Đọc truyện Phong Mang – Chương 259: Hạ gia tam huynh đệ
Bản lĩnh lăng xê tin tức của Phùng Mục Chi trong giới này mọi người đều biết, thông qua một phen hợp tác của nàng cùng phóng viên, hình tượng nữ doanh nhân tài giỏi mà Chu Lê mất gần hai năm khổ tâm gây dựng liền sụp đổ, một lần nữa bị chụp lên cái mũ dựa vào thân thể ăn cơm bẩn.
Nhà quảng cáo sôi nổi tìm tới cửa, nói muốn hủy bỏ hợp đồng cùng Chu Lê, cũng muốn đòi bồi thường toàn bộ tổn thất.
Trừ những cái đó ra, vài hợp đồng làm đại diện phát ngôn đang ngâm nước cũng đều bị hụt rồi, trong đó có một số hãng mỹ phẩm đại bài quốc tế, mắt thấy đã có hi vọng, lại bởi vì một cái scandal như vậy liền triệt để từ chối.
Lý Thượng so với Chu Lê cũng không khá hơn bao nhiêu.
Phùng Mục Chi không chỉ có kéo Lý Thượng dính líu vào phần hiệp thương này, còn đem hình ảnh hắn nhảy cửa sổ chạy trốn tung ra, hình tượng nam thần nháy mắt bị hủy hoại trong chốc lát.
Xét thấy hai người mang đến tổn thất cho công ty cùng đoàn phim, Vương Trung Đỉnh hạ lệnh phong sát một tháng, hủy bỏ toàn bộ hoạt động thương mại, hảo hảo “tự kiểm điểm”.
Hàn Đông “Đại nhân đại lượng”, bảo lưu lại hai người ở 《 Trộm Ảnh 2》, nhưng mà phải đợi tới hết thời hạn phong sát, mới có thể trở lại kịch tổ quay phim.
Cứ như vậy, Lý Thượng và Chu Lê tạm thời sẽ không xuất hiện nữa. Phần diễn Hoàng tiểu nha chấm dứt, Hoàng Thác nhận mệnh lệnh cấp trên đi chấp hành nhiệm vụ rồi. Thái Bằng bên kia nằm gai nếm mật, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có hành động gì…
Mà Vương Trung Đỉnh, từ lúc đọc thư Hàn Đông, đối với hắn cơ hồ là ngoan ngoãn phục tùng, ban ngày thích cái gì cho cái đó, buổi tối muốn cái gì thỏa mãn cái đó, không biết là cưng chiều đến bao nhiêu.
Cho nên khóe miệng Hàn Đông một mực giương lên từ sáng đến đêm, ngay cả nghỉ cũng không nghỉ một chút.
Hôm nay lại là một ngày nắng đẹp.
Hàn Đông sáng sớm liền mang Tây Tây ra ngoài, mấy trận diễn ngày hôm nay chủ yếu là “Phụ tử” bọn họ hợp tác cùng Hạ Dương Trác.
Nghĩ đến có thể bão diễn cùng Hạ Dương Trác kỹ năng đột ngột tiến bộ kia, lại có thể tự tự chuyện nhà cùng Du Minh, cuối tuần còn có thể đưa Tây Tây đến nhà bà nội, mình cùng Vương Trung Đỉnh hai người tiêu dao khoái hoạt, trong lòng Hàn Đông tươi đẹp miễn bàn.
Sau khi vào phòng hóa trang, Hàn Đông chỉ nhìn thấy Du Minh, không thấy Hạ Dương Trác.
“Hai ngươi không phải cùng đi?” Hàn Đông buồn bực.
Du Minh nói: “Hôm qua cậu ấy đi tham gia tụ họp gia đình, các vị ca ca nghe nói ngày hôm nay sẽ quay cảnh kinh dị, nhất định tự mình hộ giá đến hiện trường.”
Hàn Đông vừa nghe ba chữ “Các ca ca”, não hơi kém phun ra.
“Đều… Đều đến a?” Hàn Đông chột dạ thăm dò.
Du Minh nói: “Đều đến thì không có khả năng, mấy vị đó đều là người có đầu có mặt, đều tới sẽ là bao nhiêu trận thế?”Hàn Đông lau mồ hôi: “Vậy… Vậy cậu giúp tôi trông Tây Tây, tôi đi toilet.”
Nói xong, Hàn đại Tiên nhi nhanh chóng lủi đi tính vận mệnh.
Còn lại hai người Du Minh và Tây Tây.
Lần trước thử diễn, Tây Tây chỉ lo thân thiết cùng thần tượng, quên chào hỏi Du Minh, lần này chủ động tiến lên chìa tiểu bàn tay.
“Du thúc thúc, ngưỡng mộ đã lâu.”
