Đọc truyện Phong Miêu Chứng – Chương 39: Tớ rất có năng lực sinh đẻ
Trì Tự nhìn Cố Ý và bọn họ đi trên đường, trên mặt không lộ biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh được.
Cô không dám nói chuyện với anh, xem ra thật sự rất sợ mẹ cô.
Mà anh đứng giữa đám người, giống như một người xa lạ vậy, cái gì cũng không thể làm.
Trì Tự vô cùng ghét loại cảm giác bất lực này.
Buổi tự học tối đã kết thúc hơn nửa giờ, trên đường học sinh lui tới rất ít, chỉ có chỗ tối tăm có một đôi người yêu nhỏ lén lén lút lút nắm tay vẫn còn đang từ từ run rẩy, chỉ hận không run rẩy đến địa lão thiên hoang.
Hai nam sinh bước đi bước dài, đi ở phía trước, hai nữ sinh dọc đường tám nhảm ở phía cuối. Cố Ý kéo tay cầm vali tiếng động bánh xe va chạm mặt đất hết sức vang dội, làm giật mình những côn trùng bay trên đường.
Trong kỳ nghỉ hè vừa qua Hạ Vũ Tâm ”nghiên cứu sâu” không ít tác phẩm văn học tình yêu chuyển đổi giới tính, sau khi tựu trường vẫn chưa thỏa mãn, máu hủ lập tức nổi lên:
”Cố Ý Cố Ý, cậu nhìn hai người trước mắt có xứng đôi không? Cậu cảm thấy ai tương đối giống công?”
Cố Ý trừng cô: ”Ăn cá là của tớ.”
”Ôi chao, cậu và Ăn cá có sự khác biệt về chiều cao, không bằng nhường cho Nghiêm thiếu gia…”
Cố Ý dùng sức chọt cô ấy. Cho dù biết Hạ Vũ Tâm chẳng qua là hay nói giỡn, nhưng cô vẫn tức giận bước nhanh đi về phía trước, chen vào giữa Trì Tự và Nghiêm Hằng.
Cuối cùng, cô còn hung tợn trừng Nghiêm Hằng một cái: ”Nhìn cái gì mà nhìn?”
Hạ Vũ Tâm thiếu chút nữa là cười đến chết, lần đầu thấy qua dục vọng độc chiếm người mạnh như vậy.
Bốn người câu được câu không trò chuyện đi về phía ký túc xá, tốc độ bước đi rất chậm.
Trên con đường trường bên cạnh hành lang mưa gió, một nữ sinh mua một túi đồ dùng hàng ngày, lúc rời siêu thị, ánh mắt quét đến bốn người vô cùng nổi bật trên đường trường.
Cô tăng tốc độ đi theo vài bước, bỗng nhiên gọi:
”Cố Ý?”
Cố Ý dừng bước quay đầu, nhíu mày lại.
Tại sao là cậu ta? Các cô trừ quan hệ tình địch, cũng không có tình bằng hữu đi trên đường còn phải chào hỏi.
Lâm Mông đứng trên bậc thang, thần sắc không phân biệt rõ:
”Đây là vali của cậu sao? Cậu bây giờ mới đến trường sao?”
Cố Ý khẽ run. Cậu ta hỏi cái này làm gì?
Ngay tại lúc cô do dự, hai nam sinh trái phải đồng thời mở miệng:
”Của tôi.” ”Của tôi.”
Lâm Mông: ”…Rốt cuộc là ai?”
Nghiêm Hằng bỗng chốc cướp vali của Cố Ý đi, trong nháy mắt lại bị Trì Tự đoạt được.
Trì Tự ngước mắt nhìn về phía Lâm Mông, vẻ mặt lãnh đạm:
”Là vali của tôi, mới vừa có người đưa tới trường học.”
Lâm Mông nửa tin nửa ngờ: ”Cái này màu sắc rõ ràng…”
”Tôi chính là thích màu sắc này.” Trì Tự lộ ra nét mặt không kiên nhẫn, ”Không được sao?”
