Bạn đang đọc Phong Thủy Đại Sư – Chương 73: Thế Giới Thứ Tư 3
Lộ Hành liếc mắt nhìn qua, như cười như không nói: “Sợ gì thế?”
Kiều Quảng Lan nói một cách âm trầm: “Sợ cậu ấy về! Anh xem, đồ của cậu ấy vẫn còn để trong ký túc xá đây này.”
“A, mấy cậu đừng nói nữa!”
Phạm Chí Ba hoảng sợ gào lên một tiếng, Kiều Quảng Lan cùng Lộ Hành đồng thời ngậm miệng, Phạm Chí Ba lại nói: “Giang, Giang Lỗi, cậu nói là Kim Anh Dân thật sự chết rồi sao? Không phải chỉ là chưa tìm thấy thi thể cậu ta thôi sao…!Tin tức đó có tin được không? Cậu nghe Cao Hà nói sao?”
Kiều Quảng Lan liếc mắt nhìn Lộ Hành một cái, Lộ Hành lập tức hỏi: “Cao Hà là ai thế?”
Thân phận của Kiều Quảng Lan bây giờ là Giang Lỗi, câu này hắn không hợp để hỏi, Lộ Hành lại chỉ là một sinh viên chuyển trường nên có hỏi thì cũng không sao.
Thật ra người này vẫn dùng được, ít nhất là vẫn lanh lợi.
Trước đây Kiều Quảng Lan chưa từng làm việc chung với Lộ Hành —— cũng không có ai dám sắp hai người này chung với nhau bởi vì sợ bọn họ có ngày chém giết lẫn nhau không biết chừng.
Chỉ là bây giờ xem ra người như Lộ Hành cũng không tính là không thể hợp tác.
Sắc mặt Phạm Chí Ba có chút lúng túng, cậu ta liếc mắt nhìn Kiều Quảng Lan một cái rồi giải thích: “Cao Hà không phải là bạn gái cũ của Giang Lỗi à? Trước đây cô ấy cùng câu lạc bộ thư pháp với Kim Anh Dân cho nên khá thân nhau.
Tôi cũng không có ý gì, chỉ hỏi chút thôi.”
Cậu ta nói một hồi, Kiều Quảng Lan cùng Lộ Hành đều đã hiểu ra đôi chút.
Trước kia Giang Lỗi và Phạm Chí Ba học cạnh lớp nhau, cho nên dù không nói chuyện nhiều.
Thế nhưng bọn họ học cùng khoa gặp nhiều, Phạm Chí Ba cũng biết chuyện của cậu ta.
Giang Lỗi có một người bạn gái tên là Cao Hà, là thành viên của câu lạc bộ Thư Pháp ở trường, cô có gương mặt rất xinh đẹp, sau này Giang Lỗi bị tổn thương mặt, nên cô ta chia tay với Giang Lỗi, bây giờ đã tìm được một vị phú nhị đại* và đang qua lại.
Phạm Chí Ba và Kim Anh Dân ở cùng một ký túc xá, cho nên biết được cậu ta cũng tham gia câu lạc bộ thư pháp, ngày thường vẫn tham gia rất nhiều hoạt động với Cao Hà, cho nên hai người cũng tính là quen biết.
*Phú nhị đại: Thế hệ nhà giàu đời thứ hai.
Đời thứ nhất là đời cha, đời thứ hai là đời con.
Sau khi Kim Anh Dân mất tích, Cao Hà cũng từng hỏi qua chuyện này ở Câu lạc bộ Thư pháp, thế nhưng tiếc là lúc đó Phạm Chí Ba không biết gì cả, hỏi cậu ta cũng vô dụng.
Kiều Quảng Lan nói: “Không phải tôi nghe Cao Hà nói, nhà tôi có chút quan hệ thân thích với Kim Anh Dân nên nghe người nhà bọn họ nói là Kim Anh Dân mất rồi.”