Du Minh đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó lộ ra nụ cười thản nhiên, nắn nắn mấy cái trên tiểu thịt tay của Tây Tây.
“Xin chào.”
Du Minh bình thường không thích chơi với trẻ con, nhưng mà Tây Tây giống Hàn Đông, lại giống Vương Trung Đỉnh khiến cậu nảy sinh hứng thú nồng hậu, nhịn không được mở miệng hàn huyên vài câu.
“Ba ba của cháu thương cháu hay là thương đuôi sam thúc thúc?”
Tây Tây lại thật sự suy tư một trận, trả lời: “Cái này phải theo tình huống mà định ra.”
“Còn phân tình huống?” Du Minh tò mò.
Tây Tây gật gật đầu, “Nói như vậy, ba ba ban ngày sủng đuôi sam thúc thúc, buổi tối lại thương cháu hơn một chút.”
Du Minh hiếu kỳ, “Ba ba cháu ban ngày thương đuôi sam thúc thúc như thế nào?”
“Ba ba thường xuyên giúp đuôi sam thúc thúc chọn quần áo, vuốt áo, đi giày, nhưng mấy thứ đó ba ba đều bắt tự cháu làm.”
Du Minh an ủi: “Đó là bởi vì ba ba muốn rèn luyện tính tự chủ cho cháu.”
“Không phải, ba ba nói rồi, đuôi sam thúc thúc và cháu trong mắt ba ba đều là nhi đồng. Nhưng mà đuôi sam thúc thúc không có may mắn như cháu vậy, lúc chú ấy còn nhỏ nếm qua nhiều đau khổ rồi, phải hảo hảo bù lại.”
Du Minh vẻ mặt đã hiểu.
“Vậy còn buổi tối? Ba ba lại thương cháu như thế nào?”
Tây Tây hé miệng cười: “Cháu cùng đuôi sam thúc thúc đều mộng du, nhưng mà ba ba đem chú ấy giải đến trên giường trông coi, lại yên tâm mà để cho cháu một mình ở phòng ngủ yên.”
“A?…”
Du Minh sờ sờ cái đầu quả dưa của Tây Tây, hài tử đáng thương.
…
“Đại hung.”
Nhìn ra kết quả này, Hàn Đông hơi kém khóc ngất ở WC.
Làm sao bây giờ?
Ân nhân là trăm phần trăm sẽ đến rồi.
Một khi hắn và Hạ Hoằng Uy nhắc tới chút chuyện lúc trước này, cái mạng nhỏ của mình liền không xong.
Hàn Đông đang ở buồng vệ sinh lo âu, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến một trận tiếng động lớn.
Xong đời rồi, nhất định là đến đây…
Hàn Đông mở cửa sổ buồng vệ sinh, dán người vào góc tường ngó ra bên ngoài xem.
Một chiếc Lincoln dừng lại ở ngoài cửa studio, từ trên xe bước xuống hơn mười người, Hàn Đông đảo qua một đám, không thấy gương mặt quen thuộc, nhất thời thở nhẹ một hơi.Mười mấy người này đều là vệ sĩ Hạ gia đặc phái, toàn bộ cao lớn uy vũ, khuôn mặt tuấn lãng, rước lấy từng trận thét chói tai từ đám nữ nhân hoa si.
Hạ Dương Trác ở giữa vòng vây của những người này, xuống xe giống như vương tử.
Tiếp theo, cửa xe toàn bộ đóng lại.
Xem ra bên trong không còn ai rồi.
Hàn Đông hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sợ bóng sợ gió một hồi…
Nhưng mà, một chiếc xe theo sát phía sau lại tiến vào studio. Chiếc xe này nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng mà cửa xe vừa mở, tất cả mọi người chấn trụ.
Hạ Hoằng Uy, Hạ Diệu, còn có một đôi huynh đệ song sinh nhà Nhị thúc, đồng loạt xuống xe.
Đám hoa si nhìn thấy mười mấy bảo tiêu đã thét chói tai vừa rồi, giờ này khắc này không chịu nổi lệ rơi đầy mặt.
Quá con mẹ nó soái đi?
Nếu có thiên đoàn quý tộc này, vài tổ hợp bổng tử kia quả thực không còn đường sống a.
(bổng tử: thuật ngữ xúc phạm châm chọc những người theo phong cách Hàn Quốc)
Hàn Đông cũng nhịn không nổi nước mắt rưng rưng.
Ân nhân của hắn rốt cục tìm tới cửa rồi.
Xem ra không nên đi ra ngoài.
Ở đây đợi tốt hơn.
Hàn Đông trực tiếp tắt điện thoại…
Không biết trốn bao lâu, Hàn Đông đột nhiên có chút buồn tiểu, vê diệt tàn thuốc hướng đến bồn tiểu tiện.