”Dĩ nhiên…Dĩ nhiên có thể.” Lâm Mông cúi đầu xuống, cũng không nhiều lời, cắn môi bước nhanh rời đi.
Thấy khuôn mặt Cố Ý vẫn là diện mạo hiểu biết lơ mơ, Nghiêm Hằng nhắc nhở cô:
”Nghỉ một tiết học cũng có thể bị viết thẻ rồi, cậu nghỉ cả ngày, nếu như bị phát hiện, cũng không thể nào chỉ làm lao động công một học kỳ đâu ha? Hạ nữ thần giúp cậu lừa gạt thầy, chắc chắn cũng bị phạt.”
Cố Ý bừng tỉnh hiểu ra, trong bụng lại tức giận:
”Nghe nói Lâm Mông này chọn khoa học xã hội, cậu ấy ở lớp mấy?”
Nghiêm Hằng: ”Lớp chúng tôi.”
Dựa vào cái gì, mà lại cùng lớp với Trì Tự.
Cô nằm mơ cũng muốn cùng lớp với anh, không nghĩ tới chuyện tốt đều rơi trên người tình địch.
Trước khi chia tay, Trì Tự đặc biệt dặn dò cô: ”Đợi lát nữa cậu đi từ hành lang lầu một mang vali vào, đừng bị dì quản ký túc thấy được.”
Cố Ý gật đầu: ”Biết rồi.”
Mới đi được hai bước, cô vừa quay đầu vẫy tay với Trì Tự:
”Tối mai mời tớ ăn cơm không, đồng hương?”
Trì Tự suy nghĩ một chút, đáp:
”Được.”
”Vậy tớ tới lớp tìm cậu nhé.”
”Cậu ở lầu một, để tôi tìm cậu đi.”
Nhận được câu trả lời của anh, mèo điên nhỏ vui mừng chạy như điên, cái đuôi vểnh lên trời.
Nghiêm Hằng ở một bên xem thẳng tốn hơi thừa lời:
Chán ghét, quá chán ghét.
Đợi Trì Tự đi tới bên cạnh anh, Nghiêm Hằng chuyển tới một ánh mắt ý vị sâu xa:
”Lại hẹn gặp sao?”
Trì Tự hiếm khi lộ ra một tia tự đắc:
”Đúng vậy.”
Nghiêm thiếu gia bị mười ngàn cú đánh.
Trở lại ký túc xá, hai người nửa câu đối thoại cũng không có, một người tìm sách bài tập bắt đầu làm đề, một người khác thì mở trò chém trái cây chơi game.
Ước chừng mười phút sau, hai người đồng thời hất ghế ra đứng lên.
Hạ Vũ Tâm gửi tin nhắn cho hai người bọn họ:
*
Nghiêm thiếu gia theo thói quen viết chữ nôn nóng lên mặt, lúc phiền lòng, nửa chữ trong giờ học anh cũng không nghe lọt, từ sáng sớm đến tối có bảy tiết, gần như lúc nghỉ giữa giờ nào anh đều phải chạy đến lầu một xem một chút.
Trong tiết học thứ nhất vào buổi chiều, Nghiêm thiếu lượn quanh từ lớp 1 trở về, nói cho Trì Tự:
”Phụ huynh hai cậu ấy đều tới, buổi chiều không đi học.”
Trì Tự gật đầu.
Vấn đề Hạ Vũ Tâm không lớn, nhưng vấn đề của Cố Ý thì rất lớn.
Mặt Nghiêm Hằng biểu lộ sự đồng cảm: ”Cậu biết không, hôm nay tới trường học không phải là cha Cố Ý, cũng không phải ông nội bà nội cậu ấy, mà là mẹ cậu ấy từ nước Anh, mới về nước gần đây.”
Tim Trì Tự bỗng dưng xiết chặt.
Anh từng nghe Cố Ý đề cập tới mẹ cô, đó là một người phụ nữ vừa rất mạnh mẽ vừa hà khắc, không quá gần gũi.
Sau khi tan học buổi chiều, Trì Tự và Nghiêm Hằng đi từ hành lang phía tây đi xuống lầu một, ngầm hiểu lẫn nhau mà quanh quẩn đứng một chỗ trước cửa lớp 1.
