Đọc truyện Phong Mang – Chương 279: Bị đánh
Không lâu sau khi nghi thức bắt đầu, Tây Tây liền đại diện diễn viên lên sân đấu phát biểu.
Nếu là những nhi đồng cùng tuổi khác, nhìn thấy loại tình huống này đã sớm sợ tới mức nói không ra lời. Tây Tây lại vững vàng bước đi, đôi mắt nhỏ liếc nhìn mọi người miễn bàn có bao nhiêu thần.
“Cảm tạ các bằng hữu truyền thông đến tham dự tiệc hơ khô thẻ tre của 《 Trộm Ảnh 2》, cháu đại diện cho toàn bộ diễn viên bày tỏ lòng hoan nghênh nhiệt liệt…” Nói xong tự mình đưa tiểu bàn tay lên vỗ trước.
Dưới đài một mảnh tiếng vỗ tay cùng tiếng cười.
Đứa nhỏ này thật là đáng yêu.
Hơn nữa kiểu cách đáng yêu không phải chu môi bán manh, mà là ngoại hình tinh quái cùng khí chất trầm ổn hình thành một loại manh đối lập, đặc biệt ấn tượng.
Tây Tây không kiêu không vội tiếp tục nói: “Cháu còn muốn đại diện cho toàn bộ diễn viên cảm tạ nhóm thúc thúc, a di làm việc ở phía sau màn ảnh…” Nói xong lại trịnh trọng cúi người.
Thành viên đoàn phim phải gọi là một cái cảm động a.
Người cha và thân thích ngồi ở dưới đài vẻ mặt lại càng tự hào.
Phát biểu xong, MC lại hỏi Tây Tây: “《 Trộm Ảnh 1》 cháu đã xem chưa?”
Tây Tây gật gật đầu, “Đã xem.”
MC kinh ngạc, “Cháu nhỏ như vậy cũng xem phim kịnh dị?”
“Không riêng phim kịnh dị, cháu cái gì cũng đã xem.”
Ánh mắt MC sáng lên, “Vậy cháu cho chúng ta mấy câu đánh giá 《 Trộm Ảnh 1》 được chứ?”
Mọi người cơ hồ không ôm bao nhiêu hi vọng đối với câu trả lời của Tây Tây, dù sao mới là nhi đồng bảy tám tuổi, có thể xem hiểu cái gì đây? Có chăng chỉ là “Thật đáng sợ”, “Thật kích thích” linh tinh.
Không nghĩ tới, Tây Tây trầm tư một lát nói: “Kinh sợ có thừa, hồi hộp không đủ, trinh thám có hạn, manh mối đơn nhất.”
Lời vừa nói ra, mọi người ồn ào.
Nhi đồng nhà ai mà lợi hại như vậy?
MC lập tức lại hỏi: “Kia nếu so sánh 《 Trộm Ảnh 1》 cùng 《 Trộm Ảnh 2》, cháu cho rằng phần nào xuất sắc hơn?”
Tây Tây không nghĩ ngợi nói: “Hai.”
“Có lòng tin như vậy?” MC lại hỏi.
Tây Tây nói: “Sở dĩ thúc có nghi ngờ như vậy, là bởi vì còn chưa có xem 《 Trộm Ảnh 2》.”
Rất nhiều người đều giống như MC, đầu tiên là biểu cảm bị ngưng trọng, kế tiếp liền là tiếng vỗ tay sấm dậy.
Nhất là nhân viên đoàn phim, quá phấn chấn lòng người chứ?
Kế tiếp, Tây Tây lại biểu diễn chơi rubic, tuyệt kỹ tính nhẩm nhanh kinh người, quả thực là đủ khoe khoang a.
Người bên cạnh Hàn Đông kéo hắn lại ý vị hỏi.
“Đây là nhi đồng nhà cậu?”
“Như thế nào dạy dỗ được ra a?”
“Cha mẹ nó chắc là rất lợi hại chứ?”Cảm giác đắc ý kia của Hàn Đông so với chính mình lấy thưởng ảnh đế còn mãnh liệt hơn.
…
Tâm tình áp lực nhiều ngày của Du Minh, cũng bởi vì bạn nhỏ Tây Tây nhiệt náo mà thoải mái hơn không ít.
Đang muốn gắp mấy miếng thịt xoa dịu cái dạ dày đã chịu hành hạ thời gian dài, lại có người ghé đến bên cạnh cậu nói nhỏ.
“Bên ngoài có người tìm.”
Du Minh biết lần này ra ngoài lành ít dữ nhiều, nhưng là vì chút khả năng cực kì mong manh được nhìn thấy Hạ Hoằng Uy, cậu vẫn là nghĩa vô phản cố đi ra ngoài.
“Du tiên sinh, có người muốn gặp riêng ngài, xin ngài cho mấy người này tránh đi một chút?” Một nam nhân nho nhã lễ độ xin chỉ thị.
Hai bảo tiêu của Du Minh lập tức cự tuyệt, “Không được, chúng tôi nhất định phải đi cùng Du tiên sinh.”
Nam nhân cũng không nói thêm lời nào, quay đầu bước đi.
Du Minh lập tức chạy tới túm gã lại.
“Tôi đi.”
Trợ lý vội kêu: “Du…”
Du Minh trực tiếp ngắt lời, “Các chờ ở đây là được rồi.”
