Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)

Chương 102: Hội thi văn nghệ


Đọc truyện Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn) – Chương 102: Hội thi văn nghệ

Nghiêm mẫu kêu một tiếng này quá mức thê lương, có thể nói kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, nhất thời âm thanh vang vọng khắp hành lang khách sạn, đang trong buổi tiệc mọi người cùng kinh động!

Lãnh đạo trường học học cùng các chuyên gia học giả của tỉnh theo bản năng nhất thời đều đứng lên, mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tiếng thét này thật quá dọa người, phụ huynh cùng nhóm hội học sinh nhanh hơn một bước, chạy ra tới hành lang.

Lô Bác Văn thân là hiệu trưởng, tự nhiên không có khả năng cùng các vị khách  đi xem náo nhiệt, ông ta vội vàng xấu hổ cười, hơi làm ra động tác trấn an, sau đó đưa ánh mắt qua trưởng phòng giáo vụ Tiền Hải Cường, Tiền Hải Cường liền chạy ra ngoài.

Khi nhìn thấy Nghiêm mẫu, Trình phụ và Hứa phụ đều đứng trước một gian phòng đang mở cửa, tất cả mọi người là sửng sốt, tiếp theo liền kéo nhau đi qua.

Ba người họ sống hơn nửa đời người cũng chưa gặp qua loại sự cố bậc này, thật sự là quá mức khiếp sợ, thẳng đến khi mọi người kéo một đoàn đến đây, Nghiêm mẫu, Trình phụ cùng Hứa phụ lúc này mới kịp có phản ứng! Nghiêm mẫu hét lên một tiếng, giống như nổi điên vọt vào trong phòng, rất nhanh đóng cửa lại.

Nhưng phản ứng vẫn là hơi chậm một chút, có vài người đã kịp thấy được tình huống trong phòng.

Một số người kịp nhìn thấy, không khỏi khiếp sợ, trên mặt lập tức phiếm hồng!

Trong phòng, thì ra đang diễn tuồng đông cung!

Ba nhân tài của hội học sinh lỏa thể, đang ở trên giường lớn kịch liệt vận động a.

Hai cô, một chàng.

3P!

Trong nhóm người nhanh chân nhất vừa vặn là giáo vụ chủ nhiệm Tiền Hải Cường, ông liếc mắt một cái liền trông thấy cảnh tượng phía trong, dù tuổi đã gần năm mươi cũng không tránh khỏi mặt có chút hơi đỏ, không biết báo cáo thế nào với Lô Bác Văn bây giờ.

Mà trên hành lang từng trận xôn xao truyền lại, tuy ngồi ở sãnh  Lô Bác Văn vẫn nghe thấy, ông ta tự nhiên biết tình hình tất nhiên không tốt. Ông không khỏi nhíu mày, năm nay tổ chức sự kiện văn nghệ này, chính là vì muốn đem vụ việc Phan Hướng Huyên ở trước cửa trường học bị truy sát khỏa lấp đi, vì trường học tranh thủ thêm vài loại tin tức có lợi, tạo ra thanh danh. Ngày mai chính là mở màn sự kiện văn nghệ, đêm nay lại còn phát sinh ra cái loại sự tình gì?

Tiền Hải Cường tuy cảm thấy khó có thể mở miệng, nhưng sự việc này không báo cáo hiển nhiên là không được, ông ta đành phải trở về buổi tiệc, đi vào ghé thấp bên người Lô Bác Văn, nhỏ giọng ở bên tai ông báo cáo.

“Cái gì? !” Lô Bác Văn cơ mặt đều run lên, tiếp theo lại đỏ, cũng không biết là vì xấu hổ hay nổi giận.

Ông ta quét mắt nhìn những người đang ngồi, cũng may đêm nay đến đây đều là những người có uy tín cùng danh dự, cho dù là Hạ Thược hay chuyên gia học giả tỉnh, cả một đám cũng không ai màng đến sự tình đang diễn ra, ai nấy thực có chừng mực trầm ổn ngồi tại chỗ, vừa không bàn tán, cũng không hỏi thăm đến.

Nhưng cũng vì nguyên nhân đêm nay đến đây đều là những cá nhân có uy tín và danh dự, Lô Bác Văn mới nổi điên, hận không thể đích thân lao ra đi giết người – người ta không bàn tán cũng không hỏi, đó là tố chất làm người của người ta. Nhưng có dám hứa trong lòng không có sự suy diễn?

Cho dù chính xác không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trường học đêm nay mặt mũi một phen cũng mất!

Làm sao có thể  xảy ra loại sự tình này!

Lô Bác Văn xấu hổ hướng thực khách cười, lại chạy nhanh đến chỗ Tiền Hải Cường châu đầu nói mấy câu, kêu ông ta lại đi xem, rốt cuộc là có chuyện gì!

Tiền Hải Cường lại từ buổi tiệc đi trở ra, lúc này phụ huynh cùng nhóm hội học sinh đã vây quanh cửa phòng khách sạn. Bọn họ so với Tiền Hải Cường đến còn sớm hơn, có người vọt lại đây cũng thoáng nhìn thấy tình huống bên trong phòng, vừa thấy được, tức khắc hoài nghi chính mình đang hoa mắt.

Làm sao có thể xảy ra loại sự tình này? Đây là, này…

Khiếp sợ nghi hoặc rất nhiều, nhóm phụ huynh không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía Trình phụ cùng Hứa phụ ở ngoài cửa, hai người lúc này mặt mũi là mất hết, trên mặt đỏ lên đến độ máu như muốn tràn cả ra ngoài, cả đời không người không gặp phải chuyện tình lớn đến như vậy, tức khắc có vẻ như đang phát mộng.

