Phong Tổng Sủng Thê Trọn Kiếp

Chương 80


Đọc truyện Phong Tổng Sủng Thê Trọn Kiếp – Chương 80


Những ngày sau đó Kiều Mẫn Hi luôn bận rộn với việc mở lại cửa hàng thời trang cho riêng mình, mọi thứ ở đây đều do một tay cô chuẩn bị cũng như trang trí, đều là những tông màu mà cô rất thích…
Mỗi sáng cô sẽ thức dậy từ sớm, nấu ăn cho tiểu Bảo và cả nhà, rồi mới đưa thằng bé đi học, xong thì tự mình lái xe đến cửa hàng…
Phong Vũ Thần mỗi lần đến nhà thăm tiểu Bảo Kiều Mẫn Hi đều tránh mặt, lấy lý do có việc rồi ra ngoài, không thì vào phòng ngồi viết viết vẽ vẽ những bản thiết kế…
Phong Vũ Thần mặc dù rất muốn gặp riêng cô để cầu xin tha thứ, nhưng luôn không thành…
Trong khi đó tiểu Bảo suốt ngày đến trường mẫu giáo cứ cảm thấy vô cùng nhàm chán, khi những gì ở đây dạy thì cậu bé đã tự mình học trên laptop của mẹ…
Tiểu Bảo buồn bã ngồi trong lớp nhìn đám bạn cùng tuổi với mình cứ rủ nhau ăn kẹo, chơi đồ chơi nhìn mà ngán ngẫm…
Bỗng nhiên trong đầu tiểu Bảo nảy ra một ý tưởng, cậu bé sẽ tìm cách trốn ra ngoài, sau đó sẽ đến tập đoàn tìm ba của mình…
Tiểu Bảo muốn biết xem giờ này Phong Vũ Thần đang làm gì, cũng muốn biết xem ba mình, thật có nhiều tiền như lời cậu Kiều Thiên đã nói hay không…

Thật ra mỗi tối trước giờ đi ngủ, tiểu Bảo sẽ lén mẹ đang bận rộn với những bản thiết kế của mình mà trốn sang phòng tìm cậu…
Tiểu Bảo muốn biết nhiều hơn về ba mình, muốn biết Phong Vũ Thần hiện giờ đang ở đâu, vì sao mà ba với mẹ cậu lại không ở chung với nhau…
Sau khi biết được ba mình là một chàng soái ca được rất nhiều phụ nữ bao quanh mà thầm than cho cái phận đào hoa của ba mình…
“Như thế bảo sao mẹ lại không lạnh nhạt với ba như vậy, haizz…”
…Suy nghĩ đáng yêu của tiểu Bảo…
Mặc dù vậy nhưng ba lại rất yêu mẹ của cậu, tuy là một người lạnh lùng trên thương trường nhưng đối với mẹ cậu thì bất cứ lúc nào cũng có thể chấp nhận hi sinh…
Tiểu Bảo còn được biết thêm ba mình một người rất nhiều tiền, có cả một tập đoàn rất lớn, có cả một căn biệt thự to đùng đợi mẹ con cậu quay về…
Tiểu Bảo sau khi nghe toàn bộ câu chuyện từ cậu Kiều Thiên thì ra vẻ cứ như ông cụ non vậy, chấp tay sau lưng, đi qua đi lại một lúc sau lắc đầu lên tiếng…
“Xem ra lần này ba có lỗi với mẹ thật rồi…”
“Bảo sao mẹ cứ mỗi lần gặp ba là lại tránh mặt…”
“Tuy ba làm vậy không sai, nhưng làm mẹ con buồn thì ba không đúng rồi…”
Kiều Thiên ngồi một bên nhìn tiểu Bảo cứ đi qua đi lại, miệng thì cứ liêng thiêng liêng thiêng, thắc mắc muốn xem cậu bé sẽ nghĩ như thế nào về Phong Vũ Thần mà lên tiếng…
“Vậy tiểu Bảo có ghét ba Vũ Thần không…”
Tiểu Bảo liền nhanh chóng đáp lại ngay…
“Không ạ, tiểu Bảo thương ba lắm, làm sao ghét ba được…”
” Ba và mẹ trong lòng tiểu Bảo đều rất quan trọng…”

“Vậy tiểu Bảo có muốn ba mẹ làm hoà, cùng nhau về biệt thự sống cùng với tiểu Bảo không…”
“Muốn ạ, tiểu Bảo muốn ở cạnh cả ba lẫn mẹ…”
“Vậy tiểu Bảo phải nghĩ cách để mẹ hết giận ba đi, nếu không con sẽ không được bế em gái đâu…”
Kiều Thiên trong một lần tình cờ đưa tiểu Bảo ra ngoài đi chơi thì biết được cậu bé rất thích có em gái, ánh mắt cậu bé khi nhìn những bé gái nhỏ nhắn còn bế trên tay vô cùng lấp lánh…
Kiều Thiên không nhanh không chậm đánh chúng điểm này của tiểu Bảo…
“Em gái sao, vậy nếu ba với mẹ hết giận nhau, cùng về sống chung nhà, thì tiểu Bảo sẽ có em gái chơi cùng thật không cậu…”
Trong khi tiểu Bảo vừa nghe cậu nói có em gái lập tức vui vẻ không thôi…
“Đúng vậy…”
“Vậy được tiểu Bảo sẽ tìm cách để ba mẹ quay về bên nhau, cậu cứ yên tâm mọi chuyện cứ để tiểu Bảo ra tay.

Tiểu Bảo vui vẻ, nhảy một phát lên giường vỗ ngực chắc chắn nói với Kiều Thiên…
Trong đầu tiểu Bảo cứ nghĩ đến việc sau này có em gái chơi mà vui vẻ đến cười híp mắt, ngay cả lúc ngủ say cậu bé vẫn cười rất to làm Kiều Mẫn Hi không ít lần phải giật mình tỉnh dậy, xem tiểu Bảo có bị gì không, cẩn thận chạm tay lên trán xem cậu bé có bị sốt hay không.

Cũng may chỉ là mớ ngủ nên Kiều Mẫn Hi cũng yên tâm phần nào, suy nghĩ không biết ở trường có chuyện gì không mà khiến tiểu Bảo vui vẻ đến vậy…
____________________
Tiểu Bảo đợi đến giờ ra chơi, tranh thủ lúc các cô vẫn còn trong lớp mà lẻn trốn ra ngoài bằng cách chui lỗ chó ra ngoài…
Vì tiểu Bảo biết bây giờ là lúc các bé được tự do chơi đùa mà không bị ai giám sát, trong lớp có nhiều bạn như vậy chắc cô giáo sẽ không chú ý đến sự có mặt của mình hay không…
Việc tìm ra cái lỗ chó này cũng là một chuyện rất tình cờ, trong lúc chán nản với sự buồn chán ở đây, tiểu Bảo đã đi vòng quanh trường mà ngắm nghía, đến khi phát hiện ra một việc kì lạ….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.