Đọc truyện Phóng Túng Yêu Em – Chương 10: Nổi Giận
Đầu dây bên kia cúp cạch một tiếng, Huỳnh Thanh Tuấn toàn thân cứng đờ, giống như vừa bị dội vào người một gáo nước lạnh.
Anh có chút bối rối, ánh mắt hoang mang nhìn về phía thư kí Rosie đang đứng ở trước bàn làm việc.
Thư kí Rosie cũng không ngờ đến tình huống này, cũng hơi xấu hổ, ấp úng nói, “Xin lỗi Tổng giám đốc, tôi… tôi cũng không ngờ đến phản ứng của cô ấy lại gay gắt như vậy… hình như cách này không hiệu quả cho lắm…”
Huỳnh Thanh Tuấn cũng thở dài một tiếng, không nghĩ đến có ngày anh lại phải xài chiêu này để chiếm đoạt một người phụ nữ, anh chán nản, chậc lưỡi nói, “Thôi thì đành kiếm cách khác vậy, chứ tôi cũng không vô liêm sỉ đến mức đó đâu!”, vừa nói, vừa chỉ chỉ mấy tấm hình trên bàn, “Cô đem tiêu hủy chúng giúp tôi!”
Thư kí Rosie cười ái ngại một tiếng, sau đó cũng đem mấy tấm hình kia đi ra ngoài cửa, trong lòng không khỏi khó hiểu, người như tổng giám đốc, muốn loại phụ nữ nào mà không có, lại phải bỏ công như vậy đi theo đuổi cô gái tên Triệu Diệp Nhi kia.
***
Triệu Diệp Nhi bắt taxi đi đến kí túc xá, đã thấy Hà Thảo Ly đứng đợi cô ở trước cổng, từ khi cô được nhận vào Huỳnh Thị, cô cũng đã dọn khỏi kí túc xá, bởi vì trên tư cách, cô tạm thời không phải đang công tác tại trường đại học, mà ở phòng thuê riêng, lại cũng thuận tiện hơn cho việc đi sớm về khuya của cô nữa.
Hà Thảo Ly và Triệu Diệp Nhi vừa gặp nhau, đã liền vui vẻ như cá gặp nước, không ngừng kể lể đủ chuyện trên đời, bởi vì môi trường của họ bây giờ có chút khác nhau, cho nên đề tài để nói chuyện cũng nhiều hơn.
Hai người nói chuyện vui đến tít mắt, chỉ bất quá, một lúc cao hứng, Hà Thảo Ly lại nhắc đến Phạm Thái Thiên cùng Lê Mỹ Nhung, làm Triệu Diệp Nhi có chút chạnh lòng.
“Hai người họ cơm không lành canh không ngọt sao?”, Triệu Diệp Nhi thực sự vẫn không nhịn được mà hỏi.
“Cậu hỏi đến bọn họ làm cái gì chứ?”, Hà Thảo Ly sẵng giọng nói, “Chuyện của bọn họ, cậu làm ơn hãy mặc kệ đi, có được không hả? Mình vẫn không biết, cái tên Phạm Thái Thiên kia có cái gì để cậu phải mê mẩn như thế chứ?”
Triệu Diệp Nhi lắc đầu nói, “Nếu mình biết được lý do, mình cũng đã không nặng lòng với hắn như vậy, nhưng mà, bỏ qua chuyện đó đi, mình muốn hỏi hai người họ tình hình đang không tốt hay sao?”
“Ừ thì, dạo này cũng có nhiều tin đồn lắm, cũng nhiều bạn học bắt gặp được bọn họ cãi nhau trong khuôn viên trường, lý do cụ thể là gì thì cũng không biết, chỉ là lúc nào, anh chàng Phạm Thái Thiên kia cũng là người xuống nước trước, thật là thê thảm mà…”, Hà Thảo Ly chép miệng nói, “Yêu vào đúng là ngu ngốc như vậy, mình cũng cảm thấy sợ mà!”
