Đọc truyện Phóng Thanh Ca Xướng – Chương 3
Quãng thời gian yên bình không một gợn sóng trôi qua, trong nháy mắt đã đến ngày đi thu sóng ở đài truyền hình, Vu Chấn đương nhiên cùng Lý Thanh Lãng đồng thời xin nghỉ, việc này làm Thư Thiên Minh vốn tâm tình đang không tốt lắm suýt chút nữa một phát đập chết Vu Chấn.
Hai người đi hai chuyến xe buýt công cộng mới tới nơi, may là lúc này đã đến được thành phố, không thì Lý Thanh Lãng nhất định vì phí di chuyển quá mắc mà trật tự rút lui.
Đại sảnh của đài truyền hình có nhân viên chuyên môn đợi sẵn tiếp đãi, đối chiếu một chút thông tin trong hồ sơ cùng với chứng minh thư liền trực tiếp mang họ đi đến phòng nghỉ xa hoa. Nơi này có người đang giúp các thí sinh làm một cái video ngắn tự giới thiệu, chính là để sau cắt nối biên tập lại thành hậu trường chiếu trên truyền hình. Lý Thanh Lãng phí đi sức lực cả nửa ngày đối diện ống kính ngượng ngừng cười cười cũng chỉ nói ra được có một câu “Tôi là Lý Thanh Lãng, tôi…chính là muốn tới nhìn một chút Hoa Ninh Tường”
Không lâu sau, nhân viên chương trình lại tới đưa cho mỗi người một cái đánh số, nói là dựa theo đó mà lần lượt tiến vào trường quay tiến hành diễn tập, nếu như cần thiết cải biên lại ca khúc, cũng phải thông qua lần này cùng ban nhạc bên trong thông báo trước một tiếng.
Chương trình ghi hình vào lúc hai giờ chiều, tiến hành diễn tập cũng rất nhanh, không cần cầm micro hát lên mà cơ bản chỉ có chính mình cùng ban nhạc nghe thấy, ngược lại khiến Lý Thanh Lãng thả lỏng không ít, bất quá vừa nghĩ tới buổi chiều sẽ phải đứng trước mặt Hoa Ninh Tường cất lời ca, cậu lập tức khẩn trương lên không ít.
Ca khúc của Lý Thanh Lãng không có qua cải biên, cậu đơn giản tập cùng ban nhạc một lần rồi bước xuống vũ đài cùng Vu Chấn ngồi một chỗ. Ngày hôm nay tập trung ở đây cũng không phải là toàn bộ thí sinh, ghi hình tựa hồ phân ra làm ba ngày, nhưng cho dù là như vậy, tiếng nói chuyện của tất cả mọi người tập trung với nhau trong một chu vi hạn hẹp như này, cũng đủ khiến người ta bị tạp âm làm cho có chút buồn bực, huống chi Lý Thanh Lãng vốn yêu thích yên tĩnh, bằng không cậu đã không chọn làm việc cho tiệm cà phê lương không cao như bây giờ.
Một giờ rưỡi, tất cả thí sinh được mang tới một phòng hóa trang tập thể, mà gia quyến đi cùng lại bị an bài ở nơi khác, Vu Chấn có chút bận tâm nhìn Lý Thanh Lãng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể vỗ vỗ vai cậu nói câu “Cố lên” rồi rời đi.
Lý Thanh Lãng thật sự không hiểu nổi tại sao người ta cứ muốn hướng lên mặt mình bôi bôi trát trát bình bình lọ lọ đồ vật này nọ, nhìn xung quanh một đám nữ sinh vội vội vàng vàng tìm nơi thay quần áo, rồi lại vội vàng dùng sức hưng phấn hóa trang, Lý Thanh Lãng quay đầu hướng về nữ chuyên gia trang điểm trước mặt mình nói “Cái kia…xin hỏi không thể không hóa trang sao ạ?”
Có lẽ bởi vì tướng mạo của Lý Thanh Lãng khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, nên người kia cũng không hề nghiêm khắc, trái lại hướng cậu nở nụ cười “Nếu như cái gì cũng không làm, bộ dáng em lúc lên truyền hình sẽ bị người ta tưởng nhầm là nhìn thấy quỷ đó”
“A…Vậy hay là làm đi” Lý Thanh Lãng làm một bộ mặt thấy chết không sờn biểu tình thật sự rất khôi hài, khiến chuyên gia trang điểm nhịn không được bật cười.