Phạm Chí Ba cười khổ nói: “Mẹ kiếp số tôi số khỉ gì đây? Ở ký túc xá nào cũng có người chết thế, còn để cho người ta sống nữa không trời.”
Kiều Quảng Lan nhún vai, không nói gì nữa, trái lại là Phạm Chí Ba, mấy ngày liền đều mang bộ mặt khó coi, điều này nói rõ cậu ta rất để ý chuyện này.
Nghe nói cậu ta còn đi miếu để xin bùa mang bên người, đến cả chiếc giường không có người nằm cũng bị cậu ta dán mấy lớp bùa màu vàng như màn cửa.
Ký túc xá ngập tràn một loại không khí vừa kỳ dị vừa như bọn nhà quê thiếu kiến thức.
May mà lúc Kiểu Quảng Lan đi cùng lộ hành đến trường học này rất bí mật, chứ không mà để cho người quen cũ biết được hai nhân vật trẻ tuổi đứng đầu và là ngôi sao hy vọng của giới phong thủy, lại ở trong một ký túc xá như thế, nhất định sẽ được trận cười đến rụng răng.
Kiều Quảng Lan cố gắng phá hết những thứ linh tinh kia đi, cái gì không cần thì phá bớt.
Thế nhưng Phạm Chí Ba cứ cố gắng chống lại như đang liều mạng.
Hắn cảm thấy mình giống như đang bắt nạt người khác, cho nên chỉ đành cười khổ đầu hàng.
Thậm chí Phạm Chí Ba còn cố ý mua chiếc rèm giường màu đỏ sẫm, bên trong tường thì dán giấy vàng, mỗi ngày buổi tối ngủ thì vây kín mình.
Ngay cả Lộ Hành còn bị làm cho mơ hồ, không nhịn được lắc đầu: “Thế này thì có ích lợi gì đâu.”
Kiều Quảng Lan nói: “Có lẽ cậu ta cảm thấy cậu ta đã làm được tấm kết giới vô địch.
Cuộc sống khó khăn như thế, nếu không nghĩ nhiều thì biết phải làm sao đây.”
Lộ Hành nói: “Nếu như cậu ta biết được cậu ta đang ở cùng ký túc xá với đại sư thì nhất định sẽ không kinh hoảng như thế.”
Kiều Quảng Lan chế nhạo: “À há, có một vị đại sư không muốn ngủ ván giường đúng là rất lợi hại.”
Lộ Hành rũ mi, khẽ cười.
Kiều Quảng Lan thấy anh không cãi lại, thấy có chút vô vị nên tự leo lên giường mình ngủ trước.
Lộ Hành cũng bò lên giường mình.
Anh nghe tiếng hít thở nhè nhẹ dần trở nên ổn định liền không nhịn được nữa mà rón rén ngồi dậy.
Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào một chút làm hắt lên đường viền mơ hồ của toàn bộ cảnh vật trong phòng ký túc xá.
Rèm của Phạm Chí Ba vây cậu ta kín kẽ, cái này vừa khéo hợp ý của Lộ Hành.
Anh thăm dò gác cùi chỏ nhoài người qua thành giường nhìn Kiều Quảng Lan một lát, bỗng nhiên có một ý nghĩ dâng lên trong đầu —— nếu bây giờ anh vẫn còn là một con gấu nhỏ thì tốt biết bao.
Tôi có thể trèo qua đây, nằm xuống bên gối em, chờ em tỉnh, em sẽ sờ lông tôi.
Không cần che giấu cảm xúc, không cần làm mình ngột ngạt.
Những ngày đó trôi qua là lần trải nghiệm đặc biệt trong đời, mặc dù có nhiều bất tiện, thế nhưng đó là quãng thời gian thoải mái nhất trong đời anh.
“A Lan à…! Xin lỗi.
Rõ ràng đã nghĩ rất nhiều, chờ em tỉnh lại nhất định tôi phải đối xử tốt với em, em nói cái gì thì là cái đó, thế mà không biết thế nào, hai chúng ta cứ cãi vã như thế.”