Không đợi bao lâu, Hạ Vũ Tâm với khuôn mặt đau khổ đi ra.
Nghiêm Hằng quan tâm nói: ”Như thế nào?”
Hạ Vũ Tâm than thở: ”Tớ nhận thẻ trắng.”
”Cố Ý đâu?”
Hạ Vũ Tâm vểnh môi, mắt hạnh nheo lại: ”Cậu ấy sao…Cậu ấy không có bị nhận thẻ…”
Trì Tự còn chưa kịp thở phào, lại nghe Hạ Vũ Tâm mở miệng, thanh âm run lập cập:
”Tớ cũng vừa mới biết, Cố Ý đổ hơn hai trăm con cá chép vào hồ Phượng Hoàng vào học kỳ trước, nghe nói nghỉ hè thì chết phần lớn, lãnh đạo trường đoán là cậu ấy. Vốn là định bị nhận thẻ vàng, nhưng mà vì mẹ Cố Ý vô cùng tức giận, ép buộc cậu ấy phải ra khỏi ký túc.”
Ra…Ra khỏi ký túc?
Nghiêm Hằng thiếu chút nữa cười tức giận: ”Mẹ cậu ấy có phải bị bệnh không?”
Hạ Vũ Tâm: ”Mẹ cậu ấy quá đáng sợ, mới vừa đi ra từ phòng làm việc, cũng không để cho cậu ấy học xong, trực tiếp dẫn tới ký túc xá thu dọn đồ đạc rời đi.”
Nghiêm Hằng nhìn Trì Tự bên cạnh, thấy khuôn mặt cậu ta nghiêm mặt không nói một lời, vì vậy vỗ vỗ bả vai anh tỏ vẻ trấn an:
”Rời khỏi ký túc xá thôi mà, cũng không phải là nghỉ học.”
Hạ Vũ Tâm cắn cắn môi:
”Mẹ cậu ấy nói nếu cậu ấy tái phạm, sẽ để cho cậu ấy chuyển trường.”
Nghiêm Hằng: ”…”
Sắc mặt Trì Tự âm trầm, rốt cuộc cũng mở miệng nói mấy chữ:
”Đi xem một chút.”
Bên ngoài ký túc xá nữ tụ tập không ít người, Trì Tự, Nghiêm Hằng và Hạ Vũ Tâm chen lên hàng đầu, phút chốc dừng lại.
”Cố thiên kim chuyển trường sao?”
”Không có đâu, nghe nói là rời khỏi ký túc.”
”Trận chiến lớn như vậy, chậc chậc….”
”Cậu nói xem ký túc xá chúng ta đều to như nhau, Cố thiên kim sao có thể bỏ nhiều đồ như vậy?”
Ở lối vào ký túc xá, vài người đàn ông mặc đồng phục xách bao lớn bao nhỏ đi ra ngoài, một người mặc bộ đồ giản dị, một người phụ nữ tóc dài mặt mang kính đen dẫn một cô gái nhỏ cúi đầu đi ra, cô gái nhỏ trong tay ôm một túi giấy lớn, thần sắc uể oải.
Đôi mắt ngỡ ngàng của cô lướt qua quần chúng vây xem, lúc xác định được gương mặt vô cùng anh tuấn ở chỗ nào đó, ánh mắt liền sáng lên, sau đó lại rất nhanh ảm đạm đi.
Cố Ý thấp giọng nói: ”Mẹ, người chờ con một chút.”
Dứt lời, cô rời khỏi hàng chạy về phía ven đường, dừng lại trước mặt Hạ Vũ Tâm.
”Vũ Tâm, đây chính là đồ ăn vặt bảo bối của tớ, đều cho cậu đấy.” Cô đem túi giấy lớn trong ngực đưa cho Hạ Vũ Tâm, ánh mắt chột dạ lướt qua người Trì Tự, ”Chia cho cậu ấy một chút nha.”
