Đọc truyện Phong Thần – Chương 46: Vận may của Như Ngọc
Hôm nay bên trong Thanh Hà tiên môn tất cả đệ tử đều tập trung ở luyện võ đường xem thiên kiêu tỷ thí lần này là chọn ra 10 người tham dự đại hội tứ đại tiên môn. Đan viện đã chọn được 1 suất của Lạc Như thiên tài luyện đan, kim đệ nhất mỹ nữ tiên môn, khí viện chọn được một suất tất nhiên là của Long Thắng Thiên, còn lại đều là của vũ viện, khi tỷ thí lại chia hai cấp bật là Linh úy và linh sư mỗi cấp bật đều có 4 suất.
Long Thắng Thiên dẫn theo Nhan Như Ngọc tới xem từ xa đã thấy vô cùng náo nhiệt không khác gì lễ hội lúc này hắn lại nhìn thấy một người quen chính là Từ Tiêu.
– Mại vô, mại vô cơ hội phát tài đến rồi đây mau lại đặc đi.
– Từ huynh chúng ta lại gặp mặt.
Từ Tiêu đang kêu gọi nghe có người kêu mình liền ngẫn đầu lên nhìn thấy Long Thắng Thiên từ xa đi đến bên cạnh còn có một mỹ nữ hắn chưa từng gặp.
– Xin chào vị cô nương này người muốn đặc cược sao?
Nhan Như Ngọc nghe hỏi không biết làm sao dành nhìn qua phu quân mình.
– Từ huynh ta xin giới thiệu đây là nương tử của ta nàng tên Như Ngọc.
Từ Tiêu trên mặt thoáng thất vọng thì ra hoa đã có chủ hắn quay sang nhìn Long Thắng Thiên cười nói.
– Thì ra Long huynh người đến đây khi nào sao lại không nói cho ta một tiếng.
Không phải ta không nói mà là người không để ý a.
– Từ huynh người là đang mở sòng bạc sao?
– Cái này không phải gọi là mở sòng bạc mà gọi là kiểm tra năng lực quan sát của mỗi người ta dù sao cũng cháu của trưởng lão cũng phải quan tâm tông môn a để khích lệ mọi người tu luyện nên mới nghĩ ra ý trưởng này chỉ cần các người quan sát chuẩn đều sẽ có thưởng.
– Là vậy sao ta muốn thử có được không?
-Tất nhiên chỉ cần là đệ tử tông môn liền có tư cách.
Lúc này bên trên võ đài đã bắt đầu diễn ra trận đấu đầu tiên lần này tham dự có hơn 200 đệ tử tính ra cần phải chọn lựa 3 ngày.
Long Thắng Thiên lấy ra 10 thanh linh tử đưa cho Nhan Như Ngọc để nàng đặc cược.
– Ngọc nhi nàng thử xem.
– Phu quân hay là người đặc đi trò này thiếp thật sự không biết.
– Không sao xem như ta vì tấm lòng cao cả của từ huynh mà góp một ít sức lực vào để phát triển tông môn.
Nhan Như Ngọc nghe hắn nói cũng chỉ biết nhắm mắt quăn đại chọn tên phía bên phải, một khắc sao trận đấu kết thúc tên phía bên phải không ngờ lại chiến thắng theo tỉ lệ đặc cược nàng thắng được 20 thanh linh tử.
– Ngọc nhi nàng thật sự rất có năng khiếu quan sát đó.
Từ Tiêu cũng cất lời khen dù sao người ta cũng là mỹ nữ coi như tặng nàng cũng không sao.
Lúc này lại có một tên đệ tử tìm đến bảo nhị trưởng lão muốn gặp hắn. Long Thắng Thiên tiến vào phòng chỉ thấy sư phụ mình đang đứng nhìn một bức tường.
– Sư phụ người gọi đồ nhi không biết có chuyện gì?
Triệu Kiến Nghiệp quay qua nhìn Long Thắng Thiên thở dài.
– Tiểu Thiên lần này người đi đến Đông Phương quốc nhất định phải chú ý không được gây sự lung tung nơi đó đều là tàng long họa hổ không phải thứ mà người có thể động được đặc biệt là mỹ nữ hiểu không.
– Đồ nhi hiểu.
– Bên kia là 5 viên phích lịch châu cùng với ghi chép cả đời ta về luyện khí hi vọng có thể giúp được người.