Làm chút tân trang lên mặt Lý Thanh Lãng, cô gái kia mới hài lòng gật gật đầu “Được rồi”
Lý Thanh Lãng liên tục ngắm nhìn bộ dáng chính mình trong gương, hoàn hảo hoàn hảo a, cùng tưởng tượng của mình ‘cái miệng sẽ lớn như chậu máu’ không có giống nhau, trên mặt cũng không có phấn quá dày tạo cảm giác không thoải mái, Lý Thanh Lãng cười hướng chuyên gia trang điểm nói “Cảm ơn chị”
Cô gái kia không nghĩ tới nam hài thoạt nhìn thật sạch sẽ này, lúc cười lên sẽ là như thế…rung động lòng người. Trên mặt xuất hiện một chút nóng, dù sao nàng cũng chỉ là thực tập sinh, cho nên mới bị phái tới hóa trang cho hài tử không nổi danh này, bất quá nếu mỗi một người tham gia đều cùng nam hài này giống nhau…vậy cũng không phải là một việc quá tệ đi.
Mãi cho đến khi có người hô tên nàng, nữ chuyên gia trang điểm kia mới lấy lại tinh thần, có chút ngượng ngùng thu hồi tầm mắt rơi trên khuôn mặt Lý Thanh Lãng, thấp giọng nói một câu “Cố lên”, sau đó nhấc hòm trang điểm vội vàng chạy đi hóa trang cho thí sinh khác.
Lý Thanh Lãng ngơ ngác ngồi ở trên ghế, người ở nơi này cậu không quen biết bất cứ ai, cũng không có ý định đi dò xét ý nghĩ của bọn họ, có lẽ từ lâu đã quen với sự cô độc, nên chỉ cần không có người chủ động đến gần, Lý Thanh Lãng sẽ không ngại một thân một mình như thế.
Lúc này trên sân khấu bắt đầu phát quảng cáo rùm beng những thí sinh sắp ra sàn đấu. Lý Thanh Lãng tướng mạo cũng xem như là rất xuất chúng, cho nên vài thiếu nữ tuổi tác với hắn không sai biệt lắm ở sau lưng yên lặng đánh giá, cũng có người cùng giới ánh mắt mang theo dò xét nhìn nhìn. Chỉ có điều trong mắt người đầu óc có chút trì độn như Lý Thanh Lãng, hết thảy đều không hề tồn tại, trong lòng cậu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, chính là muốn gặp được Hoa Ninh Tường!
Lý Thanh Lãng theo thứ tự là thí sinh số 6, là một con số ra sân khấu khá sớm, vận may của cậu cũng rất tốt đi, nếu như vị trí quá sát phía sau, khó bảo toàn các huấn luyện viên sẽ không xuất hiện trạng thái mệt nhọc.
Lúc tâm tư Lý Thanh Lãng còn đang cao chạy xa bay, một tiếng hoan hô rung trời đem thần trí cậu kéo ngược trở về. Âm thanh này từ không xa truyền tới, cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, quả nhiên, đúng 2 giờ, những người kia hoan hô là bởi chương trình đã bắt đầu giới thiệu huấn luyện viên. Mà Lý Thanh Lãng không còn nghi ngờ gì nữa, có thể có được tiếng hoan hô lớn tới như vậy, nhất định là người chủ trì vừa mời Hoa Ninh Tường bước ra.
Lúc thí sinh đầu tiên được nhân viên công tác dẫn ra ngoài, Lý Thanh Lãng phát hiện mình ngày càng sốt sắng, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, tựa hồ còn có chút chút muốn chui vào toilet…
Như vậy là không được, nếu giữ nguyên cái dáng vẻ hiện tại mà lên sân khấu, căn bản là toàn thân đều phát run không thể nói ra lời, đừng nói chi là cất tiếng hát.
Lý Thanh Lãng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cưỡng bách chính mình đừng nghĩ về chuyện tranh tài thắng thua này nữa, cũng đừng mong ngóng nhớ về việc có thể nhìn thấy Hoa Ninh Tường. Một thân ảnh nho nhỏ đột nhiên nhảy vào dòng suy nghĩ của cậu, chính là Tiểu Dung ngoan ngoãn đáng yêu hé ra khuôn mặt tươi cười, khiến Lý Thanh Lãng bỗng thở phào một hơi. Đúng rồi, cậu sao có thể quên ước nguyện ban đầu khi muốn chuyến thắng cuộc thi này? Chăm sóc cho bọn họ…Thời điểm phát sóng họ nhất định cũng sẽ ở trước ti vi xem chương trình, cậu chính là Trong Sáng ca ca của bọn họ, không thể để cho bọn họ nhìn thấy chính mình mất mặt được.
