Phong Mang

Chương 288: Đủ loại rối rắm


Đọc truyện Phong Mang – Chương 288: Đủ loại rối rắm

Vì thế, thừa dịp thứ sáu Ngụy Vân đi vắng, Thân Xuyên lại một lần lấy máy ảnh ra.

Lúc này, cậu đang ngủ ở phòng khách, nơi mà cậu phát hiện ra điểm quỷ dị của ảnh chụp, máy quay cũng đồng dạng đặt ở trên mặt tủ phòng khách.

Nửa đêm, cậu giật mình tỉnh lại, mở mắt ra đầu tiên là nhìn đến mặt tủ.

Camera không còn nữa!

Quả nhiên không thấy…

Cuối cùng, Thân Xuyên thế nhưng ở phát hiện máy quay ở trên bệ cửa sổ.

Người xem lạnh sống lưng.

Bởi vì một màn này nhìn như thực quỷ dị, trên thực tế lại thường xảy ra ở trong sinh hoạt hàng ngày. Cũng chính là một ngày trước ngươi cất kỹ gì đó, ngày hôm sau tìm ra lại cũng không phải ở vị trí kia nữa. Ngươi cho là là ngươi đã quên, trên thực tế vị trí của nó thật sự thay đổi.

Thân Xuyên bấm máy quay phim.

Tìm đến album ảnh kia, bên trong không hề có ảnh trong chuyến du lịch, Thân Xuyên từng trang từng trang lật ra trước máy quay.

Tấm cuối cùng, ảnh hồ sơ của Ngụy Vân, mặt sau ảnh chụp viết hai chữ —— di ảnh.

Thân Xuyên đặc biệt xem qua video vừa thu, xác nhận toàn bộ màn vừa rồi đều đã ghi lại.

Sau đó, Thân Xuyên bỏ camera vào ngăn tủ.

Sáng sớm hôm sau, camera vẫn ở đó.

Thân Xuyên ấy camera tới, phát cảnh tượng ghi lại tối hôm qua.

Tay cậu đang run.

Tâm người xem cũng treo ngược.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, bàn tay Thân Xuyên từ run rẩy đến cứng ngắc, bởi vì cậu chứng kiến chính mình từ đầu đến cuối đều ở ngủ trên giường, không mảy may cử động.

Buổi chiều, cậu lại đi tìm vị bác sĩ nổi tiếng.

“Thế nào? Tốt hơn chưa?” Bác sĩ hỏi.

Thân Xuyên gật gật đầu.

Bác sĩ lại trêu chọc nói: “Có phải cậu phát hiện bằng hữu kia vẫn đang sống đến khỏe mạnh không?”


Thân Xuyên lại gật đầu.

Bác sĩ vừa định giảm bớt liều thuốc cho Thân Xuyên, Thân Xuyên lại lần nữa mở miệng.

“Tôi nghi ngờ tôi đang sống ở hai thế giới.”

Bàn tay cầm bút của bác sĩ mãnh liệt run run một trận.

Này… bệnh thần kinh này lại tăng theo cấp bậc luỹ thừa sao?

Trong lòng Nguyên Trạch hừ lạnh, nhân vật này để Hạ Dương Trác diễn thật sự là quá uổng phí rồi, hẳn là để Hàn Đông diễn, hắn nhất định có thể đem công phu thần thần cằn nhằn này diễn đến thật sống động.

Mặc dù biết Thân Xuyên là đang nói bậy, nhưng làm một bác sĩ, muốn phán đoán bệnh tình, nhất định phải theo phân tích từ nhiều phương diện cùng lý giải.Vì thế bác sĩ tiếp tục gặng hỏi: “Hai thế giới?”

“Đúng, ban ngày một thế giới, ban đêm sau khi ngủ lại một thế giới khác.”

“Vậy cậu như thế nào xác định đây không phải là mộng?”

Thân Xuyên rất kiên định lắc đầu: “Tôi đã từng mộng, mộng là không logic lại không biết mở đầu, nhưng hết thảy tôi trải qua lại rất có logic, vả lại mỗi lần đều biết khi nào thì bắt đầu.”

Nghe nói như thế, bác sĩ cũng có chút hứng thú.

“Ý của cậu, mỗi lần cậu mơ hết thảy đều là thế giới chân thực có quy tắc?”

Thân Xuyên gật gật đầu: “Trừ bỏ một biến hóa nhỏ, còn lại đều giống như thế giới thật.”

“Biến hóa nhỏ?”

Thân Xuyên chần chờ lúc lâu mới mở miệng: “Chính là tại thế giới kia, cậu ấy đã chết.”

Được rồi, nói đến nói đi vẫn là cảm thấy Ngụy Vân đã chết.

“Vậy cậu như thế nào phán đoán hắn đã chết đây?”