Lộ Hành nhẹ nhàng vươn tay muốn sờ gương mặt Kiều Quảng Lan muốn miêu tả đường nét gương mặt của hắn.
Nhưng anh sợ làm hắn tỉnh dậy, lại không dám đụng vào, chỉ nhẹ nhàng nói: “Thế nhưng mà không phải tất cả mọi thứ đều tại tôi, tôi rất giận đấy.
Em thật là, em không muốn sống như thế…!Em có biết tôi khó thế nào mới đưa em về được không? Kết quả chưa được bao lâu đã phát hiện em biến mất khỏi tháp rồi.
Lúc đó tôi thật sự…”
Lộ Hành xoa nơi giữa hai đầu lông mày, cười khổ: “Làm tôi sợ muốn chết.
Lẽ nào tôi nói em ngốc là không đúng nữa à?”
Anh buông tay xuống, thở dài, trên gương mặt anh dần xuất hiện nụ cười: “Thôi, không trách em.
Cuối cùng em vẫn bị tôi tìm được, không nhận ra tôi cũng không sao, tôi phải làm cho em lần nữa thích tôi mới được…! Aiz, chỉ là…!Nhìn tình thế bây giờ có chút khó nhỉ? Em có ác cảm với tôi quá!”
Hô hấp của Kiều Quảng Lan vẫn vững vàng, một nửa gương mặt hắn chôn trong chăn.
Đôi mắt hắn nhắm nghiền, so với bình thường thấy ngoan hơn rất nhiều.
Lộ Hành thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
Anh nhoài mình trên thành giường không muốn rời đi: “Mọi người đều nói, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Chuyện trước kia là tôi không đúng, không nên đối nghịch với em như thế…!Chỉ là tôi không biết em thích gì, nếu không bày trò phân cao thấp với em, vậy thì căn bản cả một ánh mắt em cũng không dành cho tôi.
A, vậy thì, cho tôi chút thời gian bỏ tật xấu của mình, em cũng nhìn tôi nhiều thêm một chút, có được không? Chỉ cần là em, vậy thì cho dù có phải làm lại tất cả từ đầu tôi cũng nguyện ý.
Bấy nhiêu năm tôi vẫn còn ở đây cạnh em, vậy thì thêm mấy ngày thì có sao đâu.”
Anh nhìn Kiều Quảng Lan chăm chú, đôi mắt cong cong, trong ánh mắt anh có chút phiền muộn: “Em không nói gì, nghĩa là em đã đồng ý đấy nhé.”
“Lộ Hành, anh nói Phạm Chí Ba sợ đến thế sao?”
Sau khi kết thúc tiết học ngày thứ hai, Kiều Quảng Lan chen chúc với đám người đi về phía nhà ăn.
Hắn vừa đi vừa nói chuyện với Lộ Hành ở sau lưng.
Bất kể là bọn họ có ai được trả tiền mặt hay đến đây điều tra chuyện của chiến hữu để điều tra thì kỳ quái là hai người vẫn cứ thế hành động cùng nhau.
Lộ Hành nói: “Khi người bình thường nhìn thấy bên cạnh mình có người qua đời, sẽ khá là sợ, điều này không có gì là không bình thường cả —— theo tôi thấy, trước mắt thì không có chuyện nào có chỗ kỳ quái.
Mấy ngày nay đi tới đi lui trong sân trường, chuyện đánh nhau ở đâu cũng đều nghe cả rồi, thế nhưng không nghe ai nói qua về chuyện Kim Anh Dân có bạn gái, hơn nữa hành động của cậu ta cũng không có gì khác thường.
Tôi nghi ngờ là cậu ta chết do gặp chuyện bất ngờ bên ngoài cho nên chúng ta mới không điều tra được chút dấu vết nào.”
Kiều Quảng Lan trầm mặc hồi lâu, lắc lắc đầu: “Anh không biết Anh Dân.
