Phong Thần Châu

Chương 26: Dâm Dê Đê Tiện


Đọc truyện Phong Thần Châu – Chương 26: Dâm Dê Đê Tiện


“Còn đứng đực ra đấy làm gì? Đi nhanh đi!”  
      Lăng Thế Thành thúc giục.

      “Rõ!”  
      Người mặc áo đen thoắt cái biến mất.

      Lăng Thế Thành nhìn bầu trời đêm, khóe miệng khẽ nhếch.

      “Tần Thương Sinh ơi là Tần Thương Sinh, Tần gia nhà ông có ba thiên tài.

Tần Sơn thì học ở học viện Thiên Thần, nhưng sẽ bị con trai ta giẫm dưới chân và chết ngắc thôi”.

      “Tần Hải thì là một phế nhân, còn Tần Ninh này…!cũng sắp phải chết rồi!”  
      “Mà Tần Thương Sinh ông…!cũng thế!”  
     …! 
      Đêm muộn, một bóng người vụt qua bầu trời.

      Người này đi liền một mạch, mãi đến quá nửa đêm, mới dừng lại ở dãy núi Lăng Vân.

Người này chính là Tần Ninh.

      Hắn đi theo bản đồ mà cha mình đưa cho.

Địa hình núi Lăng Vân tuy có thay đổi nhưng không đến nỗi không thể nhận ra.

      Tần Ninh dựa vào ký ức ngày xưa của mình để tiến vào sâu trong núi.

      Tối là thời gian vui vẻ của một số loài dã thú, bên trong núi Lăng Vân không chỉ có dã thú mà còn có cả phàm thú.

      Thậm chí ở nơi núi sâu còn có cả linh thú mạnh mẽ.

      Hiện giờ hắn đang ở Cảnh Môn cảnh, vẫn chưa đủ tư cách tiến vào nơi đó, cho nên chưa tự do đi lại được.

      Hắn cẩn thận giảm bớt tốc độ rồi tiếp tục tiến về phía trước.


      Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng nước chảy, Tần Ninh cực lực giảm tốc, nhìn sang bên trái.

      Dưới bóng đêm, trong rừng rậm, mọi thị lực đều bị giới hạn.

      Đây là một khu rừng rậm, làm gì có dòng suối nào, tại sao lại có tiếng nước chảy?  
      “Kẻ nào!”  
      Nhưng ngay lúc này, một âm thanh yêu kiều vang lên, cùng với đó là con dao găm chém về phía Tần Ninh.

      Tần Ninh thoăn thoắt né tránh, “phập” một cái, con dao găm cắm thẳng vào thân cây bên cạnh Tần Ninh.

      Một bóng dáng từ từ đi ra.

      Dưới ánh sáng lờ mờ, Tần Ninh đã nhìn thấy người này.

      Bộ váy ngắn màu đỏ, đôi chân dài thẳng tắp với đôi hài dài màu bạc nhạt, tóc dài buộc lên, vài lọn tóc tán loạn trước ngực.

      Cô gái này nhìn khoảng 16, 17 tuổi, nhưng đã phát triển rất tốt.

      “Loại dâm dê đê tiện, dám nhìn lén tiểu thư ta…!Ngươi, ngươi, ngươi…!phải chết!”  
      Thiếu nữ không nói năng gì nữa mà ra tay luôn.

      Đàn ông khốn nạn? Nhìn lén?  
      Tần Ninh cạn lời.

Hắn đi qua nơi này, bốn bề đều là cây cối cho nên mới đi chậm lại, thị lực chắc chưa được quá năm mét, thì nhìn lén kiểu gì?  
      Nhưng nghĩ đến tiếng nước chảy ban nãy, Tần Ninh đột ngột hiểu ra.

