Đọc truyện Phong Thần – Chương 17: Kháng thú triều
Hắc phong đỉnh là nơi nào?
Long Thắng Thiên hiếu kì hỏi?
– Nơi đó rất gần trung tâm hắc ám sâm lâm, nghe nói ngay cả chúa tể cũng không thể tiến vào khu vực quanh trăm dặm trung tâm.
Long Thắng Thiên mừng thầm con rắn này thật trâu bò, nếu không hắc đỉnh làm sao chọn trúng.
– Vậy con hồng xà này là hậu duệ của nó sao?
– Đúng vậy, nhưng mà không biết là hậu duệ qua bao nhiêu đời thẩm chí là tạp giao dẫn đến huyết mạch yếu đến mức không thể tiến vào cửa tổ địa nên mới bị chúng ta dụ ra, cuối cùng tiện nghi cho người.
Nàng vừa nói vừa liếc hắn cũng bởi vì con xà vương đó nàng mới rơi vào tay tên khắc tinh này. Long Thắng Thiên càng thêm buồn bực, hắn không ngờ lại nhặt phế phẩm.
– Nàng nói đó là chủ yếu vậy thứ yếu là gì?
– Trong lúc tổ tiên đuổi theo con yêu thú đó vô tình phát hiện ra một di tích vì nó chỉ nằm trong khe núi bên ngoài nên người cho rằng là một tên tán tu cấp bật không cao, người chỉ ghi nhớ địa điểm sao đó lại đuổi theo con yêu thú kia.
Long Thắng Thiên trong lòng hưng phấn hắn độc rất nhiều tiểu thuyết yy đặt biệt ưa thích thám hiểm di tích bây giờ có một cái ngay trước hắn không kích động sao hợp lí.
– Nàng yên tâm ta nhất định sẽ giúp nàng tìm ra cái di tích này.
Tử Yên nhìn hắn thề thốt sắc son, nàng liền bật cười.
– Người tưởng ta không biết ý nghĩ trong đầu người sao? Với tính cách tham tiền như mạng của người có thể bỏ qua bảo vật mới là lạ.
Long Thắng Thiên biết tâm tư bị phát hiện chỉ cười hì hì cho qua, Tử Yên nhu tình nhìn hắn nếu thật có bảo vật tất nhiên nàng sẽ cho hắn, nàng vốn là người tinh nghịch nhưng lại đơn thuần thiếu trải nghiệm đời lại bị thánh giáo đầu độc tư tưởng trời đất bao la trượng phu lớn nhất, thánh giáo gì chớ sao có thể so với phu quân của bổn cô nương.
Hai người vừa đi vừa cười nói cho đến Nam Sơn lĩnh, Long Thắng Thiên đứng trước tòa thành cảm giác hùng vĩ bao phủ lấy hắn để cho hắn có cảm giác chỉ cần có tòa thành này không một con yêu thú nào có thể tiến vào Nam Sơn tiểu quốc.
– Thật cao, thật lớn.
Tử Yên đứng một bên tươi cười.
– Phu quân ngốc, sao này ta sẽ đưa người đến Đông Phương quốc người sẽ biết như thế nào mới là thành thật sự.
Long Thắng Thiên tiến vào nơi này đa số đều là tu sĩ, họ đến đây tham gia kháng yêu thú, cho dù muốn hay không cũng phải đi nếu Nam Sơn lĩnh thất thủ Nam Sơn tiểu quốc cũng không giữ được.
– Đứng lại, đây là khu vực quân sự, không phận sự miễn vào.
Long Thắng Thiên từ trong người lấy ra một lệnh bài bên trên có hình một con rồng, mấy tên hộ vệ thấy liền quỳ xuống.
– Tham kiến thiếu tướng.
Hắn thu lệnh bài tiến vào trong, hai bên đường lúc nào cũng có quân đội canh phòng người mang giáp sáng bóng, tay cầm thương dài chỉ cần có tín hiệu lập tức xuất phát, tiến vào trong phủ phía trước nhìn thấy một người trung niên thân mang giáp bào đang nghiên cứu bản đồ, đây là gia gia hắn là đệ nhất đại tướng Nam Sơn tiểu quốc.
– Gia gia.
– Hừ, trong quân đội gọi ta đại tướng quân.
Long Trấn Thiên quay đầu nhìn hắn nói, lập tức Long Thắng Thiên cảm thấy trong nội tâm rung rẩy làm hắn đứng cũng không vững, đây chính là uy của tướng.