Triệu Diệp Nhi nghe lời kể của Hà Thảo Ly, cảm thấy có chút não nề, chẳng lẽ Phạm Thái Thiên cũng đã biết chuyện Lê Mỹ Nhung ở bên ngoài đang cặp kè cùng người khác, cho nên vì thế bọn họ mới sinh ra cãi nhau.
Lê Mỹ Nhung dù gì cũng là hoa khôi của trường đại học, người theo đuổi cũng không phải là ít, cô ta tính tình lại vốn ham hư vinh phù phiếm, biết đâu, ở bên cạnh Phạm Thái Thiên, lại cảm thấy chán chường mà đi tìm người khác.
Phạm Thái Thiên mặc dù thân phận là học bá của trường, nhưng tính tình vô cùng giản dị chất phác, lại cộng thêm tấm lòng thiện lương, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho người khác, Triệu Diệp Nhi thật sự vô cùng sợ trong mối quan hệ với Lê Mỹ Nhung, anh sẽ là người luôn luôn chịu thiệt, bất quá, có lẽ, lời của Hà Thảo Ly thực sự có lý, bởi vì con người ta, lúc yêu vào mấy ai có thể giữ được lý trí tỉnh táo đây?
Triệu Diệp Nhi cứ mang tâm trạng phảng phất ưu phiền như thế, đi đến trung tâm thương mại cùng Hà Thảo Ly, bất quá, nhìn đống quần áo đẹp được treo trong những tủ kính lấp lánh, đầu óc của cô cũng nhanh chóng phấn khích hơn đôi chút.
Bọn họ mặc dù chỉ là sinh viên tập sự, nhưng chi tiêu cũng không phải là quá tằn tiện, bởi vì đã chủ động tìm việc làm thêm, cho nên cũng có thể dành cho bản thân một khoản vào cuối tháng.
Triệu Diệp Nhi vốn dĩ trong lòng đang vui vẻ lựa quần áo, không ngờ run rủi như thế nào, vẫn cứ là bị phá hỏng tâm trạng.
Từ bên trong một cửa hiệu, cô bất chợt nhìn thấy một cặp đôi đang vô cùng căng thẳng tranh cãi với nhau, bóng người nam làm cô cảm thấy có chút ngờ ngợ.
“Đó chẳng phải là Phạm Thái Thiên và Lê Mỹ Nhung hay sao?”, Hà Thảo Ly cũng nhìn thấy bọn họ, ánh mắt cảnh giác hướng về Triệu Diệp Nhi, nói, “Xem ra, bọn họ thực sự không xong rồi!”
Quả thực, ai bên ngoài nhìn vào, cũng có thể dễ dàng nhìn thấy là cặp đôi kia đang vô cùng không ổn.
Lê Mỹ Nhung có vẻ đang rất tức giận, bất mãn vừa nói, vừa không ngừng chỉ tay vào mặt Phạm Thái Thiên, giống như muốn mắng chửi anh đến không còn gì nữa.
Phạm Thái Thiên đứng ở trước mặt của Lê Mỹ Nhung, chỉ ra sức đưa hai tay lên trước ngực, hình như đang khổ sở thanh minh điều gì đó, nhưng cô ta cơ bản là không muốn nghe bất cứ điều gì anh nói, liên tục làm loạn trông rất khó coi, còn quá đáng hơn, tát Phạm Thái Thiên một cái.
Triệu Diệp Nhi vô cùng phẫn nộ, bỏ món đồ đang xem trên tay xuống, lập tức đi ra khỏi cửa hàng, Hà Thảo Ly chạy theo kéo tay cô lại, hoảng hốt nói, “Diệp Nhi, cậu bị điên rồi à, cậu đến đó thì giải quyết được gì chứ? Đó là chuyện của bọn họ mà!”