      “Tiểu thư hiểu lầm rồi!”  
      Tần Ninh vừa chìa tay ra vừa nói: “Ta chỉ đi qua đây thôi, chưa nhìn thấy gì hết, chỉ nghe thấy…”  
      “Ngươi còn nói à! Câm miệng đi!”  
      Thiếu nữ đó đang ở cửa thứ sáu, ngang hàng với Tần Ninh, nhưng thực lực lại kém xa hắn.

      Tần Ninh biết nói gì người ta cũng không tin, chỉ đành ra tay ứng đối, nhưng không làm thiếu nữ này bị thương.

      Lúc hai người giao thủ, ánh trăng lấp lóe cũng dần hiện ra.


      “Là ngươi!”  
      Dưới ánh trăng, khi nhìn thấy người này, thiếu nữ sửng sốt.

      “Tần Ninh của Tần gia, hay lắm, nghe nói ngươi làm nhục Lăng Phi Phi, bị hủy Tinh Môn, tu vi mất hết.

Không ngờ ngươi lại đúng là loại háo sắc!”  
      “Hôm nay, ta sẽ đòi lại công bằng cho Phi Phi!”  
      Lúc này Tần Ninh cũng nhận ra thiếu nữ này là Lâm Xảo Nhi, tiểu thư nhà họ Lâm, một trong bốn đại gia tộc!  
      “Chuyện gì mà chưa mắt thấy tai nghe thì đừng có đoán mò!”, Tần Ninh lạnh lùng nói.

      “Nói ít đi, hôm nay ta sẽ giết ngươi, cái loại súc sinh nhà ngươi xứng đáng bị giết ngàn lần!”  
      Lâm Xảo Nhi không nói nhiều lời, rút thanh kiếm ra đâm về phía Tần Ninh.

      “Long Hình thức!”  
      Tần Ninh đấm ra, thi triển Hổ Gầm Long Ngâm, nắm đấm nào cũng chuẩn xác.

Lâm Xảo Nhi dùng trường kiếm nên vẫn bị Tần Ninh áp sát, đẩy lùi.

      “Sự thực sẽ chứng minh tất cả, rồi tất cả mọi người trong thiên hạ sẽ biết.

Cô bị che mắt rồi, ta không muốn giết cô đâu!”  
      Nắm đấm của Tần Ninh vừa hữu lực lại mạnh mẽ, khiến Lâm Xảo Nhi phun ra máu, sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi xuống đất.

      Tần Ninh không phải ma vương giết người, lạnh lùng nhìn Lâm Xảo Nhi rồi quay đi, biến mất trong bóng tối.

      “Không muốn giết ta…”, sắc mặt Lâm Xảo Nhi trở nên tàn độc.

      Trong mắt Tần Ninh, cô ta lại là một người muốn giết thì sẽ bị giết.

      “Xảo Nhi, Xảo Nhi!”  
      Không lâu sau, những tiếng gọi đã vang lên.

      “Nhị ca, muội ở đây!”  
      Lâm Xảo Nhi lúc này đã đứng dậy.


      Một nhóm khoảng mười mấy người xuất hiện trước mắt cô ta.

      Dẫn đầu là một thanh niên da trắng môi đỏ, tay cầm trường kiếm.

Nhìn thấy Lâm Xảo Nhi, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.

      “Ơ, muội làm sao vậy?”, thấy khuôn mặt trắng bệch của em gái, Lâm Ngọc Sinh kinh ngạc rồi cẩn thận nhìn khắp nơi.

      Lúc này, Lâm Xảo Nhi mới kể lại chuyện gặp phải Tần Ninh cho hắn ta nghe.

      “Muội nói sao?”  
      Lâm Ngọc Sinh kinh ngạc: “Tên này đã đạt đến cửa thứ sáu rồi á?”  
      “Tốt lắm, tốt lắm!”  
      Lâm Ngọc Sinh hừ một tiếng: “Ta cứ cho rằng tin tức hắn làm nhục Lăng Phi Phi là giả, ai ngờ đúng là bản tính khó dời.