Ngay lúc này trong phòng còn truyền ra âm thanh của Nghiêm mẫu, vừa khóc lóc vừa chửi rủa khó nghe.

“Ngươi đứng lên cho ta! Đứng lên ! Cái đồ súc sinh này —— “

“Làm sao có thể phát sinh loại sự tình này! Đan Kỳ ngươi giải thích cho ta rõ ràng! Mẹ nó mặt mũi đều là ngươi làm cho mất hết!”

“Đan Kỳ! Đan Kỳ ngươi làm sao vậy? Ngươi không nghe thấy mẹ nói chuyện sao?”

“Súc sinh! Ngươi cút ngay cho ta! Cả đời con gái của ta bị ngươi hủy rồi!”

Hiệu quả cách âm trong khách sạn là có, bất quá cũng không phải là tốt như quảng cáo, thanh âm của Nghiêm mẫu sắc nhọn, ở hành lang vốn khá im ắng, ai nấy đều nghe được rõ ràng.


Những lời này truyền vào tai nhóm phụ huynh hội học sinh đang vây quanh cửa phòng, cho dù vừa rồi ai chưa kịp nhìn thấy tình huống người bên trong, cũng đều biết đã xảy ra chuyện gì.

Đang ở ngoài cửa Trình phụ nghe bên trong mắng hai chữ “Súc sinh”, ông biết đó là đang mắng chính con mình, trong lòng vô cùng xấu hổ và giận dữ, hận không thể tìm một cái lỗ nứt ra dưới đất mà chui! Nhưng dù có tâm tình như thế, ông vẫn là lo lắng cho mình con, sợ hắn ở trong phòng phải chịu Nghiêm mẫu đánh chửi, vạn nhất đánh đến sinh bệnh thì…

So sánh với việc Trình phụ lo lắng cho con của mình, Hứa phụ trong lòng đang muốn giết người cũng có! Có mặt trong đó cũng có con gái của mình nha! Con gái năm nay mới mười bảy tuổi! Đời này liền hủy ở trong tay con trai của ông ta rồi!

Hứa phụ hai mắt đỏ lên, hai tay nắm lại thành quyền, trên trán gân xanh đều nổi hết, một đấm nện lên trên cửa, “Mở cửa!”

Nếu tất cả đều nghe thấy được, sự tình đến nước này cũng không thể giấu giếm, không bằng đi vào giải quyết việc xấu trong nhà trước thì hơn!

Nhưng Nghiêm mẫu lại không mở cửa. Bà không phải không muốn mở, mà là rất hỗn loạn, đầu óc trống rỗng, căn bản sẽ không nghe thấy có người đập cửa phòng.

Giờ phút này, ở trong phòng, một màn này khiến Nghiêm mẫu phát điên, tức sắp mất mạng.

Trình Minh, Nghiêm Đan Kỳ cùng Hứa Viện toàn thân trần trụi ở trước mặt bà giao hoan, ba người hình như đối với việc phát sinh phía bên ngoài hoàn toàn không chú ý, chỉ lo phóng túng bản thân.

Thời điểm Nghiêm mẫu tiến vào phòng, Trình Minh đang ở trên thân người Nghiêm Đan Kỳ tùy ý vận động, lác đác trên giường kéo theo nhiều vệt máu hồng, điểm chứng minh sự trong sạch vô cùng cao ngạo của giới nữ. Càng làm cho người ta không thể tiếp nhận nổi, Hứa Viện trần trụi trên đùi cũng có vết máu, hai mắt đê mê, không ngừng hướng đến Trình Minh.

Giới hạn mấu chốt của Nghiêm mẫu dường như đã bị vượt qua, một đá đem Trình Minh té xuống, lại quay sang con gái mình cho một cái tát! Nhưng con gái bà một chút đau đớn cũng không có, lắc lắc mông đứng lên, trong mắt dường như chỉ thấy được tên súc sinh đã hủy đi cả đời cô! Hứa Viện bên kia tình huống cũng là như vậy.

Dưới tình huống này, Nghiêm mẫu không phải không phát hiện ra có chỗ không thích hợp, nhưng từ lúc chạy vô đây, bà thẹn quá hóa giận! Phẫn nộ! Muốn nổi cơn điên!

Càng làm cho bà xấu hổ và giận dữ là, bà đi kéo Trình Minh, không cho hắn tiếp xúc thân thể với con gái mình, hắn lại quay người  ôm chầm lấy bà! Ý đồ ngay cả bà cũng xâm phạm!

Điều này làm cho máu trong người Nghiêm mẫu đều dồn hết lên mặt, xấu hổ và giận dữ cùng kinh sợ nảy ra, một cái tát liền hung hăng nện xuống! Móng tay cào xẹt qua mặt Trình Minh, năm ngón đỏ tươi in trên mặt, máu liền chảy xuống.

Trình Minh bị một cái tát đánh ngã xuống đất, Nghiêm mẫu cũng không có thời gian quản đến hắn, xấu hổ và giận dữ vứt luôn đôi giày cao gót, hai mắt đỏ bừng mạnh mẽ mở  cửa phòng. Phòng vừa mở ra, liền nhanh tay kéo Trình phụ vào, “Cho ông nhìn xem dạy ra thứ súc sinh gì!”

Hứa phụ cũng nhân cơ hội vọt vào, ba người lập tức đem cửa phòng khóa kín lại, đến bây giờ Trình phụ cùng Hứa phụ thấy rõ ràng tình huống, tức thời trong phòng lại là một trận chửi bậy, đấm đá cùng tranh cãi ầm ĩ.