“Lý Thanh Lãng, Lý Thanh Lãng có ở đây chứ?”
Thanh âm chứa một tia không kiên nhẫn truyền đến, cậu nhanh chóng đứng dậy đi tới trước mặt nhân viên của đài “Tôi là Lý Thanh Lãng”
Người kia trên dưới quan sát hắn một chút nói “Đừng ngẩn người nữa, đi theo tôi, còn một người nữa là đến cậu rồi”
“Cảm tạ”
Lý Thanh Lãng hít sâu một hơi, bước theo người đó.
Vòng này biểu diễn chỉ có 100 giây, tuyển thủ thi trước kết thúc rất nhanh, nhìn thấy người nọ ũ rũ cúi đầu đi lướt qua bên người cậu, Lý Thanh Lãng minh bạch, nhất định là trượt rồi.
Một bên âm thầm bức bách chính mình tỉnh táo lại, một bên yên lặng nhớ lại bài hát đã sớm tới tập lui cả trăm lần. Nghe được người chủ trì thông báo “Xin mời thí sinh tiếp thao”, Lý Thanh Lãng lặng im tiếp nhận micro nhân viên đưa tới tay mình, đẩy ra cánh cửa dẫn tới vũ đài diễm lệ ngoài kia.
Sân khấu bị một bức màn khổng lồ che kín, Lý Thanh Lãng đứng ở bên này tấm màn, nhìn chính cái bóng mình in lên trên, cậu biết, phía bên kia, cách đó không xa, chính là ca sĩ mà cậu yêu thích nhất, Hoa Ninh Tường.
Lý Thanh Lãng hít sâu một hơi, khẽ mỉm cười với ban nhạc phía sau, một thanh âm du dương bắt đầu uyển chuyển truyền tới…
“Thời điểm bốn mắt giao nhau, không nên dừng lại quá lâu
Thăm hỏi phải có chừng mực, không thể quan tâm quá mức
Hiếu kỳ cũng đừng dò hỏi, đố kỵ chỉ có thể sâu đậm khóa trong tim
Cho dù không nhịn được cảm thấy cô quạnh, cũng không thể hướng ngươi cất thành lời
Bạn tốt à, bạn tốt của ta ơi
Nếu như không cẩn thận mà trầm mặc, cũng không muốn để cho ngươi khó chịu ở trong lòng.
Chúng ta đứng ở hai bên ô cửa số sát đất
Coi như chạm vào điểm giới hạn của nhau
Nếu như vượt qua biên giới của đối phương
Chính là tưởng chừng như càng gần hóa ra lại càng xa xôi
Cùng tin rằng chúng ta có thể đến một cảnh giới khác
Nơi hát lên tình hữu nghị vạn tuế kia ơi
Nơi ba từ ta yêu ngươi có thể biến thành ngôn ngữ
Cái gì gọi là nhiều hơn một chút, cái gì gọi là thiếu đi một ít…”
Lúc này âm nhạc bỗng nhiên đình chỉ, Lý Thanh Lãng dùng thanh âm trong trẻo của chính mình, dưới tình huống không hề có nhạc đệm, nhẹ nhàng ngân nga câu hát cuối cùng “Đường biên giới của ta ơi, tiếp tục đưa đến ngươi người ta thầm mến”
Hết cách rồi, 100 giây căn bản không đủ hoàn thành cả ca khúc, chỉ có thể thay đổi một chút, bất quá Lý Thanh Lãng biết, cái gì cậu có thể làm cũng đã làm rồi, những thứ còn lại, không còn là điều cậu có thể khống chế.
Biểu diễn đã kết thúc, cậu đang chờ đợi bức màn sân khấu màu trắng trước mặt được mở ra, dựa theo quy tắc tranh tài, chỉ cần có một vị huấn luyện viên vì cậu mà nhấn nút, vậy cậu liền có thể vào đội hình của người kia. Nếu như có nhiều người cùng thừa nhận màn biểu diễn của cậu, như vậy chính mình có thể chọn lựa tiến vào đội của bất kỳ ai.
