Phong Mang

Chương 3: Tiêu chuẩn “cỡ nào cũng dính”


Đọc truyện Phong Mang – Chương 3: Tiêu chuẩn “cỡ nào cũng dính”

Edit: Gấu và Thỏ

* * *

[Nguyên văn của tựa chương là “Tiêu chuẩn ‘nằm thương”, nằm thương ở đây mang nghĩa kiểu như nằm cũng trúng đạn ấy]

Một chiếc xe hơi xa hoa đang đỗ trên đường cái chậm rãi lăn bánh, ngồi trong xe là con át chủ bài giám chế Lương Cảnh của công ty điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh, cùng với một nữ diễn viên mới vào nghề không lâu nhưng hậu phương cực kỳ vững chắc – Đào Duẫn Duẫn.

Lương Cảnh đã từng làm giám chế, cũng đã từng làm đạo diễn, tạo ra không ít kiệt tác, quyền lực trong showbiz đương nhiên không cần nói nhiều. Nhưng lúc này, hắn không thể không dặn dò Đào Duẫn Duẫn.


“Bộ phim này là Vương tổng tự mình chuẩn bị, nhân vật hầu như do ngài ấy quyết định, đạo diễn không có bao nhiêu tiếng nói trong này. Vai nữ chính cô đừng quá mơ tưởng, trong đó có một nhân vật tương đối tốt, có giành được hay không phụ thuộc vào biểu hiện hôm nay của cô. Cô nên biết là Vương tổng không định một mình gặp diễn viên, hôm nay tôi lấy lý do tán gẫu về phim mới tranh thủ được nửa tiếng.”

Đào Duẫn Duẫn khẽ cắn cắn cặp môi đỏ tươi, “Kia… Vương tổng có đặc biệt thích cái gì không?”

“Mấy cái đặc biệt thích gì đó cô chết tâm đi, ngài ấy là một người cực kỳ đơn giản, vô cùng nghiêm túc chăm chỉ, cho dù có muốn quy tắc ngầm cũng không ngầm lên đầu cô đâu.”

[quy tắc ngầm (trong giới giải trí thì) nghĩa là vụ mấy người abcxyz với mấy ông lớn để được nâng đỡ, là đi cửa sau bằng thân thể á]

Đào Duẫn Duẫn không thể yên lòng, “Vậy ngài ấy có chán ghét gì không? Anh nói cho tôi biết ngài ấy ghét loại người kiểu gì? Để tí nữa đỡ phải phạm những lỗi đó.”

Lương Cảnh nghĩ nghĩ, từ tốn nói: “Thứ nhất, ngài ấy ghét loại người hoa tâm háo sắc, lưu manh không đứng đắn, mặc dù đây là mấy thứ của đàn ông nhưng cô cũng nên giữ vẻ đoan trang đúng mực. Thứ hai, ngài ấy ghét loại ba hoa khoác lác, khoe khoang bản thân. Thứ ba, ngài ấy ghét loại người chậm chậm chạp chạp, càu nhà càu nhàu, cô tốt nhất nên nói chuyện lưu loát một chút. Thứ tư, là tâm cơ, đặc biệt hay tính kế người khác, cô không cần thể hiện quá khôn khéo. Thứ năm, ngài ấy là người theo chủ nghĩa vô thần, ghét nhất người mê tín, ngàn vạn lần đừng phát ngôn ra mấy câu mê tín.”

Đào Duẫn Duẫn đầu muốn to ra thêm một chút, “Trời ạ, yêu cầu nhiều quá vậy?”

“Cái này mà nhiều?” Lương Cảnh bĩu môi, “Cô có biết yêu cầu ngoại hình của vai nam chính như thế nào không? Người cao 1m80, mông to 102,9cm, đùi dài 58,5 cm, cẳng chân dài 51,7 cm, nhiều một xăng ít một xăng đều không được.”


Đào Duẫn Duẫn trừng lớn mắt, “Không phải chứ? Khó như vậy?”

“Không có cách nào khác, xuất thân từ khoa học tự nhiên nên đối với mấy con số có chấp niệm tới biến thái. Hơn nữa khi lên phim động tác diễn với chân xuất hiện khá nhiều, là nhà sản xuất có tiếng, hình ảnh tinh tế sẽ làm tăng thêm hiệu quả ảnh hưởng thị giác.

“Vậy ngài ấy trực tiếp tìm người mẫu cho rồi.” Đào Duẫn Duẫn nói.

Lương Cảnh cười hừ một tiếng, “Cô nghĩ là tôi chưa tìm thử sao? Vấn đề là người mẫu cũng không có ai đủ tiêu chuẩn hết! Thời gian gần đây chọn người đến mức trong đầu toàn là số liệu, cơ bản liếc mắt một cái có thể nhìn ra 3 số đo của cô luôn.”

“Thiệt giả?” Đào Duẫn Duẫn nghi ngờ.

Lương Cảnh đầy tự tin phun ra ba con số, “93, 62, 95.”


Đào Duẫn Duẫn che miệng. “Anh… anh phải trải qua bao nhiêu tra tấn mới có thể luyện ra loại khả năng này nha!”

“Tôi hoài nghi ngài ấy rõ ràng không muốn để tôi thông qua thử thách lần này, dáng người nghịch thiên như vậy tìm đâu cho ra được? Người cao 1m80 làm sao chân có thể dài tới 1m10? Làm sao mông có thể to 103cm đây? Cho dù hai cái này may mắn tìm được, vậy lại còn 58,5 cm, 51,7 cm thì sao? Cho dù đặt trong khuôn đúc ra cũng chưa chắc đo tới chuẩn được như vậy? Quả thực là trò hề… trò hề mà…”

Lương Cảnh quay sang cửa kính xe ca thán một tiếng, đột nhiên mặt trắng bệch.

Trên rào chắn xuất hiện một cặp chân thật dài, tấm lưng lỏa lồ hoàn mỹ phơi trong gió, thắt lưng trần lại càng khiến cặp chân dài gợi cảm nổi bật. 180, 102.9, 58.5, 51.7… nếu không có hốc mắt giữ lại, phỏng chừng tròng mắt của Lương Cảnh sớm đã nhảy ra ngoài.

“Nhanh, nhanh rẽ vào chỗ kia, chạy xe sát làn đường bên cạnh nhanh!!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.