Đọc truyện Phong Thần – Chương 26: Lý Thanh Nguyệt
Ngày hôm sao hắn đi đến luyện khí viện, trên đường đi nghe ngóng về Lý Thanh Nguyệt biết cô nàng này là một người cuồng luyện khí, nàng rất có thiên phú tuy còn trẻ nhưng đã đạt đại sư, về thân phận nàng là tam công chúa của Đại Thường tiểu quốc, Long Thắng Thiên ngồi trong phòng nghe giảng bài đến nhàm chán hầu như tất cả kiến thức điều đến từ thời đồ đá cả các loại vũ khí hầu hết đều yêu cầu tu sĩ dùng linh lực điều động, lạc hậu đến đáng thương.
Phía trên một lão sư đang giảng bài, phía sao lão sư lại có một ông lão càng già hơn nghe nói người này là một trong 7 vị trưởng lão tiên môn khi môn sinh có vấn đề khó lão sẽ giải thích.
– Tất cả vũ khí trên đời này đều dùng linh lực để kích phát nếu vũ khí không dùng được linh lực thì gọi là phàm khí.
Long Thắng Thiên nghe đến đoạn này liền biết đến lúc thể hiện đứng lên nói.
– Thưa lão sư, ta có ý khiến nếu như ta có thể không cần dùng linh lực kích phát vũ khí thì sao?
Láo sư đang giản thì sững sờ sao đó cười nói.
– Không thể có chuyện như thế được, nếu như người có thể làm được thì sẽ khai sáng một mảng mới của luyện khí.
– Vậy nếu như ta có thể tạo ra loại vũ khí không cần dùng linh lực của tu sĩ, thì có được tiên môn bang thưởng không?
– Điều đó còn phải xem hiểu quả của loại vũ khí người có giúp ít cho tiên môn không?
Long Thắng Thiên mỉm cười từ trong túi trữ vật lấy ra một trái lựu đạn nói.
– Lão sư mời người nhìn thứ này.
Lão sư nhìn một thứ giống như một trái cây chưa chín bên trên còn có cái cuống, cầm lên quan sát rồi thử đưa linh lực vào phát hiện không có gì xảy ra.
– Đây là một phàm khí sao?
– Lão sư mời ngày rút cái cuốn ra sao đó ném vào khu rừng kia.
– BÙM… ẦM…
Một tiếng nổ vang lên làm cho căn phòng rung động, khói bụi mù mịt đợi sao khi khói tan đi xuất hiện một cái hố to đùng mấy cây đại thụ trong vòng nữa trượng thảm hại không thể tả đây rõ ràng là công kích của một linh úy.
Lão già ngồi phía sau từ nãy đến giờ đang theo dõi đột nhiên hai mắt sáng lên.
– Lát nữa người đến gặp ta.
Lão chỉ nói một câu sao đó bỏ đi, lão giáo sư từ trong kinh ngạc tỉnh lại lúc nãy hắn hoàn toàn không có dùng linh khí, đây thật sự là một loại vũ khí không dùng linh khí thật sự sao, thật sự có loại vũ khí này càng nghĩ hắn cành hưng phấn nhìn Long Thắng Thiên với cặp mắt sáng quắc.
Long Thắng Thiên đang hưởng thụ sự ngưỡng mộ đặt biệt khi hắn thấy Lý Thanh Nguyệt nhìn hắn với ánh mắt hiếu kì càng thêm đắc ý đến khi hắn quay lại nhìn ánh mắt vị lão sư nhìn mình thì toàn bộ cảm giác biến mất toàn thân hắn dựng lông, hắn không ngại loại ánh mắt này nhưng đó là khi mỹ nữ nhìn hắn còn bây giờ là của một lão già.
– ẶC, lão sư ta xin phép đi trước nếu không trưởng lão sẽ không vui.
– Đúng, đúng người cứ việc đi, đừng để trưởng lão đợi.
Ở huyền linh đại lục này có hai loại ngành nghề được phàm nhân, tu sĩ tôn kính nhất là luyện đan và luyện khí. Họ không tranh với mọi người suốt đời theo đuổi giới hạn của mình, Long Thắng Thiên vừa tao ra loại vũ khí trước nay chưa từng thấy nên đối với hắn rất khách khí là đương nhiên.