Một giây, hai giây, ba giây…Ngay thời điểm Lý Thanh Lãng nghĩ mình có khả năng đã thất bại rồi, màn sân khấu màu trắng trước mặt bị chậm rãi kéo lên, cậu có chút chờ đợi không kịp mà tìm kiếm bóng hình của người mình vẫn luôn mong ngóng.
Lý Thanh Lãng nhìn thấy rất rõ ràng biểu tình tựa tiếu phi tiếu trên mặt Hoa Ninh Tường, người này, quả nhiên là người mà mình sùng bái nhất, khoảng cách gần như thế mà thấy được Hoa Ninh Tường…
“Ha ha, xem ra thí sinh này đã ngây người a, không biết có phải hay không nhìn thấy chúng ta đều vì cậu mà sáng đèn nên cảm động?” Một vị huấn luyện viên trong đội ngũ lên tiếng trước phá vỡ trầm mặc, là An Duy.
Lý Thanh Lãng lúc này mới hồi phục lại tinh thần, trên mặt có chút ửng hồng, cậu cư nhiên vì nhìn ngắm một nam nhân mà xuất thần.
Mà sau khi nghe An Duy nói xong câu đó, Lý Thanh Lãng mới phát hiện đèn trước mặt năm vị huấn luyện viên đều sáng lên, điều này càng làm cho cậu sợ đến ngây người.
Căn cứ theo thể lệ cuộc thi, họ có thể đợi sau khi tuyển thủ hát xong toàn bộ bài hát mới suy nghĩ thêm có hay không nên chọn lựa người đó, như vậy liền giảm bớt tỷ lệ chỉ mới nghe được một đoạn ngắn đã kích động mà nhấn nút.
Cậu vốn tưởng rằng…chỉ cần một vị huấn luyện viên tán đồng cậu đã là rất may mắn rồi.
“Trước tiên giới thiệu một chút về tên của cậu đi” An Duy trong tất cả bọn họ tựa hồ là người rộng rãi nhất.
“Tôi, tôi là Lý Thanh Lãng”
An Duy nhìn Lý Thanh Lãng xem ra có lẽ vẫn còn rất hồi hộp, bèn xoay người trêu chọc các đồng nghiệp “Tôi nói này, các người rốt cuộc là ai trưng ra bộ mặt Diêm Vương, dọa thí sinh của chúng ta sợ chết khiếp rồi kìa, cậu ta còn không muốn nhìn mặt chúng ta”
“Không phải đâu, tôi chỉ là hơi sốt sắng…còn có chút…hưng phấn nên…” Lý Thanh Lãng liền vội vàng nói.
“Trước tiên hít sâu một chút, sau đó hướng chúng tôi giới thiệu một chút về bản thân cậu, được không?”
Lý Thanh Lãng sững sờ, cậu nhìn về phía người vừa lên tiếng, không thể tin được, cùng cậu nói chuyện cư nhiên là Hoa Ninh Tường, là Hoa Ninh Tường thật sự a.
Nhìn biểu tình của Lý Thanh Lãng, mấy vị ngồi kia đều nở nụ cười.
“Ha ha, xem ra là mặt Hoa Ninh Tường nhà cậu có vấn đề, đứa nhỏ này vừa nhìn cậu là sợ đến không dám lên tiếng”
Lý Thanh Lãng vội vàng phủ nhận”Không phải đâu…Chỉ là, cái kia, tôi, tôi rất hâm mộ Hoa Ninh Tường, cho nên…”
“Thôi xong” An Duy một mặt thất vọng “Là fan của Hoa Ninh Tường, nhất định sẽ chọn cậu ta”
Hoa Ninh Tường không có tiếp lời, chỉ cười cười hỏi “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Em hai mươi hai”
“Hoàn hảo, cũng không phải là nghe tôi ca hát mà lớn lên” Hoa Ninh Tường nở nụ cười.
“Nhưng em là vì anh nên mới yêu thích âm nhạc”
“Vậy em nguyện ý gia nhập đội của tôi không?” Hoa Thanh Lãng cười với Lý Thanh Lãng “Tôi nghĩ mình biết cách làm thế nào để tiếng ca của em có thể càng chạm sâu đến trái tim người khác”
Không để ý đến mấy vị huấn luyện viên kia kháng nghị, Hoa Ninh Tường chỉ muốn vội vàng đem người dụ dỗ lại đây.
“Em nguyện ý!” Lý Thanh Lãng trả lới không chút do dự (editor: sao giống lễ đường kết hôn thế này =’=)