Tính cậu ấy cẩn thận, bản lĩnh cũng không kém, nếu như gặp chuyện gì đó bên ngoài thì cho dù có phải liều mạng cũng sẽ để lại một chút manh mối để cảnh cáo.
Bởi vì cậu ấy biết, nếu như cậu ấy có chuyện thì tôi nhất định sẽ đi điều tra.”
Lộ Hành nói: “…!Cậu đối với cậu ta đúng thật là tình sâu nghĩa nặng đấy.”
Anh còn muốn nói thêm câu “Xem ra cậu rất hiểu Kim Anh Dân” chỉ là lời đến bên miệng anh liền nhớ lời mình hứa lúc trước, lại đành thu hồi vẻ mặt trào phúng ban nãy, anh nuốt câu kế về thế nhưng lồng ngực có chút đau.
Kiều Quảng Lan nghe được câu đầu, cảm thấy căn bệnh quái gở của Lộ Hành lại bắt đầu lên cơn, kết quả vừa nhìn, sắc mặt đối phương vẫn tự nhiên, không giống như đang cố ý chọc ngoáy mình, vì thế nói: “Tất nhiên là quan hệ của tôi và Anh Dân tốt hơn với anh nhiều.”
Lộ Hành cắn răng cười cười: “Cậu nói đúng, đó chuyện hiển nhiên rồi.”
Kiều Quảng Lan không nhìn thấy điệu cười gằn này của anh, hắn nghe câu này nhất thời không biết được đây là Lộ Hành không giận hắn hay là đang nói khéo thôi.
Lộ Hành nói: “Hy vọng có một ngày tôi với cậu cũng có thể như thế.”
Kiều Quảng Lan nói: “…!Thật ra, giờ nhìn lại tôi cũng thấy chuyện không bình thường như là đi cùng nhau, ăn cơm cùng bàn, ngủ đối đầu nhau…! chúng ta đều đã làm.
Tôi nghĩ nếu để cho đám bạn cũ trước kia của chúng ta nhìn thấy, nhất định sẽ sợ đến mức văng cả tròng mắt ấy chứ.”
Lộ Hành sờ khóe môi dưới một chút: “Cảm giác thế nào, có phải bây giờ cậu phát hiện hiểu biết trước đây của bản thân quá mức nông cạn, cho nên bây giờ vào mỗi buổi tối đều vì việc mình đối xử sai với người tốt mà xấu hổ ngủ không được đúng không?”
Kiều Quảng Lan nói: “Anh nói xem, nếu một kẻ đáng ghét để lộ sự đáng ghét ra ngoài làm người ta thấy sẽ đáng sợ hơn hay là giấu đi để người ta không biết sẽ đáng sợ hơn? Chuyện anh làm bây giờ làm tôi mỗi đêm khó ngủ, tôi lo lắm đấy.”
Lộ Hành cười ám muội: “Lo buổi đêm tôi tập kích bất ngờ cậu à?”
Kiều Quảng Lan không nghe ra được ý tứ giấu trong lời này, nói tiếp lời của mình: “Có câu nói là nếu như không bùng nổ trong im lặng thì sẽ chết trong im lặng.
Tôi thật sự lo lỡ anh bùng nổ một cái, rồi anh lại ngỏm.”
Lộ Hành “Ồ” một tiếng, không để ý khiêu khích châm chọc của hắn cho lắm: “Đó cũng là một điều đáng lo ngại, nhưng tôi cảm thấy vẫn còn ổn.”
Kiều Quảng Lan: “…”
Lộ Hành à, thái độ anh như vậy, thật sự làm cho người ta thấy sợ hãi đó.
Ngay vào lúc này, bỗng nhiên có một người ở phía sau gọi: “Cậu ta là Giang Lỗi á? Sao có khả năng chứ!”
Kiều Quảng Lan cùng Lộ Hành đồng thời quay đầu lại, có một nữ sinh cực kỳ xinh đẹp đứng sau lưng họ đang bày một vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm hai người.