Hắn đi đến phòng của trưởng lão, bên trong là một lão già nhìn trong rất tiên phong đạo cốt.
– Tiểu tử, người tên gì?
– Đệ tử Long Thắng Thiên.
– Người là hậu nhân của Long gia ở Nam Sơn sao?
– Đúng vậy.
– Vậy người biết Đông Phương Hải không?
– Người là đường thúc của ta.
Lão già vẻ mặt đắc ý cười nói.
– Khi xưa hắn là đệ tử của ta.
Liên quan gì đến ta, Long Thắng Thiên trong lòng buồn bực nói.
– Tiểu tử người có muốn làm đệ tử của ta không?
Long Thắng Thiên nhìn lão đắc ý trong lòng mấp mái.
– Tiền bối làm để tử của người có lợi ích gì không?
– Ha ha tiểu tử người đúng là gian xảo, nhưng ta thích, người làm đệ tử chân truyền của ta thì ở trong tiên môn đừng trêu chọc đến mấy lão đầu tử, còn lại người có thể đi ngang.
Hắn xoay chuyển ánh mắt nói.
– Chỉ có nhiêu đó thôi sao?
– Tài nguyên ở luyện khí viện có thể đặc cách cho người dùng, ngoài ra có thể hỏi ta vấn đề khi gặp khó khăn.
Long Thắng Thiên cười mỉm tài nguyên thì chắc chắn sử dụng còn hỏi lão, thì miễn đi.
– Đồ nhi bái kiến sư phụ.
Triệu Kiến Nghiệp đắt ý, hắn tin tưởng với danh tiếng của hắn còn không thu phục tên tiểu tử này sao?
– Được rồi sao này ta là sư phụ của người, mau đứng lên đi.
Triệu Kiến Nghiệp thấy hắn vẫn quỳ liền hỏi.
– Tại sao còn chưa đứng lên?
– Sư phụ ta vừa mới bái sư, người cũng phải cho hồng bao kiếm hên chứ.
Triệu Kiến Nghiệp nghe hắn nói khóe miệng co giật vài cái.
– Người muốn cái gì?
Long Thắng Thiên cười hì hì nói.
– Sư phụ người đức cao vọng trọng là trưởng lão trong tông, người cho ta thứ gì cũng được cho dù là một viên đá cũng là báo vật.
Nghe hắn nói xong ngay cả mặt già của lão cũng đỏ lên thân là trưởng lão có thể tặng cục đá sao, lần này chưa thu lời thì đã lỗ, lão quăn cho hắn một túi trữ vật liền đuổi người.
– Hôm nay tâm trạng ta không tốt người còn muốn nói gì ngày mai đến.
– Sư phụ không lẽ tặng ta cục đá thật sao?
Triệu kiến Nghiệp nghe hắn nói rất muốn một cước đạp bay tên tiểu tử này, hừ lần này đúng là xui xẻo.
Long Thắng Thiên vừa đi về đến phòng liền đóng cửa xem xét đồ vật bên trong, Lão sư này cũng không phải keo kiệt cho hắn 4 khối tài liệu huyền cấp trung phẩm nhưng đã có mấy khối vật liệu địa cấp còn cần chúng làm gì hắn vận thôn thiên quyết bắt đầu hấp thu, linh lực hùng hậu truyền vào giúp hắn đột phá đến linh úy cấp 2 trung kì sao đó lại tiếp tục tu luyện liệt chỉ.
Những ngày này Long Thắng Thiên trãi qua cuộc sống vô cùng an nhàn, sáng lên vũ điện, chiều lại đến gặp Triệu sư phụ của hắn bàn về vũ khí mới đầu Triệu Kiến Nghiệp giản dại cho hắn đến khi Long Thắng Thiên lấy ra một số nguyên lí vật lí làm cho Triệu kiến nghiệp hai mắt tỏa sáng cuối cùng biến thành hai người đàm luận, tối hắn lại tu luyện nhờ tài nguyên mỗi ngày vơ vét một ít ở khí viện sao hai tuần bước vào linh úy cấp 3 sơ kì, hôm nay hắn chuẩn bị đi Thanh Hà cốc săn độc giác tê.
