Phong Mang

Chương 266: Vậy để cho gã đi đi


Đọc truyện Phong Mang – Chương 266: Vậy để cho gã đi đi

Kế tiếp Hạ Dương Trác lên sân khấu.

Nếu cậu và Hàn Đông ở trong phim là phát tiểu, như vậy tuổi hai người tất phải xấp xỉ. Tuy rằng cùng thuộc lớp người trẻ, nhưng mà khoảng cách mười tuổi vẫn là khiêu chiến không nhỏ đối với Hạ Dương Trác.

Thấy cậu mặc đồng phục cảnh sát, trong lòng Hàn Đông run lên.

Quá giống Hạ Diệu.

Chủ yếu là, người này so với Hạ Diệu còn có thêm một đôi đồng tử màu lam, đứng ở đó quá hút mắt rồi.

Dù vậy, hoá trang sư vẫn phải hạ không ít công phu trên mặt cậu. Màu da phải đậm hơn một chút, kiểu tóc phải chải ngay ngắn hơn một chút, bằng không lại ép không nổi khí chất trên người.

Tuy rằng tạo hình vô cùng không như ý, nhưng mà kỹ năng diễn xuất của Hạ Dương Trác lại đối lập.

Nhìn thấy bạn thân chết thảm ở trên đường, Hạ Dương Trác không có lập tức tiến lên gào khóc, mà ngơ ngác nhìn, bảy tám giây sau, cảm xúc mới chợt bùng nổ.

Cậu lảo đảo bổ nhào đến trước người Hàn Đông, ngửa mặt lên gào khóc, nước mắt như vỡ đê.

Tê tâm liệt phế, trạng thái cuồng loạn kia, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, người đang được cậu khóc chính là kẻ lưu manh suốt ngày gọi cậu là “Hạ Tam Đản”…

“Cắt”

Thuận lợi thông qua.

Từ lúc quay xong bộ 《 Trộm Ảnh 》, Lỗ đạo diễn cũng đón quay mấy bộ phim, không phải kịch bản vứt đi thì chính là diễn viên bất tài, đã thật lâu không có loại cảm giác sảng khoái này.

Sau đó là Chu Lê lên sân khấu.

Lúc này Hạ Dương Trác đang quỳ gối bên người Hàn Đông khóc đến thương tâm, Chu Lê từ trên xe bước xuống, chứng kiến một màn trước mắt, phản ứng đầu tiên chính là hét lên sợ hãi.


“A —— “

Vốn dĩ Hàn Đông cũng “đã chết”, giờ khắc này cũng phải đổ mấy giọt mồ hôi lạnh.

Ngươi còn dám kêu đến kinh hỉ chút nữa không? =))))

Hai hàng lông mày của Lỗ đạo diễn mày nhíu chặt, rất rõ ràng, một màn thuận lợi như vậy lại bị một tiếng kêu làm cho nát bét.

“Quay lại.”

Liên tiếp bốn năm lần, màn này mới miễn cưỡng thông qua.

Tổ màn ảnh phía sau so với màn này cũng tương tự, một đêm nhân vật chính Thân Xuyên tận mắt nhìn thấy hiện trường người bạn bị tai nạn.

Nhưng mà lúc này đây, thái độ Thân Xuyên khác hẳn.

Cậu chứng kiến cảnh tượng thảm thương trước mắt, không có thương tâm, không có thống khổ, có chính là chết lặng cùng mờ mịt…

Trong thời gian ngắn ngủi như thế, Hạ Dương Trác nhanh chóng hoàn thành trình tự biến đổi. Trong mắt đã không còn gặp lại một tia thương tâm nào, bình tĩnh đến khiến người ta phải kinh ngạc.Người vây xem bắt đầu thì thầm với nhau, nghị luận sôi nổi.

“Hạ Dương Trác tiến bộ thật đúng là không ít.”

“Đúng a, so với trạng thái lúc quay 《 Phong Mang 》 tốt hơn nhiều.”

“《Trộm Ảnh 2》 có vẻ như chiếu sớm hơn so với 《 Phong Mang 》 đi?”

“Phải, chiếu trước không đến một tháng.”

“Đến lúc đó Hạ Dương Trác đang trên đỉnh, có thể nào sẽ đoạt nổi bật của Hàn Đông hay không?”

“Ai biết được, trailer 《 Phong Mang 》 đến nay còn chưa tuyên bố, khó nói.”

“…”

Tất cả chuyện này, Lý Thượng đều nghe vào trong tai.

Hắn nhìn có vẻ bình tĩnh, kỳ thật so với bất luận kẻ nào đều rối rắm hơn.