Lăng gia liên hợp với Lâm gia và Thẩm gia, chuẩn bị tiêu diệt Tần gia đến nơi rồi.

Ngày hắn chết sẽ không còn xa nữa.

Nhưng thế mà lại gặp hắn ở đây, còn dám bắt nạt muội, ta phải chém chết hắn!”  
      Lâm Ngọc Sinh nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh lùng.

      “Thiếu gia!”  
      Hai lão già phía sau hắn ta có hơi thở mạnh mẽ nhưng đứng im lặng.

Một lão già mặc đồ xanh nói nhỏ: “Lần này chúng ta đến là vì Thương Thanh Quỳ Ngưu, không thể vì Tần Ninh mà làm hỏng đại sự được!”  
      “Ta biết chứ!”  
      Lâm Ngọc Sinh phẩy tay: “Thương Thanh Quỳ Ngưu cũng chỉ là linh thú ở giai đoạn còn nhỏ, có hai lão tu vi cửa thứ tám thì bắt được nó có gì khó!”  
      “Còn thằng súc sinh Tần Ninh đó, đến đúng lúc lắm, tiện tay giết luôn!”  
      Lâm Xảo Nhi nghe vậy thì ánh mắt lóe lên sát cơ.

      Hắt xì…! 
      Tần Ninh hắt xì rồi nhìn quanh.

      “Ai đang chửi ta vậy cà?”  
      Sau khi lẩm bẩm thì Tần Ninh lại nhìn về phía trước.

      Theo lý mà nói, nếu hắn không nhớ nhầm thì sẽ là nơi này, nhưng sao lại mất tích mất rồi?  
      Tần Ninh cảm thấy kỳ lạ trong lòng.


      Nhưng đi qua đi lại thì cũng không phát hiện được gì.

      Theo bản đồ thì phải là nơi này chứ!  
      Lúc này hắn đang ở trước một khe núi.

      Khe núi này chỉ có đá nhọn dựng đứng, cây cỏ không nảy sinh được, nhìn cực kỳ vô vọng.

      Mà nhìn kỹ thì cái khe núi này lại nhìn giống đầu của một con cừu, hai bên trái phải của khe núi đều có lối ra nho nhỏ, nhưng đã bị đá vụn che lại.

      “Vào đi rồi nói!”  
      Tiến vào bên trong khe núi, một thứ âm khí dần dần truyền đến.

      Tần Ninh đã đạt cửa thứ sáu Cảnh Môn, ngưng tụ linh khí trên người bao quanh thân thể.

Luồng âm khí đó vây tới, nhưng không thể xâm nhập vào cơ thể của hắn.

      “Chính là nơi này!”  
      Tần Ninh đi vào bên trong khe núi thì vui mừng nói.

      “Nhưng…!Tiểu Thanh đâu?”  
      Tần Ninh nhìn cảnh này, cảm thấy kinh ngạc.

      “Tiểu Thanh!”  
      Lúc này, Tần Ninh cũng mặc kệ việc âm thanh của mình có dẫn phàm thú đến hay không mà cứ thế gọi tên “Tiểu Thanh”.

      Nhưng chẳng có tiếng đáp lại nào, cũng không có động tĩnh gì.

      Tần Ninh gọi nửa ngày mà không có gì đáp lại, lòng trầm xuống, rồi nhìn ra phía trước.

      “Thôi, tạm thời cứ thế đã, hái Thiên Hỏa Linh Tinh cho nhị ca trước rồi tính sau!”  
      Tần Ninh đi thẳng vào nơi sâu nhất khe núi.

Khi đến ấy, chỉ thấy từng tầng đá đè lên nhau, chẳng nhìn ra cái gì đặc biệt cả.

      “Hàng chục ngàn năm trôi qua, nơi này trở nên thê thảm đến không dám nhìn luôn!”  
      Xem ra là không có chút kết cấu gì hết.

Nhưng đột nhiên có một âm thanh rung lên, phát ra từ bên trong khe núi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.