Nói xong, Du Minh liền cùng nam nhân kia đi tới một hẻm nhỏ vắng vẻ.
Vừa đến, Du Minh không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, lại bị nam nhân đồng hành đá một cước ngã trên mặt đất.
Cậu nháy mắt hiểu ra sao lại thế này rồi.
Nhưng thời điểm này muốn chạy cũng đã chậm, bảy tám người bịt mặt vọt ra, ấn giữ cậu lại hành hung một trận.
Du Minh tựa hồ sớm đã có chuẩn bị tâm lý, ôm đầu cuộn tròn trên mặt đất, mặc cho nắm tay cùng mũi giày, đế giày vô tình xả tới, không hề có ý phản kháng.
Sảnh yến hội vẫn như trước phi thường náo nhiệt, không ai nhận ra đã thiếu một người.
Chỉ có Hàn Đông sau khi uống một ngụm rượu, đột nhiên cảm thấy ngực vô cớ khó chịu.
Đưa mắt nhìn bốn phía, cái thân ảnh cô độc vẫn một mực giấu mình vào trong góc kia không thấy nữa.
Hàn Đông vội lao ra khỏi khách sạn.
Thấy những người đi theo Du Minh đang bồn chồn lo lắng đứng ở cửa, trong lòng Hàn Đông lộp bộp.
“Người đâu?”
Trợ lý nói: “Bị một người dẫn đi rồi.”
“Các ngươi ngốc B a?” Hàn Đông gầm lên giận dữ, “Vì cái gì không đi theo?”
Trợ lý còn chưa kịp giải thích, Hàn Đông chỉ bằng cảm giác, liền chạy về hướng cái hẻm nhỏ kia.
Hai bảo tiêu của Du Minh cũng đồng thời chạy tới.
Hàn Đông từ thật xa chợt nghe thấy một trận vỗ tay cùng tiếng chửi bậy của một đám người.
“Tiện chủng, mày con mẹ nó nhiều năm như vậy phá của Hạ Hoằng Uy bao nhiêu tiền?”
“Thiếu thao gì đâu, thực con mẹ nó muốn cưỡng gian.”
“…”
Nghe đến mấy câu này, máu toàn thân Hàn Đông đều chảy ngược. Cơ hồ dùng tốc độ chạy nhanh nhất từ lúc sinh thời, thời điểm chạy đến, liền đâm một tên thô kệch cao lớn hung hăng nhất trong đó đến lảo đảo.
Tiếp theo, Hàn Đông túm cổ áo tên kia, đến trên mặt gã hai quyền tàn nhẫn, “Ta kháo cả nhà ngươi fuck con mẹ nó…”
Hai bảo tiêu kia cũng bắt đầu động thủ, những người khác vừa thấy tình thế này liền nhanh chân chạy trốn, bảo tiêu vốn định đuổi theo, nhưng lại sợ là kế điệu hổ ly sơn, chỉ có thể gắt gao coi chừng bên người Du Minh.
Thời điểm Hàn Đông qua đỡ Du Minh, cậu vẫn nằm co trên mặt đất run rẩy. Trên mặt trúng mấy chục quyền, đã sưng đến không ra dạng người rồi.
Hàn Đông đau lòng đến gào khóc, ôm Du Minh, nước mắt giống như phá vỡ tuyến lệ mà ào ra.
“Nguyên Trạch, ta thao mẹ ngươi, lão tử phải chỉnh chết ngươi.”
Hàn Đông nói xong muốn đứng dậy đuổi theo, nhưng vạt áo bị bàn tay đầy máu của Du Minh một mực nắm chặt.
“Cậu buông, tôi phải đi tìm hắn.”
Ngón tay mảnh khảnh kia của Du Minh không biết lấy từ đâu tới một cỗ lực, gắt gao nắm chặt không buông.
Nhưng Hàn Đông đã hoàn toàn mất lý trí rồi, tròng mắt đỏ ngầu cạy mở từng ngón tay Du Minh, tiếp theo không để ý người bên ngoài khuyên can, lái xe nghênh ngang rời đi.
Giờ này khắc này, Vương Trung Đỉnh vẫn không hề biết hết thảy đang phát sinh bên ngoài.
Còn đang bị mọi người thay nhau chúc rượu.
Trong đám này, mười người thì có chín là từng có giao hảo cùng Chu Lê, chuốc Vương Trung Đỉnh đến quả thực là có tư thế liều mạng.
“Vương tổng, xem thế trận này, phòng vé 《 Trộm Ảnh 2》 cơ hồ phải ngoài mười triệu, chén rượu này ngài nhất định phải nhận.”
“Phải rồi, tổng thu phòng vé của công ty chúng ta trong một năm cũng không đạt được con số này, ngài phải cho mấy người chúng tôi chút an ủi a, mọi người nói đúng hay không?”
“Vương tổng, bài phiến suất của rạp phim chúng tôi muốn kính ngài chén rượu này, có dám hay không chính ngài suy xét.”
(bài phiến suất: sắp xếp tỉ lệ chiếu phim, bài phiến suất càng cao thì suất chiếu càng nhiều)
“Đến, rót đầy.”
“…”
Chờ đến cuối Vương Trung Đỉnh đi ra khỏi khách sạn thì Hàn Đông đã sớm không thấy bóng.