Đọc truyện Phong Mang – Chương 275: Ngài thật khiến tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa
“Ý của anh lần này cũng là Vương Trung Đỉnh gây nên?” Nguyên Trạch cân nhắc không ra, “Động cơ phóng hỏa ở đâu?”
Trợ lý rụt rè nói: “Ngài lần trước… Không phải ở trước mặt người ta nói Hàn Đông không tốt sao?”
“Nhưng lúc đó y cũng tán thành.”
“Ngoài miệng tán thành, trong lòng chưa chắc là nghĩ như vậy.”
Nguyên Trạch vẫn là khó có thể chấp nhận, “Vương Trung Đỉnh cũng không cần làm đến bước này đi?”
Trợ lý xấu hổ, “Người ta có ngụy hay không, vừa rồi ngài còn chưa có thấy sao?”
(ngụy: đạo đức giả)
“Nhưng nhà là của y, chẳng lẽ chỉ bởi vì tôi nói vài câu không tốt về Hàn Đông, liền một mồi lửa thiêu hủy? Thanh niên mười bảy mười tám tuổi cũng chơi không đến loại điên này đi?”
Nguyên Trạch nói như thế, trợ lý cũng có chút chần chờ.
“Hơn nữa, sau khi cháy, Vương Trung Đỉnh vội vàng đến đây đòi người, chứng minh những việc trước đó căn bản không trong dự liệu.” Nguyên Trạch lại nói.
Trợ lý nhỏ giọng phản bác: “Nhưng là Hàn Đông không ai tiếp ứng, hắn là chạy đi như thế nào?”
“Ý của anh là Vương Trung Đỉnh sớm đã biết Hàn Đông ở đâu, chỉ là cố ý đến đây bới lông tìm vết?”
Trợ lý dừng một chút, nói: “Kỳ thật có thể đến chỗ Vương tổng tìm hiểu một chút.”
“Có ý tứ gì?”
“Nếu hiện tại Hàn Đông ở chỗ Vương tổng, chứng minh bọn họ sớm đã thông đồng rồi.”
Cứ việc cảm thấy loại kết luận này rất điên rồ, nhưng Nguyên Trạch vẫn đứng lên.
“Tôi phải đi thử xem, y rốt cuộc ngụy tới cái cảnh giới gì.”
…
Thái Bằng sau khi bị phun một câu tay thô ráp, liền trả thù vuốt qua vuốt lại mười mấy cái ở trên mặt Hàn Đông. Cảm giác thời gian thích hợp rồi, mới thả hắn ra.
Vương Trung Đỉnh mới đi tới nửa đường liền nhận được điện thoại của Nhị Lôi, báo cáo Hàn Đông đã an toàn trở lại.
Vương Trung Đỉnh vội vàng chạy về.
“Người đâu?” Hỏi Nhị Lôi.
Nhị Lôi chỉa chỉa vào trong buồng, “Còn ngủ đó.”
Vương Trung Đỉnh nhanh chóng tiến vào phòng ngủ, đem toàn thân Hàn Đông ra kiểm tra một phen, xác định hắn không bị bỏng chút nào, mới thở nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi ra ngoài, Vương Trung Đỉnh lại hỏi Nhị Lôi: “Cậu ấy là trở về từ đâu?”
Nhị Lôi chần chờ nửa ngày không mở miệng.
Vương Trung Đỉnh mơ hồ có dự cảm bất thường, nhưng vẫn phân phó: “Có chuyện nói thẳng.”
“Lúc Tiểu Lương phát hiện, cậu ấy đang ở… cửa phòng Thái Bằng.”Mặt Vương Trung Đỉnh cọ một cái liền đen.
Lần thứ hai quay đầu vào phòng, lại đem toàn thân Hàn Đông kiểm tra một trận.
Lần này không chỉ có dùng mắt nhìn, còn dùng cả mũi ngửi.
Rất rõ ràng, mùi trên mặt cùng các bộ phận khác không giống. =))))
Cứ việc Thái Bằng chỉ là sờ sờ mặt Hàn Đông, trong lòng Vương Trung Đỉnh vẫn là dị thường không thoải mái, lấy khăn nóng lau một lần lại một lần.
Thời điểm Nguyên Trạch tới, Vương Trung Đỉnh đang thoa kem dưỡng da cho Hàn Đông.
“Nguyên tổng, ngài không thể vào, Nguyên…”
Phịch một tiếng.
Cửa trực tiếp bị đẩy ra.