“Cậu xem Lê Mỹ Nhung, cô ta nghĩ mình là ai mà dám đối xử với người khác như vậy chứ?”, Triệu Diệp Nhi bất mãn nói to, “Cậu bỏ tay tớ ra!”, cô mạnh mẽ giật tay ra khỏi tay Hà Thảo Ly, đùng đùng bước đến chỗ Lê Mỹ Nhung và Phạm Thái Thiên.
“Cậu mau đứng lại, cậu đến đó chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi!”, Hà Thảo Ly ra sức nói với theo, nhưng bất quá Triệu Diệp Nhi đã giống như vũ bão đi đến chỗ bọn họ đứng.
“Lê Mỹ Nhung, đến bao giờ cô mới thôi cái thói ức hiếp người quá đáng như vậy?”, Triệu Diệp Nhi đứng đối diện cô ta lạnh lùng nói.
Lê Mỹ Nhung không nghĩ đến sự xuất hiện đột ngột của Triệu Diệp Nhi, vô cùng bài xích đáp, “Cô vừa nói gì? Chuyện của tôi và anh Thiên có liên quan gì đến cô chứ?”
Phạm Thái Thiên cũng vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Triệu Diệp Nhi, ánh mắt có chút hoang mang nhìn cô gọi một tiếng, “Diệp Nhi?”, trong lòng anh, luôn luôn xem Triệu Diệp Nhi giống như em gái nhỏ, đối với quan hệ với Lê Mỹ Nhung, anh thực sự mong muốn họ không nên xảy ra chút xích mích nào.
“Tôi cứ thích quản đấy, cô làm gì được tôi, anh Thái Thiên đã làm gì cô, mà cô dám ra tay tát anh ấy như vậy? Cô nghĩ người ta nhường cô ba phần, thì cô liền leo lên đầu người khác ngồi hay sao?”, Triệu Diệp Nhi ánh mắt sắc bén, không ngừng chỉ trích Lê Mỹ Nhung.
“Diệp Nhi à? Không phải như em nghĩ đâu…”, Phạm Thái Thiên mệt mỏi kéo tay Triệu Diệp Nhi, giống như cầu xin cô hãy dừng lại, “Đừng nói nữa mà…”
Lê Mỹ Nhung bị mắng như vậy, đương nhiên không chịu nổi, lập tức chỉ tay vào mặt Triệu Diệp Nhi, “Nếu cô thương tiếc anh ta như vậy thì hai người yêu nhau đi, coi như tôi tặng anh ta cho cô đó!”, cô ta vùng vằng nói, giựt lấy mấy túi xách đồ hiệu trong tay Phạm Thái Thiên, liếc anh một cái, “Anh cũng không cần đến tìm tôi nữa đâu!”, nói rồi trực tiếp xoay lưng bỏ đi.
“Mỹ Nhung…”, Phạm Thái Thiên vốn dĩ muốn chạy theo cô ta, nhưng Triệu Diệp Nhi đã nhanh chóng cầm tay anh lại, dứt khoát nói, “Cô ta đã tuyệt tình như vậy, anh còn níu kéo làm gì chứ?”
“Em không hiểu đâu, Diệp Nhi à…”, Phạm Thái Thiên mệt mỏi, bỏ tay mình ra khỏi tay cô, thất thểu đi ra cửa khu mua sắm.
Triệu Diệp Nhi không đành lòng, đưa hết đồ vừa mua sắm cho Hà Thảo Ly, mặc kệ sự bất lực ngán ngẩm của bạn thân, bản thân vội vàng chạy theo phía sau Phạm Thái Thiên, cứ đi sau lưng như một cái bóng vậy.
Hai người đi dọc con phố dài đông người, Phạm Thái Thiên vừa ủ rũ đi, vừa nghe thấy tiếng bước chân của Triệu Diệp Nhi đang cố gắng bắt kịp mình, vẫn là không nhịn được, xoay lưng hỏi cô, “Này, Diệp Nhi à, sao em vẫn cứ giống con nít như vậy hả? Đi theo anh làm cái gì chứ?”