Tiếng ba phụ huynh vang lên thê lương, ờ bên ngoài nhóm phụ huynh khác lên tiếng khuyên can. Nhưng đều chung ý nghĩ, loại sự tình này, ngẫm nghĩ lại nếu là phát sinh ở trên đứa nhỏ nhà mình, quả thật là ai cũng không tiếp nhận được.

Mà lúc này lại là giờ vàng đãi tiệc, bởi vì bên ngoài quá náo nhiệt, các sãnh dự tiệc khác cùng khách thuê phòng ra xem náo nhiệt, sau khi nghe ngóng, tức khắc ồ lên, tới tới lui lui có người ở trên hành lang bàn tán nhộn nhịp, một ít nghị luận khó tránh khỏi truyền vào tai nhóm học đường. Ở đây nhóm chuyên gia học giả cũng là khiếp sợ, tuy rằng không bàn tán xôn xao, nhưng xem thần sắc thì thà là nói ra vài câu còn hơn.

Hạ Thược ngồi cạnh Lô Bác Văn, đang nghe ba vị phụ huynh tội nghiệp bị đồn đãi phía sau, trong lòng bi thương, nhưng cũng không hối hận.

Đêm nay, nếu cô không tinh thông thuật coi tướng, nhìn ra Trình Minh, Nghiêm Đan Kỳ cùng Hứa Viện thần sắc không đúng, thì người bị hại tất là cô. Đêm nay, bị vây quanh xầm xì đàm tiếu sẽ là Hoa Hạ tập đoàn, bị Trình Minh hủy cả đời sẽ là cô! Nếu chính mình gặp phải loại sự tình này, cha mẹ nếu biết, ngày sau còn không thương tâm đến chết, người thê lương tự nhiên là cha mẹ của chính mình!

Trong trường học những việc xung đột tính ra chỉ là nhỏ, giới hạn của Hạ Thược là nếu đừng ai xâm phạm đến mình, cô liền không người  so đo. Ngay cả trong đêm nay, những sự việc phát sinh lúc trước, cô cũng không dự tính báo thù riêng. Bởi vì đối với những xung đột nhỏ trước kia, nếu cô không bỏ qua được, bản thân không phải là còn quá ngây thơ?

Vốn định rằng đêm nay đến buổi tiệc này trước là cấp cho lãnh đạo nhà trường mặt mũi, sau là cùng các chuyên gia ở tỉnh làm ra một mối quan hệ tốt, đối với việc Hoa Hạ mở rộng nhân mạch mà nói là vô cùng có lợi, còn về Liễu Tiên Tiên ngày mai dự thi, cô cũng có thể trước tiên hiểu biết đường lối một chút, để ngày mai dễ câu thông. Chỉ cần là con nhóc này có thực lực nhất định, cô liền cam đoan con nhóc này sẽ có vinh dự.

Đêm nay, Hạ Thược chính xác là mang theo tâm tư dạng này, về phần hội học sinh những người này, căn bản cô sẽ không để ở trong lòng.

Bất quá những người này là cố tính chọc vào cô, từ trên người của cô lại muốn làm ra sự tình vô liêm sĩ bậc này!

Nếu như dưới tình huống độc ác này mà cô còn có thể tha thứ được, có lẽ nên quyên hết tài sản ra ngoài làm từ thiện, làm kinh doanh thì thôi, quên đi!

Vẫn là câu nói kia, muốn hại người, chung qui là hại mình!

Muốn hủy hoại cả đời người khác, chỉ vì chút chuyện nhỏ không đáng. Loại tâm tư ác độc này, nên chính mình tự thân trả giá!

Ai cũng không nghĩ tới, chỉ là một buổi tiệc đãi khách trước hội thi văn nghệ, cuối cùng thế sẽ phát sinh loại chuyện này!

Việc này làm cho mọi người không thể tưởng tượng. Ba người này, đều là cán bộ hội học sinh, sự tình sao lại không phân rõ nặng nhẹ, bọn họ như thế nào có thể làm ra việc này? Nhất là đêm nay, ở ngay thời điểm buổi tiệc còn đang tiến hành!

Sự việc không bình thường a! Nói một cách không dễ nghe, nếu bọn họ muốn làm việc này, cũng nên lén lút , đúng ra không nên chọn ở ngay một thời điểm trọng yếu như vậy. Chuyện này rõ ràng có chút vấn đề.


Lô Bác Văn thân là hiệu trưởng, trong một bữa tiệc đãi khách, học sinh trong trường lại nháo ra đến mức này, ông ta tự nhiên là mặt tối đen, nhưng đang ngồi đều là những chuyên gia cấp tỉnh, ông có nóng đến mấy thì hiện tại cũng không thể phát tác, chỉ phải đành xấu hổ cười một cái, đối với chuyện này không đề cập. Mà buổi tiệc lúc này đã tiến hành hơn nửa đường rồi, ra loại sự tình này, mọi người cũng biết nên đến lúc giải tán.

Hạ Thược cười nhẹ, lúc này mở miệng, “Hiệu trưởng, ngày mai đã bắt đầu hội thi, có ba ngày văn nghệ, nhóm giám khảo đến lúc đó chắc sẽ rất bận, tôi xem tiệc diễn ra cũng khá lâu, không bằng sớm trở về nghỉ ngơi. Cũng kêu các bạn trở về nghỉ ngơi, đừng ảnh hưởng đến trận đấu.”