– Vâng, thưa đại tướng quân.
Long Thắng Thiên trong lòng xúc động nếu hắn có được khí thế như thế này thì soái càng thêm soái.
– Phá Thiên đúng là chiều hư người rồi, nơi này là quân đội không phải ở nhà muốn làm gì thì làm.
Long Trấn Thiên liếc nhìn Tử Yên nói.
– Người mau mang cô ta ra ngoài quân doanh sao đó quay lại đây.
Long Thắng Thiên chưa phản ứng thì Tử Yên đã xù lông.
– Này lão kia người lấy tư cách gì đuổi bổn cô nương đi hả?
Nàng vừa nó xong liền vận linh lực khí thế linh vương tỏa ra không thua gì tướng uy, trên Huyền linh đại lục lấy cường giả vi tôn lấy tu vi phân cấp bật cho dù người là linh tướng vài trăm tuổi cũng phải gọi linh vương vài chục tuổi một tiếng đại nhân.
Long Trấn Thiên biến sắc không ngờ một tiểu cô nương này lại là linh vương, lúc đầu lão không nhìn thấy linh lực trên người cô ta nên cho rằng nàng là người thường, liếc nhìn đứa cháu ăn chơi của mình thầm nghĩ không lẽ hắn đắt tội một linh vương dẫn người ta đến tận nhà đòi nợ.
– Không biết các hạ đến đây có chuyện gì?
– Tất nhiên là để giúp phu quân ta kháng thú triều.
Nàng thấy Long Trấn Thiên nhín mày liền đắc ý nói.
– Phu quân của bổn cô nương anh tuấn, tiêu soái, kinh đạm phong vân, phiêu dật xuất trần là kì tài vạn năm có một Long Thắng Thiên.
– Long Thắng Thiên.
Cũng họ Long, sao nghe quen vậy hắn liếc nhìn đứa cháu mình thấy trên mặt hắn đầy vẻ đắc ý, được lắm tiểu tử thúi dám đem linh vương ra dằng mặt ta để xem ta trị người như thế nào?
Long Thắng Thiên nhìn Tử Yên đắt ý, gia gia mình thì mặt giống như ăn trứng sống trong lòng thầm kêu không ổn, gia gia có thể e ngại linh vương vậy còn linh sĩ như hắn thì sao? Lần này… thảm.
– Yên nhi không được vô lễ, gia gia người không cần phải để ý, người cứ việc xem nàng là tiểu hài tử bình thương là được rồi.
Long Trấn Thiên trừng hắn một cái trên đời này chỉ có người mới đi xem linh vương là tiểu hài tử, Tử Yên chu mỏ không phục cái gì mà tiểu hài tử bổn cô nương có chỗ nào nhỏ, nàng quay sang nhìn hai người nói chuyện tuy nàng manh động nhưng không ngu ngốc nếu bây giờ đắc tội gia gia hắn sao này thật khó sống, nàng cười hì hì nói.
– Gia gia phu quân nói đúng người cứ coi Yên nhi chưa hiểu chuyện là được, Yên nhi nghe người ta nói người là đệ nhất tướng quân đương triều khí thế hiên ngang trấn nhiếp tứ phương hôm nay Yên nhi nhìn thấy đúng là mở rộng tầm mắt chỉ cần có người ở đây, Nam Sơn một thành vạn thú khó xông.
Long Thắng Thiên nghe mà trân trối, những lời này hắn nói mới đúng nàng học được bản lĩnh của hắn từ bao giờ, Long Trấn Thiên được khen đến thỏa mãng dù sao đây cũng là một linh vương khen tặng a.
Long Thắng Thiên nghe gia gia mình nói về tình hình yêu thú, Nam Sơn lĩnh là tòa thành xây giữa hẻm núi giống như một đập thủy điện, diện tích lớn nhất trong hẻm núi chỉ hơn 5 dặm do đó yêu thú không thể công với số lượng lớn, thật là một nơi lí tưởng để thủ thành.
– Theo tin tức truyền về lần này sẽ có số lượng lớn phi cầm tấn công.
Long Trấn Thiên nói trên mặt biểu lộ hết sức nghiêm trọng, phi cầm bay trên cao không thể giết chỉ khi đợi chúng xuống thấp có thể dùng tên bắn, đối với loại công kích từ trên xuống thì bó tay.
– Gia gia không lẽ từ trước tới giờ không có cách nào trị sao?