Bên cạnh cô còn có một nam sinh rất cao đang khoác tay lên vai.
Kiều Quảng Lan nghe lời Phạm Chí Ba nói đã đi tìm ảnh để xem, hắn biết người kia là Cao Hà, bạn gái cũ của Giang Lỗi và bên cạnh cô là bạn trai mới tên là Vưu Hải.
Vưu Hải liếc mắt quét qua Kiều Quảng Lan một cái nhẹ, rồi lập tức dời mắt đi, bên môi còn mang theo ý cười xem thường, thật giống như đến nói một câu thôi cũng lười.
Mấy người bên cạnh từ từ xúm lại xem trò vui của bạn học.
Khoảng thời gian này, hai anh chàng cực kỳ đẹp học cùng lớp, cùng vào cùng ra, loại hình ảnh này tác động đến thị giác không phải bình thường, bọn họ đã gây ra náo loạn kể từ ngày khai giảng đầu tiên rồi.
Đặc biệt là Kiều Quảng Lan còn dùng một lý do là “phẫu thuật thẩm mỹ” thần kỳ như thế, khiến cho chiều nào hắn cũng bị bạn học cùng khoa chặn lại, ngoài việc bày tỏ thì đều điên cuồng hỏi lý do là phẫu thuật thẩm mỹ ở bệnh viện nào mà có được hiệu quả tốt như thế.
Có mấy lần Kiều Quảng Lan bị ép tới sắp phát điên, hắn lau cho bọn họ nhìn khuôn mặt đẹp đẽ tự nhiên của mình rồi thành khẩn nói: “Đừng hỏi nữa, các cậu có biết cũng không đi nổi đâu, bởi vì nhà tôi có rất nhiều tiền.”
Rốt cục hắn cũng được một đoạn thời gian yên tĩnh.
Nói cung là hai cái tên của Giang Lỗi và Lộ Hành đều rất nổi, có nhiều người hứng khởi mà tám nhảm một chuyện, đó là —— nếu bạn gái cũ của Giang Lỗi là Cao Hà mà trở về trường thấy được người này thì có hối hận không?
Cao Hà là hoa khôi của lớp các cô, tính cách thường ngày rất chảnh chọe lại có chút ham hư vinh, trước đây cô ta cũng từng nói qua là nếu đàn ông không đẹp trai không có tiền thì sẽ không nói chuyện yêu đương cùng.
Nhân duyên của cô vẫn luôn không tốt.
Trước kia, rõ ràng là Giang Lỗi che trước cô ta trong phòng thí nghiệm nên mới bị thương ở mặt, thế mà ngay lúc cậu ta nằm viện Cao Hà không đến thăm lấy một lần.
Quá quắt hơn là cô ta thậm chí còn không chút do dự chia tay với cậu ta để đi tìm phú nhị đại khác là Vưu Hải này.
Trong trường có rất nhiều người không ưa loại hành vi này, trong lòng cực kỳ thương cảm cho Giang Lỗi.
Bây giờ Giang Lỗi như biến thành một người khác đi học lại lần nữa, Cao Hà mới vừa về trường ngày thứ nhất không chỉ trực tiếp chạm mặt cậu ta ngay tại cửa nhà ăn, lại còn đi cùng Vưu Hải, đây cứ y như là một bãi chiến trường thật sự.
Đột nhiên Kiều Quảng Lan cảm thấy sau lưng hắn có tia lạnh lẽo, hắn quét mắt một vòng không thấy như có ai nhìn hắn, thế nhưng bên cạnh lại có nhiều lỗ tai đang dựng thẳng không chịu đi.
Không đi cũng được, hợp ý ông đấy.
Kiều Quảng Lan đáp trả cho Cao Hà một câu thân thiết: “Ừm, là tôi.”
Sau khi hắn nói xong, hắn kéo Lộ Hành một chút rồi vội vàng đi về phía nhà ăn.