Thanh Hà cốc nằm ở sao 7 ngọn núi của thanh hà môn phía sao thanh hà cốc là vùng cận trung tâm hắc ám sâm lâm, Long Thắng Thiên tiến đi đến những vùng đất bằng trong cốc những nơi này khá rộng thích hợp cho việc sống quần cư của Độc giác tê, hắn mở bảng đồ phát hiện bên trong đánh dấu 3 vùng có nhiều độc giác tê nhất, khi hắn định tiến vào lại phát hiện một đoàn người, theo bản năng hắn định đi dòng qua nhưng thấy trong đó lại có Lý Thanh Nguyệt không khỏi sững sờ.
– Nàng ta không phải học luyện khí sao? Đi vào đây làm gì?
Long Thắng Thiên liền tiến đến.
– Thanh Nguyệt sư tỷ.
Lý Thanh Nguyệt nhìn lại thấy Long Thắng Thiên đi tới, nàng nhận ra hắn, mấy hôn trước nghe đồn hắn được trưởng lão nhận làm đệ tử chân truyền còn được thường xuyên lui tới phòng của ngài để được chỉ dại.
– Thắng Thiên sư đệ có chuyện gì không?
Long Thắng Thiên nhìn nàng cười hì hì.
– Thanh Nguyệt sư tỷ kêu đệ là tiểu Thiên được rồi.
Lúc này đột nhiên có một người đi đến, mặt lạnh như băng hỏi.
– Thanh Nguyệt sư muội người này là ai?
– Đỗ Cương sư huynh, đệ ấy là Long Thắng Thiên là đệ tử nhị trưởng lão vừa mới thu.
Đổ Cương liếc nhìn Long Thắng Thiên trên mặt không biểu cảm quay đầu bước đi.
Long Thắng Thiên thầm giơ ngón cái thật ngầu a, đáng tiết ta không phải mỹ nữ, hắn quay sang hỏi Lý Thanh Nguyệt.
– Thanh Nguyệt tỷ hắn là ai vậy?
– Huynh ấy là Đổ Cương thiên tài kiếm thuật, sư đệ người cũng đi hái linh chi sao?
– Ha ha không có ta đi săn độc giác tê, sư tỷ không phải người học luyện khí sao? Tại sao lại đi chung với họ?
– Ta đi chung với họ là để xem cách bọn họ chiến đấu từ đó cải tiến vũ khí trở nên dễ sư dụng hơn.
Hắn nhìn nàng hăng hái nói hai mắt tỏa sáng, thật là một người yêu nghề.
– Sư tỷ người không biết võ công hay là để ta theo bảo vệ người.
Lý Thanh Nguyệt lườm hắn một cái mỉm cười nói.
– Người bản thân còn lo chưa xông lại đòi bảo vệ ta? Đến lúc đó không chừng ai bảo vệ ai còn chưa biết.
– Hì hì sư tỷ nói đúng cảnh giới của người còn cao hơn ta, vậy phải làm phiền sư tỷ ra tay bảo vệ tiểu đệ rồi.
– Được, cứ đi theo tỷ, tỷ sẽ bảo vệ người.
Long Thắng Thiên nhìn nàng vỗ ngực đảm bảo, bộ ngực trung động trùng kích thị giác hắn làm hắn suýt nữa chảy máu mũi, trên đường đi ngoại trừ Đỗ Cương vẫn lạnh nhạt một số người đang bàn tán về việc hái linh chi, số còn lại nhìn hắn với ánh mắt bất thiện đơn giản hắn là người đi gần Lý Thanh Nguyệt nhất. Nàng luôn là nữ thần trong lòng họ bây giờ bây giờ không biết ở đâu lòi ra một con kì đà cản đường.
– Sư tỷ, xem ra có rất nhiều người yêu thầm tỷ a.
– Điều đó là đương nhiên người không thấy tỷ tỷ người rất xinh đẹp sao?
Long Thắng Thiên nhìn Lý Thanh Nguyệt, một hình bóng quen thuộc lại tràn về, Tử Yên nàng hại phu quân thật khổ, hắn nắm chặt tay, sao đó chạy theo Lý Thanh Nguyệt.