Hạ Thược là nhà tài trợ, cô lên tiếng mở đầu, so với các chuyên gia học giả đưa ra ý kiến trước tự nhiên là tốt hơn. Đoàn người đều phụ họa, Lô Bác Văn cũng ước gì chạy nhanh đem nhóm giám khảo tiễn về, sau đó ông ta  mới có thể xử lý được tình huống nhiễu loạn đêm nay. Vì thế ông nhanh chóng hưởng ứng , tự mình tiễn chân nhóm giám khảo ra  khỏi khách sạn.

Hạ Thược ngồi trên công ty xe, Lô Bác Văn cười hớ hớ đưa cô lên xe, cũng dặn cô buổi tối sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai khai mạc còn phải đọc diễn thuyết. Hạ Thược cười gật đầu đáp ứng, lúc này mới cho lái xe đem cô về trường học.

Xe chạy đi một khoãng, Lô Bác Văn nhìn chằm chằm Hạ Thược ngồi trên chiếc xe màu đen của tập đoàn đang chạy trên đường, khoanh tay đứng ở cổng khách sạn, hồi lâu chưa cất bước.

Nếu ông nhớ không lầm, thời điểm diễn ra buổi tiệc, khi Hạ Thược đi toilet, Nghiêm Đan Kỳ cùng Hứa Viện có dìu cô đi, lúc cô trở về, hai người kia không cùng trở về, tiếp theo liền xảy ra chuyện.

Phương diện này có thể có vấn đề hay không…

Lô Bác Văn chạy nhanh lắc lắc đầu! Không thể! Không có khả năng!

Lúc khai giảng đi thành Đông đón cô đến trường nhập học, ở trên đường đi ông có thể nhìn ra, đứa nhỏ này tuy còn trẻ tuổi, nhưng tính cách tuyệt đối  không tệ. Đêm nay ở buổi tiệc, biểu hiện của cô rất trầm ổn, không giống như là có ý định báo thù. Mà dù cho cô thật có ý định này, ngày mai trong cuộc thi văn nghệ chỉ cần lộ ra chút ám chỉ cho nhóm giám khảo, việc này có mất chút công sức nào đâu?

Lô Bác Văn nhíu mày trầm tư, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này kỳ quái, liền chạy nhanh trở lại, đi trở về khách sạn.

Đến tầng một trên lầu, xa xa Tiền Hải Cường liền đến đón, bên người đi theo người tiếp tân của khách sạn, ghé tai Lô Bác Văn nói một câu.

Lô Bác Văn vừa nghe lập tức giận dữ, “Vô liêm sỉ! Rất kỳ cục! Phụ huynh của Trình Minh đâu?”

Việc này quả nhiên là Trình Minh có trách nhiệm!

Tiền Hải Cường chạy nhanh chỉ vào một căn phòng, “Đều còn ở bên trong, cũng không còn làm ầm ĩ nữa.”

Trình phụ, Hứa phụ cùng Nghiêm mẫu quả thật còn tại trong phòng, bọn họ cùng nhau hợp lại, đem nước lạnh trong phòng tắm mở ra, đem Trình Minh, Nghiêm Đan Kỳ cùng Hứa Viện đi vào, một phen ép buộc, ba người cuối cùng tất cả đều xụi lơ nằm ở mặt đất phòng, ý thức như trước vẫn mơ hồ, chỉ là đã hết nổi điên.

Trình phụ chạy nhanh gọi điện thoại kêu xe cứu thương đến, dùng mền đem ba người cuốn lại. Khi xe cứu thương đến, cửa phòng mới mở ra, ngoài cửa, đêm nay tham dự buổi tiệc này có nhóm phụ huynh hội học sinh, bốn gã trong nhóm hội học sinh cùng ban lãnh đạo nhà trường ai nấy đều chưa rời đi.

Vừa thấy Trình phụ đi ra, Lô Bác Văn liền vẻ mặt tức giận khoanh tay lại, “Trình tổng, ra chuyện như vậy, tốt nhất là cho Trình Minh bọn họ ba người ở nhà nghỉ ngơi tốt đi! Hội thi văn nghệ ngày mai, đừng nên tham gia!”

Ra loại sự tình này, nhìn thấy Trình Minh, Nghiêm Đan Kỳ cùng Hứa Viện, đừng nói ngày mai thân thể có thể khôi phục lại, cho dù có thể khôi phục, ba người tinh thần đại khái cũng phải chịu đả kích lớn, làm sao còn có thể tham gia hội thi văn nghệ?

Không thể tham gia là một chuyện, bị trường học báo cho biết hủy bỏ tư cách dự thi thì đó lại là một chuyện khác. Rõ ràng chuyện đêm nay khiến danh dự trường học tạo ra ảnh hưởng thực ác liệt, đừng nói ba người từ nhỏ ở phương diện văn nghệ khổ công rèn luyện bị hủy đi trong đêm nay, ngay cả danh ngạch tuyển thẳng phỏng chừng là không có khả năng.

Hậu quả như vậy, Trình phụ tự nhiên dự đoán được, lòng của ông tràn đầy khiếp sợ, xấu hổ giận dữ cùng nghi hoặc, lại không chỗ phát tiết, đối mặt với lửa giận của hiệu trưởng Lô Bác Văn, ông còn phải vì con ra sức giải thích, “Lô hiệu trưởng, chuyện này thật là phi thường có lỗi! Nhưng mà chuyện đêm nay có điểm kỳ quái, ba đứa nhỏ đều bị hạ mê dược, này, này… Phương diện này nhất định có vấn đề! Ông chờ tôi điều tra rõ, nhất định sẽ cho trường học một câu trả lời thuyết phục.”