Trong mắt Lộ Hành lóe ra một chút ý cười, anh đã đoán được Kiều Quảng Lan nghĩ cái gì.
Bây giờ đúng là thời gian tan học, vốn là thời gian mọi người vội vàng đi nhà ăn giành cơm, muốn chen vào cửa cũng không được, kết quả lúc này lại có một chuyện bát quái giáng trời xuống, người người ai cũng chờ xem, bọn họ có thể nhân thời cơ này đi vào nhà ăn tranh cơm trước.
Cao Hà không hiểu tính cách của Kiều Quảng Lan như Lộ Hành, còn tưởng là hắn đi về phía mình, trong chốc lát vừa có chút kinh hoảng lại có chút mong đợi, không khỏi liền tiến lên một bước: “Giang Lỗi…”
“Này!” Kiều Quảng Lan đơn giản đáp một tiếng rồi cứ thế tránh bọn người Cao Hà vọt thẳng đến đường vào nhà ăn lấy cơm.
Cao Hà: “…”
Trong đám người truyền đến tiếng cười trộm.
Cô vừa lúng túng lại vừa buồn bực, cô vưa quay đầu mới phát hiện đối phương đang vọt vào nhà ăn tranh cơm thì không nhịn được mà giận.
Trong phòng ăn vẫn nhiều người như cũ, dường như trước cổng lấy cơm nào cũng đều bị chen thành mấy hàng dài.
Lộ Hành nói: “Cậu chiếm một cái bàn trước đi, tôi đi xếp hàng.”
Kiều Quảng Lan cảnh giác liếc mắt nhìn anh, Lộ Hành nói: “Sao thế, sợ tôi hạ độc cho thiếu môn chủ sao?”
Kiều Quảng Lan sờ túi áo một cái: “Tích cực thế, tôi còn tưởng là thẻ cơm của tôi lại bị anh chôm rồi.”
Lộ Hành bật cười: “Yên tâm, tôi đã nhận rồi.
Mấy ngày nay ăn chùa uống chùa của cậu, giờ tôi phải mời lại chứ.”
Kiều Quảng Lan xua tay như đuổi ruồi: “Phê chuẩn.”
Lúc bình thường hắn ghét nhất là phải xếp hàng chen tới lấn lui, hắn cũng biết tính cách đại thiếu gia của tên điên khùng của Lộ Hành.
Ngày thường lúc anh ta đi học thì bất kể gió mưa đều phải để quản gia đưa cơm tới, cửa lớn nhà ăn cũng chưa từng bước vào, đời người không có được mấy lần đi tranh cơm như dân thường đại chúng cả.
Hắn tìm một cái bàn trống thoải mái ngồi xuống và nhìn bóng lưng Lộ Hành, trong lòng hắn đang cười sảng khoái trên sự đau khổ của người khác.
Kiều Quảng Lan nhìn theo bóng lưng của anh biến mất giữa hàng dài chém giết tranh cơm, hắn không nhịn được cảm thán một câu: “Lộ Hành à, anh thế này, tôi nhìn bao nhiêu cũng không chán đó nha~”
“Đang trộm cười gì thế?”
Cũng không lâu lắm, đột nhiên tóc hắn bị người vuốt khẽ, hai cái đĩa đặt xuống bàn trước mặt.
Kiều Quảng Lan nhìn hai đĩa cơm phong phú trước mắt, lại nhìn Lộ Hành, kinh ngạc nói: “Sao anh lại nhanh thế? Không, anh đang sờ loạn gì thế?”
Lộ Hành cười nói: “Nếu thật sự đi xếp hàng thì không phải tôi sẽ lãng phí vẻ đẹp trai này à? Đây là một em gái lớp dưới chủ động lấy hộ tôi đấy.”
Kiều Quảng Lan thầm nói: “Không biết xấu hổ.”
Lộ Hành làm như mắt không thấy tai không nghe, sờ đầu hắn một cái, dịu dàng nói: “Nguội rồi ăn không ngon nữa, cậu ăn trước đi, tôi đi múc canh.”