– Không có, lần nào quân ta cũng chịu tổn thất nhiều nhất bởi chúng, lúc trước có một con hỏa tước cấp 4 từ trên cao thả cầu lửa xuống công phá Nam Sơn lĩnh đích thân thái thượng hoàng đến mới có thể đẩy lùi.
Long Thắng Thiên kinh ngạc.
– Ngay cả linh vương chỉ có thể đánh ngang phi cầm cấp 4 sao?
– Phu quân ngốc, tất nhiên là linh vương lợi hại hơn rồi nhưng đa số vũ kĩ đều chiến đấu trên mặt đất nên khi dùng trên không lại mất đi ưu thế, Hừ nếu như con phi cầm đó đáp xuống thì gia gia chỉ cần một kiếm có thể chém chết nó.
Long Trấn Thiên gật đầu sao đó lại liếc nhìn nàng, không phải ở đây còn một linh vương sao?
– Tử Yên cô nương người có thể…
– Gia gia người gọi ta Tử Yên là được rồi, Tử Yên không phải không muốn giúp người mà là… là ta đang bị thương không thể phi hành.
– Hử, là người nào làm người bị thương, hắn cũng ở Nam Sơn tiểu quốc sao?
Tử Yên đỏ mặt gật gật đầu, còn không phải chuyện tốt cháu người gây ra sao, nàng nói thầm xong lại trừng mắt Long Thắng Thiên một cái, hắn ngây người trong lòng kêu khổ ta có làm gì nàng đâu?
Thấy nàng gật đầu Long Trấn Thiên cả kinh.
– Không ngờ trong Nam Sơn tiểu quốc lại có cao thủ bực này, ta nhất định phải nói cho thánh thượng đề phòng không để nước đến chân mới nhảy.
Long Thắng Thiên nghe gia gia mình nói trong lòng kêu khổ hắn như không lại bị liệt vào phần tử khủng bố, Tử Yên một bên nhịn cười sắc mặt đỏ đến lợi hại, lại thấy hắn trừng mắt mình nàng giả vờ không biết làm ngơ.
Sao khi về tới phòng hắn vẫn nghĩ đến cách khắc chế yêu thú phi hành.
– Lão Dịch người có biện pháp gì không?
– Không phải người luôn tự tin về thủ đoạn của mình sao? Bây giờ lại đi hỏi ta.
– Ta chỉ tôn trọng người là trưởng bối nên mới hỏi cho có lệ thôi.
– Tất nhiên là tử chiến.
Long Thắng Thiên lắc đầu lại thêm một phần tử hiếu chiến, nếu không còn cách chỉ có thể trong chờ vào thái thượng hoàng.
– Thắng Thiên không cần phải lo lắng, nếu không thủ được ta mang chàng về Đông Phương quốc.
– Thật không ngờ Tử Yên của ta lại lo lắng cho ta như vậy.
Tử Yên lườm hắn một cái quay mặt đi, tên ngốc này người là phu quân ta không lo cho người thì lo cho ai?
Nam Đô, hoàng thành.
Lúc này trong ngự thư phòng Nam Cung Bá đang ngồi trên ngai vàng hai mắt nhìn về phía cửa thỉnh thoảng lóe lên vài đạo sát khí.
– Bẩm hoàng thượng tam hoàng tử cầu kiến.
– Truyền.
– Hài nhi tham kiếm phụ hoàng.
– Mọi chuyện như thế nào?
– Bẩm phụ hoàng theo thám tử báo về Bắc Sơn phái người đến ngoài trừ sứ đoàn thương nghị về liên minh kháng yêu thú thì không còn gì khả nghi khác, bên Nam Sơn lĩnh tình hình yêu thú đang có chuyển biến xấu, nhi thần nghe nói lần này thú triều còn có Thiểm điện điêu cấp 4 tấn công.
– Còn gì không?
– Bẩm phụ hoàng không còn việc gì nữa.
– Người lui xuống trước đi, có việc ta sẽ triệu kiến.
Đợi khi tam hoàng tử lui xuồng, Nam Cung Bá nhắm mắt thở dài.
– Người đâu?
Lúc này có 4 người mặt áo đen đều là linh tướng đỉnh cấp xuất hiện.
– Đều tra tất cả những người có quan hệ với tam hoàng tử gần đây, sao đó báo cáo cho ta.
Nhìn 4 người đi ra ngoài, Nam Cung Bá cười lạnh.
– Thành nhi ơi Thành nhi người đừng làm cho phụ thân thất vọng.