Kết quả, hắn mới vừa cởi quần, chợt nghe từ bồn bên cạnh một trận âm thanh mười phần mạnh mẽ, lực đạo hùng hồn khiến cho người ta nhịn không được ảo tưởng đến thứ đồ vật tráng kiện khiến người sợ hãi này.
Hàn Đông trộm nhìn một cái sang bên cạnh.
Kết quả liếc mắt một cái liền chết đứng rồi.
Không chỉ có ánh mắt đông cứng, ngay cả động tác lấy điểu cũng ngừng lại theo, thật sự là… lấy không ra a! (thụt mất rồi =))))
Vị bên cạnh rầm tầm giải quyết một trận như vậy, động tác nhanh nhẹn thu hồi điểu về trong quần lót.
Hàn Đông một giọt còn chưa có nặn ra được.
Vị thần kinh mẫn tuệ kia lập tức đã nhận ra sự tồn tại của Hàn Đông, ánh mắt trắng trợn quét lại đây.
Sườn mặt Hàn Đông bị thiêu đến nóng cháy, con ngươi xoay động, nhịn không được bị hù tè ra rồi.
Viên Tung.
Bộ đội đặc chủng, chồng ân nhân.
Đang dùng hai ánh mắt sắc bén như kiếm bễ nghễ liếc nhìn hắn.
Đầy trong đầu Hàn Đông đều là thịnh nộ của Hạ Hoằng Uy sau khi biết được chân tướng, không còn khí phách cùng hỗn bất lận khi lần đầu gặp Viên Tung, có chăng chỉ là vẻ mặt mỉm cười.
(lần đầu gặp Viên Tung là ở bệnh viện, bên Thế Bất Khả Đáng mới nhắc)
(hỗn bất lận: tiếng lóng, chỉ sự không sợ hãi một cách ngu ngốc)
“Hi… trùng hợp nha…”
(Hi này là Hi tiếng Anh nha)
Viên Tung trước tiên nhìn nhìn chân Hàn Đông, sau khi xem xong mới chuyển ánh mắt lên mặt của hắn.
“Thật vất vả tìm được cậu.” Viên Tung nói.
Hàn Đông vốn đã tè xong rồi, nghe nói như thế lại rỉ ra mấy giọt.
“Anh… Anh tìm tôi làm gì?”
Viên Tung lại có vẻ rất lãnh đạm, nói thẳng: “Không phải tôi muốn tìm cậu, là yêu nhi muốn tìm cậu.”
“Yêu nhi?”
“Hạ Diệu.”
Hàn Đông cười đến càng khô hơn, “Hạ… Hạ Diệu tìm tôi làm gì?”
Viên Tung đáp lại hắn ba chữ.
“Tự ôn chuyện.”
Sau đó, Hàn Đông tựa như con gà con, trực tiếp bị Viên Tung nhấc tới trước mặt Hạ Diệu.
“Các người trò chuyện, tôi quay về xe trước.”
Viên Tung bước đi khỏi tầm mắt của hai người.
Ánh mắt Hạ Diệu sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm Hàn Đông, nói: “Đã lâu không gặp.”
Hàn Đông ra vẻ trấn định trả lời: “Phải phải phải, đã lâu không gặp.”
“Lần trước anh tới phòng bệnh thăm tôi, tôi có chuyện muốn nói, kết quả còn chưa kịp, anh liền trốn đi rồi.”
“Nha… Thật không?” Hàn Đông cố ý giả ngu.
Lúc này, Hạ Hoằng Uy đột nhiên đi tới chỗ bọn họ.
“Hai người quen nhau a? Tôi còn định giới thiệu hai người đó.” Hạ Hoằng Uy đùa giỡn.
Hạ Diệu hừ cười một tiếng, “Không cần giới thiệu, hai người bọn em đặc biệt quen, hơn mười năm trước đã quen rồi a.”
“Hơn mười năm trước đã quen sao?” Hạ Hoằng Uy tò mò, “Tại sao lại quen?”
Hạ Diệu vừa muốn trả lời, Hàn Đông đột nhiên ngăn lại, nói: “Hạ cảnh quan, cậu không phải có chuyện muốn nói với tôi sao? Hay là ta tìm một chỗ không người, hảo hảo tự ôn chuyện?”
“Không cần, anh của tôi cũng không phải người ngoài, tôi đã sớm đề cập qua về anh với anh ấy rồi.”
Hạ Hoằng Uy nghe thấy như lọt vào trong sương mù: “Cậu đã đề cập qua với anh?”
“Đúng vậy, đây chính là người công nhân đã rơi vào trong giếng kia.”
Hàn Đông: “…”