Một mặt hi vọng Hạ Dương Trác có thể bành trướng, ngăn chặn nổi bật của Hàn Đông. Mặt khác lại không hi vọng cậu quá mức cường đại, chiếm lấy toàn bộ quầng sáng.

So sánh, mũi nhọn đối địch của hắn vẫn là hướng về Hàn Đông hơn.

Hắn càng hi vọng Hạ Dương Trác xử lý Hàn Đông, sau đó chính mình tiếp tục đối phó Hạ Dương Trác, như vậy phần thắng sẽ lớn hơn một chút.

Cho nên, trong tâm hắn lặng lẽ cổ vũ Hạ Dương Trác.

Nhiệm vụ quay phim của một ngày viên mãn hoàn thành.

Trước khi kết thúc công việc, người làm phim nói bước kế hoạch tiếp theo.


Mấy ngày nữa đoàn phim sẽ chuyển chiến trường đến tiểu đảo quay ngoại cảnh, trước lúc đó, đoàn phim sẽ thống nhất an bài cho toàn bộ nhân viên xuất hành.

Nghe nói được đi tiểu đảo, tất cả mọi người nhảy nhót tung hô, trong khoảng thời gian quay phim ở Bắc Kinh này không biết hít phải bao nhiêu khói bụi, rốt cục có thể tìm một nơi gột rửa phổi rồi.

“Trương sản xuất, ta sắp đi là đảo nào a?” Có người cực kỳ hứng thú hỏi.

Trương sản xuất nói: “Chính là một hòn đảo tư nhân.”

“Đảo tư nhân của ai?”

“Không cần biết là của ai, tóm lại thời gian này sẽ không bị phóng viên gây rối là được.”

“Phàm là nhân viên xuất hành đều đến chỗ tôi đăng ký, có yêu cầu nhanh chóng nói, tôi phải sắp xếp trước.”

Sau khi kết thúc công việc, Chu Lê gọi người làm phim lại.

“Đêm nay có rảnh không? Cùng ăn một bữa cơm.”

Người làm phim biết Chu Lê mời mình là mục đích gì, nhất định là muốn có một chỗ ở tốt trên tiểu đảo, để tùy thời triệu hồi Vương Trung Đỉnh đến.

“Tôi xem sắp xếp chút a.” Trương sản xuất nói.

Chu Lê vừa nghe lời này chỉ biết có hi vọng rồi, vội trả lời: “Tôi lập tức mang một chai rượu ngon qua.”

“Vương tổng, những thứ này là danh sách thống kê công tác.” Nhị Lôi đưa cho Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh lấy tới, lật xem đơn giản vài cái.

Nhị Lôi ở một bên hắng giọng, “Vương tổng, có chuyện cần nói với ngài.”

“Nói thẳng.”

“Cái kia, Thái Bằng… Gã cũng muốn đi.”


Mặt Vương Trung Đỉnh nhanh chóng chìm xuống, “Gã đi làm gì?”

“Gã nói gã cũng là người đầu tư, có nghĩa vụ giám sát chất lượng phim nhựa.”

Vương Trung Đỉnh lạnh lùng trả lời: “Nói cho gã biết, nghĩa vụ này không cần, chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được.”

“Tôi cũng đã nói như vậy, nhưng mà…” Nhị Lôi e dè bồi thêm một câu, “Người ta nói là không đành lòng để một mình ngài vất vả như vậy.” =)))

Vương Trung Đỉnh hơi kém chửi tục, lão tử cần đến ngươi mèo khóc chuột?

“Không cho gã đi!” Bốn chữ ngạnh sanh sanh.

Nhị Lôi chần chừ, “Như vậy không tốt lắm đâu?”

Hai người các ngươi tình cảm ổn định như vậy, không thêm chút sóng to gió nhỏ sao đủ kích thích?

Vương Trung Đỉnh vừa muốn phản bác, đột nhiên lật đến tờ đăng kí kia của Chu Lê.

Trầm mặc nửa ngày, lời nói xoay chuyển.

“Vậy cứ để gã đi đi.”

Lời nhắn của dịch giả:

Gửi bạn nào còn bức xúc vì lịch úp truyện của tớ. Tớ làm bộ này vì sở thích và không có cái trách nhiệm nào ràng buộc hết. Có chăng là trách nhiệm sẽ không drop vì tớ hứa với những bạn đã ủng hộ tớ từ lúc đầu.

Tớ làm một mình nên phải bỏ ra rất nhiều thời gian cũng như công sức và bạn không hề trả lương cho tớ vì việc này. Cho nên chưa nói đến việc tớ đang thi tốt nghiệp đại học, cho dù tớ rảnh rỗi chơi bời tung tóe mà một tuần úp một chương thì vẫn là tớ không nợ gì bạn cả nhé.

Không nói ai trong nhà mình đâu =))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.