Triệu Diệp Nhi nhún vai nói, “Em biết anh sẽ đi uống rượu giải sầu, cho nên em muốn đi cùng anh, em cũng muốn uống chút đồ có cồn!”
Phạm Thái Thiên lắc đầu, cũng đành bất lực với cái đuôi này, thế là hai người bọn họ đến một quán rượu nhỏ, nằm ở ven sông.
Phạm Thái Thiên gọi hai chai rượu, hai cái ly, và một đĩa mồi, thế là hai người bọn họ, một nam một nữ, không ai nói với nhau câu gì, chỉ lẳng lặng vừa uống, vừa gặm nhấm tâm trạng của bản thân.
Phạm Thái Thiên uống đến đỏ cả mặt, đương nhiên cũng đến lúc rượu vào lời ra, nhìn Triệu Diệp Nhi, không khỏi nặng nề thổ lộ lòng mình, “Diệp Nhi à, anh thực sự không hiểu nổi phụ nữ các em rốt cuộc đang nghĩ gì, rốt cuộc anh phải làm bao nhiêu điều nữa, cô ấy mới cảm thấy đủ đây?”
Triệu Diệp Nhi ánh mắt có chút hiện lên đau lòng, trầm ổn nói, “Nếu anh cảm thấy mệt, thì không cần cố gắng nữa, bởi vì cho dù anh có cố gắng đến thế nào, nếu người ta đã không coi trọng, thì cũng giống như dã tràng xe cát mà thôi…”
Phạm Thái Thiên buồn rầu, lắc đầu khổ sở đáp, “Nhưng mà, anh thật sự rất yêu Lê Mỹ Nhung, anh thực sự không thể sống thiếu cô ấy được…”, anh nói hết câu, lại uống cạn thêm một ly nữa.
Triệu Diệp Nhi nghe những lời đó, giống như bị một lưỡi dao cứa vào tim, nhưng vẫn gượng cười, “Thực sự nhiều đến thế sao? Nhiều đến mức anh có thể chịu được tính khí và lòng dạ của một người như Lê Mỹ Nhung hay sao?”
Phạm Thái Thiên nghe lời chua chát này của Triệu Diệp Nhi, cũng cảm thấy thành tuyến trong lòng bản thân muốn sụp đổ, nhưng vẫn là cười khổ một cái, “Anh tin rằng, bản thân mình một ngày nào đó có thể khiến cô ấy thay đổi, cô ấy nhất định sẽ hiểu anh đã yêu cô ấy nhiều đến mức nào!”
Triệu Diệp Nhi nghe xong, lời đến cổ cũng không muốn nói nữa, trực tiếp uống một ly rượu đắng nghét, giống như muốn nuốt tất cả những hờn giận trong lòng xuống.
Hai người họ uống đến trời đã dần về chiều, Phạm Thái Thiên uống đến nửa chai rượu thứ ba, cả người đã không ngồi nổi nữa, nằm sấp ra cả bàn.
Triệu Diệp Nhi nhìn bộ dạng thê thảm của anh, trong lòng oán hận thở một tiếng thở dài, rốt cuộc, anh hay cô, mới là người cố chấp nhất đây?
Chiếc xe taxi dừng trước một căn trọ nhỏ, Triệu Diệp Nhi chật vật mở cửa xe, đỡ Phạm Thái Thiên ra ngoài, thân hình anh nặng nề tựa vào người cô, bước từng bước qua hành lang, đi lên thang máy, vào đến cửa phòng trọ của anh, cô tra vào khóa cửa chìa khóa phòng vừa lục được ở túi quần của anh, sau đó khổ sở đỡ anh bước vào phòng.
Chỉ là Triệu Diệp Nhi không biết được rằng, suốt cả quá trình đó, đã có một chiếc máy ảnh ở góc khuất, cố ý ghi lại từng khung hình của cô cùng Phạm Thái Thiên, đến tận lúc cô cùng anh bước vào phòng, mới chịu dừng lại, sau đó lẩn khuất vào góc vắng.