Hắn lắng nghe từng lời sư phụ nói trong nội tâm có cảm giác vô cùng ấm áp thứ này chỉ có thể dùng tâm để cảm nhận.
– Đồ nhi đa tạ sư phụ.
Nói xong hắn lại lấy ra một túi trữ vật đưa cho nhị trưởng lão bên trong là linh thủy, cùng một bộ luyện khí lúc trước hắn tìm được trong di tích.
– Sư phụ đây là tấm lòng của đồ nhi người không nên từ chối.
Triệu Kiến Nghiệp nhìn hắn trong lòng kì quái tên này sao hôm lại tặng đồ cho ta không phải là linh quả đấy chứ, lão đợi Long Thắng Thiên rời khỏi sao đó mở ra xem thử ban đầu không để ý sao đó trên mặt dần lộ ra kích động không thể che dấu được.
– Hài tiểu tử này sư phụ ta nhìn không thấu người.
Long Thắng Thiên từ phòng của nhị trưởng lão đi ra đến chỗ của Từ Tiêu, hắn quan sát Nhan Như Ngọc nàng vẫn một dáng không nhiễm bụi trần thỉnh thoảng lại nở nụ cười như trăm hoa khoe sắc lại liếc sang Từ Tiêu thấy hắn mồ hôi như mưa không biết đang lẩm bẩm cái gì.
– Thần linh phù hộ, thần linh phù hộ…
– Từ huynh có chuyện gì vậy?
Từ Tiêu đang cầu nguyện mở mắt ra nhìn thấy Long Thắng Thiên thì mừng như điên.
– Long huynh cuối cùng người cũng trở lại rồi đúng là thần linh hiện linh.
Nhan Như Ngọc thấy phu quân mình trở lại trên mặt tươi cười chạy đến.
– Thắng Thiên.
– Như Ngọc ở đây xảy ra chuyện gì sao?
– Không có.
Nhìn nàng lắc đầu hắn lại nhìn Từ Tiêu đứng một bên khó hiểu.
– Long huynh vị thê tử này của người chắc là cũng mới đến tiên môn đi ta nghĩ người nên dẫn nàng đi tham quan cho biết người thấy được không?
– Đa tạ Từ huynh mấy ngày trước chúng ta đã tham quan rồi.
Hắn nói xong lại quay qua nhìn Nhan Như Ngọc.
– Ngọc nhi muội đói chưa ta dẫn nàng đi ăn.
Nàng nghe hắn quan tâm trong lòng vui vẻ khẽ ân một tiếng.
– Đúng hai người nên đi ăn sao đó lại đi ngắm cảnh bồi đắp thêm tình cảm.
Long Thắng Thiên nhìn Từ Tiêu cảm giác hôm nay tên này thật sự có gì đó là lạ, không liên quan đến hắn chuyện quan trọng bây giờ là dẫn Ngọc nhi đi ăn.
Hai người hướng đến nhà ăn trên đường đi hắn giới thiệu cho nàng một số nơi trong tông môn lại dẫn nàng đi qua một số cảnh đẹp làm Nhan Như Ngọc trong lòng hạnh phúc trào dâng nàng thật mong muốn hắn ngày nào cũng có thể cùng nàng đi dạo như thế này.
– Ngọc nhi nàng muốn ăn gì cứ gọi không cần lo giá cả.
Nhan Như Ngọc mỉm cười sao đó bắt đầu gọi món ăn không biết vô tình hay cố ý mà món ăn được chọn đều là món hắn thích sao khi gọi món ăn xong nàng lại lấy ra túi trứ vật của mình đưa cho Long Thắng Thiên.
Hắn nhận lấy tò mò mở ra bên trong là 2000 thanh linh tử.
– Ngọc nhi đây là của hồi môn của nàng sao? nhạc phụ đại nhân cũng thật keo kiệt chỉ cho nàng có bao nhiêu đây sao?
– Không cho nói xấu cha thiếp, đây không phải là của hồi môn mà là khi nãy thiếp thắng được.
– Thắng được? ý nàng nói là thắng được của Từ Tiêu?
Nhìn Nhan Như Ngọc gật đầu xác định Long Thắng Thiên bây giờ mới hiểu tại sao lúc nãy tên kia phải cầu thần linh, thê tử hắn đúng là số đỏ thật cầm 10 thanh linh tử thắng 2000 thanh linh tử.
– Xem ra kiếm linh thạch cũng không khó.