Lời này làm cho chung quanh nhóm phụ huynh ”ong”  lên một tiếng, nhất thời ồn ào nghị luận! Vừa bàn tán vừa về đứa nhỏ của nhà mình, âm thầm rên may mắn, may mắn là đứa nhỏ nhà mình không có việc gì.

Lô Bác Văn một chút cũng nghe không vào, tức giận hừ một tiếng, “Thôi khỏi! Trình tổng, ta xem ông vẫn là quan tâm tốt con của ông đi! Tiếp tân khách sạn đều chứng thật, phòng này là Trình Minh thuê! Ông còn có thể tra ra cái gì? Khổ cho trường học đêm nay còn đãi tiệc để phụ huynh các người mang con mình đến, ở trước mặt nhà tài trợ cùng ban giám khảo  lưu lại ấn tượng tốt, các ngươi cứ như vậy lưu cái ấn tượng này? Hiện tại đừng nói là các ngươi, ngay cả trường học mặt mũi đều mất hết! Đây là trường trung học trọng điểm Thành Thanh, bề dày trăm năm lịch sử thầy hay trò giỏi đó!”

“Phòng là Trình Minh thuê?” Nhóm phụ huynh hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Trình phụ.

Trên mặt Trình phụ hiện lên màu đỏ, phòng là con oong thuê, cho nên ông lại cảm thấy chuyện này có điểm kỳ quái, cũng không hiểu hắn thuê phòng này làm để gì! Bởi vì phòng là do hắn thuê, đêm nay liền thoát không được mối can hệ. Người tiếp tân còn nói hắn ra khỏi khách sạn, hắn ra khách sạn làm gì? Vừa rồi ở trong quần áo của hắn còn lục ra được thuốc mê, Nghiêm mẫu cùng Hứa phụ cũng thấy, thiếu chút nữa ngay cả hắn cũng giết, tức thì bị hai người ấn ở trong nước thiếu chút là mất luôn mạng nhỏ!

Trình phụ thật sự không dám tưởng tượng, thuốc mê này chẳng lẽ là con mình đi mua? Nếu quả thật như vậy, đứa con này có phải hay không điên rồi! Thế nhưng ở đêm nay làm ra loại chuyện vô liêm sỉ này! Tiền đồ sau này của hắn có khả năng bị mất hết!

“Chuyện này, bọn họ ba người phải cho trường học một câu trả lời! Sau hội thi văn nghệ là kỳ nghỉ đông, chờ khai giảng năm sau, gọi bọn hắn ba người giao kiểm điểm, đem sự tình thuyết minh rõ ràng, chờ trường học xử phạt!” Lô Bác Văn lười ở lại trong này, nói xong, liền tức giận hừ một tiếng, bỏ đi trước.

Tiền Hải Cường đứng lại ở hành lang, trấn an các phụ huynh còn lại, cũng dặn mọi người mang theo đứa nhỏ nhà mình về nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng chậm trễ cuộc thi ngày mai.


Ra chuyện như vậy, nhóm phụ huynh cũng sợ ảnh hưởng đến tâm lý đứa nhỏ nhà mình, tự nhiên là đáp ứng, nhanh chóng đưa con mình đi. Chuyện này tuy nói là xấu, nhưng kết quả này đối với phụ huynh trong nhà mấy đứa nhỏ mà nói, vị tất đã là không tốt. Thiếu hội trưởng, phó hội trưởng như vậy bớt đi đối thủ cạnh tranh, ngày mai đứa nhỏ nhà mình đi thi tỷ lệ đậu chắc chắn cao hơn. Cho nên, trên đường về nhà, nhóm phụ huynh tất nhiên là tránh không được một phen căn dặn, phân tích lợi hại, trấn an cảm xúc của đứa nhỏ, làm cho bọn họ biết sự quan trọng cuộc thi của ngày mai.

Một ngày này, đối với một ít người tất nhiên chỉ là một đêm nữa trôi qua, nhưng đối lại một ít người khác, tâm sự ngổn ngang đồng thời lại mừng thầm.

Ngày hôm sau, hội thi văn nghệ.

Hội thi văn nghệ của trường trung học Thành Thanh năm nay tổ chức lớn, không chỉ đưa ra thêm nhiều hạng mục thi đấu, còn mời chuyên gia giám khảo của tỉnh, lại thêm bên cánh truyền thông đến hiện trường viết báo.

Năm nay, hội thi văn nghệ khai mạc với nghi thức long trọng, chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ sẽ diễn thuyết, điều này làm cánh truyền thông thực vui sướng, chen chúc vào trường học. Vị này là chủ tịch trẻ tuổi, hiện nay vẫn là học sinh, học ngay tại trung học Thành Thanh, các hãng truyền thông đã sớm muốn biết hoàn cảnh sinh hoạt ngày thường của cô. Cho nên khi ban lãnh đạo trường trung học Thành Thanh gọi điện thoại mời, bọn họ lập tức liền được giới truyền thông coi trọng.

Không chỉ có cánh truyền thông coi trọng, học sinh toàn trường đối với ngày này hy vọng đã lâu!

Thời điểm khai giảng, liền có tin chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ học ở trường này, là một học sinh mới. Mà sau một thời gian, lại có tin đồn người này là Hạ Thược. Rốt cuộc có phải hay không, hôm nay mọi chuyện sẽ rõ ràng!

Sáng sớm gần tám giờ, toàn bộ người của trường học, tụ tập đầy đủ ở hội trường.