Thân Xuyên nói: “Từ sau vụ tai nạn xe kia, tất cả ảnh chụp của cậu ấy đều không thấy, quần áo cũng tất cả đều biến mất.”

“Cũng chính là cậu cảm thấy, tại thế giới đó, vụ tai nạn xe kia là tồn tại chân thật?”

Thân Xuyên gật gật đầu.

“Nếu như vậy, cậu như thế nào lại nhìn thấy hắn ở trên bồn cầu buồng vệ sinh?”

Thân Xuyên nói: “Tôi cảm thấy ở cái thế giới kia tôi đã bị bệnh tâm thần phân liệt.”


“Dựa vào đâu thấy được?”

“Bởi vì ở trong thế giới thật, nếu tôi gặp phải chuyện như vậy, nhất định sẽ bị tâm thần phân liệt.”

Bác sĩ gật gật đầu: “Tôi cũng không hề nghi ngờ.”

Vài người xem cười vang.

Bác sĩ nói cũng đều là lời nói thật, Thân Xuyên bất quá gặp mấy giấc mộng đã bị bức thành như vậy, nếu Ngụy Vân chết thật, Thân Xuyên khẳng định sẽ tinh thần thất thường.

Bác sĩ đột nhiên nhớ tới Thân Xuyên từng nói qua với mình về việc thấy ảnh chụp lúc nhỏ của Ngụy Vân, cũng chính là tấm hình viết “Thương tiếc bạn cùng chơi lúc nhỏ” kia.

“Cậu lại giải thích thế nào đây?” Bác sĩ hỏi.

Thân Xuyên nói: “Cái này hoàn toàn chứng minh tôi ở cái thế giới kia là bị tâm thần phân liệt, ở trong thế giới đó, Ngụy Vân lúc nhỏ đã trải qua một vụ tai nạn xe, nhưng mà may mắn thoát chết, có điều tất cả chuyện này gây cho tôi một bóng ma tâm lý quá lớn, cho nên ngẫu nhiên sẽ toát ra cảnh tượng cậu ấy lúc nhỏ bị tai nạn giao thông chết cùng với nhìn thấy ảo ảnh lúc nhỏ của cậu ấy.”

“Cũng chính là ở thế giới kia cậu cảm thấy thật sự nhìn thấy Di ảnh của hắn, mà ảnh Thương tiếc bạn cùng chơi lúc nhỏ là ảo giác của cậu sau khi bị tâm thần phân liệt?”

Thân Xuyên gật gật đầu, cậu là thông qua giấc mộng kia của mình đoán như vậy.

Dù sao cái mộng trong mộng kia, cảnh trong mơ tầng thứ nhất Ngụy Vân lúc nhỏ bị chết, thế nhưng sau khi bừng tỉnh tiến nhập cảnh trong mơ tầng thứ hai, Ngụy Vân lúc nhỏ may mắn thoát chết, lớn lên lại không thể may mắn, đây mới là cái cậu gọi thế giới kia, cũng chứng tỏ Ngụy Vân lúc nhỏ chết chỉ là một giấc mộng ở thế giới kia của mình.”Hảo, tôi hiểu rồi, tôi đề nghị cậu đêm nay sau khi thức dậy xem lại kia đoạn băng ghi hình kia.” Bác sĩ nói.

Thân Xuyên gật gật đầu.

Sau khi Thân Xuyên rời khỏi, bác sĩ như trút được gánh nặng xoa xoa cái trán đầy mồ hôi.

Trợ lí ở một bên trêu ghẹo: “Gặp được bệnh nhân IQ cao như vậy, thật sự là khó xử ngài rồi.”

Bác sĩ cũng cảm khái: “Hàn huyên lâu như vậy, thế nhưng phát hiện logic của cậu ta rất chặt chẽ cẩn thận, hoàn toàn không giống người có bệnh tâm thần, phải là người viết tiểu thuyết trinh thám đi?”

“Ý của ngài là tẩu hỏa nhập ma?”

“Có thể.”

“Ha ha ha…”

Đương nhiên, loại lạc quan này chỉ giới hạn cho bác sĩ cùng trợ thủ của ông, trong lòng người xem nhưng không nhẹ nhàng như vậy, bởi vì bọn họ mơ hồ cảm thấy, Thân Xuyên nói… thật.

Nguyên Trạch ban đầu chỉ là ôm tâm tính tùy tiện xem qua, giờ này khắc này đã muốn nín thở ngưng thần ngồi đó, ánh mắt sắc bén chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình lớn.


Buổi tối, Thân Xuyên mang tâm tình phức tạp đi ngủ.

Ngụy Vân nằm ngủ ở phòng mình.

Nửa đêm, Thân Xuyên tỉnh lại.