Anh quay người đi, Kiều Quảng Lan không nhịn được cào tóc mình một cái: “Làm cái gì đấy? Không phải là anh ta lấy canh rau trên đầu mình đấy chứ.”
Hắn vừa mới nói thầm xong, một giọng nói truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Ui cha, đây không phải là hot boy mới của trường chúng ta đây sao? Bạn học Giang, nghe nói nhà cậu có tiền lắm, sửa được cái mặt ghê thế này, sao còn hạ mình đến nhà ăn rách nát này ăn cơm thế?”
Kiều Quảng Lan vừa nhìn, người tới là bạn trai mới của Cao Hà, Vưu Hải.
Không biết Cao Hà đã chạy đi đâu rồi.
Lần này thứ hắn dùng là cơ thể của mình cho nên không có được kí ức của Giang Lỗi, thế nhung mấy ngày nay hắn cũng biết được tình huống cơ bản rồi.
Bởi vì nhà Vưu Hải có làm ăn buôn bán, nên gia cảnh cũng không tệ, lớn lên cũng ưa nhìn, cho nên rất được lòng của các bạn nữ trong trường.
Cậu ta ở chung 1 ký túc xá với Giang Lỗi, lúc bình thường cậu ta rất thô bạo, cậu ta thường bắt nạt bạn cùng ký túc xá, chỉ ở chung được nửa năm thì Giang Lỗi liền chuyển ra.
Sau lần đó cũng không gặp Vưu Hải nhiều nữa.
Không nghĩ tới sau khi cậu ta nát mặt thì Cao Hà lại ở cùng một chỗ với Vưu Hải.
Rõ ràng Vưu Hải đang đến đây gây sự, Kiều Quảng Lan quay mắt nhìn về phía bàn cơm, hắn đói bụng không có lòng chơi trò lần mò với gã, lạnh nhạt nói: “Tôi thích thứ ngàn vàng cũng khó mua, cậu quản được à?”
Vưu Hải: “…”
Gã nghẹn một chút, bật cười nói: “Còn biết nói chuyện hơn trước đây nữa ha.
Mày cũng chỉ thế thôi, chút kia của mày như nào tao còn không biết cơ à? Ở trước mặt tao làm vịt chết mạnh miệng, buồn cười thật chứ.”
Gã vừa nói một bên còn ngồi xuống chỗ đối diện với Kiều Quảng Lan bày vẻ mặt ghét bỏ đẩy cái đĩa ra xa mình một chút, nói tiếp: “Bình thường mày keo muốn chết, làm một thằng đàn ông mà cả ngày cứ tính toán chi lo, trước kia tao đã nói, nếu như gái nào mà vẫn theo mày thì khẳng định nó mắt mù rồi.
Bây giờ ứng nghiệm rồi thấy chưa.
Chỉ là mày kiếm tiền đâu đi phẫu thuật thẩm mỹ thế, cái này thật sự làm tap tò mò lắm.
Không phải là…! Được người ta bao nuôi đấy chứ, ha ha ha.”
Một người bị hỏng mặt do vụ nổ nghiêm trọng như thế mà có thể sửa thành thế này, Vưu Hải cũng không tin, thế nhưng gã cố ý dùng quan hệ tra xét hồ sơ và CV của Kiều Quản Lan một chút lại phát hiện ảnh trên đó toàn bộ đã được sửa thành gương mặt này, không có nửa phần kẽ hở, điều này không khỏi khiến cho trong lòng Vưu Hải nảy sinh tò mò.
Kiều Quảng Lan nhấc mắt nhìn gã một cái, ánh mắt đó giống như đang nhìn một con chó điên kêu loạn.
Hắn muốn mở miệng bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng Phạm Chí Ba ở xa xa sau lưng Vưu Hải vội vã rời đi.
Đôi mắt Kiều Quảng Lan nheo lại.