Người đông nghìn nghịt, bục diễn trong hội trường phủ kín bằng vải màu đỏ thẫm. Ngọn đèn lớn được thắp sáng, hội trường yên tĩnh không một tiếng động, màn che được kéo ra, bục biểu diễn đã sớm chất đầy hoa tươi, một loạt chỗ ngồi ở trên, bài trí bắt mắt – lãnh đạo bộ giáo dục tỉnh, ban giám khảo chuyên gia tỉnh, thầy cô giáo và nhà tài trợ.

Chỗ ngồi của nhà tài trợ ngang vị trí cục lãnh đạo giáo dục tỉnh, cùng nơi hiệu trưởng Lô Bác Văn ngồi một trái một phải, chuyên gia giám khảo ngược lại an bài ngồi phía sau mấy vị trí này.

Mà nơi nhà tài trợ ngồi viết rõ ràng – Chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ!

Mọi người đều không có hứng thú với diễn văn khai mạc của các lãnh đạo, ánh mắt lúc này tập trung tại vi trí ngồi kia, nhất thời tất cả đều nhìn về phía một bên bục diễn,  không thể bỏ qua màn người nào ngồi xuống vị trí này.

Đúng tám giờ, hiệu trưởng Lô Bác Văn nhiệt tình mời cục giáo dục tỉnh cùng ban chuyên gian giám khảo và nhà tài trợ đi lên!

Một cô gái khoảng mười sáu mười bảy tuổi đi phía sau Lô Bác Văn, cô mặc sườn xám trắng, lịch sự, tao nhã, bên ngoài khoác một áo khoác màu đồng, màu sắc cổ điển, viền bạc hoa văn đèn lồng, tay áo màu lông dê, đai lưng thắt trễ bên hông, giày cao gót màu trắng, sợi tóc thả tùy ý bay trên đầu vai, khóe môi mỉm cười, mặt mày thần thái thản nhiên.

Cô đi ở nơi ngọn đèn đang lóe sáng trên bục diễn, lẫn ở trong một đám lãnh đạo vận tây trang giày da bóng loáng, người ta liền thấy được sự tương phản, kia là quần áo thời dân quốc, dáng đi nhàn nhã, ở trên bục diễn cất bước, phía dưới đèn flast của nhà truyền thông lóe sáng lóe sáng,  thần thái lại thanh nhã, giống như hiện tại đang đi ở trên một con đường dài, từng bước từng bước, vụt biến trở thành huy hoàng truyền kỳ…

Hội trường hoàn toàn im ắng, thẳng đến khi Lô Bác Văn nhiệt tình mời cô và cục giáo dục tỉnh ngồi xuống bên cạnh, hội trường mới “Xôn xao” một tiếng! Bắt đầu huyên thuyên không thôi!

Vị trí cô ngồi, đúng là chỗ đặt biển “Chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ”!

Lời đồn là có thật!

Không ít học sinh bưng kín miệng, nhất là đám học sinh học cùng lớp với Hạ Thược hết nửa học kỳ, thiếu chút nữa là kinh hô lên!

“Trời ạ…”

Đồn đãi là một chuyện, nhưng chứng nhận sự thật lại là một câu chuyện khác.

Người này ở trường học thanh danh bề ngoài không phải là tốt, thế nhưng thật là chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ lớn như vậy?

Nhưng cô là bà chủ lớn nha! Nghe nói tập đoàn Hoa Hạ chính là một tay cô sáng lập nên! Thật hết sức nói! Cùng người như vậy học cùng lớp nửa học kỳ, làm sao một chút cũng nhìn không ra?

Nhớ lúc trước Hạ Thược mới vừa vào học, đến ký túc xá tìm cô xem bói bị cự tuyệt, mọi người vẫn cảm thấy cô làm ra vẻ kiêu ngạo không khỏi có chút không thích. Kiêu ngạo sao? Về tài sản cô quả thật là có tư cách đó. Nhưng, với tài sản kinh người như thế, hiện tại quay đầu ngẫm nghĩ lại, cô thật có làm ra vẻ kiêu ngạo sao? Có ai đã từng thấy qua cô ở trước mặt người khác khoe ra cái gì? ở thời điểm học sinh mới nhập học, có vài học sinh có chút gia thế tốt liền lập tức thể hiện, riêng cô thì làm ra cái gì?

Cái gì cũng không có làm, liền như vậy yên lặng vượt qua nửa học kỳ.

Đương nhiên, cũng không phải là hoàn toàn “Yên lặng”. Bị đồn là thần côn, bị bao dưỡng, bị đồn đánh nhau cùng hội học sinh… Nếu cô công khai ra thân phận, lập tức sẽ bị các fan điên cuồng sùng bái cùng tùy tùng bao phủ, nhưng cô  nửa điểm cũng không đề cập qua.

Mà  tin đồn bị bao dưỡng, thật sự nghe ra rất  buồn cười. Hồ Gia Di giờ phút này thần thái bay lên, thập phần đắc ý – bao  dưỡng? Đùa giỡn cái gì! Là ai lúc trước nói lời này? Người ta có số tài sản lớn như vậy, còn thiếu chút tiền đến mức bị bao dưỡng? Chê cười rồi.

Lớp bên cạnh, ba nữ sinh cùng cặp kè với Phan Hướng Huyên lại cắn môi, trên mặt đỏ lên từng mảng – việc này cũng không phải là các cô đồn ra a! Kia đều là Phan Hướng Huyên…

Mà  hội học sinh từ trên xuống dưới, đều là khiếp sợ nói không ra lời! Bọn họ kỳ thật sáng nay mới biết chuyện này, là do bốn gã ban cán bộ hội học sinh dự tiệc tối qua lộ ra. Bọn họ thật ra lo lắng nhiều hơn khiếp sợ, hôm nay hội thi văn nghệ, cô có hay không mượn dịp này báo tư thù nha?