Hạ Vũ Tâm gật đầu một cái, hốc mắt đỏ lên:
”Làm cái gì, cũng không phải là vĩnh biệt, ngày mai cậu còn phải đến lớp học đấy.”
Cố Ý nhẹ nhàng đẩy cô một cái:
”Đáng ghét, phá hỏng bầu không khí.”
Trì Tự nhìn Cố Ý và bọn họ đi trên đường, trên mặt không lộ biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh được.
Cô không dám nói chuyện với anh, xem ra thật sự rất sợ mẹ cô.
Mà anh đứng giữa đám người, giống như một người xa lạ vậy, cái gì cũng không thể làm.
Trì Tự vô cùng ghét loại cảm giác bất lực này.
Xe con cá nhân không được phép đi vào trường, chỉ có thể đậu ở cổng trường.
Lương Tiểu Cảnh đi tới bên cửa xe, chờ con gái như rùa bò chạy tới.
Ánh mắt cô vô cùng tinh nhạt, mới vừa rồi ở cửa ký túc xá, chỉ nhìn một cái liền thấy hai tên con trai bên cạnh Hạ Vũ Tâm có quan hệ không đơn giản với Cố Ý.
”Vừa nãy bên cạnh tiểu Hạ có hai người, là ai trong số đó?”
Cố Ý làm bộ như nghe không hiểu: ”Mẹ, người nói gì thế?”
Lương Tiểu Cảnh cau mày: ”Con nói sao?”
Cố Ý mới không muốn nói, nhưng cô nghĩ lại một chút, nếu như không nói chắc chắn mẹ sẽ không bỏ qua cho cô, chỉ sợ Nghiêm Hằng và Trì Tự cũng không trốn thoát được nanh vuốt ma quỷ của mẹ.
Cố Ý xoắn xuýt một hồi, thở dài: ”Mẹ hỏi con thích người nào sao? Chính là người mắt nhỏ đó.”
”Ta làm sao biết được ai là mắt nhỏ?”
Cố Ý giả vờ đắn đo, do dự nói:
”Cậu…Cậu ấy họ Nghiêm, công ty thiết bị điện rất nổi tiếng ở Dung Châu là nhà cậu ấy mở.”
Lương Tiểu Cảnh ghi nhớ: ”Được.”
Cố Ý thầm nghĩ:
Nghiêm thiếu, tôi sai rồi, nhưng dù sao sự nghiệp gia đình ngài lớn nên cái gì cũng không sợ, ngàn vạn lần mong đại nhân không ghi nhớ tiểu nhân nha!
Người mẹ đáng sợ đang ngồi bên cạnh, Cố Ý không dám nói chuyện, chỉ có thể mở tin tức nóng nhất trên Weibo ra xem.
Một thông báo có tin nhắn chạy xuống.
Cố Ý kích động trong nháy mắt liền ngồi thẳng, Lương Tiểu Cảnh liếc nhìn cô một cái, cô lại kinh sợ kinh sợ mà tựa lên cửa sổ xe.
Đừng nói là ngồi bên cạnh người như mẹ cô, cho dù là đi học, cô cũng phải trả lời tin nhắn Trì Tự!
Cố Ý:
Cô gửi cho Trì Tự một emoji hình con cá nhỏ, nhìn chằm chằm con cá kia, Cố Ý không nhịn được nghĩ tới hai trăm bốn mươi con cá chép cô mua vào cuối học kỳ kia, nghe thầy nói đã chết khỏang trăm con, sau trận bão ngày 1 tháng 8 mặt hồ toàn bụng cá, chỉ cần nghĩ về cảnh đó cô cũng buồn.
Cố Ý:
Cá chúng ta.
Nhìn thấy bốn chữ này, Trì Tự cũng sinh ra một chút thương cảm mất mác.
Anh rất nhanh trả lời:
Lòng Có Ý khẽ động, ma xui quỷ khiến trả lời một câu:
Trì Tự: …
Lời này anh không có cách nào trả lời lại được.