Máy quay kia còn trong ngăn tủ.

Cậu mang tâm tình phức tạp từng bước hướng tới máy quay.

Môi Hạ Dương Trác run rẩy, quá trình dài đến hai phút trong màn ảnh chưa nháy mắt một lần, đem loại mâu thuẫn sợ hãi này suy diễn đến đỉnh cao.

Ngay cả đám fan nữ luôn luôn chú ý đến khuôn mặt của cậu, giờ này khắc này tâm đều nhéo lên theo.

Nếu, nếu bên trong máy quay này không phải nội dụng mà ban ngày Thân Xuyên đã xem, mà là bản ghi tối hôm qua, liền chứng minh thật sự tồn tại thế giới kia.

Tay Hạ Dương Trác run rẩy bật máy quay lên.

Cả rạp chiếu phim im lặng đến chỉ nghe thấy tiếng thở dốc hết đợt này đến đợt khác.

Máy quay mới vừa mở, người xem liền kinh hô.

“A a a… Không phải, không phải đoạn xem lúc ban ngày.”

“Thiên a, thật kích thích.”

“Làm tôi sợ muốn chết.”

“…”

Bởi vì mở đầu đoạn băng Thân Xuyên xem lúc ban ngày là ngủ ở trên ghế sa lon, mà bây giờ xem trong màn ảnh này, lại là hành động trước máy quay đêm qua.

Ngay khi người xem lạnh người rồi thầm hô kích thích, kích thích hơn nữa lại đến đây.

Thân Xuyên đem album kia nâng đến trước camera.

Tựa như đêm qua.

Mở ra, không có ảnh du lịch.

Tiếp tục lật qua, vẫn là trống không, tiếp tục lật, như cũ là trống không… ảnh hồ sơ, cả ảnh Ngụy Vân Trường sau khi lớn, cũng không thấy.

Chỉ riêng còn lại tấm ảnh Ngụy Vân thuở nhỏ.

Trong màn hình máy quay, mặt Thân Xuyên không chút thay đổi lấy ra ảnh chụp chân dung Tây Tây.

Tiếp theo, là mặt sau.

“A —— “


Có người xem cơ hồ từ trên ghế ngồi bắn lên.

Mặt sau ảnh chụp, chính là viết bảy chữ kia—— “Thương tiếc bạn cùng chơi lúc nhỏ.”

Camera trong tay Thân Xuyên rơi xuống mặt đất.

Mặt không còn chút máu.

Cậu nâng lên hai chân cứng ngắc, chậm rãi đi đến cửa phòng Ngụy Vân.

Nếu sau đó, trong phòng là Ngụy Vân ngủ yên, chứng minh thật sự là đầu óc cậu bất thường.

Nhưng mà sau khi cửa mở, mọi người, ngay cả Nguyên Trạch, đều ở một khắc này đông cứng.

Đây là một cái phòng nhi đồng.

Toàn bộ hết thảy đều là đồ dùng của tiểu hài tử, quần áo trẻ em, giường nhỏ, bàn nhỏ, ghế nhỏ…

Chỉ là, để đã lâu rồi.

Hết thảy trước mắt đã chứng minh, ảnh chụp Ngụy Vân lúc nhỏ vừa mới xem, không phải là ảo giác trong thế giới kia của Thân Xuyên, mà lại là một thế giới khác nữa.

Bởi vì ảo giác là không thể nào bị ghi lại.

Mà ở trong thế giới đó, Ngụy Vân lúc nhỏ đã chết.

Lúc này, phía sau Thân Xuyên đột nhiên vang lên một trận tiếng trẻ con.

“Bạn tốt, tay trong tay, qua đường cái, cùng đi, bạn tốt, tay trong tay, qua đường cái, cùng đi…”

Thân Xuyên chậm rãi quay đầu.

Tây Tây đang đứng ở phía sau cậu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, diễn cảm vô hồn nhìn cậu, miệng liên tục lặp lại bốn câu này.

Thân Xuyên giống như phát điên chạy về phòng.

Mở cửa, lại chứng kiến Ngụy Vân đã trưởng thành nằm ở trên giường của mình, cả người đều là máu run rẩy, bộ dáng kia không khác gì lúc bị nghiền áp trong vụ tai nạn.

“A a a a —— “

Thân Xuyên lần thứ hai xông ra ngoài, bởi vì chạy trốn quá nhanh, không cẩn thận bị vấp phải máy quay phim trên mặt đất ngã nhào.

Mặt dán trên mặt đất, ánh mắt hoảng sợ trừng nhìn màn hình.

Trên đó đang phát lại cảnh tượng ghi lại vừa rồi.

Không có Tây Tây, không có Ngụy Vân.

Chỉ có một mình cậu đang chạy…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.