Tay Vương Trung Đỉnh còn đang vuốt ve trên mặt Hàn Đông, động tác dịu dàng chậm rãi kia, thực sự có loại tư thế “Bởi vì một câu nói bậy, liền muốn đốt người”.
“Vương Trung Đỉnh, ngài thật khiến cho tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Nói xong câu đó, Nguyên Trạch liền bưng lên một gương mặt âm trầm quay đầu rời đi.
Đến đây, Vương Trung Đỉnh cái gì cũng đều minh bạch rồi.
Người phóng hỏa là Thái Bằng, gã đoán được Hàn Đông sẽ đi tìm Nguyên Trạch tính sổ, cho nên cố ý mai phục, chờ Hàn Đông xuất hiện, mới dẫn lửa sang.
Gã lại biết Nguyên Trạch nhất định sẽ giam Hàn Đông lại, Vương Trung Đỉnh cũng sẽ đi tìm Nguyên Trạch đòi người, cho nên cố ý dẫn Hàn Đông tới nhà mình, chờ thời gian thích hợp mới thả hắn ra, xây dựng ra một tình huống Vương Trung Đỉnh đạo đức giả cố ý bới lông tìm vết.
Cứ như vậy, gã đã đốt nhà giáo huấn Nguyên Trạch, lại vu oan Vương Trung Đỉnh, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.
…
Nguyên Trạch sau khi trở về hỏi trợ lý: “Tên họ Thái kia vì sao lại bị đốt?”
Trợ lý nói: “Bởi vì họ Thái kia thích Hàn Đông.”
Nguyên Trạch quả thực muốn chửi tục.
“Những người này đầu óc đều có vấn đề sao? Bày đặt mỹ nữ không thích, đi thích cái cái loại đại tóc quăn không có gì tốt kia?”
Trợ lý vẻ mặt quẫn bách, “Tôi cũng rất khó hiểu.”
“Tôi hỏi anh, trên đảo này còn có người nào tính hướng bình thường không?”
Trợ lý âm thầm đếm, “Có vẻ như không còn mấy đâu.”
“Không được, tôi không thể để cho Hạ Hoằng Uy ở lại loại hoàn cảnh này, càng chờ lâu càng cảm thấy đồng tính luyến ái là thứ đương nhiên.”
Vì thế ngày hôm sau, lại một trận phi cơ hạ xuống tiểu đảo.
Lần này người xuống càng nhiều, giống như một chiến đội, trực tiếp đến chỗ của Hạ Hoằng Uy trói người.
“Cậu con mẹ nó điên rồi sao?” Hạ Hoằng Uy giận trừng Nguyên Trạch.
Nguyên Trạch nói: “Tôi không muốn để anh ở cùng một chỗ cùng bọn người ghê tởm này.”
“Cậu lặp lại lần nữa, ai ghê tởm?” Hạ Hoằng Uy bóp chặt cổ Nguyên Trạch.
Nguyên Trạch mặt không đổi sắc dùng ngón tay chỉ lên Du Minh.
“Hắn.”
Hạ Hoằng Uy hung hăng dùng lực, mặt Nguyên Trạch nháy mắt đen tím.
Mọi người vội vàng tiến lên khuyên.
Hạ Hoằng Uy nói cái gì cũng không buông tay, một tư thế muốn đem Nguyên Trạch bóp chết.
Cuối cùng vẫn là Du Minh mở miệng ngăn cản Hạ Hoằng Uy.
“Anh theo hắn trở về đi.” Du Minh nói.
Hạ Hoằng Uy giận, “Có ý gì? Giữa đường muốn vứt bỏ tôi sao? Nếu biết em lập trường không kiên định, gặp phải chút khó khăn liền muốn lùi bước…”
Không ngờ, Du Minh ngắt lời hắn nói: “Trở về xuất quỹ.”
(xuất quỹ = coming out: từ lóng nghĩa là công khai tình trạng đồng tính của mình)
Hạ Hoằng Uy sững sờ.
Du Minh lại nói: “Tôi không muốn mỗi ngày trải qua loại cuộc sống trốn Đông trốn Tây nữa.”
Hạ Hoằng Uy bất động hơn nửa ngày mới mở miệng hỏi: “Em nói chính là lời thật lòng?”
“Thật lòng.”
Nguyên Trạch cũng không để Du Minh để vào mắt, đi thẳng đến cạnh Hạ Hoằng Uy ném xuống một câu.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
// Hai ngày sau không có truyện mọi ng nhé, lại bận thi nữa rồi:))))