*
Sáng sớm ngày tiếp theo, tài xế tiểu Trương đúng bảy giờ mười lăm đưa Cố Ý tới trường học, chạng vạng tối năm giờ bốn mươi sau khi tan lớp anh liền chờ ở cổng trường học, Lương Tiểu Cảnh cứ mười phút gửi cho anh một tin nhắn ngắn, xác nhận Cố Ý có rời trường đúng lúc không.
Dưới sự theo dõi nghiêm khắc của mẹ, Cố Ý sống không bằng chết.
Trong giờ học buổi sáng ngày thứ ba rời khỏi ký túc, cô uể oải gục xuống bàn, suy tính về tương lai bi thảm của mình.
Hạ Vũ Tâm cố gắng tìm cách trêu chọc cho cô vui vẻ.
”Này này, ngày hôm qua cậu chọn môn thể dục gì?”
Cố Ý cũng không ngẩng đầu lên: ”Nghe cậu, chọn bóng chuyền.”
”Cậu không phải định chọn bóng rổ sao?”
”Ôi, Ăn cá ở lớp 15, cách tớ rất xa, tớ chọn bóng rổ có ích sao?”
Hạ Vũ Tâm nhướn đôi mày thanh tú:
”Nói cho cậu tin tức tốt, cậu còn chưa xem thông báo tổ dạy thể dục sao? Chúng ta và lớp 15 cùng một giờ học thể dục, chiều thứ năm một hai tiết.”
Cố Ý chợt chống người đứng lên: ”Thật?”
”Ừ, ba lớp khoa học tự nhiên cùng một lớp khoa học xã hội thành một tổ, lớp 1, 2, 3 chúng ta rút được lớp 15.”
Cố Ý lập tức có động lực rồi.
Kết quả của có động lực, chính là ở trong giờ học cầm bình nước đi trên hành lang lắc lư, mong đợi trêu chọc một người nào đó đi đựng nước dưới lầu.
”Hi, anh đẹp trai.”
Trì Tự: …
Anh có chút hối hận vì xuống lấy nước rồi.
”Tớ hỏi cậu nha.” Cố Ý tiến tới bên người anh, ”Lâm Mông ngồi ở hàng thứ mấy?”
Trì Tự: ”Tôi không biết.”
Cố Ý mở to hai mắt.
Câu trả lời này có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, so với câu cô mong đợi ”Cách tôi rất xa” càng làm cô hài lòng.
Trì Tự bổ sung một câu: ”Nam sinh tập trung ở phía sau, trong vòng chu vi 1.5 mét không có nữ sinh.”
Nói xong, anh mới ý thức hình như Cố Ý không hỏi nhiều như vậy.
Trong lòng Cố thiên kim vô cùng rạo rực, khuôn mặt đầy hoa đào.
”Chúng ta…” Cố Ý vừa định cùng anh đi lấy nước, bỗng nhiên đưa tay vịn cánh tay anh, một tay khác che chặc bụng. ”Ôi ôi ôi..”
Trì Tự cúi người xuống: ”Làm sao vậy?”
Bụng dưới đau như kim đâm vậy, trán Cố Ý đổ mồ hôi, mặt lại căng đến đỏ bừng.
Sợ là ngày đó đã đến rồi, sao có thể hết lần này tới lần khác ở trước mặt anh…
Trì Tự có chút hoảng hốt, vội vàng đỡ vững cô, nhưng có thế thấy được Cố Ý không dấu vết tránh đi.
”Cái đó, tớ đi nhà vệ sinh đây…”
Trì Tự đại khái hiểu chuyện gì xảy ra, gò má ửng đỏ: ”Ừ.”
Cố Ý nói là đi nhà vệ sinh, kỳ thực là hóp lưng lại như mèo trốn vào trong lớp, nửa phút sau lại đi ra, sững sốt:
”Cậu sao còn…”
Vừa nói, cô vừa ấn túi áo quần cộm lên, hạ thân cảm giác đau hơi chậm, nhưng vẫn luống cuống.
Cách đó vài mét, thiếu niên cao gầy tựa vào lan can, sắc mặt phức tạp mà do dự.
Hình như cũng không có chuyện gì…Nếu không thì đi thôi.