Hơn nữa, hội trưởng Trình Minh, phó hội trưởng Nghiêm Đan Kỳ và bộ trưởng khối văn nghệ Hứa Viện lớp đàn anh đàn chị đi đâu? Hôm nay tại sao không xuất hiện?

Chuyện này, bốn gã ban cán bộ chưa nói, hội học sinh hội viên bởi vì khiếp sợ, cũng đã quên hỏi.

Kỳ thật, cho dù là bọn họ hỏi, bốn người kia cũng sẽ không nói ra. Bọn họ tối hôm qua đều bị cha mẹ nhà mình nghiêm khắc căn dặn, chuyện này không phải là chuyện tốt đẹp gì, trăm ngàn lần không thể ở hội thi văn nghệ truyền ra, một nơi có nhiều phóng viên như vậy, nếu xuất hiện loại tình huống này, trường học vì qui trách nhiệm, muốn tra do bọn hắn truyền ra là không khó, ấn tượng với nhà trường một khi không tốt, dễ ảnh hưởng tiền đồ!

Nên đứng ở góc độ trường học, duy trì danh dự của trường, ngày sau mới có thể có nhiều cơ hội.


Bốn người nhớ kỹ cha mẹ dạy bảo, đối với buổi tối hôm qua miệng kín như bưng, ít nhất là ở hội thi văn nghệ, trong ba ngày này chính mình cũng thi đấu, thừa dịp năm nay kình địch xuống ngựa, đem cơ hội nắm chắc tới tay rồi nói sau.

Tại hội trường, toàn thể giáo  viên  cũng khiếp sợ, mỗi người đều có chút tâm tư. Lúc này lãnh đạo tỉnh đã phát biểu xong, Lô Bác Văn giới thiệu tiếp, đem microphone giao cho Hạ Thược.

Hạ Thược lên tiếng không giống lãnh đạo tỉnh cần phải cầm theo bản thảo, cô hoàn toàn là nói ngẫu hứng, thần thái lạnh nhạt, ngữ khí hiền hoà. Tuy rằng cũng phần lớn là nói rập khuôn, nhưng phía dưới hội trường, mọi người ngồi nghe so với nghe lãnh đạo lên tiếng còn thích hơn.

Ánh sáng đèn lóa lên chói mắt, Hạ Thược trầm ổn lạnh nhạt, vô số ánh mắt nhìn chăm chú vào cô, không khí tập trung im lặng, làm hiệu trưởng Lô Bác Văn âm thầm gật đầu mỉm cười. Ông chỉ biết đó là một ví dụ rõ ràng, so với lãnh đạo nhắc đi nhắc lại một sự việc nhiều lần, cô nói ít hiệu quả còn nhiều hơn. Đồng dạng nói, một ngày ở cạnh người thành công và người nói lý thuyết suông, hiệu quả tự nhiên là không giống nhau.

Xem ra, hôm nay có không ít học sinh rất phấn khích.

Hạ Thược nói xong lời cuối cùng thì mĩm cười, “Các bạn muốn hỏi bí quyết thành công, tôi chỉ có thể nói cho các bạn, mỗi một con đường đi đến thành công là không thể sao chép, mỗi người chúng ta đều đi những con đường khác nhau, chỉ có thể chính mình không ngừng tìm kiếm lối đi. Nhưng bất luận bạn đi như thế nào, có hai chữ ắt không thể thiếu. Bây giờ tôi đưa cho các bạn, coi như là trợ hứng cho hội thi văn nghệ trước khi thi đấu.”

Học sinh cả hội trường đang dựng thẳng lỗ tai, chợt nghe thấy cô nói “Tiết mục trợ hứng”, không khỏi sửng sốt.

Lại  thấy hiệu trưởng Lô Bác Văn ha ha cười, nhìn thoáng qua hậu đài phía sau. Lập tức liền có người mang lên hai bức tranh, đều là tranh còn chỗ trống, hiển nhiên là muốn điền từ. Tranh cuốn bị cố định ở cái giá kẹp, khi cần thiết có thể nâng lên, thuận lợi cho việc viết chử. Trên đài lãnh đạo tỉnh  cùng các chuyên gia giám khảo cười hớ hớ đứng dậy, đi đến cái giá tranh bên cạnh, nhìn Hạ Thược đi qua đi, đề bút.

Hội trường lại là một phen chấn động, rõ ràng là muốn ngay hiện trường viết chữ nha!

Trước kia ở cuộc thi văn nghệ lúc khai mạc chưa bao giờ có tiết mục ngẫu hứng, lần này làm hội trường không khí tăng vọt! Nguyên Trạch, Liễu Tiên Tiên, Hồ Gia Di cùng Miêu Nghiên đều là ánh mắt sáng ngời, gắt gao nhìn chằm chằm trên đài.

Đây là Lô Bác Văn ở buổi tiệc tối hôm qua  nghe được Hạ Thược nói cô là đệ tử của danh gia quốc học Chu lão, liền nghĩ ra biện pháp. Thứ nhất có thể trợ hứng, thứ hai danh tiếng tốt xuất phát từ trong trường học, tuyệt đối là cơ hội lớn để tuyên truyền!