Hai người ăn uống xong lại đi tham quan tiên môn Long Thắng Thiên vừa đi vừa giới thiệu Nhan Như Ngọc một bên nép vào người hắn giống như một con chim nhỏ.
– Thắng Thiên nếu chúng ta có thể như thế này mãi thì tốt biết bao.
Long Thắng Thiên nghe nàng nói trong lòng cũng hơi động nhưng hắn lại nhớ đến Tử Yên đang đợi hắn, nhớ quy tắc tàn khóc của thế giới này.
– Như Ngọc chúng ta bây giờ đúng là rất tốt nhưng nàng có nghĩ thời khắc này có thể biến mất bất cứ lúc nào không? chỉ khi ta đạt đỉnh cao của sức mạnh thì mới có thể quyết định được vận mệnh của bản thân bảo vệ những thứ trân quý nhất của mình.
Nhan Như Ngọc nghe hắn nói cũng không phản đối nàng ôm thật chặc lấy hắn.
– Phu quân cho dù chàng muốn làm gì thiếp đều ủng hộ chàng.
Đại Thường tiểu quốc hoàng thành.
Bên trong hoàng cung lúc này một khung cảnh kì lạ đang xảy ra quân lính canh phòng khắp nơi không những thế còn có rất nhiều tán tu cấp bật linh sư trở lên cũng trở thành lính gác trên các bức tường đều dáng đầy bùa chú.
– Các người nghĩ ác ma đó hôm nay có đến không?
– Làm sao ta biết.
– Hôm trước ác ma đó đã giết chết hơn trăm người trong đó có vài vị linh tướng, kì lạ là lần này chỉ có linh tướng mới bị hút hết máu.
– Đúng vậy ngay cả linh tướng cũng bị giết làm sao chúng ta có thể đối phó hay là bây giờ chúng ta chạy đi.
– Người bệnh sao bây giờ người chạy ra ngoài càng mau chết hơn.
– Ý tại sao nãy giờ ta không thấy lão tam đâu vậy?
– Đúng vậy chúng ta cũng không thấy.
Lúc này một bóng đen từ phía trên 3 người hạ xuống lướt bọn họ cảm thấy sống lưng mình lạnh ngắt sao đó là cổ, đó là cảm giác cuối cùng mà bọn họ nhận được trên thế gian.
– Khặc khặc, thân thể này thật không tồi mới đây ta đã khôi phục đến linh tướng chỉ cần hút máu vài trăm tên linh trướng ta có thể khôi phục lại đến linh vương.
Bóng đen vừa lên tiếng sao đó lập tức biến mất như từng xuất hiện.
Thanh hà tiên môn.
Ngày hôm sao lại tiếp tục diễn ra các trận đấu sau nữa ngày cuối cùng chọn ra được 8 người 4 người đạt linh úy đỉnh phong là Ngô Phong, Đỗ Cương, Phùng Vĩ, Mạc Nam 4 người đạt linh sư Sa Đạt, Trần Phi, Triệu Tranh, Hà Bắc sao khi tập hợp cùng với hai người khác 1 ngày sao đến Sa Thiên tiên môn.
Long Thắng Thiên ở trong phòng tìm hiểu băng tự kinh, trước khi vào Đông Phương quốc hắn ít nhất phải vận dụng thành thục băng toái, Nhan Như Ngọc cũng tận dụng thời gian một bên vận công mấy hôm trước Long Thắng Thiên đưa nàng băng tự kinh cộng với linh thủy chỉ qua vài ngày tu vi của nàng đã bước vào linh úy tầng 2 đỉnh phong.
– Ngọc nhi nếu thấy mệt thì đi nghĩ ngơi một lát đi.
– Thiếp không sao chàng không cần lo cho thiếp.
Long Thắng Thiên nhìn nàng tươi cười như không có chuyện gì trong lòng lại cảm động, trong vòng vài ngày nàng đã đột phá 2 tầng cảnh giới đủ để thấy nàng cố gắn đến mức nào mà nguyên nhân nàng làm như vậy chỉ là không muốn trở thành gánh nặng cho hắn.
– Ngọc nhi ta biết nàng không thích tu luyện lần này thật làm khổ nàng.
Nhan Như Ngọc nghe hắn quan tâm mình trong lòng thấy ấm áp mỉm cười.
– Chỉ cần được ở bên chàng cực khổ đến đâu cũng đáng.
– Ngọc nhi ta có chuyện này muốn nói thật với nàng thật ra thì… ta còn thích một người khác.