Trong lòng vừa mới quyết định như vậy, chuông điện tử trên tường bên ngoài phòng học bỗng nhiên vang lên đột ngột.
Tiếng kêu ”Hú hú” liên tục kéo dài, lực xuyên thấu cực mạnh.
”Phòng không báo động vang lên!”
”Là diễn tập sơ tán chấn động, nhanh lên một chút nhanh lên một chút!”
Đầu tiên những học sinh đang đi bộ chậm rãi trên hành lang như chim sợ ná, vội vàng tuôn ra hai bên đông tây hành lang.
Vài ngày trước ở đảo Thiên Bảo xảy ra trận động đất 4.5 độ richter, chấn cảm ở Dung Châu rất rõ ràng, hiệu trưởng còn đề cập trong buổi họp đầu tuần sẽ tiến hành diễn tập sơ tán chấn động đột kích, để cho học sinh chuẩn bị ”chạy thoát thân” bất cứ lúc nào, trường học cũng sẽ phái người chỉ huy giám sát quá trình sơ tán.
Cố Ý ngây ngô đứng giữa hành lang liên tiếp bị mấy người bạn học đụng vào, đang lúc đầu óc choáng váng, thì có người đỡ bả vai vững vàng, lòng bàn tay ấm áp.
Trì Tự đem cô khóa sau lưng, đi ngược lại dòng người mãnh liệt tới phòng vệ sinh.
”Phiền toán nhường một chút.”
”Xin lỗi, nhường một chút.”
Một tay anh ôm vai cô giữ bên người, một tay khác đẩy đám người ra hai bên, bóng lưng cao lớn tạo thành chỗ lánh nạn giữa dòng nước lũ.
Bụng dưới Cố Ý ngày càng đau trầm trọng hơn, trái tim cũng đập không nhạy, tâm thất thắt chặt.
Thật vất vả mới chen được đến cửa phòng vệ sinh, Cố Ý trước khi vào cửa đặc biệt nhắc nhở anh đi trước, Trì Tự gật đầu một cái, cô mới an tâm đi vào.
Giọng chủ nhiệm khoa đức dục oang oang từ loa radio một đường truyền vào nhà vệ sinh nữ ở xa:
”Hai phút rồi, các bạn học, đã qua hai phút!”
Cố Ý thay xong băng dì cả, vịn tường đứng lên, thấp giọng lầu bầu nói:
”Cầu ngài đừng nói nữa, ngài càng nói con càng đau.”
Ngày đầu kinh nguyệt ít, Cố Ý kiểm tra quần áo không phát hiện bất cứ dấu vết gì, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cô nghiêm túc chà xát hai tay sạch sẽ, lại cầm khăn giấy lau khô, lúc này mới xoa bụng đi ra phòng vệ sinh.
Trên hành lang lầu một chỉ còn lại lẻ tẻ vài bạn học chạy như điên, Cố Ý nhất thời có chút lo lắng.
Cô khẽ cắn răng, bước nhanh quẹo vào hành lang phía tây, bất thình lình gặp Trì Tự.
”Cậu sao không đi vậy! Hiệu trưởng nói năm phút bên trong phải…”
Trì Tự ra hiệu cô im lặng, cầm cổ tay cô rồi cùng nhau đi xuống.
Cố Ý ngậm miệng không nói, trong lòng vừa vui vừa giận.
Xuống đến nửa lầu, Trì Tự đột nhiên dừng bước, thấp giọng nói: ”Bên này không đi được.”
Phía dưới lầu có hai thầy thể dục trông coi, bọn họ mới bắt được một vài học sinh tới chậm, đang vỗ đầu giáo huấn họ.
Lúc này Cố Ý hoàn toàn không chú ý đến thân thể khó chịu, trong đầu tràn ngập sự phấn khích và hưng phấn khó mà nói được.
”Nếu không chúng ta đừng đi, trở về phòng học đi?”
Trì Tự lắc đầu: ”Đợi một lát trong giờ học thể dục sẽ phải đếm số người.”