Ông ta sáng nay mới cùng Hạ Thược đề cập tới, Hạ Thược cũng không cự tuyệt, thế này mới đứng ở đây.

Chỉ thấy Hạ Thược đề bút, ở chổ trống nơi bức tranh viết xuống, từng chữ xinh đẹp liền hiện ra.

Mọi người đều biết, đứng viết thư pháp là tư thế viết khó khăn rất lớn, mặc dù vậy, hai cái chữ to đùng, đảo mắt là hoàn thành.

Hạ Thược buông bút, cười cười thối lui một bên, một bên chuyên gia giám khảo bình luận đi lên. Vừa thấy chữ, không khỏi ánh mắt sáng ngời!

Chữ thật là đẹp a!

Chỉ thấy trên tranh đề hai chữ to – Cần, Đức.

Hai chữ này tâm ý rất nặng, hạ bút cứng cáp có lực, rơi như ý, lòng dạ rộng lớn hiện ra! Chữ như tâm của con người, nếu như không nhìn kỹ, tám phần nghĩ đến chữ này xuất xứ từ bút lực của đàn ông. Nhưng nhìn kỹ phần dưới, uyển chuyển như gió lớn ẩn mình, có chút mềm dẻo. Chính cái gọi là “Ngụ tráng kiện cho thướt tha bên trong, đi mạnh mẽ cho uyển mị trong vòng”!*Câu này mệt quá, tính tới tính lui không suông câu được, khỏi edit!“Không hổ là đệ tử Chu lão a! Ha ha, Hạ tổng, cô không tham gia hội thi lần này có chút phí nha!” Chu Hoài Tín cười nói.

Chu Hoài Tín là chuyên gia đầy quyền uy của tỉnh về phương diện thi họa, ông ta vừa thốt ra, đèn flash giới truyền thông lóe sáng ghi lại câu nói này, phía dưới các âm thanh lại một phen kinh dị.

Hạ Thược cười yếu ớt xoay người lại, đem microphone lấy đến tay , “Hai chữ này đưa cho các bạn, mọi sự không cầu là không thể đạt được! Mà không có đức làm gốc, cho dù là thành công, sớm muộn gì cũng mất!”

Cô nói  lời này giống như có thâm ý, lời buông ra mang theo ý tứ hàm xúc, những người nửa học kỳ này truyền bá tin đồn của cô trong trường học không khỏi cúi đầu, trên mặt phát sượng, đều có cảm giác đang ám chỉ chính mình. Nào biết Hạ Thược muốn nói là một người khác.

Người mà cô muốn nói, sớm đã bị hủy đi tư cách dự thi.

Tranh Hạ Thược viết chữ bị cầm đi xuống, sau này hiệu trưởng trung học Thành Thanh treo nơi phòng khách, có nhiều phụ huynh cùng học sinh đến bái phỏng để thưởng thức. Đương nhiên, đây là nói sau.

Bởi vì Hạ Thược mở màn đề từ, năm nay hội thi văn nghệ khai mạc  so với năm rồi nhiệt liệt nhiều lắm, không khí  lập tức bùng nổ! Sau khai mạc, học sinh năm nhất dự thi, nguyên có chút không yên tâm, lúc này tự tin hơn hẳn.

Phương diện này liền bao gồm cả Liễu Tiên Tiên.

Liễu Tiên Tiên ghi danh nhảy Latin cùng múa dân tộc dự thi hai hạng mục, hội thi văn nghệ chia ra đấu vòng loại, đấu bán kết, thi đấu biểu diễn. Đấu bán kết cũng là trận chung kết, mà thi đấu biểu diễn là sau khi hội thi chấm dứt, buổi tối ở hội trường trường học, điểm lấy được từ các giáo viên và học sinh đến thưởng thức tài nghệ cũng được tính, loại hình biểu diễn này cũng khích lệ những học sinh không đoạt giải khác.

Đấu vòng loại chính là sàng lọc, đối với Liễu Tiên Tiên mà nói, căn bản nhẹ như một bữa ăn sáng. Kỹ thuật của cô, trong ký túc xá mọi người đều thấy, việc cô có thể qua vòng đấu loại đều không có một chút hoài nghi.

Hạ Thược là nhà tài trợ chính, không được tham dự chấm điểm cuộc thi, nhưng cô có thể tùy ý đi khắp nơi tiết mục hội thi diễn ra. Chỉ là thân phận của cô ở trường học đã sáng tỏ, mỗi khi đi đến nơi nào, đều có phóng viên đi theo, học sinh dự thi đều khó tránh khỏi khẩn trương. Nhất là nhóm hội viên hội học sinh, chỉ sợ cô đến cửa báo tư thù.

Hạ Thược mới là không có nghĩ đến việc nhàm chán này, cô chính là ngẫu nhiên cầm trong tay bảng danh sách thí sinh, đối với học sinh mới có gia cảnh bình thường lại có chút tài nghệ cô đều lưu ý, cũng ám chỉ với giám khảo, muốn cho đám học sinh như vậy có cơ hội.

Giám khảo chuyên hạng mục nào đều là chuyên gia trong lĩnh vực đó, đối với thí sinh có tài nghệ  cũng là có tâm nâng đỡ, lại thêm gặp Hạ Thược ám chỉ, tự nhiên vui vẻ đáp ứng.

Hội thi văn nghệ ngày đầu tiên, Liễu Tiên Tiên quả nhiên thuận lợi qua đấu vòng loại.

Ngày hôm sau đấu bán kết, cũng là ngày quyết định.

Hạ Thược liền cùng Hồ Gia Di, Miêu Nghiên đi hội trường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.