Hắn có thể thấy rõ, vừa nãy Phạm Chí Ba vốn dĩ cầm thẻ cơm đi về hướng bọn họ, có lẽ là muốn lấy cơm ở cổng sau lưng Kiều Quảng Lan, thế nhưng cậu ta đi được một nửa liếc mắt qua đây lại thay đổi sắc mặt, đến cả chào hỏi cũng không thèm đã đột nhiên quay người đi, nhìn bộ dáng có vẻ cũng không giống như không định ăn mà lại giống như nhìn thấy người nào đó mà cậu ta không muốn thấy.
Phạm Chí Ba và Kiều Quảng Lan ở cùng một ký túc xá, mỗi ngày đều thấy mặt nhau, cho nên trốn hắn là hoàn toàn không cần thiết.
Vậy thì người vừa nãy cậu ta thấy là Vưu Hải? Hay là những người khác…
Kiều Quảng Lan bị phân tâm những chuyện này cho nên không nghe Vưu Hải ở đó làm nhảm cái gì.
Hắn không nói gì, Vưu Hải cũng không để ý —— tính cách Giang Lỗi vẫn luôn nhàm chán như thế, cho nên không có nhiều bạn bè, người khác làm gì đó đụng chạm đến cậu ta nhưng cậu ta không lên tiếng cũng đã trở thành chuyện bình thường, thế nhưng câu nói vừa nãy kia làm Vưu Hải vừa ngạc nhiên vừa bùng lửa giận.
Gã nhìn thấy Kiều Quảng Lan không nói, còn cho rằng hắn bị mình làm cho tổn thương rồi, trong lòng có chút đắc ý.
Thật ra hôm nay gã nhằm vào Kiều Quảng Lan như thế là có nguyên nhân.
Sáng sớm lúc gã mới bước đến trường học, Vưu Hải và Cao Hà đã nghe thấy có người bàn luận trong trong trường là có một anh đẹp mới phẫu thuật thẩm mỹ rồi về lại trường học tên là Giang Lỗi.
Hai nữ sinh nói chuyện kia còn nói là Giang Lỗi còn đẹp trai hơn cả gã, cách làm người cũng tốt hơn gã, thật là đáng tiếc cho Cao Hà!
Hơn nữa gương mặt nhất thời mất bình tĩnh của Cao Ha khi thấy Kiều Quảng Lan càng làm cho gã không nuốt trôi được cơn giận này, cho nên hôm nay nhất định gã phải đem những gì đánh mất cướp về, gã phải để cho Giang Lỗi ngoan ngoãn hiểu rõ vị trí của mình.
Vưu Hải còn lảm nhảm: “Mày cũng không cần cố quá, cái đức hạnh của mày thế nào tao còn không rõ à.
Muốn nói chuyện với Cao Hà thì đi mà nói, dù sao cũng không làm người yêu được, làm bạn thì không phải là không được, tao không phải loại người hẹp hòi như kia, bọn mày nói hai câu tao cũng không tính toán chi li đâu…”
Kiều Quảng Lan phục hồi tinh thần lại, nhìn tên ngu ngốc này liếc mắt một cái như có điều suy nghĩ: “Cậu có tiền thế sao còn đến trong cái nhà ăn rách này ăn nữa?”
Vưu Hải đặt hai cốc trà sữa trong tay đặt lên bàn: “Tao mới ăn cơm với Tiểu Hà bên ngoài xong, đi vào mua chút đồ uống thôi, bây giờ chỗ ngồi đầy rồi nên mới chen với mày.
Chắc là mày phải biết, Tiểu Hà thích đồ uống này chứ.”
Gã cười ác ý: “Sao không nói chuyện, chỉ biết ăn thôi à, mày là quỷ chết đói đầu thai sao?”
Kiều Quảng Lan tự dùng bữa của mình: “Xung quanh tôi nhiều người quá, tôi sợ người ta nghĩ là tôi quen với đồ ngu.”.