”…”
Bọn họ lén lén lút lút đi vòng qua hành lang tầng cao bên cạnh, ánh mắt không hẹn mà cùng lưu lại chỗ cửa sổ thấp chỉ cao cỡ nửa người phía sau bức tường.
Ngoài cửa sổ là vùng núi sau trường, yên tĩnh hẻo lánh, đường vòng chính là lựa chọn tốt nhất.
Độ cao của cái cửa sổ thấp này so với hàng rào trường thấp hơn ít nhất một nửa, nếu vào ngày thường, Cố Ý nhất định có thể trèo lên được, nhưng hôm nay…
Cô ngay cả chân cũng không nhấc lên được.
”Câu leo qua được không?”
”Hình như không được…” Cố Ý nắm chặt quả đấm, ”Hay là cậu đi trước đi, cậu chạy mau đi…Này!”
Cô kêu lên một tiếng, ngón tay không khỏi nắm lấy cổ áo trắng như tuyết của thiếu niên.
Trì Tự khom người ôm ngang cô lên, vẻ mặt tĩnh táo mà trấn định, chỉ có hàm xương gò má hơi căng thẳng.
”Này này này! Cậu làm gì vậy!”
Trong nháy mắt Cố Ý mặt đỏ bừng mắc cỡ, tay phải đấm lên lưng anh hai cái.
”Ôm chặt bả vai tôi.” Anh không nói lời nào mà ra lệnh, ”Nhanh lên một chút.”
Lúc đó Cố Ý hốt hoảng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, cơ thể nhấc cao trong không trung dán chặt anh, máu toàn thân như muốn chảy ngược.
Trì Tự ôm cô đưa ra ngoài cửa sổ, hỏi: ”Có thể nhảy không?”
Cố Ý gật đầu.
Trì Tự hết sức cố gắng thả cô xuống thấp nhất, tiếp đó một trước một sau buông tay ra.
Giống như ngồi cáp treo vậy, thoáng cái cô liền ra bên ngoài, lúc hai chân cô đặt xuống đất đã tê rần hai giây.
Thiếu niên một tay chống bệ cửa sổ, không tốn chút sức nào leo qua tới bên người cô.
Đầu Cố Ý lúc này còn chưa hoạt động.
Trì Tự chạy về phía trước hai bước, vừa quay đầu nhìn cô, nhíu mày:
”Còn chờ cái gì nữa?”
Anh chẳng qua là tùy ý hướng phía cô phất phất tay, không nghĩ tới cô gái nhỏ sau khi lấy lại tinh thần thì xông lên trực tiếp cầm anh anh, lòng bàn tay kề nhau.
Bàn tay nhỏ bé của con gái mềm mại không xương, nhưng lại nắm chặt tay anh.
Trì Tự thoáng quay mặt chỗ khác, cũng không hất ra:
”Từ phòng căn tin đi xuyên qua.”
”OK.”
Thiếu niên người cao chân dài, nhưng lại cố ý thả chậm tốc độ phối hợp với tốc độ rùa chạy của cô.
Trên đường trường, cứ cách mười mấy mét lại có tiếng loa radio, giọng chủ nhiệm khoa đức dục hùng hồn có lực từ bốn phía tám hướng bao vây hai người bọn họ:
”Năm phút rưỡi rồi, theo sự ước tính bằng mắt của tôi, phần lớn bạn học đã tránh được một nạn, còn những bạn học chưa tới thao trường, các bạn đã vinh quang tử trận.”
Cố Ý sau khi nghe xong, cười hổn hển:
”Tớ…Ha ha…Tớ đã chết…”
Trì Tự nhếch môi dưới, cố gắng nhịn cười.
”Làm sao bây giờ, tớ hại cậu cũng chết rồi…”
Anh lắc đầu một cái, từ chối cho ý kiến.
Báo động phòng không vang lên khắp các con đường vằn vẻ, Trì Tự hít sâu một hơi, là hương hoa phụ tử đầu thu thoang thoảng.
Anh nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm chìm giữa tiếng vang báo động phòng không:
”Không người nào có thể hại tôi, trừ phi là tôi tự nguyện.”