kéo vali bước lên xe khách, một cái liếc mắt cũng không ngoái nhìn Triệu Diệp Nhi.
Một giọt nước mắt lăn trên má của Triệu Diệp Nhi, cô biết nếu Phạm Thái Thiên biết được sự thật, thể nào cũng sẽ có ngày này, nhưng cuối cùng, cô cũng thể giấu được nữa, mối quan hệ của cô và Huỳnh Thanh Tuấn đã đi quá xa rồi, nó làm cuộc sống của cô đảo lộn hoàn toàn mất rồi, cô cảm thấy cô không còn là Triệu Diệp Nhi của ngày xưa nữa.
Một buổi chiều tàn, ánh nắng còn chưa phai đi trên những tòa nhà cao tầng, Triệu Diệp Nhi ôm cặp xách và đồ vật cá nhân trong lòng ngực, mang tâm trạng não nề rời khỏi Huỳnh Thị, cô cũng không biết bản thân lấy can đảm ở đâu để đặt lá thư xin nghỉ việc đó trên bàn của Lưu Cẩm Lệ, chỉ là lúc rời đi, cô cảm giác như trong lòng mình đã cất đi một gánh nặng, có lẽ Đặng Thái Thư đã nói đúng, bây giờ vẫn chưa là lúc phù hợp để cô thuộc về nơi này.
***
“Cô Lục, cô tính đi đâu sao?”.
Quản gia Huỳnh nghi ngờ nhìn Triệu Diệp Nhi mang theo va li chuẩn bị ra ngoài, lên tiếng hỏi, bởi vì chủ nhân đã dặn, không có sự cho phép của anh, cô không được tự ý bỏ biệt thự mà đi.
Triệu Diệp Nhi chỉ đáp qua loa rằng cô muốn trở về thăm cha mẹ vài ngày, cũng dặn bà không cần báo với Huỳnh Thanh Tuấn, tự cô sẽ nói với anh.
Quản gia Huỳnh nghe vậy, cũng không nghi ngờ gì nữa, chỉ là nhìn ánh mắt của Triệu Diệp Nhi có chút xa xăm và buồn bã, giống như là một chuyến đi không trở lại vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.